Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 27: Bị chơi




Chương 27: Bị chơi

Phân chia thu hoạch xong Phong Không hạ lệnh để cho mọi người tiếp tục lên đường.

Mục tiêu: vòng giữa.

"Âu Cơ, với tư cách là một đội viên chúng ta không thể chỉ biết đi theo đi ké được. Tí nữa tùy trường hợp mà làm, như này nè...hoặc là như này...nhớ đừng quá đáng, nhường lại cho những người khác nữa!" Phạm Thiên thầm nói với Âu Cơ.

Dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Phạm Thiên, sau đó là kỳ lạ, cuối cùng là đã hiểu, Âu Cơ khẽ gật đầu.

Hai người nhìn nhau nở một nụ cười đầy ý nghĩa.

Trên đường đi nhờ có Thính Phong, một pháp sư tinh thần mà cả đội có thể dễ dàng phát hiện các yêu thú từ xa rồi mai phục con mồi.

Cả đội hoạt động vô cùng sôi nổi, đều hận không thể mọc thêm hai đầu bốn tay ra lập thêm ít công góp thêm ít sức, lúc chia phần kiếm thêm chút đỉnh.

Mà trong cái đội này Phạm Thiên cùng Âu Cơ hoạt động hẳn là sôi nổi nhất.

"Xông vịt, lao lên thịt cả nhà nó luôn đi Âu Cơ!"

"Híp nó, gang bang hội đồng cả đám chúng nó."

"Lẹ lên đừng tha con nào cả."

"Bình tĩnh, phải nhường công cho mọi người với."

Sau một ngày đi săn, theo túi đồ của Phạm Thiên Âu Cơ càng nhiều thì độ thiện cảm của những người trong đội đối với hai người càng ít đi.

Cách đó không xa vài người lấy Cuồng Sư dẫn đầu tụ tập lại với nhau bắt đầu nói xấu, bàn chuyện có hay không nên tách Phạm Thiên cùng Âu Cơ ra khỏi đội.

Nhìn bản thân bị mọi người có chút bài xích, Phạm Thiên hỏi: "Âu Cơ, bộ anh làm gì sai đắc tội mọi người hả?"

Suy nghĩ một chút, Âu Cơ vẻ mặt vô tội nói: "Hình như là không có đâu. Cả ngày hôm nay chúng ta đâu có làm gì đắc tội mọi người."

"Liền là khi gặp đàn yêu thú nhất, nhị tinh chúng ta sẽ giúp mọi người g·iết những con quái sắp c·hết thôi, để đề phòng chó cùng dứt dậu bọn nó quay lại cắn ngược mà."

"Khi gặp tam tinh chúng ta vẫn luôn mạo hiểm xông lên kết liễu yêu thú lúc nó sắp c·hết, đây cũng là đề phòng chó cùng dứt dậu."

"Chúng ta biết điều nên đôi khi sẽ lui về sau đánh hỗ trợ cho mọi người cơ hội lập công mà, lại còn toàn là yêu thú tứ tinh nữa chứ."

Phạm Thiên nghe xong gật đầu đồng ý, chính xác là không làm gì mà.

Chỉ cần không nhận tội chúng ta liền không sai.

Chúng ta không xấu hổ, xấu hổ liền là người khác.

Hai câu châm ngôn này của Phạm Thiên vẫn luôn được hắn áp dụng và có hiệu quả rất tốt.



Nghỉ ngơi xong cả đội lại tiếp tục lên đường.

Đối với bọn hắn không ăn không ngủ vài ngày không có vấn đề gì cả. Dù sao đều đã là tam tinh, chút khả năng này vẫn phải có.

"Dừng lại!"

Đang đi đột nhiên Thính Phong nói: "Cách đây một kilomet có một con ngũ tinh yêu thú, dựa theo tôi cảm nhận được thì hẳn là một con Bạo Thực Cuồng Hùng đang ngủ say."

"Còn phát hiện gì nữa không?" Phong Không hỏi.

"Còn, sâu bên trong hang có một lượng lớn nguyện thảo và mật ong."

Phạm Thiên đứng đằng sau cảm thấy thú vị quan sát Thính Phong.

Cái năng lực này có chút giống thần thức thăm dò của bên tu hành nhưng là phiên bản cải tiến qua, thích hợp cho chủ tu hơn phụ tu.

