Chương 21: Không phải cái thiện người
"Hệ thống, cho ta xem lại cái ngươi vừa mới thông báo nào!"
Trở lại phòng Phạm Thiên trước tiên là kiểm hàng.
Khi hắn hỏi hệ thống về tình huống của mình lúc đó hệ thống đã đưa ra giải thích đồng thời có thêm vài cái thông báo. Chỉ là hắn không có xem do đang nghĩ mấy thứ khác.
[Chúc mừng người chơi đạt được một cái danh hiệu đầu tiên, mời tiếp tục cố gắng!] *mặt cười*
Danh hiệu: phong thánh tu sĩ
Phong thánh tu sĩ: đạt được vì ngươi kiếp trước là một vị tu giả tu vi phong thánh cảnh. Tác dụng là mỗi ngày có thể ngưng tụ ra một lượng nhỏ linh khí.
"..."
[...]
"Vãi nồi cái danh hiệu phế như yasuo đội mình vậy, như này thì ai chơi. Hệ thống mau ra đây chúng ta đàm đạo nhân sinh một chút thử xem cái danh hiệu này làm được gì!"
[...]
"Đừng có mà im lặng, ngươi thế này thà không cho còn hơn ấy chứ, cho tao cái này để chọc tức tao à!"
[Không có danh hiệu phế, chỉ có người chơi như bíp không phát huy được.]
"..."
Phạm Thiên ngu người, hắn không nghĩ tới cái hệ thống khốn nạn này còn biết bật cơ đấy.
Đúng vậy, không có danh hiệu phế là chuẩn rồi đấy. Thế nhưng linh khí mỗi ngày ngưng tụ được chỉ ngang với một tên tu sĩ vừa mới trúc cơ là thế đéo nào, chẳng phải nói là tu sĩ phong thánh cảnh sao. Phong thánh rồi thì phải rất ngưu chứ sao lại phèn vậy.
Bộ ngươi đây là đuổi ăn xin hả mà cho cái danh hiệu này.
Hơn nữa cái thế giới này là dùng hồn lực a, linh khí có tác dụng gì không, như này thì chơi như nào.
Chửi thề một hồi Phạm Thiên bất lực hết sức, nó chuyển sang chế độ câm lặng luôn rồi cái hệ thống đốn mạt này.
Bất quá đúng như hệ thống nói, không có danh hiệu vô dụng nhưng danh hiệu có tác dụng nhỏ đến như không thì có đấy. Mà trước mắt đến xem thì cái danh hiệu này khác gì vô dụng đâu.
Phạm Thiên bĩu môi khinh bỉ bắt đầu vắt óc ra suy nghĩ cách tận dụng tối đa danh hiệu này.
Dù sao cũng là phong thánh cảnh, độ hiểu biết về linh khí không hề thua kém bất cứ kẻ nào.
Có lẽ có thể dùng làm nguyên liệu tới xem xét.
Mười phút trôi qua.
Không có cách.
Ba mươi phút trôi qua.
Không nghĩ ra.
Một tiếng sau.
Vô dụng.
Một ngày sau.
"Đậu xanh và rau muống, căn bản không làm được gì với tí linh khí này hết."
Cả một ngày chỉ có một lượng linh khí ít ỏi của trúc cơ cảnh hơn nữa còn không để được lâu, cũng chả thể bồi dưỡng được vì khi thả linh khí ra rồi để nó cùng thiên địa nguyện lực gặp nhau tất nhiên sẽ gây nên xung đột, kết quả là bên nào trâu hơn bên đó thắng.
Mà tất nhiên chỉ có chút linh khí này thì ăn không nổi thiên địa nguyện lực rồi, sân nhà đối phương mà.
"Aaaaaaaaa nếu như mà có nhiều linh khí hơn thì mình có thể trực tiếp tu luyện rồi. Tại sao mình lại không thể tự tạo ra linh kh..."
Đột nhiên Phạm Thiên dừng lại, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
Vội vã hỏi "Hệ thống, đống linh khí này ngoài ngưng tụ luôn trong cơ thể tao ra thì có thể ngưng tụ ở bên ngoài được không?"
