Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 38: Đích đến của sinh mệnh là tử vong




Chương 38: Đích đến của sinh mệnh là tử vong

Khốn nạn, thật sự mặc kệ rồi, kèo này lỗ lớn a, Phạm Thiên trong lòng cuồng mắng.

Tình hình bây giờ thật sự quá nguy hiểm, cứ cái đà này thì c·hết vì ngu còn thích thể hiện mất.

Trong lúc Phạm Thiên còn đang phân vân không biết nên tiếp tục thử hay không thì một mũi tên bay tới.

"Cút!"

Một đao hạ xuống.

Hoàng Anh cứ tưởng sẽ dễ dàng đánh bay được như bao lần khác nhưng không, hắn đã sai.

Mũi tên này không chỉ có tốc độ nhanh và mạnh hơn, nó còn được kèm theo một loại lực lượng chưa biết nào khác chứ không còn đơn thuần là mũi tên man lực nữa.

Không ngờ tới lại như vậy, Hoàng Anh đã không kịp thêm lực, bị mũi tên đẩy lùi vài bước.

Thế t·ấn c·ông của hắn cũng bị ép dừng lại.

"Nếu ngay cả tên đó cũng không thắng được thì nghỉ đi, đừng trách tôi phản bội." Hạ Lạc lạnh giọng nói, một mũi tên khác được kéo căng.

Nghe được lời này Phạm Thiên đầu tiên là sững sờ sau đó lại cười nhẹ một tiếng.

Xem ra mình phán đoán đúng nha, và cũng cược đúng nữa.

Quả đúng là có tố chất con bạc, về làm vài nháy thử mới được.

"Nam nhân không nói không được, nếu không thật quá mất mặt rồi." Phạm Thiên nói.

Nhìn xem tên yêu tộc trước mắt đang cùng mình giao chiến này, Phạm Thiên trong mắt tinh quang lóe lên.

"Đệ nhất hồn kỹ, long văn - toàn khai."

Toàn lực thôi động hồn kỹ, hình văn mờ nhạt trên người Phạm Thiên dần trở nên rõ ràng hơn, cũng càng thêm chi tiết sống động.

Nếu như có ai có thể nhìn được cơ thể Phạm Thiên lúc này sẽ thấy có một hình xăm con rồng bao quanh cả cơ thể của hắn.

Hình xăm sống động như thật, con rồng giống như đang thật sự gầm lên ra oai với kẻ địch vậy. Nó giống như đang ở trên cao mà nhìn xuống một con kiến, vô cùng kiêu ngạo mà cũng dũng mãnh thiện chiến, sẵn sàng xé rách mọi kẻ địch dám to gan khiêu khích.

Theo cấp bậc tăng lên hồn kỹ long văn này của Phạm Thiên cũng đã trở nên mạnh hơn, nếu lúc trước tăng là ba mươi phần trăm sức mạnh thì bây giờ long văn tăng cho Phạm Thiên là năm mươi phần trăm.

"C·hết mẹ mày đi!"

Phạm Thiên gầm lên một tiếng vung kiếm chém một đòn toàn lực về phía tên yêu tộc.

Kiếm như hồng thủy, mãnh liệt không có điểm cuối.

Đột ngột bộc phát sức mạnh, lại thêm ngay từ kỹ năng chiến đấu cách biệt, Phạm Thiên đỉnh cao kiếm thuật để cho đối phương không có chút cơ hội nào, trực tiến chém xuống đầu của hắn.

Chỉ là cái giá cho việc này cũng không nhỏ, v·ết t·hương của Phạm Thiên nặng càng thêm nặng.

Đây là do cơ thể b·ị t·hương đã quá yếu, không chịu được sức bộc phát lớn như vậy.

Lúc này một luồng ánh sáng bí mật bay tới tiến vào cơ thể Phạm Thiên, v·ết t·hương lập tức đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng cũng chỉ là đỡ hơn thôi, vẫn chưa đủ để hắn lập tức tham gia lại vào chiến đấu.

Vừa di chuyển cách ra xa các chỗ có chiến đấu, hai tay vừa bấm đủ loại pháp quyết, thi triển đủ loại cấp thấp như hỏa cầu; thủy cầu thuật pháp giúp đỡ, vừa lấy ra thuốc chữa thương uống, Phạm Thiên làm một vòng quan sát hết cả cái đấu trường.

Vẫn biết Hạ Lạc không hề kém chút nào, thời gian ngắn hẳn là sẽ không có chuyện gì nhưng Phạm Thiên vẫn là đánh giá thấp Hạ Lạc.

Không chỉ đang đối mặt với Hoàng Anh còn đang chiếm thượng phong.



Hạ Lạc lúc này trên thân bộ đồng phục trường đã biến mất, khoác lên một bộ đồ đơn giản, là loại phổ biến của thời cận cổ.

