Chương 29: Cô giáo bị đào mỏ
"Ư."
"Đây là đâu đây? Mà sao thương thế của mình tốt hơn rồi này."
Phạm Thiên dần tỉnh lại từ trong cơn mê.
Nhìn sang giao diện hệ thống, ok, hiểu.
Nhiệm vụ hoàn thành cho nên phần thưởng được phát, ba người đã được hệ thống chữa trị qua các v·ết t·hương.
Thử đứng dậy, cả cơ thể đều đau nhói.
Tay chân bị gãy tuy đã được chữa lành nhưng chỉ ở mức có thể giúp Phạm Thiên hoạt động nhẹ nhàng.
"Xem ra vẫn phải tự túc mới được, đúng là ki bo đến cực hạn." Phạm Thiên đậu đen nói.
Bất quá ki bo thì ki bo lần này cũng may là có hệ thống nếu không thì đi bán muối cả lút.
Nhìn xem Âu Cơ và Tiền Nhiều, Phạm Thiên thầm cảm thấy bản thân vẫn tính là may mắn, ít ra đã được hệ thống chữa trị qua khá tốt còn hai người này thì không được như vậy, cứ việc đã được chữa trị nhưng khắp cơ thể đều có những v·ết t·hương khủng bố, nhìn đâu đều có thể nhìn thấy xương trắng.
Đặc biệt là Tiền Nhiều, ngay từ đầu đã mất đi một cánh tay trái, về sau lại phải cầm chân bạo thực cuồng hùng, bây giờ thoi thóp luôn rồi.
Cố nén đau đớn ở bụng, cái động lớn còn chưa khép lại đang miễn cưỡng cầm cự bằng hồn lực, Phạm Thiên tiến đến gần rồi lấy ra hai bình thuốc chữa trị rót vào mồm hai người.
Có thuốc vào thì sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Bản thân cũng uống một phần rồi ngồi xuống chữa trị tại chỗ Phạm Thiên bắt đầu suy nghĩ về những thông tin mới có được.
Đầu tiên là về cô giáo.
Thứ nhất, gần hai năm trước là khoảng thời gian hắn vào học trường Bắc Ninh, cũng là thời điểm cô giáo biến mất. Trước lúc đó ngoại trừ biết cô giáo là giáo viên ra thì không biết thêm gì khác, có phải là chức nghiệp gia không cũng không.
Thứ hai, đây là thượng cổ chiến trường, phó bản trăm năm mới mở ra một lần và mới mở ra gần đây. Vậy thì làm sao cô lại có mặt ở đây được. Nhìn dấu vết trận pháp, hắn không nghĩ một người chưa đạt đến tứ tinh có thể bày được nên loại bỏ thằng khả năng vào từ lần trước.
Thứ ba là về người thanh niên đi cùng cô giáo, có thể dễ dàng xây dựng một trận pháp truyền tống như vậy tất nhiên là không đơn giản. Quan trọng hơn là cái trận pháp truyền tống đó rất giống trận pháp truyền tống bên tiên giới sau khi được sửa lại cho phù hợp thế giới này.
Cuối cùng là tiếng bíp trong cuộc trò chuyện của người thanh niên với cô giáo và lý do cả hai đều là bóng đen.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận Phạm Thiên không đưa ra kết luận nào cả.
Thông tin quá ít, bản thân lại hoàn toàn không biết gì về cô giáo hay người thanh niên. Bây giờ mà suy đoán bừa sẽ chỉ làm sai càng thêm sai, đi xa khỏi sự thật.
Nhưng về điều cuối cùng Phạm Thiên vẫn là có chút ý nghĩ.
Đây chắc chắn là do hệ thống che giấu thân phận của hai người. Nếu là do thủ đoạn của cô giáo thì hệ thống cũng sẽ giúp hắn nhìn thấy chân thân, trừ phi cả hai người có thủ đoạn qua mắt được thế giới.
Cuối cùng vẫn là do thông tin quá ít chẳng đoán được gì cả, đây không phải chuyện mà Phạm Thiên có thể với tới lúc bây giờ.
Tiếp theo là về Bạo Thực Cuồng Hùng, Phạm Thiên tin chắc là không phải do nó tự thức tỉnh. Có thể là ai đó lỡ phạm sai lầm, hoặc cũng có thể là cố tình phạm sai lầm.
