Chương 30: Lạc Long gặp nguy
Vùng giữa, vách núi cao đát.
Aaaaaaaaa.
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trên không trung rồi rơi xuống.
Chân còn chưa chạm đất Phạm Thiên đã kêu gào ầm lên:
"Đậu xanh, em còn chưa đào đầy túi đồ đâu sao cô lại đuổi em đi rồi, chỗ đó nhiều như vậy cũng đâu hết được."
Tiền Nhiều và Âu Cơ theo sau cùng rơi xuống.
Bỗng dưng Phạm Thiên cảm nhận được địch ý cùng sát cơ, hắn quát: "Cẩn thận có địch, mau vào trạng thái phòng bị!"
Lời tuy nói nhưng hành động không dừng lại, Phạm Thiên lập tức vận chuyển hồn lực chờ phát động chiêu thức bất kỳ lúc nào.
Âu Cơ cũng cảm nhận được nguy hiểm, lập tức sử dụng ẩn nấp kỹ năng trốn đi.
Tiền Nhiều phản ứng hơi chậm một chút nên trực tiếp dùng ra kỹ năng phòng thủ.
Rõ ràng đây là ngoài trời, mấy cái tình tiết dịch chuyển thẳng đến ổ địch hay mấy nơi nguy hiểm giống như trong phim hẳn là không phải a, Phạm Thiên thầm nghĩ.
Bịch.
Vừa tiếp đất Phạm Thiên đã vội hét lớn: "Bình tĩnh, chúng tôi không hề có ý xấu gì cả."
Không biết thực lực cùng số lượng của kẻ địch thì đây là cách tốt nhất.
Trước cứ trì hoãn t·ấn c·ông để đảm bảo an toàn cái đã rồi về sau có gì tính tiếp, ai biết bọn chúng có đặt tí bẫy gì ở chỗ này không.
Nếu có mà tùy tiện hành động thì đi bán muối cả lũ.
Cảnh giác nhìn xung quanh một hồi mới thấy có người lên tiếng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mọi người bình tĩnh, đây là người quen! Thiên, ba người vẫn còn sống. Ông làm thế nào mà lại xuất hiện ở đây."
Phong Không trống rỗng xuất hiện không giấu nổi sự ngạc nhiên hỏi.
Đối đầu với Bạo Thực Cuồng Hùng ngũ tinh trong hoàn cảnh đó sống đã khó rồi huống chi là tự nhiên xuất hiện trên không trung rồi rơi xuống cái bẹt trước mặt hắn, nhìn qua đâu có vẻ gì là vừa dạo qua một vòng trước quỷ môn quan về.
Phạm Thiên nhận ra là người quen liền thả lỏng một chút, may mắn.
Ba người bọn họ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thật chiến đấu rất có thể có t·hương v·ong.
Đặc biệt là Âu Cơ, một sát thủ bị nhắm chuẩn vây công rất khó đột phá thoát ra.
Đem kỹ năng giải trừ, từ chỗ Phong Không xuất hiện có thêm ba người khác đi ra, trong đó bất ngờ lại có hai gương mặt mới, nhìn đồng phục có vẻ cũng là học sinh cùng trường.
Hai bên gặp nhau hỏi chuyện một chút.
Phạm Thiên đem việc chiến đấu với Bạo Thực Cuồng Hùng kể sơ qua một chút.
"Sau đó nhờ may mắn cùng tình cờ mà kích hoạt được một cái trận pháp dịch chuyển đem cả ba đi, cứ như vậy liền thoát rồi."
Việc được dịch chuyển đến khu mỏ nguyện thạch thì Phạm Thiên không nói.
Biết người biết mặt chưa biết lòng, ai biết mấy người này có nổi lên lòng tham đánh g·iết bọn hắn hay không.
Dù sao trở lại chỗ Bạo Thực Cuồng Hùng là không thể nào, không ai dám.
Trong khi đó ba người Phạm Thiên đã vào được một khu mỏ thì tất nhiên phải đào cho đầy túi rồi mới rời đi, người bình thường ai cũng sẽ làm như vậy.
Mặc dù thời gian có chút ngắn nhưng ai biết bọn họ có thủ đoạn đặc biệt gì không. Nói chung, dù không đầy túi cũng phải có rất nhiều.
