Chương 24: Thượng cổ chiến trường (Phần 2)
"Được rồi, bỏ qua chuyện bọn mày đánh nổ mọi thứ và hại tao phun vài lít máu ra thì còn chuyện gì cần nói à."
Sau một hôm nghỉ ngơi và được tận tình chăm sóc trong tình yêu của vợ sắp cưới cùng đám bạn khốn nạn Phạm Thiên vẫn là hồi phục được phần nào.
Hồn lực đã được cả đám hỗ trợ chải chuốt lại nên cũng không còn nguy hiểm gì nhưng để hồi phục hoàn toàn thì chắc vẫn cần một hai hôm.
"Đây không phải lần đầu tao bế quan lâu như vậy nên đừng nói là lo lắng cho tao. Hôm nay mà không có một lý do chính đáng thì cả lũ xác định bị làm thịt nhé." Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, Phạm Thiên nói.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn hết về phía Lạc Long.
Những lúc như này bình thường đều là do hắn đến giải thích.
Áp lực đè người quá lớn, được quá nhiều người đặt lòng tin làm Lạc Long không chịu được đành phải lên tiếng:
"Được rồi đừng nhìn nữa, thằng này nói không được sao."
Ho khan vài tiếng, dư quang lướt qua Phạm Thiên nhìn phản ứng của hắn, Lạc Long nói: "Khụ khụ chuyện là thế này, sắp tới có sự kiện lớn trăm năm mới có một lần mà không thấy mày đâu, gọi cũng không được lại sợ mày bỏ lỡ nên bọn tao đành đánh nổ phòng để tìm mày bàn bạc xem có nên đi không."
Phạm Thiên ánh mắt "thân thiện" nhìn Lạc Long hỏi:
"Cho nên mày phải giả làm cảnh sát lừa tao ý hả, bố hẳn một trận pháp làm giả số lượng người bên ngoài cơ mà. Lại còn bắt tao đầu hàng nữa, hay thật đấy."
"Ặc, cái này chỉ là tăng tính kích thích một chút nên tao mới đề ra thôi." Lạc Long khó khăn nói.
Phạm Thiên vẫn "thân thiện" nhìn hắn "Cũng tức là nói mấy trò hề này hoàn toàn là do mày bày ra?"
"Ừm."
Đạt được xác nhận liền không cần nói nhiều mà phải ngay lập tức xử lý.
Oanh bụp bang bộp bốp mu đa mu đa mu đa mu đa ô ra ô ra ô ra ô ra.
Thân thiện hỏi thăm bạn bè một phen Phạm Thiên mới hả giận ngồi xuống nghe giải thích.
Lạc Long mặt mũi không sao cơ thể không thương nhưng khắp nơi đều đau nhói bắt đầu trình bày.
Nói đơn giản thì một phó bản cực hiếm chỉ có trăm năm mới xuất hiện một lần sắp mở ra.
Đây là một đại sự kiện vì bên trong có rất nhiều cơ duyên, tài nguyên.
Dựa theo những gì Lạc Long nói thì chỉ còn hai hôm nữa là phó bản này mở ra nên cả bọn mới vội vã gọi hắn ra như vậy.
"Biết ngay là mày lại không biết gì mà. Nhưng lần này cũng không trách mày được, cầm lấy." Lạc Long lôi ra một tập tài liệu quăng cho Phạm Thiên nói.
Thượng cổ chiến trường, truyền thuyết nói rằng năm xưa các cường giả bát cửu tinh của nhân tộc và yêu tộc đã nổ ra một trận đại chiến ở đây.
Kết quả là toàn bộ vẫn lạc, có lẽ có một ít có thể sống sót nhưng cũng trọng thương không lâu về sau gục ngã.
Quy tắc nơi này cũng từ đó trở nên hỗn loạn, những yêu thú trong này cũng xảy ra một vài biến dị khác thường.
Mà cơ duyên chính là ở đây, nguyện lực trong này dồi dào vô cùng. Mặc dù rất cuồng bạo khó có thể dùng để tu luyện nhưng nuôi dưỡng nguyện thảo thì lại tốt hơn bên ngoài gấp trăm lần.
Trăm năm mới thu hoạch được một lần thì thử hỏi xem nguyện thảo trong đó phong phú thế nào, quý giá ra sao.