Cứ cho là nó tự thức tỉnh cũng không thể lập tức lâm vào điên cuồng rồi t·ấn c·ông thẳng về phía cả đội như vậy.
Ngoài ra Phạm Thiên có thấy trong mắt Bạo Thực Cuồng Hùng có một tia cuồng bạo khá yếu ớt, nó yếu đến mức chỉ có khả năng kích thích tinh thần một chút.
Chỉ là Bạo Thực Cuồng Hùng đang trong thời gian ngủ say nên không phải không có khả năng bị ảnh hưởng.
Trong đội có hai người có kỹ năng cuồng hóa nhưng có lý do để làm vậy thì chỉ có một.
Có lẽ lúc đó chúng sẽ làm gì đấy để dạy Phạm Thiên một bài học thôi chứ không phải muốn g·iết hắn nhưng không ngờ tới Bạo Thực Cuồng Hùng ác như vậy, trực tiếp đánh sập đường đi.
Kết quả không chỉ hại Phạm Thiên mà còn kéo theo cả Âu Cơ và Tiền Nhiều vào.
Nói chung đều là muốn hại hắn, c·hết không đáng tiếc.
Toàn thân Phạm Thiên tỏa ra dày đặc sát khí, mấy tên này đi đắp chiếu chắc rồi.
Lúc này Âu Cơ cũng dần tỉnh lại.
Nhìn xung quanh một chút Âu Cơ hỏi: "Anh Thiên, đây là đâu vậy?"
Phạm Thiên cũng không mở mắt ra, nói:
"Không quá rõ ràng nhưng đây là một mỏ nguyện thạch tinh khiết với cấp thấp nhất cũng là 15. Nơi chúng ta đang ở là một chỗ nhỏ được đào ra ở giữa khu mỏ."
"Nguyện lực ở đây rất ôn hòa, mau nắm bắt thời gian chữa thương đi! Tiền Nhiều v·ết t·hương rất nặng, muốn tỉnh lại chắc vẫn cần chút thời gian."
"Vâng." Âu Cơ đáp rồi ngồi xuống tại chỗ lấy ra vài bình thuốc bắt đầu chữa thương.
Đều là người có tiền mấy thứ thuốc chữa trị cao cấp thật đúng là không thiếu, chỉ cần không c·hết là được.
...
Hơn một ngày trôi qua, thương thế của ba người đã khỏi được phần nào.
Tiền Nhiều cũng đã tỉnh, tạm thời tay trái là không có khả năng mọc lại nhưng về sau khi mạnh lên có thể thử, dù sao chỉ đơn thuần là do man lực chém đứt nên vẫn còn cơ hội.
Đứng dậy dò xét xung quanh Phạm Thiên bắt đầu tìm lối ra.
Hắn không hiểu tại sao cô giáo lại phải đào ra một cái góc nhỏ ở giữa khu mỏ như này, bốn phía kín mít hoàn toàn không có lối ra.
Phạm Thiên cũng không sợ kẹt ở đây, thật hết cách thì dịch chuyển về lại chỗ của bạo thực cuồng hùng là được rồi.
Thử đem hồn lực thẩm thấu vào trong, thật tuyệt vời, không thấy bên ngoài đâu luôn toàn nguyện thạch là nguyện thạch, cái mỏ này nó cứ như rộng lớn vô tận vậy.
Cứ cái kiểu này chắc phải quay trở lại thật mất, mong là Bạo Thực Cuồng Hùng đã quay lại ngủ say.
"Đi thì đi nhưng không thể trở về tay không được." Phạm Thiên đặt tay lên tường cười khốn nạn.
"Thu!"
Quát một tiếng, lập tức một tảng nguyện thạch to đùng biến mất, trên tường thủng một lỗ lớn.
"Ngon, dùng được."
Không hề dừng lại, Phạm Thiên tiếp tục thu những tảng nguyện thạch khác, chỉ một thoáng cả căn phòng rộng hẳn ra.
Nhìn xem túi đồ tràn đầy nguyện thạch Phạm Thiên cười sung sướng.
"Thật lâu rồi không có chơi lại trò này, vẫn vui như ngày nào." Phạm Thiên nói thầm.
Để tạo nên được Trương Hằng, một vị phong thánh cảnh đỉnh phong bên tiên giới tất nhiên là không thể thiếu cơ duyên.
