Chương 37: Vận mệnh cuộc chiến
Trong khi Phạm Thiên vẫn còn đang cố gắng thoát khỏi hai con Xuyên Lâm Tật Lang thì Hoàng Anh đã hoàn tất chuẩn bị.
"Đấu trường của trận thánh chiến cuối cùng."
Một cảm giác quen thuộc xuất hiện.
Một lực hút mạnh mẽ không thể cưỡng lại kéo tất cả vào hư không.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chóng mặt một trận, khi mở mắt ra thì đã ở một nơi khác.
Đó là một vùng không gian đen kịt không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, đưa tay ra trước mặt không nhìn thấy năm ngón.
"Lựa chọn, đấu trường la mã."
"Số lượng: chín người."
Giọng nói của Hoàng Anh vang lên từ khắp các hướng.
Một trận rung chuyển, cả vùng không gian đều rung chuyển dữ dội.
Một tia sáng nhỏ xuất hiện, nhanh chóng biến lớn chiếu sáng rộng khắp không gian.
Tầm nhìn trở lại, lúc này đám người Phạm Thiên mới có thể nhìn rõ được quang cảnh xung quanh.
Nhìn sơ qua thì nơi này rất giống một sân vận động à không, nó càng giống một đấu trường cổ đại hơn.
Ở giữa là trường đấu, bao quanh sân đấu là khán đài, có hai lối ra cho đấu sĩ ở hai hướng đối lập nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đấu trường la mã mà Hoàng Anh vừa nói tới.
Ngay khi được dịch chuyển tới đám người Phạm Thiên dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn ngay lập tức tạo lập trận hình tiến vào thế phòng thủ.
Hạ Lạc và Thính Phong kinh hãi nhìn xung quanh.
Rõ ràng là vị trí của bọn họ chưa bị lộ vậy mà lại b·ị b·ắt được.
Cho dù là kỹ năng loại cưỡng chế dịch chuyển cũng không thể làm được như vậy, trừ phi biết được vị trí.
Mà nếu là biết được vị trí thì cũng có khối cách tốt hơn việc bỏ ra một cái giá dắt để cưỡng chế dịch chuyển cả đám người như này.
"Không cần phải nhìn nữa, các ngươi sẽ không thoát khỏi đây được đâu!"
Giọng nói của Hoàng Anh vang lên từ lối đi đối diện của đấu trường.
Ngay sau đó hắn xuất hiện cùng với Kim Long và những tên yêu tộc khác.
"Đây là vùng không gian do kỹ năng vận mệnh của ta tạo ra, các ngươi chỉ có thể tuân theo quy tắc của nơi này và không còn bất cứ lựa chọn nào khác." Hoàng Anh lạnh lùng nói.
Thần bí chức nghiệp.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ngoài ba chức nghiệp phổ biến là hồn sư, chiến binh, pháp sư ra thì thế giới vẫn còn một cái chức nghiệp nữa là thần bí với tỉ lệ xuất hiện hiếm vô cùng, nói là một phần trăm triệu cũng không quá.
Gọi là thần bí bởi vì chức nghiệp này rất đặc biệt, không ai có thể đoán ra được nó là loại hình nào với năng lực gì, nó có thể là tất cả mọi thứ.
Nhưng đây không phải điều làm chức nghiệp này trở lên đặc biệt.
Một thần bí chức nghiệp gia có thể không mạnh nhưng chắc chắn sẽ rất quỷ dị, không ai muốn có dây dưa gì đến, có cũng đều là đồng minh không phải kẻ thù.
Mọi năng lực của hệ thần bí đều rất khó ngăn cản.
Mà đây mới chỉ là một phần của chức nghiệp này.
Vì nó quá khó hiểu, quá đa dạng nên cho đến nay vẫn chưa ai có thể hiểu hết về nó. Mỗi lần nghiên cứu đều là bắt đầu lại từ đầu nghiên cứu, không ai giống với ai.
Phạm Thiên có đọc qua chút thông tin về chức nghiệp này trên mạng nên biết một chút. Hắn cũng kinh ngạc nhưng so với những người khác hắn lại càng kinh ngạc thậm chí là có chút sợ hãi.
Người khác có thể không biết nhưng hắn, một tu sĩ phong thánh cảnh, kẻ đi được tới bát tinh trình độ đã có thể hiểu sâu hơn về các pháp tắc.