Diện tích chiến trường rất rộng lớn nên không thể nào nhặt hết được, điều này sẽ chỉ càng làm nguyện thảo trở nên cao cấp hơn thôi.
Nội đan cùng xác của yêu thú biến dị trong này cũng rất được giá, bán đi được nhiều tiền hơn yêu thú bình thường nhiều.
Chưa kể còn có các mỏ nguyện thạch nữa chứ, chỉ cần tìm được thì giàu to.
Tuy nhiên phó bản này có rất nhiều hạn chế, người vào phải cao hơn cấp mười và thấp hơn bốn mươi. Nói là cao hơn mười chứ không có ba mươi cấp vào là c·hết chắc.
Người vào bị hạn chế không được quá bốn mươi cấp cũng không thể đột phá bốn mươi cấp nhưng những yêu thú trong này lại khác. Cấp bậc tối đa của chúng là cấp năm mươi nên dù có là thiên tài ba chín cấp đi vào cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Ngoài những nguy hiểm trong phó bản ra thì còn phải cẩn thận cả yêu tộc nữa vì chúng cũng có thể đi vào phó bản này.
"Xác thực cơ duyên rất nhiều nhưng cũng có quá nhiều nguy hiểm. Ba người đều là thiên tài của đại gia tộc tài nguyên tu luyện không thiếu, đến cấp bảy mươi hẳn là không có vấn đề nên chẳng cần đi mạo hiểm làm gì."
Phạm Thiên nói xong lại nhìn qua Thánh Gióng nói tiếp:
"Vậy là Gióng mày định đi đúng không. Tao biết mày không có ai chống lưng nên tài nguyên rất ít. Bây giờ mày cấp còn thấp lại đang học ở trường nên không đáng lo nhưng một khi mày đến ngũ tinh thậm chí là tứ tinh không có tài nguyên nửa bước khó đi. Tao hiểu thế nhưng tao vẫn muốn khuyên mày một câu không nên đi, dựa vào quan hệ của mọi người sẽ không có ai bạc đãi mày. Đại gia tộc luôn thiếu nhân tài nên sau này vào một nhà để nhận bồi dưỡng rồi cả đám cùng nhau chiếu cố thì dù chậm hơn một chút nhưng vẫn có thể trở thành thất tinh cường giả. Con người mày bọn tao biết, có thể tin tưởng được. Như vậy thì không cần phải đi mạo hiểm."
Sáu tháng qua Phạm Thiên đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ hắn đã đạt tới cấp 33.
Ai mà ngờ được chỉ việc điều chỉnh tỉ lệ rồi thêm thắt các tiểu trận khác lại làm hắn mất nhiều thời gian như vậy chứ.
Làm xong tất cả thì đó cũng chỉ là hàng nhân công thôi nên Phạm Thiên lại phải tổ hợp hết lại thành một đại trận cho nó tự vận hành và kết quả là mất luôn ba tháng rưỡi.
Đại trận sẽ tự hút thiên địa nguyện lực xung quanh rồi chuyển thành hồn lực sau đó đem đồng hóa thành linh khí nên không còn phải lo về mặt tài nguyên, ít nhất là đến ngũ tinh không cần lo.
Như vậy thì đúng là chẳng có lý do gì để cả bọn đi mạo hiểm cả, không đáng.
"Khoan đã, tao hiểu ý mày định nói gì nhưng có phải mày hiểu nhầm gì rồi không. Cả bốn người bọn tao đều quyết định là sẽ đi rồi. Còn về phần mày thì xem luôn cái này đi rồi hẵng quyết định!"
Nói xong Lạc Long lấy ra một quyển tài liệu khác đưa cho Phạm Thiên.
Cầm lấy tài liệu xem, Phạm Thiên dần hiểu ra tại sao mấy người Tuyết Nhan cũng muốn đi.
Ở thượng cổ chiến trường ngoài tài nguyên ra còn có các truyền thừa của các cường giả thượng cổ lưu lại.
Nếu may mắn nhặt được truyền thừa, yếu nhất cũng là của một vị thất tinh đỉnh phong mà mạnh nhất thậm chí có thể là của một vị cửu tinh thượng phẩm cường giả.
Về phần cửu tinh đỉnh cấp chưa nghe nói ai đạt tới kể cả là thượng cổ.