Mà trong hành trình của mình đại công thần của Phạm Thiên chính là cái cần câu cơm trong giai đoạn đầu này.
[Ta mượn chút nha: ă·n t·rộm tin dùng kỹ năng. Ngươi đi trộm mỏ linh thạch nhưng nó quá lớn không thể thu về trữ vật không gian ư, không sao vì đã có "ta mượn chút nha". Tác dụng tạo ra một mặt cắt không gian để cô lập một vật gì đó cho dễ dàng thu lại.]
Đúng như giới thiệu của chiêu này, đối với những thứ quá lớn "ta mượn chút nha" sẽ cắt một vùng ra một không gian độc lập để có thể thu lại.
Ngày xưa lúc còn yếu Phạm Thiên chính là dựa vào chiêu này đi trộm mỏ linh thạch khắp tiên giới, dù sao cũng không thể đào tay đi, quá chậm.
Cũng không biết là ai sáng tạo ra chiêu này, chỉ biết Phạm Thiên là nhặt được nó ở một bí cảnh tông môn rồi nhờ đó có được lượng lớn tài nguyên giúp bỏ xa các thiên tài khác.
Đáng tiếc công pháp này rất yếu, chỉ cần có một chút phản kháng hay chống lại liền thất bại không thể thu về, nó cũng không thể dùng lên sinh vật sống.
Phạm Thiên đã từng thử sửa lại với ý muốn đem đi trộm pháp khí kẻ khác nhưng không thành, hoàn toàn không thể sửa hay nâng cấp.
Động tĩnh lớn như vậy làm Âu Cơ và Tiền Nhiều không thể không tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra cả hai liền kinh hãi, bọn họ giống như thấy được một con quái vật đang điên cuồng thôn phệ tất cả với tốc độ cực nhanh.
"Anh Thiên, anh làm thế nào mà hay vậy?" Âu Cơ kinh ngạc hỏi.
Tiền Nhiều không nói gì nhưng cũng nhìn chằm chằm vào Phạm Thiên chờ câu trả lời.
Lúc này Phạm Thiên mới dừng lại một chút, nhìn hai người một lát rồi lấy ra giấy và bút.
Vừa viết Phạm Thiên vừa nói:
"Hai người cũng tới luôn đi, lấy càng nhiều càng tốt, không thể trở về tay không được."
Năm phút sau Phạm Thiên viết xong một bản giao cho Âu Cơ rồi lại viết thêm một bản khác cho Tiền Nhiều.
Tiện thể Phạm Thiên viết luôn một bộ phục trang linh giáp cho Âu Cơ, đang rảnh nên làm luôn một lượt.
Nhận được chiêu này làm Âu Cơ vui vẻ ra mặt, mọi buồn phiền đều biến hết. Ngày tàn của những bộ quần áo cô đã mua chắc sắp đến rồi.
Công pháp đơn giản chỉ có một tầng duy nhất, cấp bậc là nhị tinh đỉnh phong cộng thêm cảm ngộ của Phạm Thiên nữa nên hai người chỉ tốn vài ba tiếng là có thể sử dụng thông thạo.
Sau đó ba người điên cuồng đi thu nguyện thạch làm căn phòng nhỏ tí ban đầu biến thành một căn biệt thự to đùng.
Bọn hắn muốn thu hết nơi này, không thì cũng phải đầy túi đồ cái đã rồi tính tiếp.
Ngay khi Phạm Thiên thu thêm một tảng nguyện thạch nữa thì đột nhiên một trận pháp khởi động.
Bằng tốc độ cực nhanh như chó đông lào dí đuổi, căn bản là không cho thời gian suy nghĩ trận pháp kích hoạt đem ba người đi mất.
Vào khoảnh khắc cuối cùng Phạm Thiên đã nhìn ra đây là một trận pháp truyền tống, cấu tạo của nó y hệt trận pháp ở hang của Bạo Thực Cuồng Hùng.
Đây là chuẩn bị đằng sau của cô giáo ư?
Nếu không phải thì tại sao phải làm như vậy?
Làm thế nào mà một trận pháp lại có thể khởi động rồi kích hoạt nhanh như vậy? Làm thế nào?
Tao vẫn chưa đào đủ a, cho thêm một ngày nữa cũng được mà.
Mang theo đầy đầu hỏi chấm Phạm Thiên bị dịch chuyển đem đi.