"Mà mấy thằng Cuồng Sư đâu rồi, tại sao chỉ còn bốn người thế này?" Phạm Thiên hỏi, sát ý trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Vốn cả đội có mười ba người, ba người Phạm Thiên bị kẹt lại nên còn mười mới đúng. Cứ cho là Cuồng Sư bị mọi người đuổi đi cũng chỉ là mất thêm ba ấy thế mà ở đây chỉ có bốn, thiếu mất ba người nữa. Chưa kể bốn người này còn có hai người là người mới.
Phong Không mặt không đổi, vẫn giữ nụ cười mỉm đó nói:
"Sau khi đường đi bị sập bịt kín mít thì chúng tôi cãi nhau. Ba người kia cho rằng Cuồng Sư đúng, chính ông chọn đi nên theo phe Cuồng Sư. Tôi cùng ba người còn lại cho rằng Cuồng Sư sai, chính bọn họ cũng chọn đi theo vì vậy không thể bán đứng đồng đội như vậy được, sẽ không còn sự tin tưởng giữa các thành viên. Cuối cùng là cả hai bên vì không muốn đánh nhau nên đã tách ra."
Phạm Thiên gật đầu đã hiểu.
Đáng tiếc chỉ là đứng về bến hắn thôi, nếu như phá đá mở đường cố giải cứu hắn dù chỉ một chút thì hảo cảm đã tăng max cấp rồi.
Về phần vì đứng bên hắn mà tách ra cũng không có gì.
Ừ thì đi ít người hơn sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn thật đấy nhưng đi cùng mấy tên có thể bán mình bất cứ lúc nào còn nguy hiểm hơn nhiều.
Bất quá điều này cũng chứng minh rằng bốn người này có thể tin làm đồng đội được, sẽ không dễ dàng đem đồng đội đem bán.
Gặp nhau một lần là có duyên, gặp nhau hai lần là có nợ.
Đã lại gặp nhau rồi nên hai nhóm người tiếp tục tổ đội cùng đi.
"Vậy hai người khác đâu?" Phạm Thiên hỏi.
"Giữa đường gặp đội người quen nên nhảy sang rồi." Phong Không không thèm quan tâm nói.
"Đủ đen."
...
"Vẫn chưa thấy thêm ai nhỉ, tại sao không có người nào tiến vào trong này rồi nắp cột sóng vậy, điện thoại được phát minh ra mấy trăm năm rồi còn gì. Nếu có sóng thì dễ rồi, gọi một cú là giải quyết được bao nhiêu việc."
Trên đồng hồ vẫn chưa thấy thêm ai, Phạm Thiên chán nản nói.
Nói xong Phạm Thiên dừng lại không nói nữa như đang chờ điều gì.
"..."
"..."
"Ơ."
Chờ một hồi không thấy ai lên tiếng Phạm Thiên ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Thở dài một tiếng, hắn chợt nhớ tới Lạc Long không có đây, thói quen thật là một thứ đáng sợ.
Chả biết bao giờ mới gặp lại mọi người, Âu Cơ đi theo thở dài đầy lo lắng.
Từ lúc tỉnh lại trong khu mỏ đã luôn bất an, bây giờ đi ra ngoài cảm giác bất an đó lại càng lớn.
Cột nhà không có nóc nhà đến thay, Âu Cơ nói: "Không phải như vậy, rất sớm bên trên đã cử người vào đây lắp cột sóng rồi chẳng qua là sóng điện thoại ở đây không có tác dụng. Mà cho dù có thì đám yêu tộc cũng sẽ phá thôi nên không ai thử lắp nữa."
Nhìn Âu Cơ một bộ lo lắng như vậy từ lúc tỉnh lại đến giờ Phạm Thiên không nhịn được nói:
"Thả lỏng đi, đừng lo lắng như vậy! Những người khác chưa có chuyện gì đâu, nếu có anh sẽ cảm nhận được ngay."
Đây không phải là Phạm Thiên muốn an ủi Âu Cơ mà nói như vậy, hắn thật sự cảm nhận được.
Trên cả bốn người hắn đều để lại một ấn ký sinh mệnh, đến bây giờ vẫn chưa có ấn ký nào biến mất chứng tỏ là chưa có ai xảy ra chuyện.