[Có thể.]
Phạm Thiên vừa mới nảy ra một ý tưởng lớn hơn nữa còn rất có khả năng thành công.
Nếu như ít linh khí thì mình chỉ cần tạo nhiều thêm là được rồi.
Tại vì lúc mới tới thế giới này không có linh khí Phạm Thiên không thử được. Danh hiệu này thì lúc đầu nó ngưng tụ ở trong người rồi bị hồn lực của hắn đồng hóa luôn nên hắn không nghĩ theo hướng này.
Thế nhưng bây giờ hắn có thể thử rồi, chẳng phải là do hai nguồn năng lượng xung đột sao, hắn chỉ cần tạo một trận pháp để xây dựng một vùng không gian không có nguyện lực là được.
Mặc dù không thể tách hết hoàn toàn nguyện lực khỏi vùng không gian đó nhưng có thể kéo dài thời gian tồn tại của linh khí là được rồi.
Tất nhiên, tồn tại lại lâu đi nữa cũng vô dụng, linh khí quá ít chả dùng làm gì được, muốn dựa vào cái danh hiệu này tu đến kim đan chắc cuối đời luôn quá.
Thế nhưng Phạm Thiên không định dùng nó vào tu luyện mà là vào nghiên cứu. Như đã nói thì hồn lực là năng lượng bản nguyên nhất, có thể thay thế cho bất kì loại năng lượng nào khác. Như này cũng có nghĩa là hồn lực có thể ở một mức độ nào đó chuyển hóa thành linh khí và ngược lại.
Nếu như việc này thành công thì hắn có thể tu luyện hai hệ thống một lúc, sau đó chỉ cần đem toàn bộ tu vi tu hành truyền lại cho chức nghiệp hồn sư thì nhất định cấp bậc của hắn sẽ tăng mạnh.
Điều này ở giai đoạn đầu có thể không có tác dụng lớn vì cảnh giới của hai hệ thống cách biệt hơi lớn, hẳn hai gần ba đại cảnh giới lận nhưng Phạm Thiên tin chắc rất nhanh hắn liền có thể san phẳng khoảng cách rồi.
Cảnh giới bên tu hành chia làm luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, thần chiếu rồi phi thăng tiên giới, thiên kiếp, phong thánh, thánh nhân, mỗi cảnh giới lại có cửu tầng. Một đại cảnh giới là một tinh, một tầng tiểu cảnh giới là một cấp khi so với hệ thống tu luyện của đông lào thế giới.
Phạm Thiên bây giờ đang là cấp 28, tương đương với trúc cơ tầng tám. Bằng vào kinh nghiệm tu luyện của hắn, dù chỉ tu chay dùng mỗi linh khí tu luyện thì cũng chỉ cần khoảng hai tháng hắn liền đạt tới.
Xác nhận mục tiêu xong Phạm Thiên liền hành động.
"Lão Long, tìm hộ tao một pháp sư giỏi về trận pháp hoặc một pháp sư không gian tam tinh trở lên! Ngoài ra còn mua hộ tao máu yêu thú tam tinh trở lên luôn, nếu là yêu thú hệ không gian càng tốt! Hả tiền á, nợ đi hoặc mày cho luôn cũng được. Xì, giàu còn tiếc, biết rồi biết rồi, tao không quịt đâu mà lo lời lãi rõ ràng luôn."
Cúp máy Phạm Thiên tranh thủ đi viết thêm ít công pháp phòng hờ. Lần này viết thêm vài bộ ngũ tinh luôn cho máu, dù sao hắn cũng không lo bị tìm phiền toái. Hết cách, chỗ dựa lớn liền là không sợ gì cả. Vợ là người thừa kế Lãnh gia, thằng bạn thân là công tử Long gia, vợ thằng bạn thân là con gái cưng của nhà Âu gia. Có lẽ Thánh Gióng cũng là người của một gia tộc ẩn thế nào đó cũng lên.