Cũng vì vậy mà hắn biết được sự đáng sợ của vận mệnh pháp tắc.
Một bát tinh cường giả nắm giữ vận mệnh pháp tắc hoàn toàn có thể thay đổi quá khứ, tác động tương lai, ảnh hưởng thực tại. Hay là thay đổi cả thế giới cũng không phải không thể.
Tuy rằng Hoàng Anh không phải là thuần vận mệnh sức mạnh nhưng cũng đã có một tia vận mệnh trong đó, ai biết tương lai có bất trắc gì xảy ra hay không.
Nếu để cho kẻ này phát triển tương lai nhân tộc chắc chắn sẽ có đại kiếp nạn.
"Tốt nhất phải g·iết luôn tại hôm nay." Phạm Thiên lẩm bẩm.
[Cuộc thánh chiến sắp diễn ra, vì đây là một cuộc chiến vinh quang nên vận mệnh muốn được công bằng. Cũng vì vậy mà những người tham gia có thể biết được thông tin về cuộc chiến này.]
Đột nhiên một bảng thông báo xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Theo đó là một thông báo khác rất dài, có vẻ là quy tắc của cuộc chiến.
Số lượng người một đội là chín, đây là do thuật chủ quy định.
Có thể thêm thành viên bổ sung nếu người đó ở trong phạm vi nhất định với vị trí ban đầu của thuật chủ, có vận mệnh liên kết và đội mất đi thành viên
Hai đội sẽ tử chiến đến cùng hoặc thuật chủ chủ động chịu thua.
Bên thắng được quyền chọn lấy bất kỳ thứ gì của bên thua, phần còn lại sẽ được hiến dâng cho vận mệnh xem như phí cho việc nó tới đây và chứng kiến cuộc chiến này.
Bất kì hành vi vi phạm sẽ trực tiếp bị gạt bỏ, tất cả mọi thứ của kẻ đó sẽ được hiến dâng cho vận mệnh.
[Bổn hệ thống cũng sẽ tham gia vào trận chiến với tư cách là trọng tài cùng với vận mệnh, công bằng của trận chiến sẽ được đảm bảo tuyệt đối.]
"Đại khái thì quy tắc có mấy cái cơ bản là như vậy đúng chứ?" Phạm Thiên hỏi.
[Đúng.]
"Không được phép phạm quy đúng không?"
[Chính xác.]
"Thế con mẹ nó sao đám kia lại đông vậy hả, quá chín đứa rồi. Đống kia phải mười một tên yêu tộc chứ đâu đùa, đủ một đội bóng luôn." Phạm Thiên chỉ về phía đám yêu tộc tức giận hỏi.
Tựa hồ là vì xác nhận, hệ thống hơi khựng lại một chút.
[Không phạm quy.]
"Đậu, như thế kia mà ko phạm thì thế nào mới là phạm?" Phạm Thiên không buông tha, tiếp tục hỏi.
[Đây là liên quan đến chúc nghiệp của đối thủ bổn hệ thống không thể trả lời. Yêu cầu người chơi không tiếp tục hỏi hoặc sẽ bị phán thua ngay lập tức!]
"Ta không tin!"
[Người chơi có thể thử.]
Hự.
Phạm Thiên lập tức ngậm miệng
Hắn thật đúng là sợ cái hệ thống này nổi máu chó điên lên rồi hại hắn.
Nếu hệ thống đã nói là liên quan đến chức nghiệp của đối phương thì hắn cũng đã đoán ra được phần nào.
Vả lại còn có một quy tắc rất đáng lưu tâm trong cuộc chiến này, nếu tận dụng tốt quy tắc đó thì đội yêu tộc hoàn toàn có thể chiến thắng trận chiến này không chút khó khắn.
Mà cũng là quy tắc này đối với đội của Phạm Thiên rất bất lợi, gần như là không có tác dụng gì.
"À đúng hệ thống, ngươi có thể làm điều đó xuyên qua cái kỹ năng này sao?" Phạm Thiên hỏi.
[Không thể.]
"Thật không có cách nào sao?" Hơi nhíu mày, Phạm Thiên hỏi lại.
