Chương 25: Linh nguyệt ma chu
Cuối cùng mấy người quyết định là, mặc kệ.
Mặc kệ sự kiện đang đến gần, mặc kệ tất cả mọi thứ.
Chơi trước làm sau khổ nhàn kết hợp mới là chân lý.
Dù sao hai ngày thời gian nói ngắn không ngắn nói dài, cũng liền như vậy chút thời gian. Chủ yếu là bởi những thứ cần chuẩn bị đã sớm chuẩn bị, bây giờ lại muốn làm thêm cái gì đồ vật tới chưa chắc đã kịp.
Vậy còn không bằng đi chơi hai hôm thư giãn đầu óc tí.
Trên xe, Lạc Long là người lái, Âu Cơ ngồi ở bên cạnh, Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan ngồi ở hàng ghế sau, Thánh Gióng ngồi hàng ghế cuối, xe sáu chỗ nên năm người ngồi rất thoải mái không có vẻ gì là chật chội.
Ngược lại là xe hiện đại vô cùng, có đủ các phục vụ từ ăn uống đến thư giãn làm mấy tên quỷ nghèo như Phạm Thiên cùng Thánh Gióng há hốc mồm liên tục.
Một chuyến đi rất bình thường, nhạc mở xập xình, năm người nói chuyện trên trời dưới đất không thiếu chuyện nào rất vui vẻ. Bình thường ít nói nhất đám Tuyết Nhan hôm nay cũng nói nhiều hơn bình thường.
Điểm đến rất quen thuộc, đầu tiên tất nhiên phải là công viên.
Không phải bình thường công viên mà là do một đại gia tộc xây dựng lên một tháng chỉ mở hai lần. Hôm nay vừa đúng là ngày công viên này mở ra.
Điểm đặc biệt của công viên này ở chỗ công nghệ cao hơn những công viên khác rất nhiều, dù sao cũng là một đại gia tộc cơ sở so những người khác mạnh không chỉ vài lần.
Còn có một điểm nữa đó là có huyễn cảnh pháp sư cấp cao ở đây. Nếu không thỏa mãn với đống đồ chơi kia có thể qua khu vực này thử sức.
Thấy Lạc Long đánh lái vào khu để xe, Phạm Thiên không hiểu hỏi: "Không phải có túi đồ rồi à, sao vẫn để xe ở đây làm gì?"
"Ai biết được chủ nơi đây nghĩ thế nào. Người bình thường cũng sẽ tới đây chơi nên tất nhiên phải có chỗ để xe. Chức nghiệp gia thì lại cứ nhét vô túi đồ. Kết quả khu để xe vắng quá rồi ra cái luật ai đi xe đến đây đều phải để xe vào khu để xe."
Lạc Long nhún vai nói.
Phạm Thiên im lặng, còn có thể dạng này, để xe cũng đâu có thu thêm tiền, làm vậy làm quái gì.
Bất quá hắn không có nói gì, đồ người ta người ta có quyền, làm gì mà chả được. Miễn không phạm luật gì thì cũng không có ai để ý lắm.
Xếp hàng mua vé, năm người lần lượt tiến vào trong.
Bên trong, trước mỗi trò chơi đều có một thiết bị quét mã. Vé vừa mua bên ngoài chính là mã để quét chơi mấy trò này.
Nhìn một chút, cả năm quyết định chơi tàu lượn siêu tốc đầu tiên.
Chờ khoảng vài phút, tàu về.
Lượt người cũ xuống người mới đi lên.
Lạc Long mấy người lấy ra điện thoại của bản thân đối thiết bị quét cái mã rồi đi lên, đã chơi là phải chơi trên đầu, mấy vị trí đằng trước bị năm người chiếm sạch.
Mà Thánh Gióng lại một lần nữa bị hất ra, cô đơn lạnh lẽo chơi một mình.
Những người đằng sau nhìn hắn sắc mặt âm trầm không dám lại gần, chọn ngồi xuống ghế dưới.
Hai mươi người một lượt, chuyến tàu tốc hành dài ba phút bắt đầu.
Tàu lượn khởi động từ từ chạy nhanh dần lên, chỉ mất mười giây để đạt tốc độ tối đa.
Phạm Thiên trong lòng nổi lên hứng thú, nhanh, rất nhanh, hắn không rõ ràng với chức nghiệp gia nhưng tương đương với kim đan cảnh tu sĩ toàn lực phi hành.
Quả không hổ là đại gia tộc.
Hai mươi giây sau, chạy một đoạn cho khách quen dần tốc độ, tàu lượn đã đi đến một điểm cực cao, bên dưới cho dù là tam tinh chức nghiệp gia ngã xuống cũng phải lạnh.
Lao xuống, phong nguyên tố bỗng xuất hiện, còn có lôi nguyên tố, tàu lượn tốc độ gia tăng đạt tới nguyên anh cảnh cấp bậc.
Nguyên bản không có bao nhiêu tiếng la, đa phần đều là của người bình thường cùng nhất tinh chức nghiệp gia lập tức thay đổi, tiếng la hét hoảng sợ truyền ra từ hơn phân nửa số người trên tàu.
Vù vù.
Tàu lượn lao nhanh xuống rồi lại lao lên.
Cạch.
Đệch.
Vãi rồi.
Cái định mệnh.
Người nhạy bén có thể nhận ra ngay sự không ổn.
Viu.
Ngồi trên tàu, ai cũng cảm nhận được sự lơ lửng trên không trung lúc này.
"Trượt ra rồi."
"Cứu."
"Mau đánh vỡ thoát ra."
Vài người sợ hãi muốn nhảy ra khỏi tàu nhưng thiết bị an toàn lại gắt gao khóa chặt bọn họ.
Vài người trực tiếp tại chỗ ngất đi.
Vài người lại sợ hãi không dám nhìn tiếp, nhắm chặt mắt kêu cứu.
Phạm Thiên nhíu mày, độ cao này rơi xuống dù là hắn cũng phải ăn đủ.