...
Lạc Long làm việc vẫn là rất nhanh, chỉ tầm một giờ chiều đã tìm đủ hàng mang đến cho hắn, ship đến tận phòng tu luyện luôn, dù sao Phạm Thiên đem chìa khóa phụ của nhà cho cả đám cho tiện nên không có gì lạ.
"Đây, máu của yêu thú tam tinh trung phẩm, yêu thú hệ không gian quá hiếm quá đắt nên mua không nổi, nhưng chỗ máu này có một tia huyết mạch của yêu thú hệ không gian. Tao cũng không biết mày cần bao nhiêu nên mua luôn hai lít, như vậy đủ sao?" Lạc Long đung đưa một túi máu nói.
"Đệt, hai lít cơ á nhiều thế, tao chắc nợ nần chồng chất luôn quá." Phạm Thiên giật mình nói.
"Không sao, lại không phải là tinh huyết nên cũng khá rẻ, chắc mày đi b·án t·hân cả đời là giả nợ được rồi."
"..."
"Có thể trả hàng sao?" Phạm Thiên sợ tụt quần, có chút không muốn nợ kèo này.
"Có thể, vào nhà tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường..."
"Chờ đã, công pháp tao có hàng đống đây, muốn mạng tao cũng được nhưng muốn đút đít tao á, nằm mơ, anh mày trai thẳng chứ không gay."
Lạc Long dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn hắn, thế mày nghĩ tao gay à. Cho dù mày có cầu xin tao cũng đéo làm đâu mà ảo tưởng.
"...nằm lên giường mà ngủ một giấc đi!"
Phiu, thở phào nhẹ nhõm Phạm Thiên cảm kích nhìn Lạc Long.
"Má, sao mày không nói sớm! Nghe mày bảo không muốn đút tao làm tao cứ tưởng tao phải đút mày chứ, xem ra mày không có cái sở thích ấy nhỉ?"
"Tao về đây!"
"Ấy đừng từ từ tao xin lỗi là được rồi mà."
Thấy Lạc Long định bỏ đi thật Phạm Thiên hoảng hốt cản lại.
Hừ lạnh một tiếng Lạc Long trở vào trong phòng ngồi xuống.
Bỗng nhiên Phạm Thiên cảm thấy Lạc Long tên này lúc lạnh lùng vẫn là rất giống một tiểu thư cao lãnh đó, phối với mái tóc dài vàng óng và bộ đồ nam nữ khó phân này thật đúng là không kém gì Tuyết Nhan cùng Âu Cơ đâu.
"Mà mày cần nhiều máu vậy làm gì, lại còn cả pháp sư giỏi trận pháp hoặc hệ không gian nữa? Vụ hệ thống lỗi đã có tiến triển gì chưa mà chuẩn bị nghịch ngu tiếp rồi."
Phạm Thiên phất tay không sao cả nói:
"Có chút việc cần làm. Vụ hệ thống cũng không cần lo, chắc được nhắc nhở nên hệ thống nó tự sửa luôn rồi."
Cho Lạc Long xem cái danh hiệu làm chứng minh Phạm Thiên cảm thấy đây là tác dụng lớn nhất của cái danh hiệu này rồi.
"À đúng, nhắc đến pháp sư mới nhớ mày đã tìm được ai chưa vậy, bao giờ tới?"
Lại lôi ra từ túi đồ một bộ bàn ghế, Lạc Long vừa pha cà phê vừa nói:
"Rồi, không cần phải lo, tao làm việc mày còn không tin được sao! Tao báo địa chỉ rồi nên chắc là đến sớm thôi, để tao xem giờ cái đã...chắc cũng đến rồi đó."
Vừa nói xong Thánh Gióng ở dưới nhà gọi lên.
"Thiên, Long, có người đến tìm này."
Đù, Phạm Thiên không tin nổi nhìn Lạc Long một cái, chơi gì mà chuẩn giờ vậy vừa nói xong đã tới rồi.