[Có, nhưng hồn kỹ thứ ba của người chơi sẽ vô vọng lại càng thêm vô vọng. Ngoài ra cũng chỉ được một câu rất ngắn.]
"Kệ mịa nó, làm đi!"
Trong khi Phạm Thiên đang nói chuyện với hệ thống thì những con số đếm ngược ở trên trời vẫn luôn chạy.
00:10
00:09
00:08
...
00:01
00:00
Cuộc chiến vừa bắt đầu hai bên đều ngay lập tức di chuyển.
Đều là chuyên nghiệp, cả hai đều đã lập xong đội hình của chính mình.
Mỗi người đều nhanh chóng đi vào vị trí được phân phó.
Số lượng ít hơn nên bên phía Phạm Thiên hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
Vừa lên Phạm Thiên đã bị Hoàng Anh cuốn lấy.
"Con mẹ mày, mau bước ra cho ông mày đánh một trận!"
Lạc Long lao thẳng tới chỗ Kim Long, trong miệng không ngừng chửi bới.
Thánh Gióng cầm theo cây tre quật nhau với hai con Xuyên Lâm Tật Lang.
Diệp Vô Đạo lùi ra sau được Âu Cơ bảo vệ. Cả hai cùng đối phó với một tên yêu tộc, nhìn qua có vẻ là ngang sức.
Cũng may hắn chưa bị phát hiện là hệ chữa trị chức nghiệp nếu không chắc chắn sẽ bị nhằm vào, ai cũng cứu không nổi.
Bây giờ ít ra sẽ không gây nên chú ý, có thể an toàn ở đằng sau hồi phục cho người khác.
Hạ Lạc và Thính Phong tiếp tục ở đằng xa hỗ trợ.
Chia đều ra mà nói mỗi người đều là lấy một chọi hai. Nhưng thực tế còn chật vật hơn.
"Đoạn thủy quyết."
Phạm Thiên chém ra một kiếm.
Đường kiếm đơn giản dễ đoán nhưng lại khó mà chống đỡ vì nó nhanh, nhanh vô cùng mạnh.
Như là đem dòng nước chảy chém đoạn một kiếm.
Thanh kiếm hướng thẳng tới cổ Hoàng Anh không chút mảy may do dự.
Nhân tộc hắn sẽ, yêu tộc c·hết không đáng tiếc.
Keng.
Một tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên.
Một thanh sắc bén trường đao được cầm trong tay đã đỡ lấy thanh kiếm.
Chênh lệch hai bên tuy không đến mức cách một trời một vực nhưng vẫn là rất lớn.
Hoàng Anh phối hợp với một tên yêu tộc tam tinh trung phẩm khác liên tục chèn ép Phạm Thiên.
Không nghĩ tới một kẻ sử dụng kỹ năng vận mệnh dạng thuật pháp lại có kỹ năng cận chiến giỏi như vậy, chỉ riêng đao thuật này trong cùng lứa cũng có thể xem là thiên tài.
Nếu không phải dựa vào phong phú kinh nghiệm chiến đấu vào sinh ra tử thì Phạm Thiên chắc chắn sẽ bị t·ấn c·ông dồn dập, ép góc tới c·hết mà không thể phản công được dù chỉ là một chút.
"Súc sinh a, dựa vào hai con tiểu yêu thú bọn mày cũng muốn chặn tao."
Thánh Gióng cùng với cây tre trong tay quật hai con Xuyên Lâm Tật Lang túi bụi rên rỉ kêu đau.
Hai đánh một nhưng vẫn phải liên tục b·ị đ·ánh cho lùi lại.
"Trọng sơn."
Một chiêu trọng sơn vừa ra, Thánh Gióng quật cây tre xuống đánh thẳng vô một con Xuyên Lâm Tật Lang.
Cây tre được Thánh Gióng vung vốn là vô cùng mạnh mẽ nay lại càng nặng tựa thái sơn quật thẳng xuống.
Không kịp né tránh, con Xuyên Lâm Tật Lang b·ị đ·ánh trực tiếp bị Thánh Gióng quật cho đứt gãy một chân.
Nhờ Hạ Lạc và Thính Phong hỗ trợ từ xa nên cơ bản mọi người đều không quá đáng lo, không sợ bị tập kích từ đằng sau.
Trong thời gian ngắn hẳn sẽ không b·ị đ·ánh bại.
