Chương 28: Bị kẹt. Chiến hay chạy
Một nơi nào đó ở gần vùng giữa của thượng cổ chiến trường.
Ầm một tiếng, một con Thôn Thiên Mãng Xà tứ tinh hạ phẩm ngã xuống.
Tuyết Nhan trong tay cầm cực hạn chi băng tam xoa kích sắc mặt y nguyên lạnh như băng đứng trên t·hi t·hể cự xà.
Trên người cô có vài v·ết t·hương nhưng đều không quá nặng, chữa trị một chút là khỏi.
"Không biết những người khác như nào rồi." Nhìn xem đồng hồ, vẫn không thấy ai xuất hiện, Tuyết Nhan lẩm bẩm.
...
Một nơi khác ở khá xa vùng giữa.
"Gióng, mày nói xem mọi người đã gặp nhau chưa!" Lạc Long nói.
"Chắc là rồi, đâu ai đen như bọn mình. Mà dù chưa gặp thì cũng chả làm sao được đâu, không cần phải lo!" Thánh Gióng nhìn khắp chung quanh đáp, mong muốn tìm thấy vài cây nguyện thảo cấp cao.
"Hợp lý, mười điểm về chỗ!"
Nhìn đồng hồ, ba người khác chưa thấy đâu cả, Lạc Long nói tiếp:
"Thôi mày, đi nhanh lên, còn tìm mọi người nữa đấy!"
...
Quay lại hang của Bạo Thực Cuồng Hùng.
"Đi ngươi mẹ nó." Phạm Thiên tức ầm lên chửi.
Hắn đã nghĩ tới việc mình bị chơi nhưng không ngờ lại kéo theo Tiền Nhiều thậm chí là cả Âu Cơ vào như thế này.
Lúc đó hắn đặt sự chú ý của mình trên Bạo Thực Cuồng Hùng nên không để ý mà dù để ý thì cũng rất khó ngăn cản. Ai mà ngờ Lâm Minh lại có thủ đoạn quỷ dị như vậy, trực tiếp vận dụng không gian chi lực thay đổi vị trí của ba người bọn hắn với ba người Phạm Thiên.
Đặc biệt là Âu Cơ, bộ mấy tên này không sợ trở lại sẽ bị Âu gia trả thù sao. Hay là điều kiện hạn chế không thể chọn người khác chỉ có thể chọn Âu Cơ lúc đó.
"Quắt tờ heo, thế quái nào tao lại quay lại đây rồi, đậu xanh lũ khốn nạn, chó má." Tiền Nhiều tức giận chửi.
Không có thời gian để chửi rủa, Phạm Thiên quát: "Lui ngược lại vào trong tìm cách thoát ra, mau lên!"
Đem hủy đi sợi dây rồi tạo ra một thanh hồn lực kiếm Phạm Thiên đánh tới bạo thực cuồng hùng đã đuổi tới nơi.
"Phượng vũ, băng phong thế giới."
Một con băng phượng xuất hiện, kêu lên một tiếng băng phượng bay thẳng tới bạo thực cuồng hùng đem nó đóng băng.
Chớp lấy cơ hội này cả ba người chạy ngược vào trong hang.
Chỗ bạo thực cuồng hùng ngủ vẫn chưa phải là cuối hang, nơi đó chỉ có thể xem như một căn phòng nghỉ ngơi, có lẽ còn một đường ra khác.
Phạm Thiên cảm nhận được có một luồng gió thổi nhẹ từ phía trong ra nên rất có thể còn một lối khác.
Ba người nhanh chóng chạy vào sâu hơn.
Một giây, băng phong bị phá vỡ.
Bạo Thực Cuồng Hùng điên cuồng đuổi theo đằng sau ba người nhưng cứ mỗi khi sắp đuổi tới lại bị Phạm Thiên dùng băng phong thế giới đem đóng băng lại.
Nếu Phạm Thiên không kịp dùng hai người khác sẽ quay lại giao thủ cùng Bạo Thực Cuồng Hùng, ngăn cản trong nháy mắt tạo cơ hội.
Cứ vậy, khoảng cách giữa hai bên lúc ngắn lúc dài, không ai dứt ra hay với tới được ai.
Sau năm phút xách dép lên chạy thì ba người đã đến cuối hang, phía trước có gió thổi, xác thực là có lối ra, thế nhưng là.
"Con mẹ nó, cái lỗ như này thì bố tao sống dậy cũng không chui qua được a." Phạm Thiên tức đến thổ huyết.
Quả thực là có lối ra, gió thổi qua được nên hẳn là không sai.