"Vâng, em hiểu rồi!"
Đạt được an ủi chung quy Âu Cơ vẫn nhẹ nhõm hơn một chút.
Phạm Thiên gật đầu.
Chỉ là có một điều hắn không nói, đúng là chưa có ai xảy ra chuyện nhưng hai trong ba ấn ký lại đang trong tình trạng rất yếu. Một cái trong đó thậm chí có xu hướng biến mất.
"Thiên."Đột nhiên Thính Phong nói: "Tám trăm mét về phía trước có một người đang tiếp cận chúng ta. Hình như đó là Gióng, người quen của ông đúng không. Nó đang đi về hướng này, trên người có rất nhiều v·ết t·hương."
Bất ngờ nhìn Thính Phong một cái, Phạm Thiên nhấc tay của mình lên để lộ ra cái đồng hồ Tuyết Nhan đưa nói:
"Mau thử nhìn ở cổ tay xem nó có đeo một cái đồng hồ như này không!"
Nhìn một chút Lâm Minh xác nhận là không có, không đeo bất cứ cái đồng hồ nào cả.
Phạm Thiên sắc mặt ngưng trọng, đây là một điểm yếu của ấn ký sinh mệnh, mặc dù biết được đại khái tình hình của chủ ấn nhưng lại không biết được vị trí.
Bây giờ nếu đó không phải Thánh Gióng thì tốt, bỏ qua là được. Nhưng nếu là Thánh Gióng, vì một lý do nào đó mà làm mất đồng hồ, bỏ đi coi như toang. Không nghe đối phương khắp người là thương sao.
"Âu Cơ, đi! Chúng ta thử lại gần xem thế nào." Phạm Thiên nói.
Âu Cơ vội vã đi theo, cảm giác bất an của cô lại tăng thêm.
Bốn người Phong Không cũng đi cùng, dù sao đều là bạn học, giúp được chút nào mọi người sẽ cố giúp.
Có lẽ còn kiếm được chút hảo cảm, ôm được ba cái đùi lớn là Lạc gia, Âu gia và Lãnh gia đâu.
Tám trăm mét nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đối với tam tinh chức nghiệp gia đến là không có khó khăn gì, rất nhanh hai bên đã gặp nhau.
Bảy người Phạm Thiên núp trong kỹ năng vùng điểm mù của Phong Không chờ người đến gần.
Từ đằng xa có một người đang chạy tới, hướng thẳng về phía bọn hắn đi đến.
Trong vùng điểm mù, Phong Không nhìn người chạy tới hỏi: "Đúng là người quen của hai người sao?"
Hắn không quen thuộc Thánh Gióng, kỹ năng g·iả m·ạo trên đời không thiếu hắn không dám nhận bừa.
Quan sát một chút Phạm Thiên gật đầu chắc chắn nói:
"Đúng là Thánh Gióng rồi, có lẽ do gặp chuyện nên rơi mất đồng hồ nhưng tôi có biện pháp nhận ra."
Hắn có thể cảm nhận được khí tức ba bộ công pháp hắn viết cho Thánh Gióng nên không sai được.
"Phong, kiểm tra xem có ai bám theo không chưa?" Phong Không hỏi.
"Đã kiểm tra, trong phạm vi một kilomet quanh đây không có ai bám theo cả." Thính Phong nói.
"Hiểu rồi!"
Đem kỹ năng giải trừ, cả đội tiến lại gần tiếp cận Thánh Gióng.
Đột nhiên xuất hiện một đám người làm Thánh Gióng giật mình cảnh giác. Đợi khi nhìn thấy có Phạm Thiên và Âu Cơ trong đó thì hắn mừng rỡ chạy tới.
Hai người trên tay đều có đồng hồ, hẳn là người thật.
Phạm Thiên vội tiến tới đỡ lấy.
"Mau, mau đi cứu thằng Long!" Thánh Gióng yếu ớt nói.
Lấy ra vài bình thuốc chữa thương, Âu Cơ nhanh chóng mở nắp rồi đưa cho Phạm Thiên.
"Bình tĩnh, trước ổn định thương thế lại đã rồi từ từ nói kẻo cứu người không xong chính mình đã lạnh." Vừa giúp Thánh Gióng uống thuốc Phạm Thiên vừa nói.