Vừa định thoát ra Lạc Long lại cản lại hắn.
"Nhảy cái gì mà nhảy, ngồi yên đó."
Nhìn bộ dạng này mọi thứ chẳng lẽ vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Phạm Thiên từ bỏ ý định, dù sao còn có mấy người ngồi ngay đằng sau rất bình tĩnh, không có chuyện gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Phạm Thiên vẫn là không nhịn được lo lắng, nhìn tàu đang ngày càng gần mặt đất sự lo lắng này chuyển thành sợ hãi.
Năm mét.
Ba mét.
Phạm Thiên nhìn mấy người ngồi hàng đầu, đặc biệt là Lạc Long tuy kêu la thảm thiết nhưng lại không hề có ý định rời đi, hắn cắn răng lưu lại.
Một mét.
Chơi thì chơi, mày dám ở lại tao liền không dám rồi.
Mắt thấy sắp v·a c·hạm tới nơi Phạm Thiên trừng to mắt lên nhìn xem chuyện gì muốn xảy ra tiếp theo.
Vụt.
Tàu lượn lao nhanh đâm xuyên qua mặt đất.
Không, không phải xuyên qua mặt đất mà là một cánh cổng không gian mở ra tàu lượn đi xuyên qua cánh cổng.
Đầu tàu xuất hiện tại một đoạn đường khác rồi nhanh chóng là cả đoàn tàu lượn.
Chuyện như vậy còn xảy ra thêm vài lần nữa, cổng ở khắp mọi nơi tàu cũng xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Khoảng mười lần đi qua cổng không gian xuống tới chuyến tàu này rốt cuộc dừng lại.
Người trên tàu lảo đảo run rẩy bước xuống, loạt người mới đi lên.
Phạm thiên bước xuống, trong người có chút khó chịu.
Vừa rồi liên tục di chuyển tốc độ cao đi xuyên toa không gian, cứ việc khoảng cách rất gần nhưng vẫn là ảnh hưởng đến hắn, hồn lực hỗn loạn một ít.
Thế là trong trò kế tiếp hắn xin ngồi nghỉ chải vuốt chút.
Tuyết Nhan cũng không chơi, chọn đi theo hắn.
Ngồi chán không có gì làm, Phạm Thiên cảm khái nhìn xung quanh.
Nơi này bình thường là một công viên bình thường, ai cũng có thể tới đây ngồi chơi. Cuối tuần người xung quanh hay ra đây ngồi tắm mát, ở đây nhiều cây nhiều bóng, ngồi ngày hè cũng không tệ.
Chỉ đến khi công viên giải trí mở ra, các trò chơi từ đâu xuất hiện, nghe Lạc Long bảo là từ dưới đất, lúc đó nơi đây mới có bộ dáng như bây giờ.
Ngồi một tí Lạc Long đã sắp chơi xong một trò nữa, Phạm Thiên nói: "Tuyết Nhan, em đi mua ít kem được không."
Tuyết Nhan hơi nhíu mày nhìn sang, bình thường đều là Lạc Long đi mua, cô kì thật không muốn phải đi tiếp xúc nhiều.
Phạm Thiên cười khổ, hắn biết chứ, nhưng là linh giác của hắn đang cảnh báo, có phiền phức muốn tới.
"Đi mà, mua đủ cho năm người luôn!"
Trước ánh mắt khẩn cầu lấp lánh kia Tuyết Nhan vẫn là mềm lòng.
Khẽ gật đầu cô đứng dậy đi mua, chỉ là vẫn có chút khó chịu.
Xin lỗi Tuyết Nhan, sau này có cơ hội anh đền bù sau.
Nhìn Tuyết Nhan dần đi xa Phạm Thiên thấy rất có lỗi.
Một phần lý do để Tuyết Nhan khó chịu là bởi năm người năm vị kem khác nhau, phải đi năm quán khác nhau mua rất mất thời gian.
Đại khái mất mười phút Tuyết Nhan sẽ quay lại, mất hai phút để đám Lạc Long xuống, lúc đó lại kêu chơi thêm vòng nữa để đợi Tuyết Nhan chắc không có vấn đề.
Phạm Thiên trầm tư, đây là địa bàn của một đại gia tộc, có thể có phiền phức gì.
Không đến mức là một tên điên trốn viện chạy tới tìm mình phiền toái đi.
Như dự định, Lạc Long rất dễ dàng bị lừa cho đi chơi thêm một vòng nữa.
Đang lúc còn mải suy nghĩ xem nếu Tuyết Nhan quay lại mà còn chưa xử lý xong hắn sẽ quay về, không nên kéo người khác vô chuyện này thì một người xuất hiện.
Đó là một người đàn ông thân hình to béo, khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ đồ trắng giống độ bệnh nhân trong bệnh viện, tay cầm một cái míc. Nếu không phải nhìn mặt có vẻ thanh tỉnh không giống tên điên, cộng với bên ngoài có khoác thêm một áo vest Phạm Thiên thật cho rằng người này là trốn trại ra tới.
"Bác có chuyện gì không?"
Phạm Thiên hỏi.
Người đàn ông híp mắt cười nói: "Không có gì, bác chỉ là muốn phỏng vấn chút thôi. Cháu không để ý trả lời vài câu hỏi chứ."
"Vâng, bác cứ hỏi."
"Cháu nghĩ có tồn tại một thế giới khác có sự sống không?"
"Có."
Phạm Thiên không chút do dự trả lời.
Nói đùa, hắn chính là tới từ thế giới khác đây.
Người đàn ông hơi bất ngờ, không nghĩ tới lại trả lời nhanh như vậy.
"Cháu nghĩ sao về việc hai thế giới v·a c·hạm nhau, một thế giới buông xuống một thế giới?"
"Có thể."
Phạm Thiên lại trả lời.
Hiển nhiên rồi, có hai thế giới tồn tại thì tất nhiên cũng có khả năng hai thế giới gặp nhau, v·a c·hạm nhau.
Thế mà cũng phải hỏi.