Thế nhưng mà cái lỗ thì nhỏ cỡ nắm đấm còn quanh co lòng vòng không theo một đường thẳng. Độ dày của vách đá từ đây thông ra ngoài cũng phải cỡ chục mét thì chơi kiểu gì.
Lại không thể biến nhỏ rồi chạy qua đi, đây đâu phải phim mà ảo tưởng như vậy.
Chui không được phá cũng không xong, thật sự là tiến thoái lưỡng nan a.
Trong ánh mắt của Âu Cơ và Tiền Nhiều đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Yêu thú Bạo Thực Cuồng Hùng ngũ tinh và ba tên nhân loại tam tinh, đây rõ ràng là trận đấu nghiêng hẳn về một bên, căn bản là không thể chiến thắng.
"Lấy lại tinh thần cho anh, đằng nào cũng c·hết chi bằng liều một lần, mau chuẩn bị t·ấn c·ông!" Phạm Thiên hét lớn rồi ném cho mỗi người một cọng cỏ tăng lực, còn may hắn có chế tạo thêm vài phần lúc đi cùng cả đội.
Không hề chần chừ Phạm Thiên lập tức cắn cỏ, thiêu đốt tinh huyết toàn lực t·ấn c·ông.
Được nhắc nhở Âu Cơ và Tiền Nhiều đều tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nếu đằng nào cũng c·hết thì liều c·hết một phen.
Cả hai cùng cắn cỏ rồi t·ấn c·ông.
"Phượng vũ, băng phong thế giới."
"Vạn lực kiếm."
"Bí tự, sát."
Phạm Thiên một lần nữa đóng băng Bạo Thực Cuồng Hùng, Tiền Nhiều tung ra một kiếm toàn lực, Âu Cơ dùng công pháp bí truyền của gia tộc, ba người cơ hồ t·ấn c·ông cùng một lúc.
Không hổ là thiên tài trong thiên tài của trường Bắc Ninh, Bạo Thực Cuồng Hùng vậy mà lại b·ị c·hém ra một đường v·ết t·hương khá sâu.
Thế nhưng như vậy là chưa đủ, nó không có tính chí mạng ngược lại còn làm Bạo Thực Cuồng Hùng càng giận dữ, điên cuồng hơn.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Bạo Thực Cuồng Hùng sử dụng kỹ năng t·ấn c·ông về phía ba người Phạm Thiên.
"Là kỹ năng của nó bạo thực cuồng trảo hùng, mau né ra!" Âu Cơ thấy vậy vội vã hét lớn.
Ba cái kỹ năng đánh tới ba người một cách vô cùng bất ngờ, vội vã né tránh, vách hang bị ba cái vuốt gấu t·ấn c·ông cho sụp đổ khá nhiều đất đá xuống.
Đáng tiếc đánh không phải là hướng lối ra.
Phạm Thiên cùng Tiền Nhiều nhìn cảnh này mà âm thầm thở phào may mắn, còn may là được Âu Cơ nhắc sớm nên kịp né.
Tam tinh mà trúng trực diện chiêu này thì c·hết chắc, cơ thể sẽ giống như một tờ giấy mỏng vậy, bị một vuốt gấu cho xé làm đôi.
Thấy t·ấn c·ông bất ngờ không thành Bạo Thực Cuồng Hùng lập tức đổi chiêu khác.
Cuồng hùng trấn áp.
Một tiếng gầm lớn, âm thanh vang dội chấn động cả một vùng không gian, nó như muốn làm thủng màng nhĩ của người nghe vậy.
Ba người Phạm Thiên không nghĩ tới bạo thực cuồng hùng vậy mà lại có âm thanh công kích kỹ năng nên không kịp phòng bị mà hứng trọn đòn đánh, đôi tai bắt đầu chảy ra máu.
Chưa hết, âm thanh quá lớn lại thêm đang ở trong hang nên nó cứ liên tục vọng lại làm đầu óc cả ba choáng váng.
Nhân cơ hội này b·ạo l·ực cuồng hùng lao thẳng tới t·ấn c·ông Tiền Nhiều, một vuốt không chút chần chừ hạ thẳng xuống.
Tiền Nhiều quá sợ hãi lách mình tránh né.
"Aaaaaaaaa."
Một tiếng hét thảm vang lên, là Tiền Nhiều.
Tuy đã né được cú đó giúp bảo toàn tính mạng nhưng đồng thời hắn cũng mất đi một cánh tay trái.
Hạ sát không thành b·ạo l·ực cuồng hùng nhấc chân sút Tiền Nhiều một cái thật mạnh làm hắn bay thẳng vào vách hang rồi chuyển hướng t·ấn c·ông Âu Cơ.