Thật sự Thánh Gióng bây giờ nhìn thảm lắm.
Ngoại hình không nói, cả cơ thể đâu đâu cũng có thương, ánh mắt ảm đạm yếu ớt, cả người gần như ngã xuống trong vòng tay Phạm Thiên.
Đưa hồn lực vào trong cơ thể, so bên ngoài còn nát. Sống được tới giờ đúng là kỳ tích.
Sau lưng có một vết cào bằng móng sâu hoắm, huyết khí giảm xuống thấp đến mức có thể c·hết bất kỳ lúc nào.
"Để tôi tới phụ, tôi là một thánh kỵ sĩ!" Diệp Vô Đạo đi tới nói.
Phạm Thiên không ngăn cản.
Chắp hai tay lại, Diệp Vô Đạo thì thầm một đoạn chú ngữ:
"Ta lấy chính nghĩa, yêu thương cùng từ bi danh nghĩa chữa trị thương tích của ngươi."
Thánh ngâm thuật, phát động.
Một vệt ánh sáng từ hư không xuất hiện bay vào trong người Thánh Gióng.
Liên tục vài lần thánh ngâm thuật cộng với thuốc chữa thương cao cấp, rất nhanh thương thế của Thánh Gióng tốt lên trông thấy.
"Âu Cơ a, nước thuốc này có chút đắng, lần sau mua loại nào có vị ngọt ấy!" Thánh Gióng nói.
Gõ đầu cho một cái Phạm Thiên mắng: "Tốt hơn rồi thì mau nói xem có chuyện gì đi nhanh lên!"
Nhìn chằm chằm Thánh Gióng đầy ý thúc giục, Âu Cơ đang gấp c·hết đi được. Vừa nãy cô nghe thấy rằng mau đi cứu Lạc Long.
Thánh Gióng biết sai vội xin lỗi một tiếng rồi bắt đầu giải thích.
Hắn và Lạc Long khá may mắn khi dịch chuyển vị trí rất gần nhau, chỉ khoảng hai tiếng hai người đã gặp mặt.
Sang ngày thứ hai khi cả hai đang đi thì bỗng gặp được một con tam đầu lang tứ tinh hạ phẩm bị trọng thương sắp c·hết đang chạy trốn, đằng sau là nhóm ba người đang truy đuổi con tam đầu lang đó.
Vốn không muốn dây vào vì sợ rắc rối nhưng ba người đó lại bảo giúp nên cả hai phụ giúp một chút, chặn g·iết con tam đầu lang.
Đi được một chút lại gặp thêm một đám yêu tộc chạy qua. Chúng thế mà lại bảo giao ra tam đầu lang vì đó là con mồi của chúng.
Lúc này cả hai đã biết là bị lừa, ngẫm lại mới thấy ba người đó không quá mạnh, chỉ cỡ tam tinh trung phẩm thì làm sao săn g·iết được yêu thú tứ tinh.
Nhưng là giải thích không thông, vì vừa rồi chặn g·iết tam đầu lang nên cả hai đều nhiễm lên khí tức cùng mùi máu của nó.
Không lấy ra được đồ bồi thường cộng với nhân tộc và yêu tộc xưa nay vốn là kẻ thù sống c·hết bọn chúng lập tức đuổi g·iết cả hai.
Hai người chạy tới bạo phong cốc thì hết đường. Vào lúc quan trọng Lạc Long đã đánh lạc hướng bọn chúng giúp Thánh Gióng thoát đi.
Bây giờ tuy Lạc Long đang lẩn trốn trong cốc nhưng bị tìm thấy chỉ là vấn đề thời gian.
Theo như Thánh Gióng đoán, từ lúc hắn thoát đi đến giờ đã hơn một ngày, chắc Lạc Long sắp bị tìm thấy rồi.
Còn Thánh Gióng chạy trốn được vẫn luôn tìm sự trợ giúp nhưng không có ai chịu giúp đỡ, không b·ị đ·ánh g·iết c·ướp đồ đã xem như may mắn vô cùng, gặp toàn người tốt rồi.
Như sét đánh giữa trời quang, tin tức này đã đem bình đài cuối cùng của Âu Cơ phá vỡ.