"Nếu hai thế giới v·a c·hạm cháu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, dung hợp làm một hay c·hiến t·ranh, kẻ thắng sở hữu tất cả thua cuộc biến thành nô lệ."
"Chiến tranh."
Nơi nào có con người nơi đó có c·hiến t·ranh, có c·hiến t·ranh tất có đổ máu, lúc đó con người sẽ lại kêu khổ và đổ tội cho người khác. Nhưng tất cả lại tại vì tính tham lam hiếu chiến của con người.
Con người muốn thôn phệ tất cả, kẻ yếu sẽ bị nuốt chửng, ngang nhau từ từ hủy diệt mà mạnh hơn, con người sẽ chỉ giả vờ quy phục để tìm cơ hội cắn lại.
Những điều này Phạm Thiên quá hiểu, lòng dạ con người là nhất tà ác không gì sánh được.
Người đàn ông lại hỏi thêm vài câu nữa, Phạm Thiên trả lời có vẻ rất hợp ý của người đàn ông.
"Câu hỏi cuối cùng, nhìn cháu có vẻ giàu, cháu có muốn đầu tư vào tổ chức của bác để phát triển tổ chức tiến thêm một bước thăm dò thế giới khác không."
"Không."
Vẫn như cũ là một câu trả lời nhanh gọn lẹ.
"..."
Người đan ông hơi sửng sốt nhìn Phạm Thiên, lát sau thở dài nói: "Quả là tài năng, đáng tiếc không thể phát triển ở đúng nơi."
Người đàn ông khẽ than thở đầy tiếc nuối.
"Hả."
Phạm Thiên nhíu mày, hắn mơ hồ hiểu ý định của người đàn ông. Nhưng đối phương chỉ là người bình thường, muốn c·hết đâu.
Cho nên Phạm Thiên không cho rằng đối phương là phiền phức hắn cảm nhận được.
Một giây sau, hắn biết hắn sai rồi.
Một bàn tay nhanh như chớp hướng tim hắn móc tới.
Một tay khác móc thẳng về mắt.
Phạm Thiên giật mình lùi ra xa.
Người đàn ông không có buông tha đạp đất bám theo, mặt đất bị giậm ra một lỗ lớn.
Phạm Thiên trở lại một chưởng, đối phương cũng một chưởng vỗ tới.
Người đàn ông lập tức b·ị đ·ánh bay.
Nhíu mày, Phạm Thiên không có dám dùng nhiều sức, đối phương chỉ là một lão già bình thường thật lỡ tay đ·ánh c·hết có chút khó giải quyết.
Chỉ là kỹ thuật chiến đấu này...
Lại trở lại, người đàn ông một cước sút tới.
Thân hình to béo lại lộ ra vô cùng linh hoạt.
Phạm Thiên tới gần, hai tay uốn éo lập tức khóa lại chân, hắn muốn khống chế lại cái người này.
Người đàn ông vặn vẹo thân hình một chút liền thoát khỏi khống chế, lấy tay làm đao chém một nhát.
Nhấc tay lên đỡ, hai chân kẹp lại người đối phương, Phạm Thiên khó khăn trùng trùng đánh với một cái lão già bình thường.
Càng đánh hắn lại càng kinh hãi, nếu chỉ đơn thuần dựa trên kỹ thuật vật lộn tới nói người đàn ông này không hề kém cạnh hắn.
Nên nhớ Phạm Thiên là phong thánh cảnh đỉnh phong tu sĩ, dù không chuyên tu nhục thân kỹ xảo cận chiến cũng không phải dạng vừa, so về cấp bậc phải ngang với lục tinh đỉnh cấp thậm chí là thất tinh cấp chuyên tu nhục thân bên chức nghiệp gia.
Tất nhiên đây là phán đoán của hắn dựa trên một chút thực tế tài liệu hắn tận mắt thấy được.
Thế mà người đàn ông này lại có thể đánh ngang với hắn.
Phạm Thiên đoán đây có lẽ chính là phiền phức hắn cảm nhận được đi.
Hai người đánh nhau dẫn đến chú ý xung quanh, một người trẻ tuổi muốn khống chế một ông già, còn ông giá cứ chăm chăm muốn g·iết người trẻ tuổi.
Bảo vệ nhanh chóng chạy tới, vừa hay Lạc Long chơi xong vừa xuống tới, Tuyết Nhan cũng mua kem quay về.
Uy danh của đại gia tộc còn đây, bảo vệ không dám làm càn ngoan ngoãn đứng nhìn.
Dù sao không ảnh hưởng đến công viên cùng khách tới là được.
Thấy Tuyết Nhan định lao vô Lạc Long vội cản lại.
Mẹ nó, để bà cô này vào chắc một xiên tiễn luôn ông già kia lên đường mất.
Vội lấy điện thoại ra bấm một dãy số, Lạc Long nói cái gì đó rất nhanh đã cúp máy.
Hắn nhận biết người này.
"Áp chế ông già đó đi Thiên, hai phút nữa có người tới dọn."
Có thể áp chế, chứng tỏ ra tay nặng chút chắc không sao nhỉ.
Phạm Thiên thầm nghĩ, long văn hiện lên.
Một tay tóm lấy đầu người đàn ông, Phạm Thiên đập cái rầm.
Đầu đập mặt đất ra một cái hố lớn, máu chảy ồ ạt, người đàn ông trực tiếp ngất tại chỗ.
Tất cả những người xung quanh trợn mắt lên nhìn há hốc mồm, bao gồm cả Lạc Long.
Vãi nồi.
"Không sao, ngất chút thôi. Tay nghề đánh người của tao cao lắm, không c·hết được."
Phạm Thiên phủi phủi tay đứng nói, một bộ không có gì xảy ra, mọi chuyện không liên quan gì tới hắn.
Lạc Long cũng là bó tay rồi.
Hai phút sau một người từ trên không đáp xuống, nhìn người đàn ông nằm trong hố còn đang ngất đi máu đã ngừng chảy, lại nhìn Lạc Long một cái như đang hỏi cái vẹo gì vậy.