Phạm Thiên lao ra cản nhưng chỉ vừa mới v·a c·hạm liền đã b·ị đ·ánh bay.
Cắn răng Phạm Thiên lại tiếp tục thiêu đốt tinh huyết rồi lao tới.
Liên tục sử dụng băng phong thế giới tạo cơ hội t·ấn c·ông cho Âu Cơ, Âu Cơ cũng t·ấn c·ông rất mạnh mẽ, liên tục gây ra v·ết t·hương nhưng đều không có bao nhiêu tác dụng, vẫn không đủ tính chí mạng.
Hồn lực chỉ còn một thành, dùng chiêu liên tục làm Phạm Thiên quá mệt mỏi không kịp thi triển chiêu thức nên b·ạo l·ực cuồng hùng có cơ hội thoát ra.
Phạm Thiên sợ hãi định đóng băng lại tiếp nhưng đã muộn, một cái vuốt gấu đập thẳng hướng mặt hắn.
Không kịp né chỉ có thể giơ kiếm lên đỡ, Phạm Thiên giống như Tiền Nhiều bị một vuốt đánh bay dính lên vách hang.
Phụp.
"A...a...a" Phạm Thiên khẽ rên.
Chân tay đều đứt gãy, hồn lực vì bảo vệ bản thân trước đòn t·ấn c·ông vừa rồi mà cạn kiệt, cả người mềm nhũn không có miếng xương nào là còn.
Nguy hiểm nhất là bị một tảng đá nhọn hoắt từ đằng sau đâm thủng một lỗ trên bụng, nội tạng đều bị dính lây vận rủi.
Phạm Thiên bây giờ xem như phế đi, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Âu Cơ bên kia mặc dù không thể t·ấn c·ông nhưng nhờ vạn cân quyết và một vài kỹ năng ẩn giấu khác nên còn có thể giằng co một lúc.
Tuy nhiên rất nhanh liền b·ị đ·ánh trúng, cả người bị đập thật mạnh xuống đất đánh ra một cái hố to.
"Hệ thống, hồn kỹ thứ ba của tao vẫn chưa thức tỉnh được sao?" Phạm Thiên ở trong đầu hỏi.
Đúng vậy, mặc dù đã lên cấp 33 nhưng vì lý do nào đó mà Phạm Thiên vẫn chưa thức tỉnh được hồn kỹ thứ ba.
Lúc mới lên tam tinh hệ thống có nói tuy không thức tỉnh được ngay nhưng bù lại một khi đã thức tỉnh thì sẽ là một hồn kỹ cực mạnh, Phạm Thiên đang đánh cược vào cái hồn kỹ thứ ba này.
Thế nhưng câu trả lời của hệ thống lại dập tắt niềm hy vọng nhỏ nhoi đó của hắn:
[Vẫn chưa đủ điều kiện để thức tỉnh hồn kỹ thứ ba của ký chủ.]
Vẫn không thể, hết cách thật rồi.
Nhìn Âu Cơ và Tiền Nhiều đang chật vật chiến đấu với Bạo Thực Cuồng Hùng, cả hai đều sắp bị g·iết làm Phạm Thiên rơi vào tuyệt vọng.
"Thật sự không còn cách nào để giải quyết cục diện này sao?" Phạm Thiên vu vơ hỏi.
Đột nhiên hệ thống lên tiếng:
[Xét thấy người chơi đang ở trong tình trạng nguy hiểm tính mạng lập tức ban phát nhiệm vụ!]
Nhiệm vụ: mạng sống quý giá.
Mục tiêu: sống sót chạy thoát khỏi Bạo Thực Cuồng Hùng.
Phần thưởng: chữa trị sơ qua các v·ết t·hương cho những người thành công chạy thoát.
Trừng phạt: không có.
Hỗ trợ nhiệm vụ: một đoạn thông tin về vị trí hiện tại.
[Có tiếp nhận hay không?]
Thấy được thông báo này trong lòng Phạm Thiên lại nổi lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, hỗ trợ của hệ thống có lẽ sẽ giúp ích.
Không chút do dự Phạm Thiên tiếp nhận nhiệm vụ.
Lập tức một đoạn thông tin, hay là nói ký ức tràn vào trong đầu Phạm Thiên.
Trong quá khứ, từng có hai vị cường giả xuất hiện qua ở nơi này.
Phạm Thiên có thể nhìn thấy được hai bóng người nhưng đều là bóng đen, không biết là do hai người này che giấu thân phận hay hệ thống không muốn cho hắn biết thân phận của hai người này.
