Chương 26: Gặp lại "tốt" người quen
Tinh tinh tinh.
Đang chữa thương Phạm Thiên đột nhiên mở mắt, truyền hồn lực vào đồng hồ nhìn xem, người kia đã đến.
Tiếng báo vừa nãy là tín hiệu mà năm người đã hẹn sẵn.
Để đề phòng mọi người xảy ra bất trắc, đồng hồ bị kẻ khác nhặt được rồi dùng tìm đến những người còn lại thì khi đến gần ai đó phải dừng lại báo hiệu bằng đồng hồ.
Nếu đồng hồ vang lên là người của mình còn nếu không vang lên mà hướng thẳng tới thì chắc chắn là địch.
Bây giờ đang trong thời điểm quan trọng để hồi phục Phạm Thiên không tiện di chuyển, hắn đành phải báo cho đối phương tiến vào.
Nếu thấy Phạm Thiên ở mãi một chỗ không di động cộng thêm không ra gặp mặt mà để bản thân tiến vào gặp thì hẳn là sẽ hiểu.
Lát sau một bóng người xuất hiện.
"Anh Thiên, là anh à. Làm gì mà lại ra nông nỗi này?"
Không có trả lời, đại khái trôi qua mười phút, khí tức dần ổn định lại Phạm Thiên từ từ mở mắt.
Nhìn về người tới, Phạm Thiên cười nói: "Là Âu Cơ à. Chơi ngu một chút với yêu thú tứ tinh thôi."
Nhìn thấy ánh mắt có chút ghét bỏ của Âu Cơ, lại nhìn lại bản thân, Phạm Thiên cười khổ.
Đã hiểu.
Lúc đó vội vã trị thương nên tinh lực đâu đi quản cái gì, bây giờ để ý mới thấy bộ dáng thực quá thảm.
Quần áo tàn phá còn được vài mảnh, máu nhuộm đỏ cả người chưa có thời gian rửa sạch, mặc dù đã được chữa khỏi những v·ết t·hương ngoài da nhưng vẫn thấy được mờ mờ, có thể gọi là v·ết t·hương chồng chất.
"Đợi anh chút!" Phạm Thiên nói.
Đứng dậy bày một đạo pháp thuật ẩn thân đơn giản rồi đem quần áo thoát sạch, Phạm Thiên suy nghĩ một chút rồi bấm cái pháp quyết.
Hồn lực tụ tập xung quanh cơ thể Phạm Thiên rồi dần hình thành một bộ áo dài nam truyền thống, trước trên mạng thấy qua bộ này giống bộ hắn hay mặc bên tiên giới nên được chọn.
Giải trừ thuật ẩn thân Phạm Thiên cười nói với Âu Cơ: "Đi thôi, nhanh kẻo muộn!"
"Khoan đã! Anh định cứ mặc như vậy ý hả." Âu Cơ ngăn lại hỏi.
Phạm Thiên gật đầu.
Không phải thì thế nào, đồ đều đã thay xong còn không mặc thì mặc cái gì.
"A a a anh nghĩ cái gì vậy trời, ai lại mặc áo dài truyền thống đi đánh nhau hả. Mau đổi lại cho em, bộ đó chỉ mặc mấy dịp lễ truyền thống gì đó thôi, đổi bộ nào hiện đại chút đi. Không hay để em lấy cho, em có hơn chục bộ trong kho này." Âu Cơ tức giận nói.
Phạm Thiên khó hiểu, bộ này thì có làm sao đâu, hắn rất thích đó nha.
Nhưng Âu Cơ đã nói vậy thì hắn cũng chiều.
Lại bấm pháp quyết, hình dạng quần áo dần thay đổi.
Lần này là một cái quần jean trắng, áo sơ mi dài trắng và một cái mũ lưỡi trai trắng.
Một cây trắng bóc không pha màu khác, Phạm Thiên chính là thích màu trắng đến mức gần như ám ảnh như vậy, có cơ hội đều sẽ mặc đồ trắng.
Bình thường Phạm Thiên đều là mặc đồng phục trường, mà trường thì không cho sửa linh tinh nên hắn cũng chịu. Bây giờ có cơ hội hắn đổi ngay, nếu không phải văn hóa hai thế giới khác nhau hắn còn muốn mặc bạch bào cơ.
"Như này được chưa?" Phạm Thiên hỏi.
Bên cạnh Âu Cơ mắt chữ ô mồm chữ a, màn biến hình này quá bất ngờ rồi.
"Anh Thiên, anh làm thế nào hay vậy mau chỉ em với!"
