Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 23: Thượng cổ chiến trường (Phần 1)




Chương 23: Thượng cổ chiến trường (Phần 1)

Trước của hàng của Phạm Thiên đang đứng lấy bốn người trẻ tuổi, người nào cũng mặt mũi không chút thiện ý.

"Đánh nổ nơi này đi, chỉ cần không c·hết người thì dù trọng thương cũng không sao cả!" Người đứng đầu ra lệnh.

"Rõ!"

Những người đằng sau đồng thanh đáp.

"Xem ta đoạn sơn trảm!"

"Chấn thiên quyền, sức mạnh tăng phúc."

"Chống thiên thụ."

"Băng long xuyên phá."

Liên tục những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ đánh thẳng vào cửa hàng.

Cả tòa nhà rung chuyển, màn chắn bảo hộ hiện lên chống đỡ nhưng nhìn có vẻ không chịu được thêm bao lâu, các vết nứt xuất hiện tại những chỗ màn chắn bị t·ấn c·ông.

Một thanh niên trẻ tuổi trong đám người hét to:

"Yêu cầu người trong phòng nhanh chóng đưa hai tay lên chỗ chúng tôi có thể nhìn thấy rồi ngoan ngoãn đầu hàng!"

"Chống cự là bụng bự, mọi hành động đều là vô nghĩa. Khu vực xung quanh đã bị chúng tôi phong tỏa nên không cần phải cố thử chạy thoát."

"Hãy ngoan ngoãn đầu hàng để nhận được khoan hồng của pháp luật, còn dám vớ vẩn thì no đòn."

"Tôi xin nhắc lại, chuyện quan trọng phải nói ba lần."

Kế tiếp người thanh niên đó thật sự nhắc lại những lời mình vừa nói thêm hai lần nữa không sai một từ.

Tuy nói chuyện nhưng cũng không quên công kích, đám người vẫn liên tục t·ấn c·ông.

Trong phòng, Phạm Thiên đang tu luyện bỗng giật mình tỉnh lại.

Trận pháp bảo vệ quán đang bị t·ấn c·ông.



Là ai làm?

Khẽ nhíu mày, từ đầu tới giờ mới trôi qua vài phút trận pháp bảo vệ đã b·ị đ·ánh cho sắp sụp đổ đến nơi, Phạm Thiên kinh hãi.

Nghe giọng điệu này có vẻ là cảnh sát nhưng hắn không hiểu mình đã làm gì để mà b·ị b·ắt.

Là chuyện mình vẫn chày cối ở lại nhà này ư.

Không đúng, thời gian thuê vẫn còn.

Hay là chuyện mình lưu cửa sau bị phát hiện nên có người tố cáo rồi.

Cũng không đúng, cho dù là bát tinh cường giả cũng rất khó phát hiện ra. Muốn tìm thấy sơ hở thì phải soi kĩ lắm mới thấy được.

Nhưng mình mới bán mấy bộ tứ tinh cùng ba bộ ngũ tinh được đặt lên kệ, tên bát tinh nào rảnh háng đến mức bỏ sức ra soi mấy cái thứ cấp thấp này, hết việc làm rồi.

Huống chi để đề phòng hắn cũng viết toàn những công pháp phổ biến không có gì đặc biệt, bộ đặc biệt nhất chắc là công pháp hệ không gian viết cho Phong Không.

Vậy là do mình tạo ra loại năng lượng đến từ thế giới khác rồi bị thế lực nào phát hiện sao.

Không thể nào, mình vẫn luôn trong phòng tu luyện ngoại trừ hệ thống ra không ai có thể biết về linh khí mới đúng.

Sẽ không phải là có thằng công tử nào đó rảnh háng không có gì làm biết mình cưới nữ thần của nó rồi vận dụng quan hệ để cử cảnh sát tới bắt mình a.

Cho dù là vì chuyện nào đi nữa thì chắc chắn đều không có kết quả tốt nếu b·ị b·ắt lại.

Vận dụng một trăm phần trăm bộ não Phạm Thiên nhanh chóng xem xét tình huống, suy đoán đưa ra mọi khả năng.

Không quá rõ ràng số lượng người bên ngoài nhưng khí tức mạnh nhất mà Phạm Thiên cảm nhận được là tam tinh thượng phẩm, vẫn có thể được.

"Chạy trước rồi tìm mọi người bàn bạc lại sau vậy."

Nói là làm Phạm Thiên chuẩn bị phá vòng vây xông ra ngoài.

Chỉ cần nhanh chóng g·iết c·hết một tên thậm chí là miểu sát thì những tên khác nhất định sẽ có một khoảnh khắc bất ngờ, đây chính là cơ hội để chạy trốn.

Thời cơ tốt nhất là khi hộ trận b·ị đ·ánh vỡ, khi đó năng lượng của trận pháp tán loạn khắp nơi rất khó để để ý đến hắn.

Phạm Thiên thu liễm khí tức tiến lại gần cửa ra vào, hướng này đường rộng rãi, còn chỉ cảm nhận được khí tức của vài người, đây có lẽ là điểm yếu nhất của vòng vây.



Cường đại định lực cùng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm giúp hắn không những không loạn mà còn càng bình tĩnh hơn, trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án tốt nhất.

Hộ trận vừa hủy kiếm khí trùng thiên hiện, Phạm Thiên phóng ra khỏi nhà mang theo vô tận sát ý hướng thẳng người vừa nãy nói ở bên ngoài g·iết tới.

"Long phượng loạn vũ, đoạn cửu thiên."

Kiếm chiêu chưa tới lòng người đã loạn.

"Má ơi cứu con, lão Thiên gia mày mẹ nó đừng chơi như vậy a, chẳng phải chỉ là trêu mày chút thôi sao có cần phải vậy không." Người thanh niên hoảng sợ né tránh.