Một người trong đó lên tiếng: "Anh, làm như này thì có ích gì vậy, em nhớ là anh chưa kể gì về chỗ này cả."
Phạm Thiên kinh ngạc, hắn nhận ra giọng nói này, là cô giáo.
Người kia nói: "Tất nhiên là có, hơn nữa còn là rất quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến tính mạng của bíp bíp bíp. Mà chắc anh quên kể vụ này, dù sao lúc đó cũng không phải ký ức tốt đẹp gì nên anh không muốn nói nhiều, nếu em thích tí nữa vừa về anh vừa kể cho."
Đây là giọng của một người thanh niên, Phạm Thiên không biết tại sao lại xuất hiện tiếng bíp kia, là do người đó nói bíp hay là thế nào.
Đùa giỡn đâu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là do hệ thống động tay chân.
Chẳng lẽ thân phận của người đó bí mật tới mức liền hệ thống cũng muốn che giấu.
Nói xong người thanh niên bí ẩn đi đến một vị trí ở cuối hang.
Ở đó người thanh niên lắp đặt một trận pháp, dựa theo Phạm Thiên hiểu biết thì đây là trận pháp không gian có tác dụng truyền tống.
"Tới anh nhờ chút, trận pháp này được thiết kế phải cần máu của một nam một nữ mới có thể khởi động được!" Người thanh niên nói.
Cô giáo sau khi nghe xong liền tiến lên nhỏ một giọt máu vào vị trí trận nhãn, người thanh niên cũng theo sau nhỏ máu xuống.
Quang mang sáng lên, trận pháp được kích hoạt đem hai người truyền tống đi đâu mất.
Kết thúc.
Phạm Thiên tỉnh lại, không kịp suy nghĩ nhiều mà dựa theo ký ức tìm vị trí trận pháp.
Khác với đại trận chuyển di phải cần vô số tài nguyên mới khởi động được, một trận pháp cỡ này bình thường sẽ không cần quá nhiều tài nguyên nên đều được người ta bổ sung đủ để dùng vài lần cho tiện.
Tất nhiên với điều kiện sẽ không quá xa, nhưng trận pháp này rõ ràng chưa đạt đến cấp bậc đó.
Hắn cược trận pháp vẫn còn năng lượng đủ để sử dụng được thêm một hai lần.
Nếu may mắn thì cả bọn có thể rời khỏi đây.
Còn nếu đen đủi không còn thì c·hết chắc, hắn không biết cách nạp, mà cho dù biết thì với cái cơ thể này cũng chả làm gì được.
Nguy hiểm ở đầu bên kia trận pháp không được cân nhắc qua. Một phần là vì đây là cách hệ thống chỉ, phần còn lại là vì hết cách. Chạy đi chỉ là có khả năng sẽ c·hết cao còn ở lại đây Phạm Thiên chắc chắn rằng sẽ c·hết cả lũ.
Nhanh chóng liếc tìm, rất nhanh Phạm Thiên đã thấy vị trí của trận pháp.
"Âu Cơ, mau, tới đây đưa anh ra chỗ này mau. Tiền Nhiều, mày cố gắng cầm chân nó, tao ra hiệu một phát là mày phải chạy thật nhanh về chỗ tao, biết chưa!" Phạm Thiên hét lớn.
Không hiểu gì nhưng nghe lời Phạm Thiên nói rõ ràng là đã tìm thấy cách rời khỏi đây, Âu Cơ dứt ra khỏi Bạo Thực Cuồng Hùng chạy tới gỡ Phạm Thiên xuống, cõng hắn đi ra chỗ hắn chỉ, cũng không quên dùng chút hồn lực bọc lại v·ết t·hương cầm máu.
Tội nhất vẫn là Tiền Nhiều, hai đánh một đã không xong rồi nay con phải solo một một với con Bạo Thực Cuồng Hùng nữa, áp lực vốn lớn lập tức tăng mạnh như được buff sức mạnh tình bạn.
Vừa mới giao thủ vài chiêu đã bị đập bay ra xa nhưng vì hỗ trợ Phạm Thiên Tiền Nhiều đành cắn răng tiếp tục lao lên cầm chân Bạo Thực Cuồng Hùng, không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh này.
"Làm gì thì làm nhanh con mẹ mày lên, tao không cầm chân nó quá một phút được đâu!" Tiền Nhiều to tiếng chửi nhắc nhở.
Thật ra Tiền Nhiều cũng không tin tưởng Phạm Thiên có thể chạy trốn được cho lắm nhưng hết cách, không tự trốn được thì phải trông chờ người ta thôi.