Bám chặt lấy Phạm Thiên không buông, một bộ hôm nay không nói hai ta dính lấy nhau tốt, Âu Cơ ánh mắt long lanh lóng lánh cầu khẩn hắn.
Thật sự chiêu biến đổi quần áo này quá có sức sát thương với phụ nữ rồi.
Có chiêu này thì cần gì mua quần áo nữa, cẩu thí cửa hàng đều đóng cửa tốt.
Sức sáng tạo xuyên thủng dải ngân hà, những bộ đồ đẹp đang ở phía xa, là nhờ chiêu này đó.
Phạm Thiên nhìn thấy Âu Cơ phản ứng thì rất bất ngờ.
Chiêu này ở bên tiên giới so thanh tẩy thuật hạ hạ cấp là tương đương nhau về mặt phổ biến.
Cường giả đánh nhau động tí là hủy thiên diệt địa, bay sạch quần áo, lại không thể giữa chừng hô lên: "Đạo hữu dừng tay, cho ta mặc bộ quần áo rồi hai ta lại đánh tiếp" đi, mặt đâu.
Nam nhân còn tốt, nữ nhân chính là cả đời cũng không dám giao thủ chiến đấu, đến c·hết đều trốn một góc sợ người đòi đánh nhau.
Pháp bảo dạng y phục không phải ai cũng có, phần lớn đều là cấp bậc thấp cho tầng dưới chót tu giả, mà cấp bậc này muốn một chưởng vỗ bay quần áo có thể sao, có cái rắm. Đối với cường giả càng là không có cái gì dùng, so thường phục không có khác biệt.
Chủ yếu vẫn là trọng giáp hoặc nội y thì chơi kiểu gì, chẳng lẽ đang đi trên đường cũng mặc giáp. Mấu chốt là dù ngươi mặc cũng không thể mặc cả đời đi, loại giáp này mặc lên cực lâu, bị tập kích đối phương còn cho ngươi cơ hội mặc.
Nội y con trai không quan trọng, lúc đánh nhau đủ dùng để che thằng em đi là được.
Thế nhưng phụ nữ quan trọng a, l·ộ n·ội y· không kém trần như nhộng là bao đâu.
Kết quả là thuật này ra đời, vì là dùng linh khí cấu thành quần áo nên khá chắc, có thể coi là một bộ giáp có cấp bậc kém bản thân hai ba đại cảnh giới. Khi rách còn có thể cấp tốc bổ sung linh khí để hồi phục, lại còn tiết kiệm tiền mua y phục, thỏa sức sáng tạo của mỗi người.
Đây cũng là lý do đánh nhau lúc nam tu có lợi hơn nữ tu, nữ tu khổ chiến còn phải trích một phần linh khí ra duy trì y phục, nam tu không cần.
Nhìn xem phản ứng của Âu Cơ, Phạm Thiên đoán là thế giới này không có kỹ năng tương tự đi.
"Được rồi, anh hiểu rồi nên đừng có lắc nữa, khi nào về anh viết cho!" Phạm Thiên chóng mặt nói.
Đạt được mục đích Âu Cơ mới hài lòng thả ra.
Không tiếp tục lãng phí thời gian hai người bắt đầu cấp tốc di chuyển.
Mặc dù Phạm Thiên chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ mới khôi phục được khoảng sáu thành nhưng hắn muốn trở lại chỗ con linh nguyệt ma chu càng sớm càng tốt. Dù có phải ngồi ngoài hang chữa thương hắn cũng muốn thủ ở đó chờ con nhện này ra ngoài.
Trên đường Phạm Thiên giải thích qua về tình hình của linh nguyệt ma chu cho Âu Cơ rồi nói:
"Vết thương anh gây ra cho nó khá nặng, dù nó có ăn hết đống nguyện thảo trong đó để khôi phục thì nhanh nhất cũng phải mất một ngày. Nếu bây giờ đi nhanh có lẽ vẫn kịp."
Sợ là sợ nguyện thảo ăn cũng không ăn cấp tốc rời đi, hoặc ăn xong không có chờ đợi nguyện thảo phát huy tác dụng cấp tốc rời đi, nếu vậy thì thua lỗ to rồi.
Đây là kết luận của Phạm Thiên, nghe qua thì người khác sẽ cho rằng hắn đánh giá quá cao nhưng chỉ có hắn tự mình giao chiến mới hiểu được con linh nguyệt ma chu này nguy hiểm cỡ nào.
Bình thường yêu thú khả năng sẽ không rời khỏi hang ổ, dù là tạm thời hang ổ cũng không.
Linh nguyệt ma chu này sẽ, nhất định sẽ.
Mà chủ yếu vẫn là giá trị của cái hang đó.