Cũng là Lạc Long và Tiền Nhiều là không ổn cho lắm.
Một đứa cụt một tay, một đứa là chuyên đi buff cho người khác nay lại phải đi đánh nhau với hai thằng mạnh không kém mình bao nhiêu.
"Đậu đen, đậu đen, đậu đen, tao cho mày đuổi tao, tao cho mày đuổi tao này. C·hết con mẹ mày đi."
Gặp lại Âu Cơ, kho đồ cạn kiệt đã lần nữa được bổ sung đầy đủ. Lạc Long trang bị tận răng hùng hổ lao lên t·ấn c·ông.
Thế nhưng mới đấm không được mấy phát, còn chả biết đối phương có làm sao không thì đã bị đè ngược lại đánh túi bụi, chỉ có thể bị động chống đỡ.
Tiền Nhiều khá hơn được chút, dù sao cũng là chức nghiệp loại chiến đấu nên có thể đánh được, vẫn có cơ hội phản công.
"Đánh với ta còn dám phân tâm." Hoàng Anh nói một câu rồi chém một đao về phía Phạm Thiên.
Nhấc kiếm lên chống đỡ, Phạm Thiên mượn lực bật nhảy bay ra tới chỗ gần Lạc Long.
Nhân lúc Hoàng Anh chưa chạy tới Phạm Thiên giúp đỡ Lạc Long một tay.
"Để tao lo một đứa!"
"Nổi không đó?" Lạc Long nghi ngờ hỏi.
"Nhìn lại bản thân trước đê." Phạm Thiên nói.
Đem đi một tên yêu tộc tam tinh hạ phẩm áp lực của Lạc Long giảm hẳn.
Đã có thể phản kích nhưng Lạc Long vẫn lấy b·ị đ·ánh làm chủ, đối phương thật sự quá mạnh.
Mặc dù Lạc Long không quá giỏi đánh nhau nhưng kỹ năng thức tỉnh long lực đó là thật rất mạnh, có là người giỏi chiến đấu mà trong cùng cấp bậc thì vẫn bị đè ra đánh như thường, dù sao cũng là lực lượng hai người.
Vậy mà bây giờ Lạc Long đang yếu thế, ở vào ăn hành vị trí.
"Cầm chân hai tên kia một chút." Phạm Thiên hét lớn.
Hoàng Anh đang đuổi theo Phạm Thiên thì bị một mũi tên bay tới cản lại.
Vừa né ra thì lại bị choáng, vội tỉnh lại thì lại một mũi tên khác bay tới.
Đưa đao lên chặn lại, Hoàng Anh bị làm chậm trễ một chút.
Đánh tên yêu tộc liên tục bức hắn rút lui, Phạm Thiên tiến đến gần Tiền Nhiều định cuốn thêm một tên khác.
"Tao không cần, tao tự lo được. Mau tự lo cho bản thân đi!" Tiền Nhiều quát.
"Tự tự cái lờ, ngậm sủa và ngoan ngoãn nghe lời đê. Tao lại xiên luôn cả mày bây giờ." Phạm Thiên không hề khách khí văng tục chửi thẳng mặt.
Không nhìn xem bản thân b·ị đ·ánh ra nông nỗi nào rồi.
Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, hoàn cảnh gì mà dở chứng. Kiêu kiêu cái đậu mợ ấy, đổi người luôn bây giờ.
Bị mắng cho ngu người, Tiền Nhiều không kịp hiểu cái gì vừa xảy ra thì đã bị Phạm Thiên c·ướp mất một tên.
Tới vô tung đi vô ảnh, anh như một cơn gió mà lướt q·ua đ·ời nhau.
Tiền Nhiều vốn còn định nói thêm vài câu nhưng nhìn lại tình trạng của bản thân.
Ừm, mình hay là không nên a, nói ngu kẻo lại bị chửi tiếp.
"Ta lấy chính nghĩa, yêu thương cùng từ bi danh nghĩa chữa trị thương tích của ngươi."
Phạm Thiên vừa chạy xa khỏi Tiền Nhiều thì hai đoàn ánh sáng vô cùng bí mật bay tới chui vô người của Lạc Long và Tiền Nhiều.
Hai người cũng phối hợp lấy ra một bình nước uống.
