Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 2: Thức tỉnh chức nghiệp, đáng sợ em gái




Chương 2: Thức tỉnh chức nghiệp, đáng sợ em gái

Về đến nhà, Tuyết Lan tựa hồ chưa đi học về, cất dọn đồ xong Phạm Thiên liền lập tức đi lên phòng.

Trên người hắn dần dâng lên một loại sức mạnh kỳ lạ. Chỉ còn vài phút nữa là hắn sẽ bước sang tuổi 15.

Phạm Thiên lúc này ngồi ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, từ từ cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình. Làm một vị đã từng là chí cường giả, phát hiện hệ thống tu hành mới cũng giống như con người phát hiện ra tân đại lục vậy. Hắn không chỉ kiểm tra, thăm dò mà còn liên tục chỉnh sửa các công pháp của bản thân để có thể dùng được trong thế giới này.

Mà hai công pháp chủ yếu nhất của hắn kiếp trước là Phượng Vũ cùng Loạn Long đang từ từ thay đổi và trở lên hoàn thiện hơn.

5...

4...

3...

2...

1...

[Tinh, chúc mừng sinh nhật 15 tuổi của người chơi, đã gộp đủ điều kiện để thức tỉnh chức nghiệp và kết nối với hệ thống.]

[Xin tự giới thiệu bản thân, ta là tinh cầu ý chí hệ thống. Dưới đây là bảng cá nhân của người chơi, xin mời đọc kĩ!]

Một âm thanh tại trong đầu Phạm Thiên vang lên, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cái giao diện màu xanh với mấy chữ cái màu vàng như trong game.

Tên: Phạm Văn Thiên (Tên thường gọi: Phạm Thiên)

Tuổi: 15

Đẳng cấp: 1



Chức nghiệp: hồn sư

Vũ hồn: biến dị long huyết vũ hồn thành long huyết chi lực.

Hồn kỹ: luyện thể(bị động)

Công pháp: loạn long(kiếm pháp)phượng vũ(kiếm pháp)

Nhìn xem cái bảng trước mắt, Phạm Thiên thấy thú vị vô cùng. Hơn một tuần đến thế giới này hắn cũng không phải chưa chơi game qua. Mặc dù cái bảng này thiếu mấy cái chỉ số cá nhân nhưng chính như vậy mới hợp lý. Đây là thế giới thực, làm quái gì có chuyện biết được mấy cái chỉ số như HP, ATK thứ này. Cho dù có cũng chỉ xác định được đại khái ở cỡ nào thôi.

[Phát hiện người chơi đã từng tu luyện, nguồn hồn lực tích lũy đã được chuyển qua.]

[Chúc mừng người chơi tăng lên cấp 2, xin mời tiếp tục cố gắng.]

Liên tục hai thông báo hiện lên trước mắt, cái thứ hai ở phía dưới còn có một cái mặt cười làm Phạm Thiên cũng thấy kì lạ. Thật sự là trong mấy cái game hắn chơi còn chưa gặp được cái hệ thống nào còn có cả biểu cảm như này hết.

Cảm thụ bản thân, sức mạnh, tốc độ, tinh thần lực đều có tăng lên. Ngoài ra còn có một cái gì đó thay đổi nhưng hắn cũng không rõ lắm. Chợt hắn nhìn về phần hồn kỹ trên giao diện.

[Luyện thể(bị động): kỹ năng bị động giúp người sở hữu liên tục cường hoá bản thân. Chia làm năm tầng gồm luyện cốt, luyện huyết, luyện tạng, luyện gân, luyện thể. Cứ mỗi tăng lên hai cấp liền sẽ tăng lên một tầng. Đột phá cấp mười sẽ giúp cơ thể vượt qua cực hạn của người bình thường chính thức trở thành hồn sư.]

“Thật thú vị a, xem hai bộ kiếm pháp này nào!”

[Loạn long, phượng vũ(kiếm pháp): do Trương Hằng, một vị chí cường giả sáng tạo ra rồi chỉnh sửa cũng tức là ngươi kiếp trước nên tự hiểu.]

Phạm Thiên nghiên cứu hệ thống thêm một lúc rồi lại thử tu luyện lần nữa. Sau một hồi hắn ngạc nhiên phát hiện bản thân dù đã có thể tu luyện nhưng vẫn không có dấu hiệu bước vào luyện khí, thay vào đó là cường hoá hồn lực của bản thân.