Trong tay cầm cũng không phải quen thuộc cái kia cây cung bình thường được gia trì thêm hồn lực mà là một cây cung thuần túy được tạo ra từ hồn lực cùng máu của cô.

Trên thân cung, mờ nhạt hư ảo hoa văn đã trở nên rõ ràng, đó là chín cái mặt trời rực rỡ mờ mờ tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Nhật luân nhãn hiển hiện, không giống như phải chịu tải áp lực từ đôi mắt, giống như đây là trạng thái bình thường có sẵn của Hạ Lạc.

Khí chất kia Phạm Thiên đã từng thấy qua, đều là trên những cung thủ đỉnh cấp.

So với Hạ Lạc ban đầu, Phạm Thiên cảm giác đây như là một người hoàn toàn khác.

Không nghĩ tới Hạ Lạc lại giấu sâu như vậy, vượt quá mình tưởng tượng. Cũng không biết Phong Không có biết gì về điều này không.

Phạm Thiên trong lòng kinh ngạc không thôi, Hạ Lạc đưa hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác quả thực vượt quá tưởng tượng.

Nguyên bản hắn chỉ cần Hạ Lạc giúp hắn tranh thủ chút thời gian, bây giờ nhìn thử, nào phải chút thời gian, rút ra ngoài chơi một lúc vẫn được.

Hình dạng này của Hạ Lạc quả thực không tầm thường, nguồn gốc không phải ngẫu nhiên có được cũng càng không phải tiến hóa ra, là từ đầu đã thức tỉnh, đến từ huyết mạch lực lượng.

Nhờ có huyết mạch Hậu Nghệ mà khi thức tỉnh chức nghiệp cung thủ, Hạ Lạc đã tiến hóa lên chức nghiệp mới diệt nhật cung thủ.

Cây cung Hạ Lạc đang sử dụng là từ hồn lực diệt nhật cung thủ kết hợp với Hậu Nghệ huyết mạch mà ra, chân chính hình thái của trục nhật cung, không phải hàng giả được gia trì thêm hồn lực diệt nhật.

Kỹ năng thức tỉnh: tiên huyết phản tổ.

Kỹ năng này có chút giống với hồn kỹ binh thể nhưng so Phạm Thiên kém hơn nhiều, quá đơn nhất khi chỉ có thể tạo ra cung.

Nhưng Hạ Lạc lại có thể vô hạn sử dụng thiên địa nguyện lực trong không gian xung quanh tạo thành trục nhật tiễn, mỗi đòn đều là uy lực kinh thiên diệt nhật.

Có đặc điểm riêng và càng thích hợp với Hạ Lạc, cho Hạ Lạc hồn kỹ binh thể tác dụng so cho Phạm Thiên kém hơn rất nhiều.

Hình thái này còn kèm theo kỹ năng bị động nhật luân nhãn, thứ mà ở dạng thường Hạ Lạc không dám dùng nhiều vì tiêu hao quá lớn.

Khi Hạ Lạc vận chuyển hồn lực gia trì cho cây cung để sử dụng ngụy diệt nhật cung thời điểm Phạm Thiên đã cảm nhận được một chút huyết mạch ba động, sôi trào giống như muốn bùng phát ra, dung hợp.

Cộng thêm những hoa văn mờ ảo trên ngụy diệt nhật cung cho hắn cảm giác cường đại và năng lực tăng phúc bất bình thường biến một cây cung thành diệt nhật cung thì Phạm Thiên không còn nghi ngờ gì nữa, hắn khẳng định Hạ Lạc đang che giấu thực lực.

Chỉ là Phạm Thiên cũng không dám chắc chắn.

Sở dĩ bởi huyết mạch ba động nhưng nếu chưa thức tỉnh thì cũng vậy.

Hoặc cũng có thể năng lực tăng phúc đó là do chức nghiệp đặc thù.

Cho nên Phạm Thiên luôn tìm cơ hội ép Hạ Lạc phải ra tay không có chỗ lưu thủ, từ bạo phong cốc cho đến tận bây giờ.

Và rõ ràng hắn đã cược đúng về Hạ Lạc.

Một chức nghiệp tiến hóa so chức nghiệp khác mạnh hơn không chỉ một vài lần, đây có thể sẽ là mấu chốt cho chiến thắng của cuộc chiến.

Đấy là ý nghĩ của Phạm Thiên, bây giờ nhìn Hoàng Anh phải chật vật như vậy hắn biết rằng mình sai rồi, vẫn là đánh giá quá thấp Hạ Lạc.

Mạnh mẽ, nhanh nhẹn, linh hoạt, trực giác nhạy bén, đầu óc tỉnh táo, tất cả mọi thứ mà một cung thủ cần Hạ Lạc đều có.