Cũng đúng, nếu chỉ có tài nguyên thôi thì tất nhiên các đại gia tộc sẽ không để cho con em thiên tài của mình đi mạo hiểm, dù sao họ lại không thiếu tài nguyên.
Chỉ có truyền thừa thứ này mới đủ để các đại gia tộc không tiếc mạng các thiên tài mà cho họ đi vào. Cũng chỉ có truyền thừa của cường giả mới khiến cho kẻ khác dù biết là sẽ c·hết cũng đâm đầu vào mà không tiếc mạng sống.
Tính thật giả không cần phải nghi ngờ, Lạc Long làm việc vẫn rất đáng tin.
Ở đây cũng có một số thông tin ghi chép của một số người nhận được truyền thừa.
Thế nhưng như vậy thì lại thế nào, Phạm Thiên không cần suy nghĩ cũng biết mình sẽ không đi.
Truyền thừa thì cũng quý giá đó nhưng quý hơn được cái mạng của mình sao.
Với lại có ai dám chắc chắn bản thân sẽ nhận được truyền thừa không.
Tất nhiên là không rồi, cơ hội quá nhỏ nhoi.
Theo giời gian các truyền thừa cứ ít dần đi còn kẻ muốn đạt được truyền thừa càng tăng thêm, lấy đâu ra cho đủ.
Huống chi kiếp trước hắn cũng là một tên cực hạn phong thánh cảnh, tức là tương đương với bát tinh đỉnh cấp.
Lúc trước bởi vì hệ thống tu luyện khác biệt Phạm Thiên không chắc bản thân có thể một lần nữa đi tới bát tinh hay không nhưng bây giờ hắn đã có thể tu hành lại rồi, đừng nói bát tinh liền cửu tinh hắn cũng có nắm chắc đột phá.
Phạm Thiên vứt tập tài liệu ra đằng sau không thèm quan tâm, khinh thường nói: "Ha ha truyền thừa thì cũng thơm đây nhưng tao thích kèo vừa thơm vừa ít nguy hiểm cơ, tao không đi đâu!"
"Hiểu rồi, đoán trước được mày sẽ nói vậy nên tao không nói gì nhiều. Mong là anh em mình còn có cơ hội gặp lại." Lạc Long nghiêm túc nói.
Mặc dù bình thường nhìn hắn nhây nhây lười suy nghĩ vậy thôi nhưng lười động não không có nghĩa không có não, một thằng ngu sẽ không thể leo lên vị trí này.
Nếu là một thằng ngu thì sẽ không phải là người chuyên đi thu thập tài liệu về mấy cái sự kiện cho Phạm Thiên, cũng sẽ không có chuyện ai cũng tin vào mớ tài liệu đó, căn cứ vào đó đưa ra chiến thuật.
Phạm Thiên cũng sẽ không tìm hắn mỗi khi có việc cần giúp.
Chính vì vậy Lạc Long hoàn toàn hiểu được những gì Phạm Thiên nói cũng như làm.
Tâm tư của Phạm Thiên hắn hiểu chứ. Rất đơn giản, muốn có truyền thừa cũng phải có mạng để dùng cái đã. Chuyến đi này quá nguy hiểm, không đáng để bọn hắn liều mạng.
Nhưng đó là suy nghĩ của Phạm Thiên, không phải của bọn hắn.
Có lẽ nếu là bình thường thì cách nghĩ này là đúng, đáng tiếc bây giờ không phải lúc để bình thường. Kẻ bình thường không có tư cách để tồn tại, sinh tồn cơ bản điều kiện cũng không có.
Hắn sẽ không ăn vạ đòi Phạm Thiên đi cùng với cái lý do vớ vẩn như bạn bè đã đi rồi thì mày cũng phải đi vân vân.
Dù có chút thất vọng vì cả bọn không được đi cùng nhau nhưng hắn tôn trọng sự lựa chọn của Phạm Thiên. Chỉ mong đây không phải lần gặp mặt nhau cuối cùng của cả hai.
Nói chuyện thêm một hồi bốn người đứng dậy xoay người định rời đi.
Đột nhiên Phạm Thiên gọi lại nói: "Khoan đã tao đổi ý rồi, tao đi với!"
Oắt đờ...heo mày đùa tao à, lật mặt đéo gì nhanh vậy. Ít ra cũng nên dành khoảng nửa ngày một ngày ra suy nghĩ rồi đổi ý mới đúng chứ. Tao đã bảo là còn hai ngày nữa còn gì.