Cùng cấp bậc nhưng Thính Phong có thể đem tinh thần lực phóng xa hơn thần thức thăm dò của Phạm Thiên. Khả năng t·ấn c·ông và vận dụng cũng nhiều hơn, đa dạng hơn thần thức.

"Ngũ tinh yêu thú nhưng là Bạo Thực Cuồng Hùng đang ngủ say, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng nếu cẩn thận sẽ không sao. Mọi người hãy bỏ phiếu xem có đi không, tôi có." Phong Không suy nghĩ một chút rồi nói.

Bạo Thực Cuồng Hùng trong cùng cấp bậc cũng là một yêu thú cực mạnh, sức mạnh vật lý cao, phòng thủ khỏe, tốc độ cũng không chậm, gần như là không có điểm yếu.

Duy nhất điểm yếu có lẽ là khi nó ngủ say sẽ không tỉnh lại trước thời hạn, chỉ cần cẩn thận chút không đánh thức nó thì nguy hiểm cũng giảm nhiều.

Ổ một yêu thú ngũ tinh chắc chắn có rất nhiều đồ ngon, rất đáng để thử.

Nhưng đó vẫn là ổ của một ngũ tinh yêu thú, là chui đầu vào rọ. Phong Không không dám để cho cả đội mạo hiểm, ai nguyện ý đi thì tốt, mà không cũng không sao cả, sẽ không ai trách cứ. Dù sao bên kia thế nhưng là ngũ tinh yêu thú.

"Ê Thiên, mau bỏ phiếu đi kìa!" Tiền Nhiều hô.

"Hả, à ừ." Phạm Thiên đang thất thần bị gọi một tiếng bỗng giật mình tỉnh lại.

Nhìn xem những người khác, tất cả đều đã bỏ phiếu xong.

Sáu người chọn không đi, trong đó có cả ba người Cuồng Sư, điều này làm Phạm Thiên khá bất ngờ.

Hắn cứ nghĩ ba người này sẽ bầu có chứ, xem ra cuồng sát cũng không phải không s·ợ c·hết a.

Năm người chọn có, Tiền Nhiều cùng Thính Phong đều ở trong này.

Bây giờ lựa chọn của Phạm Thiên sẽ quyết định kết quả cuối cùng.

"Mau chọn không đi, đừng có ngu mà chọn có, đấy là ngũ tinh yêu thú đấy!" Cuồng Sư nói.

"Nếu tao chọn có thì sao?" Phạm Thiên híp mắt cười.



Cuồng Sư trầm mặc một chút rồi lạnh lùng nói: "Chả sao cả, chẳng qua là tao không muốn mạo hiểm thôi!"

Tao thì lại không nghĩ vậy đâu và đám đàn em mày cũng vậy, Phạm Thiên bĩu môi.

Lại nói bầu không đi thì tách đội ra là được, đâu ai bắt theo.

Không muốn tách khỏi Phong Không là có ý đồ gì đây. Hay là đang nhắm vào người khác.

"Không muốn đi thì rời đội ai cấm mày. Phong Không, cho xin hai chân tham gia nha."

Lời vừa nói ra ánh mắt của Cuồng Sư càng trở lên lạnh lùng đáng sợ, Phạm Thiên ẩn ẩn cảm nhận được một tia sát khi tỏa ra từ ba người. Mặc dù đã được che giấu rất tốt nhưng Phạm Thiên đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử, cái cảm giác này quá quen rồi.

Không thèm quan tâm, chỉ cần mấy tên này không ngu sẽ không dám tùy tiện hành động, cảnh giác chút là được rồi.

Đạt được thống nhất cả đội bắt đầu di chuyển hướng về chỗ hang động.

Cuối cùng ba người Cuồng Sư vẫn là không rời đội, lựa chọn đi theo.

...

"Tất cả tập chung, nhớ phải đi gần nhau!"

Phong Không nói rồi sử dụng ra một kỹ năng che giấu, là chiêu mà hắn dùng tại mỗi trận đấu hồi đánh giải trường.

Lập tức vùng không gian xung quanh mọi người được bao bọc bởi một lớp hồn lực mỏng, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy gì khác thường.

"Chiêu này lấy tôi làm trung tâm nên đừng cách quá xa, cũng đừng vận dụng hồn lực kẻo bị phát hiện."

Nói xong Phong Không chầm chậm di chuyển, những người khác lập tức đi theo. Cả đội cẩn thận tiến vào hang động.

"Nữ thần đâu rồi, sao không đi cùng mày?" Tiền Nhiều nhỏ giọng hỏi.