Một chức nghiệp khủng bố kết hợp một chức nghiệp gia khủng kh·iếp, sự phối hợp hoàn hảo.

...

Trở lại một chút.

Vào lúc đó Hoàng Anh thấy bản thân bị dính lấy quá chặt không thể dứt ra được liền chuyển qua t·ấn c·ông Hạ Lạc, từ bỏ đối Phạm Thiên t·ruy s·át.



Chỉ là hắn vẫn chưa bao giờ tiếp cận được Hạ Lạc.

Tốc độ nhanh nhẹn, linh hoạt bộ pháp né tránh cùng tầm t·ấn c·ông xa để hắn không tìm được cơ hội lại gần.

Hắn đã thử cố tình không đỡ, ngạnh sinh chịu một mũi tên bắn trúng lao lên nhưng còn nguy hiểm hơn.

Mũi tên bên trên có hồn lực có kèm theo đặc tính khu trục hồn lực cùng cực mạnh tính đốt cháy, lực xuyên phá cũng vô cùng đáng sợ.

Mà lại Hạ Lạc cận chiến cũng không kém, g·iết được Hạ Lạc cái giá không phải bình thường lớn.

Không còn cách nào khác Hoàng Anh chỉ có thể lựa chọn né tránh hoặc dùng v·ũ k·hí chặn lại, tạo cơ hội cho Hạ Lạc lùi lại tiếp tục kéo giữ khoảng cách.

Một mực dạng này nếu không có con bài tẩy Hoàng Anh nhất định sẽ bị Hạ Lạc mài c·hết, tất nhiên là cả điều kiện Hoàng Anh không phải là thần bí hồn sư chức nghiệp gia.

Dưới sự hỗ trợ liên tục của Diệp Vô Đạo cùng thuốc chữa thương cao cấp, v·ết t·hương của Phạm Thiên hồi phục rất nhanh đến có thể tiếp tục tham chiến.

Đây cũng là nhờ thuật hồi phục của Diệp Vô Đạo còn có tác dụng đẩy nhanh quá trình phát tác của thuốc, nếu không chỉ dựa vào thuốc cùng thuật hồi phục làm sao tốt được như bây giờ, trận chiến này thua chắc.

Nếu Hạ Lạc đã không cần giúp thì đi xem ai cần vậy.

Lại nhìn quanh một vòng, Phạm Thiên không do dự nhiều lập tức phóng tới chỗ Lạc Long.

Những người khác ít ra còn có thể coi là một trận chiến, chỉ có bên này là hoàn toàn một bên bị treo lên đánh.

Tên yêu tộc đang đánh Lạc Long kia thấy Phạm Thiên đang hướng về phía mình lao tới, lại nhìn lại đã có hai tên yêu tộc c·hết dưới tay hắn, lấy một chọi hai ngu như vậy việc hắn không dở mà làm.

Kim Long lập tức lựa chọn, từ bỏ Lạc Long xoay người chạy trốn.

"Đừng đuổi, qua giúp Tiền Nhiều trước. Những người khác tạm không có việc gì." Phạm Thiên hô lên.

Lạc Long muốn đuổi theo, nghe được Phạm Thiên lời nói đánh từ bỏ.

Đại cục làm trọng, không thể vì bản thân ích kỷ mà hại đến người khác.

Hai người lại hướng về một phía khác chạy đi.

Đối thủ của Tiền Nhiều là một tên yêu tộc tam tinh hạ phẩm, với khả năng của Tiền Nhiều dù một một cánh tay vẫn có thể đánh ngang tay với đối phương.

Lý do Phạm Thiên muốn trước qua giúp Tiền Nhiều giải quyết tên yêu tộc này cũng là vì vậy.

Đối phương hiện nay là kẻ dễ bị loại bỏ nhất. Nếu g·iết được đối phương thì Tiền Nhiều có thể đi qua giúp người khác cùng chiến đấu.

Tên yêu tộc kia cũng không ngu, thấy có hai tên nhân tộc chạy tới phía mình lập tức liền hiểu bản thân sắp bị vây công, vội vã muốn lùi lại.

Thế nhưng Tiền Nhiều lại không kém hơn hắn, há lại dễ dàng để cho hắn thoát đi như vậy.

Kết quả là dưới sự "nhiệt tình níu giữ" của Tiền Nhiều mà tên yêu tộc đó lựa chọn ở lại, vĩnh viễn.

Bị hội đồng tập thể cảm giác là như nào, trước khi c·hết hắn cuối cùng đã hiểu những em gái xinh đẹp kia gặp phải cảm giác.

Bất lực, không cam tâm, phẫn nộ, hắn thề nếu có kiếp sau hắn nhất định sẽ không xem thể loại phim kia nữa.

