Chương 3: Chuẩn bị đi thi, kỳ thi bắt đầu
Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường, ăn sáng xong Phạm Thiên liền đi học và tất nhiên là không quên xoa đầu Tuyết Lan một cái.
Thứ ba, một ngày bình thường như bao ngày, Phạm Thiên thuần thục bị cô giáo giữ lại sau giờ, vô cùng bình tĩnh đợi học hết buổi rồi xuống phòng giáo viên.
Chỉ là lúc này hắn không có được thoải mái như mọi lần. Mà cô giáo tựa hồ vì chuyện hôm qua mà cũng có chút ít khác đi, cho hắn một cảm giác lạnh lùng, thần bí.
"Thức tỉnh rồi sao? "
"Vâng!"
"Chức nghiệp?"
"Hồn sư."
"Một tháng nữa là buổi thi tốt nghiệp bắt đầu, nếu muốn đến thì khoảng thời gian này nghỉ đi, tập chung vào tu luyện!"
Nói xong cô giáo liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn để lên bàn hai quyển sách.
Phạm Thiên cũng không nói gì nhiều, cầm theo hai quyển sách rồi trở về.
"Hệ thống, quét sách kỹ năng!"
[Đang quét, không tinh đỉnh cấp sách kỹ năng: biến hình, không tinh thượng phẩm sách kỹ năng: biến thiên đao khí. Có tiến hành học tập?]
Về đến nhà, Phạm Thiên liền dùng hệ thống quét qua hai quyển sách kỹ năng mà cô giáo đưa. Mặc dù chỉ là không tinh nhưng lại là thượng cấp cùng đỉnh cấp, đây đối với người bình thường cũng là không ít tiền đâu, bất quá nhận được chí tôn cấp tấm thiệp hắn nhìn thấy cũng là không còn bất ngờ gì. Không cần do dự, Phạm Thiên mặc niệm trong đầu có.
[Đang học, xin đợi 5...4...3...2...1...đã học xong. Mời kiểm tra bảng cá nhân!]
Tên: Phạm Thiên
Tuổi: 15
Đẳng cấp: 2
Chức nghiệp: hồn sư
Vũ hồn: long huyết chi lực
Hồn kỹ: luyện thể(bị động)
Công pháp: loạn long(kiếm pháp) phượng vũ(kiếm pháp) biến hình(tinh thần thuật pháp) biến thiên đao khí(tinh thần thuật pháp)
Nhìn xem cái biến hình vậy mà là tinh thần thuật, Phạm Thiên không hiểu, hắn còn tưởng đó là sinh mệnh thuật đâu. Mang theo tò mò hắn vào xem phần chi tiết kỹ năng.
[Biến hình: đồ ngu mới bị lừa, không lừa được liền là không ngu. Thông qua một động tác bắt chước rồi kích phát tinh thần lực đánh lừa mục tiêu.]
Nà ní, gương mặt của Phạm Thiên bây giờ đặc sắc vô cùng. Hắn không tin được, đây rõ ràng là một cái huyễn ảnh kỹ năng thế mà thằng cha nào lại đặt tên cho nó là biến hình, quá mẹ nó lừa người.
Biến thiên đao khí kỹ năng cũng là tinh thần thuật. Ngẫm lại về kỹ năng biến hình, Phạm Thiên đột nhiên không muốn xem nữa. Có thể tính tò mò lúc này lại cứ bộc phát làm hắn lại ấn vào.
[Biến thiên đao khí: đao khí như rồng, trảm phá cửu thiên. Ngưng tụ sức mạnh của bản thân để tạo ra một tầng giả đao khí hung mãnh vô song đánh lừa kẻ địch, dọa chạy đối phương.]
Nước mắt anh rơi, trò chơi kết thúc, Phạm Thiên trúng x9999 sát thương tinh thần gục ngã tại chỗ.
Cô giáo cái hỗn đản này đưa mình hai quyển sách kỹ năng thế này là ý gì hả, chọc điên mình à. Phạm Thiên cay cú chửi rủa, thật sự hai cái kỹ năng này quá khốn nạn rồi. Nếu là đẳng cấp cao thì thôi không nói làm gì thế nhưng đây lại là không tinh đẳng cấp a, dù có là phế chức nghiệp cũng có thể tu luyện đến cấp 19 đây. Đem cái này đi lừa với dọa người thì có mà ăn đầu bì ăn cơm mất.
