Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 20: Danh hiệu, nhiệm vụ




Chương 20: Danh hiệu, nhiệm vụ

"Thiên, mày nói xem tại sao chúng ta đã từ bỏ rồi còn đến đây xem làm gì." Lạc Long buồn bực kêu.

Chả hiểu sao đã biết rằng không đánh nữa, trận của bọn hắn hôm nay cũng từ bỏ thế mà Phạm Thiên vẫn gọi hắn ra đây xem chiến đấu của những đội khác.

"Thế sự vô thường, ai biết sau này có phải đối đầu với ai hay không. Bây giờ nhìn một chút sau này có khi lại giúp ích được gì đó, với lại đằng nào cũng làm gì có gì làm." Phạm Thiên bình tĩnh nói.

"Thế thì mẹ nó sao mày không đi một mình a, kéo theo mỗi tao làm quái gì?"

Lạc Long tức chửi má nó.

Vốn lịch trình hôm nay hắn đã lên hết rồi kết quả, khá lắm trực tiếp bị Phạm Thiên cho hủy.

Phạm Thiên không lên tiếng vẫn nhìn xem trận đấu. Trong đầu thầm nghĩ Thánh Gióng liệt giường đi không được, Tuyết Nhan cũng không tiện chẳng lẽ tao lại đi gọi vợ mày cùng xem.

Mà chủ yếu là do Lạc Long biết nhiều, có cái gì thắc mắc thì hỏi nó là được nên Phạm Thiên mới kéo theo chứ không hắn đi một mình không phải không thể.

Nhìn xem dưới sân đấu, không biết Huyền Băng đi đâu rồi mà lại thay bằng một vị trọng tài khác. Thay thì không có vấn đề nhưng mà có chút hơi nghiêm túc, Phạm Thiên nghe bình luận cảm giác không quá quen.

Dần dần qua các trận đấu Phạm Thiên cứ thấy có gì đó sai sai, à không nó phải là hoàn toàn không đúng mới đúng.

Dụi mắt xem có nhìn nhầm không. Được a, không chỉ mất đi mà còn có thêm nữa này.

"Long, cho hỏi cái!"

"Nói!"

"Thế đéo nào sao tao thấy bọn nó có nhiều danh hiệu quá vậy. Mặc dù mạnh như cái dã thú nhân của bọn ngũ cuồng thì khá ít nhưng tầm của phú ông tiền tỉ thì nhiều vãi ra. Bộ danh hiệu kiếm dễ vậy hả?"

Nhìn Phạm Thiên bằng ánh mắt kỳ lạ, Lạc Long không nghĩ tới hắn lại hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy



"Nói dễ cũng không hẳn, danh hiệu có nhiều tác dụng khác nhau nên không dễ nói nhưng về cơ bản cấp bậc có thể chia làm bốn cấp là một, hai, ba, bốn. Cấp một là những danh hiệu khá vô dụng, chả có ích gì mấy. Cấp hai thì có nhưng không nhiều, danh hiệu cấp hai thường đã tìm cara cách đạt được rồi, trên mạng có khá nhiều về danh hiệu cấp hai, phú ông tiền tỉ cũng là cấp hai."

"Cấp ba lại khác, nó mạnh mẽ hơn hẳn nhưng không ai biết điều kiện đạt được là gì, mỗi người đều có thay đổi một chút trong điều kiện đạt được, dã thú nhân chính là cấp ba. Nhưng mỗi danh hiệu cấp ba sẽ có một điều kiện chung, là nó điều kiện mặc định phải có, như dã thú nhân thì ít nhất phải có chức nghiệp liên quan đến dã thú cái đã."

"Cấp bốn thì bỏ mẹ đi, không ai biết cách đạt được, mỗi người lại có những điều kiện hoàn toàn khác nhau nhưng sự mạnh mẽ của nó là không thể tưởng tượng, hoàn toàn không cần nghi ngờ. Những danh hiệu cấp bốn còn có một khả năng là kế thừa, có thể truyền lại cho một người khác. Chức gia chủ các đại gia tộc hàng đầu cũng là một danh hiệu, như nhà tao thì là Lạc gia chi chủ, chị Tuyết Nhan thì là Lãnh gia chi chủ. Người có danh hiệu thì sẽ bước lên làm gia chủ, vậy thôi."