Ba người, cảnh giới đều cao hơn mình hợp lại vây công sao có thể là tình cảnh một tên tam tinh hạ phẩm có thể chống lại.

Dù đã cố chống trả và tìm cơ hội thoát ra nhưng tên yêu tộc đó vẫn phải c·hết, c·hết trong uất ức vì phải đấu với ba kẻ mà ai cũng mạnh hơn mình.

Trước khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, tên yêu tộc đó dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía Phạm Thiên nói: "Các ngươi chắc chắn sẽ thua và có một c·ái c·hết vô cùng thê thảm."

Ánh mắt Phạm Thiên lạnh lùng không có cảm xúc, đối với kẻ địch không cần phải cho chúng sắc mặt tốt.

Đây không phải chủng tộc cuộc chiến, đây là cá nhân cuộc chiến. Không có lý do gì để bỏ qua cả, chọn chủ sai phải trả giá bằng cả mạng sống.



Muốn g·iết kẻ khác phải chuẩn bị tâm lý bị g·iết.

Đi săn phải chuẩn bị tâm lý làm con mồi.

Đây cũng là lý do Phạm Thiên rất thoải mái chấp nhận c·ái c·hết khi bị vây công hồi bên tiên giới.

Vừa mới g·iết c·hết một yêu tộc, Phạm Thiên còn chưa kịp xem lại tình hình của những người khác thì có một người quát lớn.

"Tất cả mau tập hợp lại!" Hoàng Anh ra lệnh.

Lúc này hắn đã từ bỏ đối Hạ Lạc t·ấn c·ông rút ra xa, bên người đứng đấy Kim Long.

Mệnh lệnh vừa ra những kẻ khác nào còn tham gì chiến đấu, lập tức dứt ra khỏi đối thủ của mình rút lui.

Việc xảy ra bất ngờ như vậy làm đám người Phạm Thiên không hiểu tên Hoàng Anh định làm gì.

Thế nhưng cũng không ai dám truy đuổi, chỉ dám từ từ tiến lại gần nhau tập hợp lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Hoàng Anh sợ hắn có âm mưu gì.

Dù sao cả đám bị nhốt ở đây cũng là nhờ tên này mà ra.

Phạm Thiên thấp giọng hỏi Hạ Lạc mới biết.

Thì ra ngay khi Kim Long chạy tới chỗ Hoàng Anh, cả hai thay vì vây công Hạ Lạc thì đều đã từ bỏ chiến đấu mà lui về phía xa.

Hạ Lạc không dám tùy tiện truy theo nên cũng chỉ có thể để mặc bọn hắn hai người rút lui.

"Mày nghĩ bọn nó định làm gì?" Lạc Long hỏi.

Lắc đầu, Phạm Thiên có chút bất đắc dĩ nói: "Không nghĩ ra được. Đối phương có vận mệnh chức nghiệp, đoán chỉ tổ phí công."

Không biết là thứ đáng sợ nhất, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bây giờ không biết gì thì thắng cọng lông.

"Thế cũng hỏi, bọn nó tất nhiên là muốn hại chúng ta rồi." Thánh Gióng tư dưng lên tiếng.

Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía hắn.

"Sao vậy a, tao nói không đúng hả?" Thánh Gióng gãi đầu hỏi.

"Không, mày nói đúng, tất nhiên là nói đúng rồi. Bọn nó không hại chúng ta chẳng lẽ còn anh bạn à giảng hòa được không sao." Lạc Long châm chọc.

Hiểu.

Biết mình lại phát biểu ngu, Thánh Gióng ngượng ngùng nhưng vẫn định phản bác vài câu.

"Đủ rồi, tập trung một chút đi!" Phạm Thiên nói.

Chính như hắn vừa nói, vận mệnh thứ này quá khốn nạn, ở bên mình thì thôi chứ ở bên kẻ địch thì rất đáng sợ.

"Đừng ngừng lại, cứ tiếp tục chữa thương cho tôi đi." Phạm Thiên nói nhỏ với Diệp Vô Đạo đang được Âu Cơ bảo vệ.

Gật đầu, Diệp Vô Đạo toàn lực sử dụng kỹ năng giúp Phạm Thiên chữa thương.

Mà lúc này Hoàng Anh đã tập hợp đủ người.

"Đệ nhị hồn kỹ, sinh mệnh liên kết."

Thấy Hoàng Anh động, tất cả mọi người đều cẩn thận bày ra thế phòng thủ.

Thế nhưng thời gian trôi qua, một giây rồi hai giây, đến năm giây rồi vẫn chưa có gì xảy ra.

Pháp thuật không, công kích không, phòng thủ không, không có thứ gì xuất hiện.

Đột nhiên Âu Cơ giật mình nói làm tất cả mọi người cũng đều giật mình chú ý đến.

"Vô Đạo biến mất rồi."