Lập tức v·ết t·hương của cả hai đều trở nên tốt hơn.
"Cái gì, lại có loại thuốc chữa thương có hiệu quả tốt như vậy." Kim Long kinh ngạc lẩm bẩm.
"Băng phong thế giới."
Đánh qua chỗ của Phong Không lúc, Phạm Thiên dùng ra một chiêu đem cả hai đối thủ của Phong Không đóng băng.
Tuy chỉ trong một khoảnh khắc nhưng cũng đủ giúp Phong Không chiếm được lợi thế.
"Nổi không đó?" Phong Không hỏi: "Không được thì đưa đây một tên."
"Vẫn được, tôi có phải đứa ngu đâu." Phạm Thiên nói.
"Đừng có mà khinh thường bọn ta!"
Một tên yêu tộc đang bị Phạm Thiên đánh bỗng phẫn nộ mắng.
Lao lên một cách mù quáng, hắn muốn g·iết c·hết tên nhân loại khốn nạn khinh thường người khác này.
"Ngu xuẩn." Hoàng Anh trong lòng mắng.
"Thấu kiếm."
Phạm Thiên đâm ra một kiếm.
Chỉ đơn giản là đâm kiếm ra như vậy, đúng là khinh người. Ta có thể thấy rõ đường kiếm của ngươi.
Tên yêu tộc bị làm cho phẫn nộ đó ở trong lòng khinh thường.
Hôm nay ngươi sẽ phải c·hết vì tội dám xem thường ta.
Mang theo ý nghĩ như vậy, tên yêu tộc lao thẳng tới muốn đoạt mạng Phạm Thiên.
Ngay lập tức.
"Aaaaaaaa." Tên yêu tộc đó gào lên đầy đau đớn.
Rõ ràng là Phạm Thiên t·ấn c·ông tên yêu tộc đã né sang, chính hắn cũng nghĩ là như vậy nhưng nhìn thế nào cũng giống như là hắn ngu ngốc lao thẳng vào mũi kiếm vậy.
Một kiếm này của Phạm Thiên quá cao, hoàn mỹ phong bế mọi hướng t·ấn c·ông để cho kẻ khác dù đánh trực diện như thế nào cũng không thể né được.
Lúc này Hoàng Anh đã đuổi tới.
"Đệ nhất hồn kỹ, vận mệnh chi ca - khúc ca tế nguyện."
Cất lên một câu hát bằng ngôn ngữ nào đó, v·ết t·hương của tên yêu tộc bị Phạm Thiên đâm kiếm xuyên qua người này lập tức tốt hơn rất nhiều.
Là hồn sư thần bí a, Phạm Thiên thầm nghĩ hai chân như quỷ ảnh thi triển bộ pháp lùi lại.
Đã có thể xác định chức nghiệp của Hoàng Anh, chức nghiệp hồn sư lưu phái thần bí, vũ hồn liên quan tới vận mệnh.
"Để ta xem ngươi lấy một đánh bốn kiểu gì." Hoàng Anh quát.
Nói rồi hướng một đao chém thẳng tới Phạm Thiên.
Ba người khác cũng t·ấn c·ông từ ba phía khác nhau cùng một lúc.
Bùm.
Một pháo bắn thẳng vào tên yêu tộc bị Phạm Thiên xiên cho trọng thương ban nãy.
Vết thương còn chưa khỏi hẳn lại phải trực diện ăn một pháo, tên này lại tiếp tục lâm vào cảnh trọng thương.
Phạm Thiên há lại bỏ qua cơ hội này, bứt tốc lao lên chém một nhát.
Một kiếm chém ra, vẫn là từ đầu đến giờ cực nhanh một kiếm.
Tên yêu tộc chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ đi, quang cảnh trước mắt thay đổi hướng lên trên rồi rơi xuống, đau đớn từ việc b·ị c·hém đầu còn chưa truyền tới trước mắt đã tối sầm lại.
Hắn c·hết.
Phạm Thiên cũng từ phía của hắn thoát khỏi vòng vây, ở đằng trước chạy trốn truy đuổi điều khiển pháp bảo liên tục oanh kích.
Chật vật né tránh, Hoàng Anh lúc này mới có thời gian để ý tới.