Chửi một hồi cho đỡ chán, Phạm Thiên lại bắt đầu tu luyện. Bây giờ hắn còn chưa tính là chính thức chức nghiệp gia, phải lên cấp 10 mới được. Mà những bộ công pháp của hắn dù là được sửa đổi thành không quan trọng tu vi, uy lực tùy vào hồn lực thì cũng phải cấp 20 mới có thể thi triển. Thế là hắn đành phải lật đật sửa lại mấy cái cơ sở nhất công pháp để dùng tạm. Vốn còn định trông chờ vào cô giáo cho đồ ngon nhưng nhìn xong hai quyển kỹ năng này hắn liền từ bỏ, quá hố.
Tối đó hắn lỡ tu luyện quá tay, mở mắt ra đã là hơn 7 giờ tối. Tuyết Lan đã sớm về rồi, chỉ là thấy hắn đang tu luyện nên cũng không gọi dậy mà tự mình đi nấu cơm. Và thế là Phạm Thiên nhà ta liền nhớ ra tại sao bản thân lại luôn là người nấu cơm mà không phải Tuyết Lan. Đó là một bữa cơm vô cùng đặc biệt, cơm khô là gạo, trứng rán bóng đêm, rau xào hắc ám, thịt cá cháy than. Nói chung là chỉ một miếng mà hắn đã phải dính lấy nhà vệ sinh cả một buổi, đêm đó lại là một đêm không ngủ.
Cứ như vậy từng ngày trôi qua, Phạm Thiên vì mạng sống của mình mà luôn tỉnh lại đúng giờ đi nấu cơm rồi lại tu luyện tiếp. Hắn phát hiện cái cơ thể này thiên phú cũng không phải quá tốt. Rõ ràng là tu luyện đỉnh cấp pháp môn nhưng mà cũng không phải là quá nhanh, ít nhất là hắn nghĩ vậy.
Về phần công pháp Phạm Thiên cũng đã chỉnh sửa lại lăng ba vi bộ cùng với đoạn thủy quyết, đủ để cho bản thân dùng là được. Thời gian còn lại hắn cắm đầu vào tu luyện. Bất kể thế nào vẫn là lấy thực lực làm chủ mới tốt.
Một tháng thời gian đã đến, chỉ còn lại ba ngày nữa là cuộc thi sẽ bắt đầu. Sáng ra hắn liền dậy sớm chuẩn bị để đi thi. Ra đến ngoài cổng, đúng lúc Phạm Thiên chuẩn bị bước lên xe thì bị gọi lại.
"Anh, đợi chút đã!"
Tuyết Lan từ trong nhà vừa chạy ra vừa gọi, trên tay cầm theo một thanh kiếm.
"Đây là quà sinh nhật của em, tuy hơi muộn nhưng mà chúc anh sinh nhật vui vẻ, cả thi tốt nữa!" Tuyết Lan ngọt ngào cười nói.
Tiếp nhận thanh kiếm, đây là một thanh không tinh đỉnh cấp vũ khi, tuy không được trang trí quá nhiều nhưng trên lưỡi kiếm có khắc: gửi tặng sinh nhật anh trai ngốc - Tuyết Lan. Đây chính là món quá sinh nhật mà Tuyết Lan chuẩn bị cho hắn, Phạm Thiên vừa cảm động vừa lo lắng nhìn về phía Tuyết Lan. Hiểu ý của hắn, Tuyết Lan không sao cả cười:
"Đừng lo, đây là tiền tiết kiệm của em, với lại chẳng phải anh định thi vào trường Bắc Ninh sao lúc đó kiếm về trả cho em gấp đôi là được rồi!"
"Cảm ơn."
Đây là tình gia đình, thứ mà kiếp trước hắn không có cơ hội được cảm nhận. Xoa đầu Tuyết Lan một cái rồi hắn liền quay ra xe, trong mắt tràn đầy kiên định.