Linh nguyệt ma chu tứ tinh trung phẩm cùng bốn quả trứng của nó đủ ngang giá ngũ tinh hạ phẩm yêu thú.
Chưa kể còn có một đống nguyện thảo hồi phục trong đó.
Giá trị tổng lại vượt xa ngũ tinh trung phẩm yêu thú, thượng phẩm thậm chí đỉnh cấp cũng không phải không thể.
Bem nhau phọt sạch bụng mà cuối cùng lại chả thu được gì Phạm Thiên không chấp nhận được.
Mang theo tâm lý này Phạm Thiên dẫn theo Âu Cơ vội vã trở lại hang động.
Vừa đến nơi Phạm Thiên hai mắt trợn trắng như muốn lòi ra, lau lau lại mắt, lại nhìn kỹ một lần, a...thật mẹ nó không nhìn nhầm.
Hắn nhìn thấy gì, một đám người đang bê xác linh nguyệt ma chu ra ngoài, có bốn người khác thì ôm bốn quả trứng.
C·ướp trên giàn mướp, mấy tên này rõ ràng là đang c·ướp đi thu hoạch của hắn.
Thấy cảnh này Phạm Thiên tức điên lên, hắn biết là, mình đến muộn.
Vậy mà lại tiện nghi cho đám người này.
Cay thì cay Phạm Thiên vẫn là tỉnh chán, không ngu mà lao lên thể, thật, có cái gì lý để nói, linh nguyệt ma chu lại không phải hắn g·iết, chẳng lẽ còn muốn giống trong tiểu thuyết nhân vật chính, lao lên đạo lý một hồi, không được lại đem đám người đè ra đánh.
Có thể là, muốn nói lý, hắn không có, muốn đánh, càng là đánh không lại, vậy còn chơi cái rắm.
Phạm Thiên dẫn Âu Cơ xuất hiện từ từ lại gần.
Đám người kia cũng đã phát hiện ra bọn hắn, cả bọn lập tức cảnh giác.
"Bình tĩnh, chúng tôi không có ác ý."
Hét lớn một tiếng Phạm Thiên cùng Âu Cơ dừng lại cách đám người không quá xa.
Lúc này hắn mới nhìn được kỹ, tất cả đều mặc đồng phục trường Bắc Ninh, là bạn học.
Trong đây còn có bốn người là Phạm Thiên quen đâu, ba người của đội ngũ cuồng dã thú gồm Cuồng Sư, Lâm Minh và Lam Tượng. Còn có một người đã lâu không gặp, đồng chí Nguyễn Văn Tiền Nhiêu cũng có ở đây.
Khả năng cao là vẫn còn vài người nữa đang trong hang.
Bên kia cũng đã nhận ra hai người Phạm Thiên, dù sao đội của hắn đánh vào được thập cường, vẫn là rất nổi tiếng.
Ít nhất so Cuồng Sư phải nổi hơn.
"Là Phạm Thiên và Âu Cơ, học sinh trường mình. Có nên để họ tới không?"
"Có chứ sao không, đó là người trong thập cường đó."
"Sớm không tới muộn không tới lại cứ phải khi chúng ta giải quyết xong con linh nguyệt ma chu kia mới xuất hiện, nói không phải cố ý mới có quỷ."
"Sẽ không phải nấp một bên chờ, chúng ta nếu toàn diệt đối phương vào bổ đao, chúng ta nếu thắng sẽ nhập đội kiếm chén canh a."
"Chi bằng hỏi đội trưởng đi!"
Mấy người liên tục bàn luận, Phạm Thiên cũng không tùy tiện lại gần.
Lúc này từ trong hang đi ra ba bóng người, trên tay có cầm theo chút nguyện thảo bị cắn dở, hẳn là linh nguyệt ma chu đang ăn thì đám người này tới, bây giờ không cất đi chắc là muốn dùng luôn, dù sao đã bị tổn hại để càng lâu càng mất hiệu quả.
Chỗ còn lại không sai đã cất vào túi đồ.
Phạm Thiên lòng đang rỉ máu.
Của mình, tất cả chỗ này đáng ra đều là của mình. Đám đáng c·hết này mẹ nó đang c·ướp đồ của mình ngay trước mắt mình.
Mấu chốt là còn không đánh lại người ta, chỉ có thể ở một bên nhìn xem.
"Có chuyện gì vậy?" Một người trong đó hỏi.
"Dạ đối trưởng, có hai người cùng trường chúng ta vừa mới xuất hiện." Một người đứng ra nói rồi chỉ về phía Phạm Thiên.
A.
A.
"Đây không phải tiểu bạch kiể...ông chủ Thiên sao."