Đột nhiên như vậy làm tao rất sợ hãi đấy mày biết không.
Lạc Long mặt đầy khó hiểu nhìn chằm chằm Phạm Thiên chờ lời giải thích.
Phạm Thiên thật sự là đau đầu vô cùng.
Hắn cũng có nỗi khổ cho pha bẻ lái vừa rồi chứ bộ.
[Ting, cập nhật nhiệm vụ sự kiện.]
Nhiệm vụ: Đại sự kiện trăm năm một lần
Mục tiêu: Tiến vào thượng cổ chiến trường và còn sống trở ra.
Phần thưởng: Không có
Hình phạt: Không có
Loại hình: Bắt buộc, nếu không làm theo sẽ bị hệ thống gạt bỏ.
"..."
Nhìn xem cái giao diện đột nhiên hiện lên trước mắt này Phạm Thiên không biết nói gì cho phải lời.
"Mày đùa tao à, bao nhiêu lâu không có cái nhiệm vụ nào. Bây giờ tốt trực tiếp cho tao an bài cái nhiệm vụ nguy hiểm này rồi lại còn bắt buộc nữa. Đi khả năng cao là c·hết mà không đi thì cũng c·hết, cái đậu xanh mày hệ thống sao mày không g·iết tao luôn đi."
Hệ thống không nói gì chỉ giữ im lặng.
Bên trong điên cuồng phỉ nhổ hệ thống nhưng bên ngoài Phạm Thiên mặt không đổi sắc nghiêm túc nói:
"Đừng có nhìn tao như vậy! Một bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính sẽ không bao giờ thật sự mạnh mẽ, con ếch không ra khỏi giếng vĩnh viễn không biết bầu trời rộng bao nhiêu. Tao hay là vẫn đi một chút để mở mang tầm mắt đi."
Nói xong, không chờ những người khác nói gì lại nói tiếp: "Với lại Tuyết Nhan đã đi rồi thì sao tao có thể ở nhà được chứ. Vừa nãy tao chỉ trêu mày chút thôi, cho mày chừa cái tội dám nhờn với tao a ha ha, ha ha."
Không được, tuyệt đối không thể để bọn nó biết mình là bị ép, tuyệt đối không được.
Chỉ cần mặt không đỏ tim không đập tâm không thấy lỗi thì nói dối không phải là nói dối.
Lạc Long vẫn nghi ngờ nhìn Phạm Thiên.
Sao tao cảm giác vừa nãy là mày nói thật nhỉ, không giả trân chút nào luôn.
Với lại mày là con ếch tò mò từ khi nào thế mà muốn nhảy ra khỏi miệng giếng rồi.
Phạm Thiên khó chịu, cái cảm giác bị nhìn bằng cái ánh mắt tao lại hiểu rõ mày quá kia thật không dễ chịu chút nào.
"Tốt, như vậy thì năm người chúng ta đều đã đông đủ rồi. Lý do gì đó quan trọng sao, chỉ cần đông đủ năm người vậy là đủ rồi."
Cuối cùng vẫn là Tuyết Nhan đứng ra giải vây đánh tan cái bầu không khí này.
"Thế bây giờ chúng ta làm gì giờ?" Âu Cơ lên tiếng hỏi.
Cách phó bản mở ra còn hai ngày nữa.
Cứ nghĩ Phạm Thiên phải cần một hai ngày suy nghĩ rồi mới đổi ý nên bốn người mới đến sớm như vậy.
Ai ngờ Phạm Thiên lại quay xe nhanh như vậy, vừa mới xoay người đã đổi ý.
Biết thế cả bọn đã đến muộn hơn rồi, giờ về nhà tu luyện xong lại quay lại tụ tập thì có mà rảnh háng.
Đậu, sao nghe như kiểu bọn nó chắc chắn mình sẽ đổi ý rồi tham gia vậy, Phạm Thiên thầm nghĩ.
"Vậy hay là trong lúc chờ sự kiện diễn ra chúng ta làm chút việc đi!" Lấy ra bốn phần linh dịch cùng công pháp đưa cho bốn người, Phạm Thiên nói:
"Đều đã tam tinh cơ thể sẽ không quá yếu nên có thể trực tiếp hấp thu linh dịch cũng được. Sau đó mọi người thử vận chuyển quyển công pháp luyện khí này xem nào."