"Chưa gặp được nhau, có lẽ bây giờ em ấy đã tiến vào vòng giữa rồi." Phạm Thiên trả lời.

"Hừ, may cho mày là nữ thần không có ở đây nếu không sau khi nhìn thấy màn thể hiện của tao chắc chắn cô ấy sẽ bỏ mày mà đi."

"Vợ tao chứ đâu phải vợ mày, mà từ khi nào một thằng thất bại gáy được to thế."

"..."

Hừ lạnh một tiếng Tiền Nhiều quay mặt qua hướng khác không nói chuyện nữa, quá đau.

Âu Cơ ở đằng sau che miệng cười.

Tiến vào trong, cái hang cũng không có gì đặc biệt, chỉ là không biết vì sao càng vào sâu nguyện lực càng dày đặc.



Đến gần Bạo Thực Cuồng Hùng, nó vẫn đang ngủ say. Ngay cạnh đó không xa là một đống nguyện thảo được chất ở đó, mấy tinh cũng có. Phạm Thiên nhìn sơ qua cũng phải thấy được hơn chục cây ngũ tinh.

Làm thoáng phân chia một chút mỗi người đều lấy đi phần của mình, trung bình mỗi mạng năm cây nguyện thảo ngũ tinh.

Bên cạnh Bạo Thực Cuồng Hùng còn có một hố chứa mật ong nhưng cấp bậc thấp nên không ai động đến, đi nhanh cho an toàn.

Đang đi ra ngoài đột nhiên con Bạo Thực Cuồng Hùng tỉnh lại, rõ ràng màn chắn ngụy trang vẫn còn nhưng nó lại có thể hướng thẳng về phía cả đội mà lao đến.

Nhấc chân sút một cái, một viên đá lớn bay tới đập thẳng vào màn chắn.

"Bị phát hiện, mọi người tách ra rồi chạy mau!" Phong Không hét lớn.

Kỹ năng được giải trừ, tất cả mọi người hiện ra, cả đội liều mạng sử dụng toàn lực chạy về phía cửa hang.

May là con gấu vẫn còn cách một đoạn nên có khả năng chạy được.

Đột nhiên Bạo Thực Cuồng Hùng đánh một phát thật mạnh vào vách hang làm đường đi bắt đầu sụp đổ.

Mặc dù lấy đá chặn đường không có tác dụng gì, mọi người có rất nhiều cách để thoát ra nhưng cầm chân cả bọn một lát là đủ rồi, đằng sau vẫn còn một cái của nợ to đùng kìa.

Cả đội giật mình, con Bạo Thực Cuồng Hùng này thật thông minh, chắc không kém con Linh Nguyệt Ma Chu kia là bao.

"Âu Cơ, mau dùng vạn cân quyết, nhẹ nhất cho anh!" Phạm Thiên hét lên.

Không chút do dự Âu Cơ lập tức để bản thân nhẹ tựa lông hồng.

Dùng binh thể tạo ra một sợi dây trói hai người lại với nhau, Phạm Thiên dùng toàn lực ném mạnh Âu Cơ ra phía cửa hang.

Cả hai cứ vậy lao nhanh ra khỏi vùng nguy hiểm, vừa kịp đường đi sụp hẳn.

Nhìn về đằng sau, ba người Cuồng Sư vẫn chưa kịp chạy ra.

Đột nhiên Cuồng Sư hét: "Lâm Minh."

Hiểu ý, Lâm Minh lập tức dùng đến hồn kỹ của bản thân.

"Đệ tam hồn kỹ, phệ không: thâu thiên hoán nhật."

Một lực lượng không gian truyền ra từ miệng Lâm Minh.

Lập tức vị trí của ba người Cuồng Sư thay đổi với hai người Phạm Thiên Âu Cơ và Tiền Nhiều.

Không kịp phòng bị, cũng không ngờ đến còn có loại thủ đoạn này, Phạm Thiên trúng chiêu. Đợi khi phản ứng lại thì đã muộn, đường đi đã sập hẳn, bọn hắn bị nhốt.

"Đi ngươi mẹ nó."

Nhìn Bạo Thực Cuồng Hùng đuổi đến ngay đằng sau Phạm Thiên mồ hôi đầy đầu.

Chả hiểu sao trong đầu hắn đột nhiên lại vang lên lời ca: "xuân này con biết mẹ chờ tin con" cùng với điệu nhạc astronomia.

Xong, kiếp này xem như bỏ.