Phạm Thiên mặt lúc này kiểu: oắt đờ phắc mày không lừa tao đó chứ. Tao ít đọc sách nên mày đừng có mà xàm lon nước trước mặt tao.

"Gì, mặt đấy là sao, tao nói thật mà, trên mạng cũng chưa chắc được chi tiết như tao đâu. Nói chung danh hiệu cấp một, hai đạt được khá dễ. Ví dụ như mày vào được trường này liền có được danh hiệu cấp một học sinh trường Bắc Ninh, tác dụng là tăng thêm danh tiếng của bản thân, hay mày hôm qua vào được thập cường của trường cũng sẽ nhận được danh hiệu thành viên thập cường chiến đội, tác dụng tăng danh tiếng, có thể dọa một chút kẻ địch, yếu quá thì cho ngất luôn, cái này kiểu tinh thần uy áp ấy."

Phạm Thiên vẫn bộ mặt đó: mày đừng có điêu, kho danh hiệu của tao vẫn đầy như túi tiền sinh viên đại học đây.

"Thế sao tao có nhận được cái danh hiệu quái nào đâu." Phạm Thiên nói.

Lạc Long không tin. Làm gì có chuyện có người không có danh hiệu nào ở cái trường này được chứ, ngon show bảng cá nhân ra xem nào.

"Hệ thống, cho nó nhìn đi!" Mặc niệm, một âm thanh xuất hiện trong đầu Phạm Thiên.

[Đã hiểu, đang kết nối với hệ thống của người chơi đối diện.]

Kết nối thành công, Phạm Thiên chia sẻ thông tin rồi đưa phần danh hiệu của mình ra cho Lạc Long xem.

[Danh hiệu: (không có)]

Chìa hai tay ra rồi làm bộ mặt kha ba ne la me, Phạm Thiên như muốn nói: đó, đơn giản nhanh gọn không lừa dối. Mày nhìn cho rõ vào không lại bảo tao bốc phét.

Lạc Long kinh ngạc, thật không có. Sau đó lại chuyển qua hoảng sợ, nhưng làm thế nào lại không có được, cái này không hợp lý.

Đột nhiên Lạc Long nghĩ tới điều gì đó.

Bám lấy vai Phạm Thiên, Lạc Long nghiêm túc hỏi:



"Nói thật với tao, mày có nhiệm vụ hằng ngày hay không?"

"Hả, nhiệm vụ hằng ngày là cái quái gì?" Phạm Thiên khó hiểu hỏi lại.

"Từ hồi vào trường đến giờ mày chưa có thêm nhiệm vụ nào à?"

"Không có, làm sao vậy? Bộ nhiệm vụ quan trọng lắm hả?" Phạm Thiên vẫn chưa hiểu gì, nhưng có nhiệm vụ thì chắc là chỉ có cái lúc thi vào trường thôi.

Lạc Long không tin nổi, cả người như muốn sụp đổ.

Ánh mắt tràn đầy sự lo lắng, Lạc Long giải thích:

"Mày không thấy lạ sao, tại sao từ lúc thi vào trường đến nay lại không có thêm nhiệm vụ nào mặc dù khoảng thời gian này có rất nhiều sự kiện xảy ra, gần nhất chúng ta còn đi đánh cuộc thi của trường cơ mà. Có thể mày không biết nhưng mỗi ngày đều sẽ có những nhiệm vụ khác nhau xuất hiện, đây là nhiệm vụ hàng ngày. Làm nó thì sẽ có được hồn lực hoặc một vài vật phẩm gì đó, cái này trợ giúp tu luyện rất tốt, đây cũng là một phần trong việc tao tiến bộ khá nhanh, là vì có hồn lực từ hệ thống. Ngoài ra khi có một vài sự kiện nào đó thì mày cũng sẽ được hệ thống thông báo nhiệm vụ, chủ yếu có hai loại là nhiệm vụ chính tuyến và nhiệm vụ sự kiện. Phần thưởng từ mấy cái này cũng là hồn lực và vật phẩm nhưng nhiều hơn, thường thường còn có cả danh hiệu kèm theo nữa. Phần lớn các nhiệm vụ đều không có trừng phạt tội thất bại nên cũng rất ít khi có người từ chối."