Thấy Lạc Long không có ý định đi xuống Phạm Thiên bất đắc dĩ đành đi xuống một mình.
Người mày thuê về mà sao như không liên quan gì hết vậy hả, Phạm Thiên thầm mắng.
Hắn không dám mắng to vì sợ con lợn kia cay cú không trả tiền hộ liền xong rồi.
Trước cửa hàng, một cậu thanh niên đứng đó.
Dù mặc một bồ đồ rất đơn giản, không nhiều chi tiết nói chung là không có gì đặc biệt nhưng vẫn thu hút vô số ánh nhìn và chủ yếu là con gái.
Gương mặt đẹp trai, khí chất nổi bật của một vị quân vương, tuy không lạnh lùng nhưng lại rất cao quý làm người khác tự ti không dám lại gần vì thấp kém.
Quan trọng là Phạm Thiên có biết người này, đây không phải là Phong Không đội trưởng đội phong không sao.
Hôm qua Phạm Thiên thấy đối phương vào được top năm rồi mà, đáng ra bây giờ phải chuẩn bị cho giải cả nước chứ sao lại ở đây.
"Ha ha ha Phong Không đội trưởng đây mà, hân hạnh hân hạnh. Ngưỡng mộ đã lâu mà đến nay mới có cơ hội gặp mặt."
Phạm Thiên chủ động tiến lên tươi cười bắt chuyện.
"Ha ha cậu là Phạm Thiên đúng không, ở ngoài nói chuyện không tiện chúng ta vào trong đi."
Đậu, đây chẳng phải câu mình nên nói sao, cần phải giành của tôi không vậy.
Bên ngoài nói chuyện xác thực không tiện, mà hắn còn có việc cần làm nên Phạm Thiên không khách sáo gì nữa đưa Phong Không lên phòng.
Nhấm nháp ly cà phê Lạc Long pha, hai người trao đổi đôi chút chứ không vội làm việc ngay.
Phạm Thiên cười nói "Không nghĩ tới Phong Không đội trưởng đang bận còn bỏ thời gian ra giúp tôi thế này, thật là vinh hạnh quá." muốn tạo mối quan hệ.
"Không cần phải khách sáo vậy đâu, cũng đừng giả vờ làm gì cứ tự nhiên đi, tôi cũng chỉ là làm vì tiền thôi không phải không công hay tốt bụng gì đâu." Phong Không nhấp một hớp cà phê nói.
Phạm Thiên khóe miệng co giật, tại sao hắn cảm giác Phong Không mới là chủ nhà vậy nhỉ.
"Vậy được, thế vào thẳng chuyện chính luôn vậy."
Lấy ra một bức tranh, bên trên có vẽ một trận pháp kỳ lạ, Phạm Thiên tiếp tục:
"Đây là trận pháp mà tôi cần cậu vẽ, chỉ cần đem máu của cậu nhỏ vào trong chỗ máu yêu thú kia rồi vẽ như trong tranh là được."
Tiếp nhận bức tranh Phong Không cầm xem xét một lúc rồi nói:
"Có thể vẽ được nhưng sẽ mất khoảng ba tiếng, ngoài ra còn phải gửi trước một một nửa số tiền. Một trận pháp tam tinh có khả năng là thượng cấp như này thì giá là..."
Tít tít.
Phong Không còn chưa nói xong thì điện thoại vang lên âm báo, lấy ra xem thì thấy tiền đã được chuyển sang đầy đủ hơn nữa còn là tiền của một trận pháp tam tinh đỉnh cấp.
"Lẹ đi, còn có ai dám quịt tiền nhà họ Long hay sao mà nhìn tao kỳ vậy." Lạc Long bĩnh tĩnh tiếp tục uống cà phê.
Kinh ngạc nhìn vị "phú bà' này xong Phong Không lại nhìn sang Phạm Thiên, giơ ngón tay cái lên nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Nhìn cái nụ cười cùng bộ dáng kia của Phong Không xong lại nhìn sang Lạc Long lúc này Phạm Thiên liền phát điên, việc này nhảy xuống bồn tắm cũng rửa không sạch a, tại sao không để tao đập đầu vào mấy miếng đậu c·hết luôn đi.