Lạc Long nhún vai không quan tâm.
Phạm Thiên bên cạnh tò mò nhìn, dựa theo khí tức hắn là ngũ tinh, chức nghiệp không dễ phán đoán.
Ngũ tinh, thảo nào tới nhanh vậy.
Người này không nói gì nhiều xách người đàn ông lên bay đi.
Lúc này đám đông mới dần tản đi, Phạm Thiên quay sang hỏi: "Ai vậy."
"Bệnh nhân trốn trại, vừa rồi người quen trong viện nên tao gọi tới nhặt xác ấy mà. Trốn ra nhiều lần rồi, tao gặp đi bắt vài lần nên có chút quen."
Lạc Long nói, quay người đi đến một trò chơi khác.
Chút việc nhỏ thôi, không cần phải để ý nhiều.
Phạm Thiên cũng không nói gì, một đoạn trí nhờ về người đàn ông cấp tốc bị hắn quên sạch không thèm để ý nữa, duy nhất nhờ về là kỹ thuật chiến đấu rất mạnh.
...
Hai ngày sau, trong phòng khách của cửa hàng.
Đi chơi xong năm người quay lại cửa hàng chờ sự kiện bắt đầu, sự việc hai ngày trước đã sớm bị ném ra sau đầu.
Chỉ có thể nói, đen.
[10:00]
[9:59]
[9:58]
Phạm Thiên nhìn xem đồng hồ đếm ngược của hệ thống, chỉ còn vài phút nữa phó bản sẽ mở ra.
Đang ngồi xem anime chờ đến giờ thì đột nhiên hắn nghĩ tới một việc.
"Mà khoan, nếu như ai cũng có thể tham gia vào phó bản này vậy mấy tên t·ội p·hạm nguy hiểm thì sao?"
Mặc dù là chỉ có dưới cấp bốn mươi mới có thể tham gia được cái sự kiện này nhưng trên toàn thế giới thì số lượng cũng không phải dạng vừa.
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để mấy tên trong tù vừa chạy trốn vừa g·iết người được thoải mái được hay sao.
Âu Cơ c·ướp việc của Lạc Long trước một bước nói: "Anh đừng lo, tham gia ở đâu thì sẽ trở về ở đó nên không có việc gì. Mặc dù có một vài vấn đề như gặp được đồng bọn để trao đổi thông tin hoặc nhận thứ gì nhưng sẽ có một vài cách xử lý riêng."
Lạc Long xen vào giải thích:
"Thật ra mấy người cấp cao cũng có nhất định biện pháp rồi. Họ sẽ gửi đơn cho hệ thống để được trình lên chủ hệ thống rồi xử lý. Tùy mỗi một tên t·ội p·hạm khác nhau mà hệ thống sẽ có hạn chế khác nhau nhưng vẫn không xử lý được triệt để. Thế nhưng đã quyết định mạo hiểm tiến vào chiến trường rồi còn ngại chút nguy hiểm này sao."
Phạm Thiên gật đầu, cũng đúng, mấy việc này thì tất nhiên là người khác đã nghĩ đến từ sớm rồi.
Huống chi cao nhất cũng chỉ có thể đạt cấp 39 không quá đáng lo.
"Thiên, cầm lấy này!"
Đột nhiên Tuyết Nhan lấy ra một cái đồng hồ đưa cho Phạm Thiên nói:
"Sau khi vào trong phó bản thì mỗi người sẽ được truyền tống đến một nơi ngẫu nhiên của vòng ngoài. Cái đồng hồ này có thể xác định vị trí của những người khác ở trong một phạm vi nhất định nên đừng làm mất!"
Nhìn xem cái đồng hồ, là loại thời trang của hãng quả táo cắn dở nên rất đẹp, mẫu mã tốt, kiểu dáng không cần bàn, lại còn là màu trắng hắn thích nữa chứ.
Cảm ơn một tiếng Phạm Thiên đeo nó lên tay, đừng nói còn thật sự rất vừa vặn đâu.
Thử đem hồn lực truyền vào trong, ngay lập tức trên màn hình xuất hiện bốn chấm tròn ngay sát gần nhau, là vị trí của bốn người khác.
Thấy Phạm Thiên có vẻ không biết cách dùng, Tuyết Nhan nói: "Có thể sử dụng ý niệm của bản thân để điều chỉnh phạm vi của nó."
Phạm Thiên gật đầu biểu lộ đã hiểu.
Thầm nghĩ rộng ra trong đầu, trên màn hình bốn chấm nhỏ bé lại đè sát lên nhau vào một chỗ, kích thước dần nhỏ hơn, cuối cùng nhỏ đến mức không thấy được bốn chấm nhỏ nữa mới dừng lại.
Dùng rất tốt, như này tiện hơn biện pháp hắn định dùng nhiều. Quả nhiên khoa học là con đường dẫn đến tương lai.
Nhìn xem thời gian vẫn còn tám phút nữa, Phạm Thiên đứng dậy đi hòa bát mì tôm trứng ăn cho đỡ buồn mồm.
...
[00:03]
[00:02]
[00:01]
[Đại sự kiện trăm năm đã diễn ra, địa điểm thượng cổ chiến trường. Thời gian sự kiện diễn ra là một tháng. Những người muốn tham gia hãy chọn đồng ý!]
[Xin lưu ý thời gian cho phép vào phó bản là một tiếng, quá thời gian cửa vào sẽ tự động đóng lại!]
Liên tục hai thông báo hiện lên trước mắt tất cả những chức nghiệp gia đủ điều kiện tham gia sự kiện.
Phạm Thiên năm người cùng lúc mặc niệm trong đầu: "Tham gia."
Lực lượng không gian khổng lồ không cách nào phản kháng xuất hiện hút tất cả mọi người đem đi.
Một trận chóng mặt xảy ra, quang cảnh xung quanh biến đổi, khi lấy lại được tầm nhìn thì tất cả mọi người đều đã được dịch chuyển đến nơi khác.