Mà cái hồn lực này cũng đặc biệt vô cùng. Đây thế mà lại là lực lượng linh hồn, hấp thu thiên địa nguyện lực để cường hoá hồn lực bản thân giúp nâng cao cảnh giới.

Đối với cái này hắn rất chi là hoảng sợ. Phải biết ở thế giới cũ của hắn, chỉ có khi nào tăng lên đại cảnh giới hoặc tu luyện đặc thù công pháp thì mới tăng lên hồn lực thôi.



Điều này có nghĩa thế giới này ai cũng tu luyện linh hồn, cùng cảnh giới có lẽ còn so thế giới cũ muốn mạnh hơn một đoạn. Vậy nếu tu luyện công pháp linh hồn thì sao, lại càng khủng bố.

Đây cũng là một điểm đáng sợ của con người thế giới này. Ở thế giới cũ tiêu hao hồn lực có thể giúp cường hoá chiêu thức của bản thân nhưng dùng quá nhiều sẽ tổn hại căn cơ thậm chí là c·hết. Ở đây thì sao, mọi đòn t·ấn c·ông đều được buff hồn lực, dù có dùng hết cũng không sao cả, hồi phục là được.

Có lẽ đây cũng là lý do việc tu luyện mấy lần trước không có kết quả gì, là bởi chưa kết nối hệ thống, không có chức nghiệp thì tu cái mông ấy.

Đứng dậy hoạt động thân thể một chút, nhìn sang đồng hồ thì hắn mới giật mình. Vậy mà đã hơn 5 giờ tối, Tuyết Lan cũng sắp về đến nơi luôn rồi. Thế là hắn tức tốc chạy đi nấu cơm.

Một lúc sau, Tuyết Lan đi học về. Sau khi tắm, cả hai liền bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong rồi dọn dẹp rửa bát, Tuyết Lan trở lại bàn, hai tay chống cằm cười nói:

“Hôm nay anh sinh nhật 15 tuổi đúng không, quà tí tặng sau, anh thức tỉnh chức nghiệp gì vậy?”

“Hả, sao em chắc rằng anh sẽ thức tỉnh?” Phạm Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Hì hì, anh là anh em mà, em ưu tú như này anh chẳng lẽ liền không sao.”

Tuyết Lan hì hì cười, ưỡn ngực lên đầy tự tin nói.

Phạm Thiên ngạc nhiên nhìn xem đứa em gái này, đôi mắt lấp lánh ánh sao, tâm hồn to tròn khụ khụ...đang chông đợi nhìn mình chờ câu trả lời. Thấy vậy hắn cũng tự tin nói ra chức nghiệp của mình, thế nhưng cảnh tượng hắn mong chờ đâu không thấy lại thấy sự chán nản của Tuyết Lan. Hắn khó hiểu, chẳng lẽ hồn sư là yếu nhất chức nghiệp, không đến mức a. Hắn vừa rồi vẫn cảm thấy rất mạnh đâu.

Thấy Phạm Thiên hỏi, Tuyết Lan chán nản trả lời: ”Cũng không phải yếu nhất, chỉ là em nghe bạn em nói rằng hồn sư cứ 10 cấp mới lại có được một hồn kỹ. Mà hai chức nghiệp kia thì lại nhiều vô cùng, chỉ cần học được muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu kỹ năng.”

Đến đây Phạm Thiên lại càng khó hiểu, chẳng phải vẫn còn công pháp sao, cái này đại khái chính là kỹ năng của hai chức nghiệp kia đi, cũng chỉ là tên khác nhau thôi. Mà Tuyết Lan vẫn cứ tiếp tục:

“Mặc dù hồn sư có thể học công pháp nhưng cái này khó học hơn nhiều, giá cũng đắt hơn gấp mấy lần. Mấy thứ chúng ta có thể mua thì cũng yếu kém vô cùng.”