Phạm Thiên cực độ nghi ngờ Lạc Long con hàng này làm ra cái bộ dáng chị mày nhiều tiền chị mày bao nuôi kia là để trả trả thù hắn.
Từ bỏ, giải thích phí công, Phạm Thiên cho khởi chạy công việc luôn rồi qua một góc tiếp tục viết công pháp.
Không thể không nói Phong Không quả là xứng với cái danh thiên tài này.
Ba tiếng đồng hồ liền không ngừng nghỉ, cứ mỗi khi hết hồn lực là sẽ được Lạc Long cấp thuốc cho mà bú để cấp tốc phục hồi hồn lực rồi vẽ cái vèo liền xong rồi.
Cái này nếu đổi lại là một tên tam tinh pháp sư khác đã sớm kiệt sức rồi. Dù sao bổ sung là hồn lực chứ không phải thể lực, chưa kể còn trên phương diện tịnh thần nữa.
Phạm Thiên chắc chắn nếu ở tiên giới Phong Không sẽ là một trận pháp sư tài giỏi uy chấn thiên hạ, đứng đầu một phương.
"Xong rồi hả, có cần nghỉ ngơi một chút không rồi về?"
"Thôi không cần, tôi còn cần về luyện tập thêm cho giải cả nước nữa." Khoát tay từ chối Phong Không uống hớp nước rồi ra về.
"À đợi chút đã!" Phạm Thiên gọi lại.
Phong Không quay đầu lại nhìn, còn chuyện gì nữa.
"Vừa nãy tôi có viết một quyển công pháp tam tinh đỉnh cấp hệ không gian này, cầm lấy đi!"
Phong Không cảnh giác, tự nhiên tặng hắn đồ quý như vậy làm gì, một bộ công pháp hệ không gian như này đáng giá ngang với công pháp bình thường tứ tinh trung phẩm đấy, sẽ không phải là muốn đút đít hắn a.
Lại là cái ánh mắt này, Phạm Thiên đến là đau đầu. Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười thật mà.
"Đừng nhìn như vậy, tao không gay. Xem như là tạo mối quan hệ, gắn kết tình anh em đi. Sau này có gì giúp đỡ nhau chút hay giảm giá cũng được."
Phong Không cầm sách vẫn có chút không tin được, thật sự không phải là muốn đút đít hắn rồi.
"Thôi đi nhanh đi ông tướng, trí tưởng tượng bay xa vờ lờ. Ông còn không đi tin hay không tôi gọi luôn đứa dưới nhà lên gang bang tập thể, ba thằng đút đít thật giờ."
Phạm Thiên mệt mỏi giải thích, cứ phải muốn bị dọa chút là sao nhỉ.
"Cáo cơm mợ nấu từ." Phong Không thật sợ Phạm Thiên làm thật nên vội vã rời đi.
Nhìn Phong Không bóng người dần biến mất Phạm Thiên nở một nụ cười nham hiểm.
Hắn tự nhận bản thân mặc dù không phải người xấu nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt, còn chưa đến mức tặng không quà như này.
Tất nhiên tặng cho Phong Không rồi kiếm cái nhân tình cũng tốt, một mũi tên trúng hai tấm bia.
Chỉ có thể nói Phạm Thiên không phải là cái thiện người, mục đích hắn muốn bán công pháp cũng không phải chỉ vì kiếm tiền thôi đâu.
Lúc viết công pháp mỗi một bộ hắn đều lưu lại một cái cửa sau, lúc bình thường thì cái cửa này sẽ không có tác dụng hay ảnh hưởng gì cả nhưng chỉ cần hắn muốn thì tất cả những người tu luyện công pháp của hắn có thể ăn đủ, mặc dù sát thương gây ra còn tùy vào tu vi và cấp bậc công pháp người luyện nữa nên có lẽ sẽ không c·hết nhiều nhưng trọng thương cũng phải có một đám lớn.