Lo lắng, sợ hãi, bất an, tuyệt vọng...một mớ cảm xúc hổn ngang đang tàn phá tâm trí của cô.
Ngã quỵ trên mặt đất đất, hai hàng lệ chảy dài theo gương mặt ấy kéo thẳng xuống cằm rồi rớt xuống.
Âu Cơ khóc.
Một người luôn lạc quan, cười đùa vui vẻ như Âu Cơ lại thành ra như này có thể thấy được Lạc Long đối với cô quan trọng nhường nào.
Thảo nào vẫn luôn cảm thấy bất an, hơn một ngày thời gian thì làm sao trốn nổi.
Bây giờ đi tới bạo phong cốc cũng phải mất nửa ngày, căn bản là cứu không kịp.
Huống chi chính bạo phong cốc đã là một nơi vô cùng nguy hiểm, sống sót được tới lúc bị tìm thấy hay không cũng là một vấn đề.
"Bình tĩnh chút đi, chẳng phải anh đã bảo là Long không làm sao hay sao. Đến bây giờ nó vẫn chưa có chuyện gì cả, anh thề. Cho nên mau lấy lại tinh thần đi còn đi cứu nó nữa kẻo không kịp thật bây giờ!" Phạm Thiên nói.
"Thật sao?"
"Thật, anh lừa mày làm gì."
"Nhưng, nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, thế có muốn đi cứu nó không. Không nói nó còn sống, cho dù đ·ã c·hết anh cũng sẽ đi cứu nó về."
"Nhưng nơi đó rất nguy hiểm."
"Đừng lằng nhằng, đổi thành anh thì mọi người có đi không. Chính em cũng rất muốn đi còn gì. Lẹ lên, mau lấy lại tinh thần cho anh!"
"Vâng!"Âu Cơ đứng dậy lau nước mắt chân thành nói: "Thay mặt Long bọn em cảm ơn hai người."
"Nói vậy làm gì, chính Long còn cứu tao một mạng đâu." Thánh Gióng lên tiếng.
Phạm Thiên không nói.
Đừng nhìn ngoài mặt trông hắn bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng lại đang nhấc lên kinh đào hải lãng.
Có Thánh Gióng ở đây giúp hắn có thể xác định được ấn ký nào là của ai.
Lạc Long xác thực chưa c·hết nhưng cũng hấp hối, căn bản không chịu được thêm nửa ngày mà chờ đến cứu.
"Mấy người có đi không? Tôi nói trước vụ này không đơn giản, từ bản đồ đến kẻ địch đều rất nguy hiểm. Đi xác định có thể sẽ c·hết nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ hậu tạ xứng đáng, dù c·hết thì người nhà của người đó cũng được sống sung túc cả đời. Bao gồm cả mày nữa đó Tiền Nhiều." Phạm Thiên nghiêm túc nhìn năm người nói.
Nếu có thể phải tìm thêm càng nhiều trợ giúp càng tốt. Chỉ ba người, lại còn đều đang trong tình trạng b·ị t·hương mà đi thì chính là tìm c·hết.
"Tính tao một chân, xem như là trả ơn cứu mạng của mày đi." Tiền Nhiều không chút do dự nói.
Phong Không quay lại hỏi ý kiến của những người khác một chút rồi mới trả lời:
"Ba chúng tôi sẽ đi, cô ấy không đi."
Vừa nói Phong Không vừa chỉ tay vào cô gái duy nhất trong bốn người.
Phạm Thiên gật đầu, không chút ngạc nhiên khi có người lựa chọn không giúp.
Đây là điều hiển nhiên, không có gì lạ cả. Ai rảnh đi mạo hiểm mạng sống của mình để cứu một người còn chả quen biết làm gì.
Ba người Phong Không đi theo là vì tiền nhưng nếu thật quá nguy hiểm, hoàn toàn không có khả năng cứu được Lạc Long thì chắc chắn sẽ chẳng do dự mà lựa chọn dời đi.
Đây mới là con người.
Ngược lại, nếu không công giúp đỡ chỉ càng làm Phạm Thiên thêm lo lắng họ có mục đích gì khác không thôi.
"Đi, chúng ta phải tiết kiệm từng giây phút một!"