Ngay khi đến rất nhiều người nảy ra một cái ý nghĩ trong đầu: tao đi, có phải hay không hệ thống dịch chuyển nhầm rồi.
Cứ tưởng xung quanh sẽ là một vùng hoang tàn đổ nát, khắp nơi khô cằn không thấy nổi một sinh mệnh yếu ớt thế nhưng mà sự thật lại như vả một phát thật mạnh vào trí tưởng tượng của những người chưa rõ ràng.
Cái gì mà hoang tàn đổ nát chứ, thế chỗ cây cối xanh um, cả một vùng rừng rậm tươi mát như này là như nào.
Cái gì mà khắp nơi khô cằn không thấy nổi một sinh mệnh yếu ớt chứ, khô cằn thì một đống cây xanh này là ở đâu ra. Cái đám thỏ, hươu kia lại là con gì, đừng bảo đó là một đám ngũ tinh yêu thú ngụy trang thành không tinh yêu thú nhá.
Nguyện thảo mọc đầy đất, yêu thú chạy đầy đường cũng chỉ như này là cùng.
Ở cái nơi cảnh đẹp như mơ này mà đọc thơ trữ tình tán gái thì au sờ to đổ.
Rất nhiều người không biết đều đang hoài nghi nhân sinh tự hỏi xem có phải hay không mình đi nhầm.
Mà trong đống người đó có cả Phạm Thiên cũng đang ngỡ ngàng ngơ ngác trước mọi thứ xung quanh.
Chỉ là ngẫm lại một chút hắn liền thấy đây là điều hiển nhiên.
Ai quy định thượng cổ chiến trường liền nhất định phải hoang tàn xơ xác rồi.
Phải, sau khi đánh xong thì xác thực nơi này sẽ như vậy nhưng nhìn thử xem từ đó đến nay đã được bao nhiêu lâu rồi.
Nguyện lực nơi này dồi dào như vậy khôi phục lại cây cối cùng động vật sẽ chả mất bao lâu đâu. Đối với khoảng thời gian từ thượng cổ đến giờ so ra thì nó nhỏ lắm.
Về phần tại sao trong tài liệu Lạc Long đưa cho Phạm Thiên xem không nhắc gì đến điều này thì là vì nó là điều hiển nhiên, nó cũng chả ảnh hưởng cái gì nên không quan trọng.
Suy nghĩ kĩ càng xong Phạm Thiên liền bình tĩnh lại, dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn bị lừa.
Không tiếp tục quan tâm việc này, điều quan trọng bây giờ là tìm những người khác, đi một mình quá nguy hiểm.
Đưa hồn lực vào đồng hồ, trên màn hình hiện lên một dấu chấm.
Xem ra vận khí của hắn khá tốt, vị trí của hai người cách nhau không quá xa.
Khoảng cách này có lẽ hai người cùng hướng về nhau sẽ chỉ mất khoảng nửa ngày.
Dấu chấm chuyển động, đối phương đã nhận ra Phạm Thiên và bắt đầu di chuyển.
Sử dụng ẩn tức thuật đem khí tức che giấu đi Phạm Thiên cũng bắt đầu di chuyển.
Nhờ có linh khí để tu hành nên bây giờ hắn đã sử dụng được một vài thuật pháp mặc dù đều là những chiêu không quá cao cấp và không có tính sát phạt.
Cấp tốc tiến lên, cả hai muốn nhanh chóng hội tụ nhất có thể.
Trên đường Phạm Thiên liên tục kinh ngạc, nguyện thảo hai, ba cấp tùy tiện tìm liền thấy, nhất tinh hiểu biết chút là được. Nhị tinh nguyện thảo cũng không quá khó khăn.
Liền yêu thú cũng vậy, ở đây có lẽ ngoại trừ những con non ra tìm yêu thú bình thường còn khó hơn tìm yêu thú nhất nhị tinh.
Chỉ là đi một đoạn đường mà Phạm Thiên đã nhặt được bốn cây nguyện thảo nhị tinh, gặp vài đám yêu thú nhất tinh đi theo đàn.
Nếu không phải hắn không nhặt nguyện thảo nhất tinh thì túi đồ đợt này khả năng không đủ dùng.
Nhất tinh đối với hắn bây giờ gần như không có tác dụng gì nên bỏ qua cho đỡ tốn sức.
Đang đi Phạm Thiên bỗng dừng lại, hắn vừa phát hiện một hang động.
Cẩn thận lại gần, có một cỗ khí tức khá cường đại ở bên trong.
Đưa thần thức vào thăm dò mới biết là hang của một còn yêu thú tứ tinh trung phẩm.
Dựa theo quan sát Phạm Thiên chắc rằng con yêu thú này hẳn là bởi vì vừa sinh xong nên đang trong suy yếu kì, cấp bậc giảm mạnh chỉ còn cỡ tam tinh đỉnh cấp.
Cũng may hắn là học sinh ba tốt có thể nhận ra con yêu thú này.
Đây là linh nguyệt ma chu sở hữu c·hất đ·ộc cực mạnh, tơ nhện cực bền khó phá hủy, mấy cái chân khỏe mạnh sắc vén không kém gì binh khí cùng giai.
Điểm yếu của nó là lửa mà khổ nỗi là Phạm Thiên thì lấy đâu ra lửa.
Phóng hỏa đốt động không có khả năng, hắn không muốn làm hỏng luôn đống nguyện thảo trong đó.
Dụ nó ra khỏi hang cũng bất khả thi.
Khi chơi bẩn không được thì chơi ngu lên ngôi, liều ăn nhiều không liều thì c·hết đói.
Nhưng Phạm Thiên bây giờ mới chỉ là vừa vào tam tinh trung phẩm mà thôi, khoảng cách vẫn quá lớn.
"Cắn thuốc, binh thể chỉ có thể duy trì một binh khí tồn tại nên không trông chờ nhiều vào chiêu này được."