Đó là một chiếc xe bay, có vẻ đã trải qua cải tạo đang bay lơ lưng trên không liên tục nổ pháo vào hắn.
"Vận mệnh, ta xin tế đi hồn kỹ thứ ba của mình để đổi lấy việc cuộc chiến này không được phép dùng vật phẩm thiên khoa kỹ." Hoàng Anh thì thầm.
Chấp thuận.
Giọng nói thần bí đó lại vang lên.
Đồng thời trước mặt tất cả mọi người đều hiện ra một thông báo của hệ thống.
[Thuật chủ đã trao đổi hồn kỹ thứ ba của mình để đổi lấy việc cấm sử dụng vật phẩm thiên khoa kỹ trong cuộc chiến này. Mọi món đồ tương tự tạm thời sẽ không thể sử dụng.]
Nói rồi xe bay liền đột ngột dừng lại, liền pháo linh khí trên xe cũng mất tác dụng bởi vì mất đi nguồn cung cấp năng lượng.
Cũng may hệ thống xem như vẫn còn tình người, không để xe rơi xuống mà trực tiếp thu vô túi đồ của Âu Cơ trả về.
Tất cả những món vật phẩm thuộc thiên khoa kỹ đều bị cưỡng ép thu về túi đồ.
Từ đây tất cả những món đồ công nghệ đều bị khóa lại không thể lấy ra sử dụng được nữa.
"Vãi, nói rồi công bằng đâu. Cứ vậy cấm mất thì tao đánh thế nào a." Phạm Thiên bất mãn kêu.
[Cả hai bên đều không thể dùng.]
"Tao biết, nhưng rõ ràng là bên này lỗ hơn a."
[...]
"C·hết tiệt."
Lại im lặng, cái hệ thống c·hết bầm này. Phạm Thiên điên cuồng chửi rủa trong lòng.
Nhìn về Hoàng Anh, hắn không nghĩ tới cuộc chiến này còn có thể bị ảnh hưởng như vậy.
Hơn nữa đây là việc mà chỉ thuật chủ mới làm được, nếu không hệ thống cũng sẽ không nói là thuật chủ tế đồ mà sẽ là ai đó tế đồ.
Vả lại một điều quan trọng như vậy tất nhiên cũng sẽ được nhắc tới trong phần luật.
Nhưng không có.
Suy ra Phạm Thiên có muốn cũng không chơi kiểu này được.
Kế hoạch điều khiển xe để kéo lấy hai tên trực tiếp bị vứt vô bãi rác.
"Khốn nạn a, vậy mà thành cân ba rồi." Phạm Thiên nhỏ giọng mắng một câu rồi hét lớn: "Đừng giấu nữa, còn giấu nữa là tôi xong rồi, tôi không cầm cự được lâu đâu."
Nói xong Phạm Thiên hoàn toàn bị ép chuyển sang thế bị động phản công, không nữa chủ động t·ấn c·ông mà chờ cơ hội phản đòn.
Kể cả khi như vậy thì Phạm Thiên vẫn liên tục b·ị t·hương, các v·ết t·hương nặng nhẹ khác nhau liên tục xuất hiện trên cơ thể hắn.
"Tôi không còn thì trận này cũng không thắng nổi đâu, còn giấu cái gì nữa a." Phạm Thiên cắn răng chịu đựng nói.
Không thấy phản ứng, Phạm Thiên chỉ đành cố chống đỡ lấy mong rằng kỳ tích xảy ra.
Hoàng Anh t·ấn c·ông ngày càng mạnh, đao ý ngày càng đậm, rõ là nhờ chiến đấu với Phạm Thiên mà có không ít cảm ngộ.
Đao khí cường hãn thì ngày càng cường đại tung hoành ngang dọc tàn phá khắp nơi.
Một yếu liền mãi yếu, không chống đỡ nổi nữa, Phạm Thiên vì sơ suất b·ị c·hém một đòn hiểm.
Một chém cực mạnh này làm rách luôn phần bụng của hắn, đao khí kèm theo lập tức tiến vào tàn phá khắp cơ thể.
Phạm Thiên không kiềm được mà hét lên thảm thiết đầy đau đớn, hoàn toàn không có sức phản kháng mà.
Chớp lấy thời cớ, Hoàng Anh lao lên muốn bồi một đòn dứt điểm.
"C·hết."