Linh dịch là Phạm Thiên cô đặc linh khí mà thành, chất lượng cực tốt.
Hắn muốn cho cả đám cùng tu hành để nâng cao cấp bậc nhanh một chút, phải mạnh thì sau này làm vài việc cũng dễ hơn.
Mặc dù không hiểu gì nhưng bốn người vẫn làm theo, uống vào linh dịch rồi ngồi xuống xếp bằng vận chuyển công pháp luyện khí Phạm Thiên đưa.
Một lát sau Tuyết Nhan mở mắt ra đầu tiên nói:
"Không có cảm giác gì cả. Linh dịch anh đưa cũng không có gì đặc biệt rất nhanh liền bị hấp thu, nhưng tốc độ này còn chậm hơn bình thường tu luyện nữa."
Sau đó là Lạc Long, Âu Cơ, Thánh Gióng tỉnh lại. Cả ba đều y chang Tuyết Nhan không có cảm giác gì.
Phạm Thiên khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm nhận được không ai bước vào luyện khí cảnh.
Thiên phú cả bọn không cần phải nói, đều là đỉnh cấp thiên tài.
Tài nguyên cũng không phải lý do. Chỗ linh dịch đó đủ để tu luyện đến luyện khí tầng ba còn dư sức.
Suy nghĩ một chút Phạm Thiên cho ra kết luận là do bốn người đều là thuần nhân, người của thế giới này nên mới không tu luyện được.
Đây là khả năng cao nhất cũng là duy nhất mà Phạm Thiên nghĩ ra được.
Còn lý do tại sao hắn lại tu luyện được cả hai hệ thống tu luyện thì có lẽ là bởi vì linh hồn hắn không phải của thế giới này mà là đến từ thế giới tu hành.
"Không sao, chỉ làm thử một chút thôi không phải việc gì quan trọng đâu. Hay đi ăn chút đi chứ sáu tháng qua toàn ăn đồ dinh dưỡng, ngán sắp c·hết rồi."
Cái này là đã động tới lĩnh vực quy tắc của thế giới, Phạm Thiên có muốn cũng không làm gì được.
Mà có lẽ như này cũng tốt, hắn có thể nhanh tấn cấp như vậy đều là nhờ vào kinh nghiệm của kiếp trước.
Tuyết Nhan mặc dù thiên phú cao hơn hắn nhưng tu hành là hoàn toàn mới hệ thống. Dù cho có hắn ở cạnh tận tình chỉ điểm cũng không thể dễ dàng được như hắn ngược lại còn bị phân tâm làm chậm tiến bộ.
Huống chi là ba người khác thiên phú còn thấp hơn hắn một chút. Như vậy còn không bằng để bốn người như bình thường tu luyện còn nhanh hơn đâu.
"À đúng, mấy chỗ b·ị đ·ánh hỏng mày nhớ gọi người đến sửa đó Long!"
"Biết rồi! Không cần lo tao đã gọi sẵn rồi, lát nữa là có người đến sửa giờ. Đúng lúc gần đây mới có quán chuyên bán đồ ăn Việt Nan mới mở ăn ngon cực, hay là qua đó ăn đi." Lạc Long đánh cái ngáp nói.
"Ok, tiền sửa nhà mà mày trả thì mọi chuyện đều dễ nói rồi. Quán đó tao cũng biết, có món bún đậu mắm tôm với bánh xèo ngon cực, mày bao."
Phạm Thiên lập tức đồng ý.
Quán đó hắn biết, nhà hàng bốn sao chứ không vừa. Có điều nơi này đắt bỏ mẹ bình thường hắn là không dám đến ăn.
"Xì không cần nói tao cũng biết, có lần nào không phải tao mà là mày trả tiền không trong khi rõ ràng toàn là mày đòi ra ngoài ăn hừ."
Thánh Gióng bỗng dưng cười hì hì nói: "Hì hì hai chị đại của chúng ta ăn cẩu lương ngon sao. Thôi không sao ăn nhiều rồi sẽ quen thôi...ai da từ từ đừng đánh nữa, xin lỗi mà em sai rồi."
"Này thì cơm chó này, này thì ăn ngon không này, này thì ăn nhiều sẽ quen này. Nhớ lấy, bật nắp trong cơn phê cũng không được bật nóc bọn chị, hiểu chưa."