Đằng nào cũng c·hết nên hắn liều mạng thực hiện nhiệm vụ được giao, như vậy có lẽ sẽ có một cơ hội sống sót.
Ít nhất Tiền Nhiều là đang tự động viên bản thân như vậy.
Đi đến chỗ trận nhãn Phạm Thiên bảo Âu Cơ nhỏ máu vào vị trí hắn chỉ, tay thì không cần cắt vì bọn hắn cũng không thiếu chỗ chảy máu.
Âu Cơ nhỏ xong Phạm Thiên cũng theo sau nhỏ máu của mình vào, lập tức trận pháp xuất hiện, quang mang hiện ra.
"Tiền Nhiều, mau tới đây nhanh lên!" Phạm Thiên hét lớn.
Nhìn thấy có trận pháp Tiền Nhiều mừng rỡ, thật sự có khả năng.
Một kiếm g·iết ra, Bạo Thực Cuồng Hùng một trảo vung tới.
Ầm.
Tiền Nhiều b·ị đ·ánh bay.
Thổ huyết một trận Tiền Nhiều lại mừng rỡ cười, thoát rồi.
Mượn lực của Bạo Thực Cuồng Hùng, Tiền Nhiều nhanh như đạn bắn bay về phía Phạm Thiên cùng Âu Cơ đang đứng.
Nhìn thấy điều này, biết bản thân bị lừa Bạo Thực Cuồng Hùng giận dữ gầm lên một tiếng, đánh ra một chiêu bạo thực cuồng trảo hùng thẳng về Tiền Nhiều.
"Bạo."
Tiền Nhiều cũng không chịu thua lập tức ném ra bội kiếm trong tay rồi cho nổ tung chặn lại kỹ năng.
Lúc này Bạo Thực Cuồng Hùng vượt qua bạo tạc mà tới, đã đuổi sắp đến nơi, móng vuốt cũng đã giơ lên định t·ấn c·ông.
Vẫn chưa tới trận pháp, đòn này cũng không có cách nào để đỡ, c·hết chắc.
Tiền Nhiều tuyệt vọng hoàn toàn, hắn định quay lại tự bạo, có c·hết cũng phải cắn một miếng thịt gấu xuống, như vậy còn có thể giúp hai người kia một chút.
"Tao cay a, nhưng mà nếu mày c·hết chắc chắn nữ thần sẽ rất buồn. Thôi thì nữ thần nhờ mày vậy, chăm sóc cô ấy luôn cả phần của tao, nhớ làm cô ấy hạnh phúc, đừng phụ bạc cô ấy. Tao tin mày!" Tiền Nhiều nhìn về phía Phạm Thiên, trong miệng nói nhỏ.
Nói xong hắn quay qua nhìn Bạo Thực Cuồng Hùng định tự bạo, có g·iết tao thì mày cũng đừng hòng được thoái mái.
Đúng lúc này một tiếng hét lớn vang lên:
"A a a a a a a băng phong thế giới."
Giận dữ hét lên như đang phát tiết trong lòng, Phạm Thiên vắt kiệt bản thân, mặc kệ v·ết t·hương mà đóng băng Bạo Thực Cuồng Hùng lại.
"Mau lên, anh Thiên không dùng thêm được lần nào nữa đâu, tự nhiên quay lại làm gì hả thằng đần này!" Âu Cơ giận dữ hét lớn.
Tiền Nhiều sững sờ rồi mừng rỡ chạy tới, cái gì mà nhường a, cái gì mà thay tao a, vẫn là để tự tao tới đi thôi.
Những lời xấu hổ vừa rồi cũng được hắn c·hôn v·ùi vào hư vô không còn ai nhớ.
Hả cái gì cơ, lời nào? Tao có nói gì ấy hả, mày đừng có điêu!
Phá băng thoát ra, bạo thực cuồng hùng đuổi theo, một vuốt tràn đầy uy lực đánh tới.
Nhưng vẫn là muộn mất một nhịp, ba người Phạm Thiên được truyền tống dời đi ngay khi móng vuốt chạm tới trận pháp.
Lực lượng không gian xuất hiện đem ba người đi nhưng vì đã quá yếu nên cả ba đều lâm vào tình trạng ngất xỉu.
[Nhiệm vụ hoàn thành.]
[Bắt đầu chỉnh sửa lại sự kiện để làm bài kiểm tra cuối cùng.]
Giọng hệ thống nhẹ nhàng vang lên nhưng không ai nghe thấy.
Trong hang, Bạo Thực Cuồng Hùng giận dữ gầm lớn điên cuồng t·ấn c·ông xung quanh hang.