Lúc đi qua trường, hắn vào thử bên trong định gặp cô giáo một hồi nhưng không thấy đâu liền thôi. Tiếp tục lên xe tiến ra sân bay, mục tiêu là thành phố Miền Bắc, trung tâm kinh tế Việt quốc. Đây chính là nơi của Bắc Ninh, trường học đứng đầu cả nước.
Trên máy bay, Phạm Thiên đang ngồi tu luyện. Bỗng một tiếng nói vang lên trong đầu hắn:
[Hồn lực đã đủ, chúc mừng người chơi đã tăng lên cấp 8, luyện thể đạt đến luyện gân chi cảnh, xin mời tiếp tục cố gắng! *mặt cười*]
Cảm thụ bản thân, hắn đại khái phán đoán tu vi là ngang với luyện khi bát tầng còn lực chiến thì hẳn là luyện khí cửu tầng đỉnh phong.
"Mở ra bảng cá nhân!" Phạm Thiên mặc niệm trong đầu, ngay lập tức trước mặt hắn xuất hiện một giao diện.
Tên: Phạm Thiên
Tuổi: 15
Đẳng cấp: 8
Chức nghiệp: hồn sư
Vũ hồn: long huyết chi lực
Hồn kỹ: luyện thể
Công pháp: lăng ba vi bộ(bộ pháp) đoạn thủy quyết(binh pháp) biến hình, biến thiên đao khí,...
Nhìn xem giao diện, Phạm Thiên cuối cùng là có chút an tâm. Dù sao cũng chỉ là nhập học có lẽ cũng không khó được bao nhiêu, hắn bây giờ dù là gặp được hồn sư cấp 10 cũng có thể một trận chiến.
Trưa ngày 25 tháng 8, xuống sân bay xong Phạm Thiên liền dựa theo bản đồ đi tìm tạm một khách sạn tiếp tục tu luyện chờ đến ngày thi.
Ba ngày nhoáng cái liền trôi qua, Phạm Thiên lúc này đang đứng trước cổng trường Bắc Ninh, mà hắn cũng không biết nên gọi là trường không nữa. Cái nơi này cứ phải gọi là bà Tân, đây chả khác gì một cái thành phố nhỏ cả.
Trước cổng trường người dần trở lên nhiều hơn, tất cả không phải là thiên tài được nhà trường cấp hai tiến cử liền là những người tiềm năng được chính trường Bắc Ninh chọn. Tất nhiên nhiều nhất vẫn là những người chơi hệ rich kid và một thành viên cá biệt là hắn.
"Hey bạn gì đó cầm kiếm đằng trước ơi?"
Đang đứng, đột nhiên có người tiến lên gọi hắn.
Từ trong đám người một cậu thanh niên bước ra.
Một thân hàng hiệu, mái tóc màu vàng kim chói lóa, đôi mắt cũng là một màu vàng kim chói sáng không kém. Chỉ nhìn liền biết đây là một công tử hạng nhà cực giàu.
Phạm Thiên cảnh giác, hắn đang đứng ở trong góc, bản thân không có gì đặc biệt, mặc dù hắn biết mình rất là đẹp trai nhưng đối phương là đàn ông a, làm được gì. Mà nếu làm được gì thật thì lại càng phải cảnh giác.
Thấy Phạm Thiên cảnh giác nhìn mình, người thanh niên bật cười. Nhưng hắn cũng nhận ra mình hơi vội vàng nên có dừng lại chào hỏi.
Hắn tên là Lạc Long, đúng như suy đoán là một tên con nhà cực giàu, tên này muốn tìm Phạm Thiên là để hợp tác trong kỳ thi.
Thế nhưng là Phạm Thiên lại càng cẩn thận, dù biết ở đây được thì tất nhiên phải là phải có điểm đặc biệt, thế nhưng là ở đây cũng không thiếu người a, tại sao lại tìm một tên bình thường như hắn làm gì.
"Haha tất nhiên là vì nhan trị rồi, Long ca ta đây đương nhiên không thể đi cùng kẻ tầm thường được!" Lạc Long định khoác vai Phạm Thiên cười nói.