Nói là làm Phạm Thiên ngay lập tức bắt tay vào chế thuốc, cũng may hắn luôn dự trữ chút nguyện thảo trong túi đồ để phòng trường hợp như này.
Trước tiên là đem lá đu đủ cùng lá cần xa nghiền thành bột, cho thêm vài loại có cường hóa thuộc tính như liệt dương thảo, âm đao thảo cùng vài loại trung hòa độc tính như nguyệt linh thảo, phê cân thảo. Cuối cùng là đem cỏ vào ngâm trong đống bột tổng hợp này.
Luyện đan sẽ tỏa ra mùi hương làm kinh động đến yêu thú xung quanh, Phạm Thiên chỉ có thể đơn giản phối hợp như này để tạm dùng.
Sau đó Phạm Thiên lại lấy ra lá ngón, lá ngót cùng một vài loại nguyện thảo khác chế thuốc tiếp rồi đem hóa thành binh khí, rất nhanh một thanh độc kiếm toàn thân một màu xanh lục xuất hiện trong tay hắn.
Chuẩn bị xong Phạm Thiên dùng ẩn thân pháp cẩn thận tiến vào hang.
Đáng tiếc không có ai ở đây nếu không mọi việc đã dễ hơn chút rồi.
Theo quan sát của Phạm Thiên đây cũng không phải ổ của đầu linh nguyệt ma chu này, không có chút dấu vết nào cho thấy nó sống ở đây. Ngược lại nơi đây có chút giống vườn thuốc.
Con linh nguyệt ma chu này hẳn là đến đây đẻ trứng xong định dùng chỗ nguyện thảo trong đó để khôi phục, do vừa mới đẻ xong nên nó còn mệt chưa ăn ngay nhưng đợi Phạm Thiên đi nửa ngày tìm người rồi quay về thì muộn chắc, lúc đó ít nhất nó cũng quay về tứ tinh cấp bậc.
Nhìn chỗ nguyện thảo toàn dùng để hồi phục kia Phạm Thiên đoán hang thuốc là do con linh nguyệt ma chu này cố ý bồi dưỡng chuẩn bị cho lúc này đi.
"Má, mùi quái gì mà khắm thế nhỉ cứ chua chua mặn mặn. Sẽ không phải liền nhện cũng biết quay tay tích lũy vận may a." Phạm Thiên thầm chửi.
Không hiểu sao bắt đầu từ lúc hắn đi vào sâu bên trong lại ngửi thấy cái mùi này.
Đang đi thì Phạm Thiên hình như làm đứt sợi dây nào đó.
"C·hết mị rồi!"
Con linh nguyệt ma chu đang nghỉ ngơi chợt tỉnh lại phóng ngay một ngụm độc về chỗ đoạn dây bị đứt.
Quá nhanh, căn bản không kịp né chỉ có thể đỡ.
Phạm Thiên vội vã nhấc kiếm lên đón lấy bãi độc kia.
Xèo xèo.
Vừa tiếp xúc thanh kiếm Phạm Thiên tạo ra đã bị ăn mòn mất một miếng làm hắn sợ hãi.
Đây là binh khí do hắn dùng hồn kỹ tạo ra đó, cấp bậc ngang với tu vi của hắn tức là thanh kiếm này có cường độ của tam tinh trung phẩm.
Độc tính mạnh như này mà dính lên người thì có mà c·hết mất xác.
Nhanh chóng bổ sung hồn lực chữa trị thanh kiếm vừa lúc con linh nguyệt ma chu cũng lao đến, chân trước chém ra.
Long văn hiện lên, Phạm Thiên lấy kiếm đỡ một đòn mượn lực lùi ra sau.
Chưa kịp ổn định lại thân hình linh nguyệt ma chu đã lại tiếp tục lao tới với tốc độ cực nhanh.
Lách mình qua một bên Phạm Thiên cười một tiếng:
"May cho mày tao không tu tiên đấy, nhưng mà tao chơi đồ."
Lôi ra từ túi đồ một quả pháo sáng rồi ném thẳng vào con linh nguyệt ma chu, một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện.
Phạm Thiên biết trước nên đã sớm đeo lên một cái kính râm.
"Phượng vũ, băng phong thế giới."
"Loạn long, phá thiên long."
Liên tục tung ra hai chiêu đánh vào phần lưng linh nguyệt ma chu, Phạm Thiên đậu đen chán nản.
Vậy mà lại không tạo được v·ết t·hương chí mạng, chỉ là chút v·ết t·hương nhỏ.
"Bách bộc kiếm."
Nháy mắt chém ra mười kiếm chính xác vào v·ết t·hương vừa gây ra, Phạm Thiên nhanh chóng rút lui.
Vừa mới lui lại linh nguyệt ma chu thoát khỏi băng phong.
Lao tới thì bị chói mù mắt nhện, chưa kịp lấy lại tầm nhìn thì lại bị đóng băng rồi liên tục ăn đòn. Chỉ những điều này đã đủ để nó hận c·hết tên nhân loại trước mắt này.
Linh nguyệt ma chu tức giận thét lên một tiếng liên tục phóng tơ nhện về Phạm Thiên.
"Ui má ơi bây giờ còn chơi cả tơ nhện tẩm độc nữa ạ."
Tinh mắt nhận ra chất dịch bám trên tơ nhện, Phạm Thiên không dại mà dính vô mấy thứ này.
Sau một hồi né tránh hắn phát hiện ra ở xung quanh hang động có rất nhiều sợi tơ mỏng gần như không nhìn thấy được.
Những sợi tơ này không có bất kỳ tác dụng nào nhưng khi nó đứt lại có thể báo cho linh nguyệt ma chu biết vị trí kẻ địch.
Đây cũng là lý do tại sao Phạm Thiên vừa mới làm đứt sợi tơ của linh nguyệt ma chu đã tỉnh lại rồi không chút do dự mà phóng độc về chỗ bị đứt tơ.
Cứ việc Phạm Thiên đã ẩn thân, con linh nguyệt ma chu này không hề nhìn thấy hắn nhưng vẫn t·ấn c·ông vô cùng chuẩn xác.