Nói đến mức này Phạm Thiên cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề rồi.

"Lúc đầu thấy mày tu luyện nhanh ngang với bọn tao nên tao mới không nghĩ là có vấn đề. Theo như ghi chép trong lịch sử cũng có những người như mày vậy, không có nhiệm vụ cũng không có danh hiệu và tất cả đều sống không quá hai mươi tuổi." Lạc Long nghiêm trọng nói.

Đẹt, thế này thật sự đủ nghiêm trọng a. Phạm Thiên thầm mắng.

"Hệ thống, thế này là sao, là do tao hay mày có vấn đề vậy. Sẽ không thật đến hai mươi tao liền hẹo a?"

[...]

[Người chơi như nào không tự có điểm nhận thức sao. Bộ người chơi là người bình thường à.]

Người bình thường, Phạm Thiên rơi vào trầm tư.



Nha, xem ra bởi vì mình là kẻ ngoại lai đến ăn chực a, thật đủ ki bo.

Ngoài lý do này thì Phạm Thiên không nghĩ ra điểm nào khác mà mình lại không giống người bình thường.

"Không có cách giải quyết à?"

[Bổn hệ thống chỉ là một hệ thống con, không có bất cứ quyền hạn gì trong việc này nên không thể trả lời.]

Phạm Thiên bĩu môi, keo kiệt.

Nhìn xem Lạc Long vẫn đang sồn sồn hết cả lên Phạm Thiên đau đầu:

"Bình tĩnh đi, chưa chắc tao đã là mà. Mày cũng nói là không thể có danh hiệu cùng nhiệm vụ còn gì, nhưng chẳng phải lúc thi vào trường tao vẫn có đấy thôi. Có lẽ chỉ là hệ thống lỗi một chút thôi, cùng lắm đợi tao lên hai mươi tuổi là biết rồi."

"Nhưng..." Lạc Long vẫn lo lắng, không lo không được.

Mặc dù Phạm Thiên nói đúng, có lẽ là do hệ thống có lỗi thật nhưng ti lệ quá nhỏ, trong lịch sử thậm chí còn chưa có tiền lệ qua.

"Cái gì cũng phải có lần đầu tiên...được rồi đừng nói về chuyện này nữa, mệt hết cả người. Trước đừng nói cho người khác, tránh làm cho mọi người lo lắng, dù sao nếu là thật thì cũng đâu làm được gì. Tốt nhất cứ đợi đến lúc tao hai mươi tuổi là rõ ràng hết."

Gõ đầu Lạc Long một cái, Phạm Thiên nhắc nhở.

Hắn sợ Lạc Long trở về nói chuyện này ra thì vui rồi, rắc rối trực tiếp x4.

Lạc Long cũng hiểu việc này nghiêm trọng như nào nên gật đầu không nói gì nữa. Nhưng trong lòng vẫn là không yên ổn được.

Hai người yên lặng xem tiếp các trận đấu đến hết ngày.

Phạm Thiên trở về phòng, hắn muốn bế quan chuyên tâm tu luyện.

Có lẽ một bế sẽ bế đến hết năm nay luôn rồi ra ngoài làm bài thi lên lớp. Sau đó hắn sẽ đi thăm Tuyết Lan, mặc dù vẫn gọi điện liên lạc bình thường nhưng sao có thể so sánh với gặp trực tiếp được chứ. Hắn cũng cần bổ sung hồn lực cho Tuyết Lan nữa.

Ngoài ra hắn cũng muốn xác nhận vài thứ, có lẽ việc của Tuyết Lan cũng không phải là trùng hợp.

Lạc Long không nói gì nặng nề trở về, hắn cần vài tháng để có thể trở lại bình thường. Việc hôm nay là một cú sốc quá lớn đối với hắn.

Hắn muốn nghiên cứu lại một lượt về việc này.