Giọng nói này, nhìn rõ là ai đằng sau Phạm Thiên hoảng hốt vội dừng lại nhưng đây là hắn mang theo ý muốn nhất kích tất sát toàn lực một đòn nào đơn giản như vậy.

Thấy vẫn không thể dừng lại Phạm Thiên đành tự loạn hồn lực trong cơ thể phế đi chiêu thức mới hủy đi được kiếm chiêu.

Thế nhưng cái giá cũng quá đắt, không chỉ b·ị t·hương nặng mà hai tay cũng gần như phế đi, các đường gân đường máu đứt hết cả ra, máu me be bét cả cánh tay nhìn cực kỳ đáng sợ.

"Mẹ mày chứ thích c·hết à, muốn thì bảo tao một câu tao cho mày ra đi thanh thản nhẹ nhàng chút."

Ngã bịch xuống đất đau hết cả đít, Phạm Thiên tức giận chửi ầm lên.

Còn tưởng là cảnh sát vây bắt đâu làm hắn sợ tụt cả quần. Khá lắm, hóa ra là mấy đứa này giở trò.

Nhìn xem xung quanh, ha ha, vây bắt cái con bíp tao ấy cảnh sát cái con bíp bíp mày, lại còn cái gì mà ngoan ngoãn đầu hàng nữa chứ, tao bíp con bíp mày luôn.

Mấy đứa khốn nạn này bộ chán lắm không có gì làm hay sao mà chạy đến phá nhà tao thế này.

"Thiên" Tuyết Nhan sợ hãi vội chạy tới đỡ dậy, lo lắng hỏi: "Thiên, anh không sao chứ?"

Âu Cơ cùng Thánh Gióng cũng vội vã chạy tới.

"Mau dùng đi, sao tự nhiên b·ị t·hương nặng thế." Lạc Long hoảng sợ lấy ra thuốc hồi phục.

Trò này do hắn bày ra, nếu Phạm Thiên xảy ra chuyện gì thì hắn xong chắc rồi.

Yếu ớt cười nhìn xem mọi người, Phạm Thiên thì thào nói:



"Mẹ nó chư chơi gì chơi ngu thế. Nhưng thôi không sao, ít ra mày không b·ị t·hương. Tao đi trước đây một bước, em tao nhờ mày chăm sóc đó Long. Tuyết Nhan, anh xin lỗi nhưng chắc anh ngủ một chút vậy, mắt mỏi quá không mở được."

Nói xong Phạm Thiên toàn thân vô lực hai mắt nhắm lại yên ổn chìm vào giấc ngủ.

"A...a...a lã...lão Thiên, làm gì vậy, lúc này đừng có đùa, đừng vậy mà mau tỉnh lại đi đùa như này không vui đâu."

Lạc Long sững sờ rồi chuyển qua sợ hãi gào thét:

"Thiênnnn...tao xin lỗi mà mau tỉnh lại đi. Tao chỉ là muốn trêu mày một chút thôi mà ai ngờ lại thành ra như vậy chứ, sao mày lại làm gắt như thế. Tao xin lỗi nên đừng như vậy nữa mà."

"Tại sao vừa nãy mày lại dừng lại chứ, cho dù chém thì tao cũng có c·hết đâu nên sao mày không chém."

"Tại sao? Tại sao a tại saooo..."

Gào khóc trong hối hận, nước mắt rơi lã chã trên mặt đất, Lạc Long hận bản thân mình tại sao lại làm như vậy.

Ba người khác chỉ lặng yên nhìn xem, bọn họ không biết phải nói gì trong lúc này cả, bầu không khí thật sự quá nặng nề.

"Đậu má mày trồng, bộ tao ngủ một chút cũng không được yên hả."

Một hồi quả thực không nhịn được nữa Phạm Thiên điên lên kháo cho một cái to tiếng chửi.

Hồn lực trong cơ thể hắn bây giờ đang hỗn loạn vô cùng, trong lúc chờ hồn lực ổn định lại hắn chỉ muốn đi ngủ một giấc thôi cho đỡ mệt nhưng Lạc Long con lợn này cứ lải nhải bên tai mãi làm hắn không ngủ được.

Mấu chốt là Lạc Long kêu như hắn đ·ã c·hết rồi vậy, chối tai vô cùng.

Mà mấu chốt trong mấu chốt là Lạc Long toàn dùng mấy từ như đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi làm Phạm Thiên không có lý do chính đáng để đánh hắn một trận chỉ có thể đánh một cái nhưng là không đủ.

"Hì hì tại tao muốn thử cái việc này lâu rồi mà không có cơ hội. Mà cũng tại mày tự nhiên nằm lăn ra đấy trong cái tình cảnh này nên tao mới không nhịn được thử một chút thỏa mãn đam mê đó chứ." Lạc Long ngượng ngùng cười.

Ba người khác đều là hết sức im lặng, vườn ngôn từ cháy sạch không còn tí gì để nói trong tình cảnh này.

Thật sự là bất lực hoàn toàn với hai cái người này luôn mà.

"Anh mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút đi. Đợi hồn lực ổn định lại rồi mọi người nói chuyện cũng được." Tuyết Nhan thúc giục.

"Anh nữa, đừng có mà nghịch ngợm nữa đi, xem xem chuyện thành ra thế nào rồi!" Âu Cơ thì mắng Lạc Long tới tấp.

"Ay đau đau đau đau đau, tha cho anh lần này đi mà!"

Còn Thánh Gióng, hắn cảm giác bản thân bị trầm cảm nặng phải đứng ra một góc hoài nghi nhân sinh.

Đột nhiên nhận ra nhà mình còn thiếu cái nóc làm hắn có chút khó chịu, cẩu lương quá nhiều.

...