"Thông minh đến đáng sợ."
Vừa né tránh Phạm Thiên vừa kinh hãi trước trí tuệ của con linh nguyệt ma chu này.
"Ta né ta né ta lại né, ngươi ngưu ngươi đánh không trúng ta thì làm được gì sao."
Hự.
Đột nhiên Phạm Thiên không di chuyển được nữa, giống như có thứ gì đó đang dính chân hắn lại vậy.
Nhận thấy có gì đó sai sai Phạm Thiên cẩn thận quan kỹ sát lại hang động.
Nhìn kỹ mới thấy vậy mà lại có tơ dính cùng màu với môi trường xung quanh ở trên nóc hang.
Tất cả những lần phóng tơ vừa rồi đều là vì dụ hắn né lên trên nóc hang để bị dính lại.
Không kịp nghĩ nhiều Phạm Thiên vội vã muốn chém đứt tơ dính nhưng đã muộn.
Linh nguyệt ma chu phóng tới, hai chân trước hưởng thẳng về đầu Phạm Thiên đâm xuống.
Không thể không nhấc kiếm lên đỡ Phạm Thiên liên tục bị t·ấn c·ông, căn bản là linh nguyệt ma chu không cho hắn có thời gian để thoát ra.
Cứ cái đà này thì rất nhanh thôi Phạm Thiên sẽ kiệt sức.
Vì tiền mà m·ất m·ạng, chuyện này truyền về tiên giới có thể khiến đám lão gia hỏa kia cười c·hết.
"Mẹ ngươi, thấy tao hiền liền bắt nạt đúng không."
Phạm Thiên phẫn nộ chửi, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nếu là ngày xưa cấp bậc này yêu thú hắn thổi ngụm khí có thể g·iết cả tộc, nào có chuyện khổ như bây giờ.
Linh nguyệt ma chu mặc kệ ánh mắt phẫn nộ kia tiếp tục t·ấn c·ông.
Bắt nạt ngươi thì thế nào, làm gì được ta sao.
Phạm Thiên chỉ có thể ráng chống đỡ.
Đột nhiên linh nguyệt ma chu t·ấn c·ông yếu đi, nhận thấy điều này Phạm Thiên ha ha cười châm chọc:
"Thế nào vậy, sáng chưa ăn cơm hả. Yếu sinh lý như này liệu có chiều chồng mày được không đó."
Phạm Thiên khiêu khích làm linh nguyệt ma chu tức giận t·ấn c·ông càng điên cuồng hơn.
Rõ ràng các đòn đánh có mạnh mẽ hơn nhưng chỉ được một lúc, sau đó linh nguyệt ma chu t·ấn c·ông yếu hơn nhiều, càng nhanh thấm mệt hơn.
Cũng may con này không dùng tơ nhện t·ấn c·ông từ xa.
Mặc dù Phạm Thiên có thể hồi phục v·ũ k·hí nhưng hồn lực của hắn có hạn. Nếu linh nguyệt ma chu cứ liên tục t·ấn c·ông từ xa thì hắn cũng chịu, khả năng năm sau mộ hắn cỏ xanh cao một mét rồi.
Cơ hội đã đến, linh nguyệt ma chu bây giờ chỉ biết loạn t·ấn c·ông không còn để ý đến lực lượng của Phạm Thiên xảy ra biến hóa.
Phạm Thiên giả vờ bị t·ấn c·ông dần kiệt sức tạo ra sơ hở.
Ngay lúc linh nguyệt ma chu lao tới định ra đòn kết liễu Phạm Thiên bộc phát ra sức mạnh của tam tinh thượng phẩm, mơ hồ muốn hướng lên tam tinh đỉnh phong.
Không kịp dừng lại dù đã phát hiện ra bị lừa, linh nguyệt ma chu chỉ có thể tiếp tục t·ấn c·ông.
Phạm Thiên cười nham hiểm, hắn đợi lúc này lâu lắm rồi.
Phải nhịn cắn cỏ từ vừa nãy đến giờ chính là chờ lúc này.
Một kiếm toàn lực được chém ra, hai chân trước của linh nguyệt ma chu sau khi bị t·ấn c·ông từ nãy đến giờ không chịu được nữa bị một kiếm này chém đứt.
Linh nguyệt ma chu kêu lên một tiếng thảm thiết.
Chém đứt tơ dính thoát ra, Phạm Thiên chủ động lao tới đánh.
Linh nguyệt ma chu mất hai chân trước cũng giống như kiếm tu mất kiếm vậy, mặc dù vẫn còn rất nhiều thủ đoạn t·ấn c·ông nhưng yếu đi nhiều.
"Ha ha ha thế nào hả, vui sao sướng sao. Đánh tao từ nãy đến giờ chẳng phải rất hăng sao, mau bật lại a."
Phạm Thiên liên tục t·ấn c·ông, từng đạo kiếm khí cắt thẳng vào người linh nguyệt ma chu.
Mà linh nguyệt ma chu cũng không cam chịu yếu thế phóng tơ độc về phía Phạm Thiên làm hắn dù đã né được nhưng vẫn dính ít độc vãi ra khiến khắp người đều thương.
Còn may Phạm Thiên không bị trúng trực diện phát nào.
Kể cả như vậy những chỗ bị ăn mòn ngày càng đau, có chút t·ê l·iệt cảm giác.
Theo thời gian linh nguyệt ma chu ngày càng yếu, Phạm Thiên thương cũng ngày càng nặng.
"Chắc ngươi phát hiện ra rồi phải không, việc bản thân đang ngày càng yếu đi ấy. Chính xác rồi đó, kiếm của ta có tẩm độc à không nó vốn chính là độc. Cứ thế này ngươi sẽ thua sớm thôi trừ phi ngươi là tứ tinh yêu thú. Nói chung là c·hết mẹ mày rồi con." Phạm Thiên cười lớn đầy chắc thắng.