Đến đây Phạm Thiên mới hiểu, thế nhưng hắn chả quan tâm. Gì chư công pháp hắn chất thành kho, với kinh nghiệm từng tu luyện qua rồi bây giờ học lại thật chẳng khó khăn gì. Bất quá Tuyết Lan không biết những thứ này nên như vậy là dễ hiểu:



“Cù lét, cù lét nè, anh mày là người thức tỉnh còn không lo thì mày lo cái gì. Anh đây thế nhưng là sẽ thi vào trường Bắc Ninh đấy, vào được đó rồi còn lo thiếu gì mấy cái này. Nào cười nên, vẫn còn thiếu anh quà sinh nhật chưa đưa đâu.”

“Hi hi...ha ha ha, từ từ, em...biết rồi, tha em đi ha ha ha. Lát nữa em đưa quà cho ha ha ha.”

Đêm đến, Phạm Thiên đang nằm ngủ trong phòng, thật ra là đang tu luyện. Đột nhiên có người chui vào chăn làm hắn giật nảy mình, tưởng rằng bản thân sơ hở có kẻ đến g·iết mình. Quay qua thấy là Tuyết Lan hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đúng, ta một cái tiểu thái kê vừa thức tỉnh lại có thể đắc tội ai. Thế nhưng nhìn kĩ lại hắn lại càng hoảng sợ, thằng em chưa kịp b·iểu t·ình cái gì liền lặn mất tăm.

Tuyết Lan lúc này trên thân không còn thứ gì ngoài đúng bộ đồ lót, lại còn là loại gợi cảm vô cùng.

“Anh, quà sinh nhật nè, đêm nay cứ làm gì em tuỳ thích!” Tuyết Lan kề sát vào tai hắn quyến rũ nói.

Cam lộ lộ, cam lộ lộ, Phạm Thiên hoảng sợ tột cùng. Mơ hồ bên kia cửa sổ hắn còn nhìn thấy mấy chú FBI đang nhảy múa ngoài đó chờ hắn rục rịch liền xông vào.

Mồ hôi đầy đầu, hắn cảm nhận hơi thở của Tuyết Lan phả vào ngực mình, làn da mềm như da em bé ấy đang cọ vào bản thân và cả hai cái cục gì to to mềm mềm nữa, khổ cái là đi ngủ nên hắn không mặc đồ mới đau, xúc cảm quá rõ ràng.

Hắn nhìn xem đối phương, cảm xúc rối bời, bản thân dần trở lên mất bình tĩnh. Hắn, hắn không nhịn được nữa mà đẩy Tuyết Lan ra, thở hổn hển nói: "Đây là em ép anh đấy, đừng có hối hận!”

Anh trai mười hai tuyệt kĩ, đệ nhất chiêu: quỳ gối xin hàng.

“Làm ơn a, tha cho anh đi! Phòng em bên kia kìa, mau về đó mà ngủ. Anh còn chưa muốn đi gặp các chú cảnh sát đâu!”

Thấy Phạm Thiên như vậy hoảng sợ, Tuyết Lan ngạc nhiên đứng dậy, trêu chọc:

“Ha ha ha, em đùa anh thôi. Anh sẽ không coi là thật a, onii chan baka, hentai. Hừ, ai bảo anh dám cù lét em hì hì. Em thay đồ rồi đi ngủ a lêu lêu."

Nói xong Tuyết Lan liền chạy ra ngoài, trên mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối không biết là vì chuyện gì.

Trong phòng, Phạm Thiên quỳ đó gãi đầu. Hắn vẫn là cảm thấy may mắn, còn may cái cơ thể này còn có chút lý trí nếu không chắc hắn t·ự s·át luôn quá. Không nữa để ý, Phạm Thiên lại leo lên giường tiếp tục tu luyện, hắn cũng không để ý đến việc trong ký ức, Tuyết Lan mặc dù thân với Phạm Thiên, nhưng cũng không thân đến mức chơi mấy cái trò như này.

Quả nhiên không hổ là hai trăm năm cẩu độc thân lão tiền bối, công lực thâm hậu vô cùng. Thế nhưng hắn không biết rằng chính quyết định hoá cẩu của hắn hôm nay lại giúp bản thân trong tương lai nhiều thế nào, nếu không hắn nhất định sẽ kêu: ”Định mệnh may vãi nồi.”

P/S: thừa nhận đi, vừa rồi trong một khoảnh khắc ấy mấy ông đã tắt đèn đúng không. Chắc chắn là nghĩ đẩy ra theo hướng khác chứ gì, tôi lại hiểu quá mà.