Có thể thấy hắn muốn rút kiếm liền vội bỏ ra cười làm lành giải thích:
"Ây từ từ người anh em, đùa chút còn không được sao. Không giấu gì, chức nghiệp của mình là chiến binh phái long chiến binh. Chức nghiệp này có chút đặc thù, nó có thể giúp chủ sở hữu cảm ứng được long lực của những chức nghiệp khác, vì vậy nên mới mình mới muốn lập tổ đội với bạn để đi thi!"
Nghe vậy Phạm Thiên mới hiểu ra, tuy nhiên vẫn còn một thắc mắc, ngươi làm sao biết nội dung thi năm nay mà đã đi lập tổ đội rồi?
"Cái này bạn không hiểu, bí mật cũng chỉ là đối với mấy người thôi, đối với các đại gia tộc cũng không phải gì khó. Thế nào, lập tổ đội sao." Nói xong Lạc Long đưa tay ra chờ đợi.
Phạm Thiên rơi vào trầm tư. Nếu đối phương đã biết nội dung thi rồi mà còn đi lập đội thì hẳn là so đi đơn muốn có lợi hơn. Đối phương cũng không cần thiết lừa hắn làm gì, lát nữa vô thi thì sẽ biết thôi nên vô dụng. Vả lại nhìn xem đối phương cũng là cái lớn đùi, ôm vào sau này có khi còn kiếm được chút lợi lộc cũng nên.
Bộp
"Phạm Thiên, cứ gọi tao như vậy. Tổ đội này tao gia nhập rồi lão Long à!" Phạm Thiên không chút do dự bám lấy, kéo lên quan hệ thân thiết.
"À đúng, mày còn cảm nhận được chức nghiệp nào khác có long lực không?"
"Không có!"
Hai tên vô sỉ lập tức thay đổi xưng hô như là bạn thân lâu năm với nhau, trao đổi vài câu xong liền quay ra đứng đợi giá·m s·át của trường đến.
Vài phút sau, đúng 7 giờ sáng, từ trên không rơi xuống vài bóng người. Cấp bậc không quá rõ ràng, chỉ biết nếu như đã có thể bay được thì hẳn là cấp 40 trở lên.
Sau khi xác nhận những người đi riêng cùng những tổ đội thì họ lập tức kích hoạt truyền tống trận pháp đưa tất cả mọi người đi.
Một trận choáng váng đầu óc xảy ra, sau khi mở mắt thì trước mặt là một khu rừng rộng lớn. Từng người, tổ đội được ngẫu nhiên dịch chuyển đến một khu vực khác nhau. Tại trước mắt tất cả mọi người đồng thời hiện lên một thông báo:
"Nhiệm vụ: nhập học"
"Địa điểm: tiểu sâm lâm"
"Mục tiêu: sống sót trong vòng bảy ngày tới hoặc đánh bại những người khác cho đến khi còn lại 1000 người."
"Số người còn lại: 4567"
"Thời gian: 6 ngày 17 tiếng"
"Chú ý: mỗi người đều được phát một ấn ký, vào lúc nguy hiểm tính mạng sẽ tạo ra một tấm màn chắn bảo vệ và một thiết bị định vị truyền tống, chỉ cần kích hoạt liền trở về cổng trường nhưng cũng sẽ tính là bỏ quyền."
Chỉ là khác với những người khác, trên giao diện của Phạm Thiên có thêm một mục:
"Phát hiện chí tôn cấp thiệp giới thiệu, người chơi Phạm Thiên chỉ cần thể hiện bản thân, nếu biểu hiện tốt liền sẽ được nhập học dù nhiệm vụ thất bại."
Quả thực là nhiệm vụ này đi theo đội thì sẽ tốt hơn, Phạm Thiên thầm nghĩ.
Hắn quay qua thảo luận với Lạc Long một chút rồi bắt đầu di chuyển.
Cả hai đều đồng ý với việc "đi săn" người khác để tiết kiệm thời gian nên hai người sẽ đi núp lùm chờ con lạc ngang qua rồi g·iết. Dù sao cũng không lo bọn họ c·hết, không cần phải kiêng kị gì cả. Đây chính là chiến thuật bụi cỏ biết nói trong truyền thuyết của Việt quốc ngày xưa.
P/S: cái kiểu *mặt cười* là kiểu icon của hệ thông ấy, mọi người cứ hiểu như vậy.