Ngay từ đầu hắn đã không đặt toàn bộ niềm tin vào cắn cỏ rồi, chỉ mạnh hơn là chưa đủ nên Phạm Thiên mới tạo thêm thanh độc kiếm này.
Là một thanh độc kiếm, từng đòn nó chém ra đều mang theo kịch độc. Vốn còn mất chút thời gian để độc có tác dụng nhưng Phạm Thiên không nghĩ tới con linh nguyệt ma chu này lại phối hợp như vậy.
Cho nên Phạm Thiên mới không dùng thuốc để thoát khỏi tơ dính ngay.
"Loạn long, phá thiên long."
Ra đòn quyết định, Phạm Thiên muốn chấm dứt cuộc chiến này tại đây. Nếu còn kéo dài thêm nữa thì hắn sẽ gặp bất lợi lớn, khả năng còn bị lật bàn.
Đột nhiên linh nguyệt ma chu bộc phát ra sức mạnh to lớn húc thẳng về phía Phạm Thiên.
Lần này đến Phạm Thiên không kịp né tránh nhận trực diện cú húc này.
Đập mạnh vô vách hang Phạm Thiên phun ra một ngụm máu, một cảm giác đau đơn đến cực hạn truyền khắp cả cơ thể.
Xương sườn gãy mất sáu cái, hồn lực có chút r·ối l·oạn, máu bắt đầu rỉ ra từ miệng.
Ngay sau khi đánh bay Phạm Thiên linh nguyệt ma chu kêu lên một tiếng, hai chân trước của nó vậy mà mọc lại.
"Gãy chi trùng sinh."
Phạm Thiên thất thanh kêu.
Bình thường khi yêu thú đứt mất chân chỉ cần không phải do kỹ năng đặc biệt gây ra thì có thể mọc lại theo thời gian nhưng có thể mọc lại ngay lập tức như này chỉ có tứ tinh yêu thú mới làm được.
Hồi phục tu vi là không có khả năng, đang đánh nhau không yếu đi đã tốt rồi chứ nói gì đến mạnh hơn.
Như vậy chỉ có thể nói ngay từ đầu nó đã là tứ tinh yêu thú.
"Tao đi mẹ nó thật sự là tứ tinh, bây giờ liền yêu thú cũng giấu nghề rồi. Giả heo ăn thịt hổ có gì hay mà bọn mày đú ghê vậy."
Phạm Thiên gầm lên chửi.
Tứ tinh yêu thú, dựa theo khí tức Phạm Thiên cảm nhận được đã sắp đến trung phẩm, cấp 42.
Mạnh như này dù là hắn lúc toàn thịnh cũng ăn không được chứ nói gì trọng thương như bây giờ.
Chạy.
Không có lý do gì mà ở lại đấu với nó cả.
Phạm Thiên ngay lập quay người chạy trốn.
Nhưng linh nguyệt ma chu không dễ dàng để Phạm Thiên đi như vậy, nó phóng tơ bịt kín đường ra rồi nhanh chóng hướng tới Phạm Thiên.
Lại ném ra một quả pháo sáng nhưng lần này đã có chuẩn bị trước nên vô dụng.
Đem bom khói ném ra cũng không có tác dụng.
Rối não a, con nhện thối này bây giờ đã cảnh giác với những thứ hắn ném ra nên mấy chiêu này không dùng được nữa.
Phạm Thiên muốn thiêu đốt tinh huyết một thoáng nhưng bây giờ hắn có tu tiên, nếu không phải hết cách hắn không muốn dùng chiêu này chút nào.
"Nhện ca chúng ta giảng hòa được không, đâu ai muốn liều mạng làm gì chứ."
"Bây giờ ép nhau về đường cùng thì đâu ai có quả tốt để ăn, lại còn tiện nghi kẻ khác nữa chứ."
"Nên là giảng hỏa được không hả nhện ca."
Phạm Thiên thử khuyên bảo, con nhện này rất thông minh có khi lại được thật.
Đáng tiếc là không, linh nguyệt ma chu chỉ chăm chú t·ấn c·ông không quản đến lời Phạm Thiên nói.
Thử khuyên thêm vài câu, thấy hoàn toàn không có tác dụng Phạm Thiên cắn răng quát:
"Mẹ nó chư, đừng có mà khinh người quá đáng."
"Bạo."
Lui lại đằng sau tạo khoảng cách Phạm Thiên ném độc kiếm về phía linh nguyệt ma chu rồi cho nổ binh khí.
Ầm một tiếng cả cái hang rung chuyển, linh nguyệt ma chu bị bức phải né sang một bên để lộ ra lối ra.
Nhân cơ hội này Phạm Thiên chạy.
Tơ nhện cản đường bị v·ụ n·ổ làm cho gần đứt, tùy tiện một chiêu đều có thể dễ dàng phá hỏng.
Phạm Thiên an toàn chạy ra ngoài.
Cũng may linh nguyệt ma chu không đuổi theo.
Có lẽ nó sợ đi ra sẽ bị những yêu thú khác phát hiện rồi vây g·iết nên chỉ ở lại bắt đầu giăng tơ chế tạo bẫy rập.
Sau vụ này có lẽ nó sẽ cấp tốc ăn nguyện thảo để khôi phục rồi rút đi. Dù sao chỗ nguyện thảo đó ở sâu bên trong nên hẳn là không bị v·ụ n·ổ ảnh hưởng.
Phạm Thiên thấy linh nguyệt ma chu không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ con này điên quá đuổi theo muốn khô máu thì toang.
"Lỗ lớn rồi." Phạm Thiên lầu bầu.
Chịu trọng thương, tốn nguyện thảo chế thuốc kết quả là chả thu được cái gì cả lại còn mất thời gian.
Tìm tạm một chỗ kín đáo Phạm Thiên ngồi xuống bắt đầu chữa thương, đành để người kia tự tìm đến vậy.
Hắn bây giờ liền một con nhất tinh trung phẩm yêu thú cũng khó g·iết, nếu còn đi lung tung thì c·hết chắc, ngồi một chỗ chờ gánh thôi.