"Phong Không đội trưởng, người quen a."
Má nó, mày vừa mới định nói gì, tiểu bạch kiểm đúng không.
Má nó.
Phạm Thiên nhận ra người này, mới mấy tháng trước còn làm ăn với nhau đây.
Người quen thì dễ rồi, dẫn theo Âu Cơ lên chào hỏi, Phạm Thiên cười nói:
"Ghê nha, mới có hơn nửa ngày mà đã có một chi đội ngũ mười người rồi, lại còn toàn là thiên tài trường mình nữa."
"Ha ha ha ông chủ Thiên quá khen rồi. Không biết cơn gió nào đưa hai người đến đây, mục đích là gì." Phong Không cười đáp trả.
Hai tên khốn nạn này là muốn tới kiếm chen canh, muốn c·ướp đồ, mơ đi.
Mày mới là ăn c·ướp, c·ướp toàn bộ công sức của tao, má nó.
Vẫn như cũ khó chơi, rút lại cánh tay bị bóp cho run rẩy, Phạm Thiên thầm nghĩ.
"Không dám giấu, thật ra con linh nguyệt ma chu này vốn là tôi gặp trước. Đáng tiếc sức hèn tài mọn không thể tự mình giải quyết phải đi tìm giúp đỡ."
Phạm Thiên kể qua từ khi phát hiện đến lúc rời đi, quá trình chiến đấu, v·ết t·hương để lại, rất cặn kẽ, rất thuyết phục.
Nói xong Phạm Thiên lại nói:
"Không biết Phong Không đội trưởng có thể trả cho lại con linh nguyệt ma chu cùng trứng của nó sao. Xem như bồi thường công sức g·iết nó nguyện thảo trong hang về mọi người, như nào."
Phong Không rơi vào trầm tư, bọn hắn tìm thấy linh nguyệt ma chu lúc nó xác thực b·ị t·hương nặng.
Vết tích trong hang vẫn còn rõ ràng nên đối phương hẳn không phải là nói dối.
Chưa kể hai người đều là có bối cảnh không phải dễ chơi.
Nếu đã nhường một bước về tình về lý đều nên trả lại linh nguyệt ma chu mới đúng.
"Mô tả chính xác như này ông chủ Thiên không phải nói dối a." Phong Không cười nói.
"Tất nhiên là thật, vậy Phong Không đội trưởng sẽ nhường lại cho chúng tôi."
Phạm Thiên cũng cười, gặp người có văn hóa chính là tốt, dễ nói chuyện, bàn tình lý.
"Không!"
"...???"
"Không cho thứ gì cả, chỗ không giữ mất đừng đòi, có không giữ mất đừng tìm. Với lại đội viên của tôi chưa chắc đã đồng ý. Đây không phải việc tôi có thể tự mình quyết định." Phong Không cười ý vị thâm trường, chỉ chỉ đằng sau mấy người nói.
"..."
Không tự quyết định cái rắm, chính là không muốn trả, má nó.
Nháy cũng không nháy mắt một cái có thể tự nhiên nói ra như vậy, đủ khốn nạn.
Phạm Thiên trong lòng cuồng mắng.
Bất quá điều này hắn đã sớm đoán trước, mang theo chút hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Phải Phạm Thiên thì hắn cũng làm vậy, đội hình hung hãn thế này cơ mà, còn phải sợ hai người bọn hắn sao.
Còn nếu gặp kẻ mạnh thì cứ bình tĩnh, ngồi xuống uống trà đàm đạo nhân sinh cái đã.
Thậm chí bảo hắn anh bạn à, có thể cho tôi...giảng hòa được không cũng có thể.
Đã thời đại nào rồi, liêm sỉ gì tầm này.
"Vậy cho chúng tôi nhập đội với được không! Đảm bảo làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu." Phạm Thiên nói.
Phong Không suy nghĩ một chút liền đồng ý, không có lý do gì để từ chối cả. Bạn học, người quen, kẻ mạnh, điều kiện nào hai người Phạm Thiên đều đáp ứng được.
Kế tiếp cả đội cùng chia nhau chiến lợi phẩm đợt này.
Cũng phải thôi, bình thường có lẽ còn đưa cho một vài người uy tín giữ rồi đợi về chia sau nhưng thành quả đợt này có chút lớn, mọi người đều muốn cầm luôn.
Phạm Thiên ở một bên cay cú nhìn xem mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa phải nuốt vào bên trong.
Thế này so để linh nguyệt ma chu chạy còn thảm hơn. Chạy có lẽ còn có cơ hội gặp lại mà g·iết chư như này thì chịu rồi.