Dựa theo Phạm Thiên phán đoán ít nhất cũng phải năm thành người rơi vào tình trạng nguy hiểm, ba thành thương nặng, một thành thương nhẹ và còn lại một thành người là c·hết luôn.
Bằng cách này, về sau nếu phải đối đầu với ai đã tu luyện qua công pháp của hắn thì dễ hơn nhiều rồi. Còn nếu có kẻ khốn nạn nào dám loạn truyền công pháp của hắn thì Phạm Thiên đảm bảo sẽ khiến chúng phải hối hận.
Nhưng hắn không có phải là một t·ên s·át n·hân cuồng ma, tâm của người bán hàng vẫn là có. Hắn sẽ không một hơi nổ hết các cửa như vậy quá tội lỗi rồi, còn biết bao nhiêu người vô tội cũng tu luyện công pháp của hắn đâu nên chỉ nổ người chỉ định thôi.
Mấy cái chuyện nhỏ nhặt như đi thi đấu rồi gặp nhau hắn cũng sẽ không nổ cửa, còn nếu nổ thật thì Phạm Thiên không biết, lúc đấy chuyện không "liên quan" đến hắn, chắc tại mấy đứa đó luyện ngu rồi tẩu hỏa nhập ma xong nổ thôi đừng nhìn hắn là được.
Ngoài chuyện có cửa sau ra thì hết rồi, công pháp của hắn viết cam đoan chất lượng, già trẻ không gạt, mọi mặt đều tốt.
Dĩ nhiên là đám Tuyết Nhan không có cái cửa sau này, còn có phải Phạm Thiên nói thật không thì chỉ có trời biết đất biết hắn biết ta biết nhưng ngươi không biết.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lạc Long hỏi:"Xong rồi, mà trận pháp này có tác dụng gì vậy, nhìn lạ thật đấy. Tao chưa thấy bao giờ luôn."
"Đợi chút tao kích hoạt là mày sẽ biết thôi."
Nói xong Phạm Thiên liên tục bấm một vài pháp quyết khác nhau.
Còn may là khác với thuật pháp trận pháp không bị giới hạn bởi chức nghiệp cái này ai cũng học được, chẳng qua pháp sư càng thuận tiện, càng dễ dàng hơn thôi.
Bố trí thêm vài tiểu trận phụ trợ rồi đem hoàn thiện mấy điểm mấu chốt trận pháp dần tỏa ra quang mang mạnh mẽ, ngay sau đó một màn chắn xuất hiện bao quanh lấy cả căn phòng.
"Thiên địa nguyện lực đang giảm xuống, đây là trận pháp ngăn cách. Mày làm thế này thì có ích gì, như vậy đâu có tu luyện được."
Cảm nhận một chút Lạc Long ngạc nhiên nói.
Hắn không hiểu bố trí một trận pháp như vậy ở đây làm gì. Chẳng phải Phạm Thiên định bế quan tu luyện sao, như này thì bế cọng lông a, mày là chúa hề à.
"Tất nhiên là có mục đích rồi, tao làm thế này định thí nghiệm chút chuyện ấy mà."
Nghĩ một chút Phạm Thiên nói thêm một câu: "Được rồi mau về đi tao phải bắt đầu bế quan rồi!"
Mọi thứ đều đã xong không cần con lợn mày ở đây nữa. Cút đi cho nước nó trong.
Đây chính là bản ý của Phạm Thiên, Lạc Long không cần nghĩ cũng biết.
Phạm Thiên vẫn cảm thấy có chút không thỏa đáng lắm, hắn không bỏ ra cái gì phần lớn đều là Lạc Long xuất lực, không nói chút gì không thích hợp.
"Nếu thí nghiệm thành công tao sẽ báo kết quả cho mày, lúc đó mọi người sẽ có một bước tiến lớn trong tu luyện đấy."
Đuổi Lạc Long về xong Phạm Thiên bắt tay vào việc luôn. Mục tiêu, chuyển hóa hồn lực chế tạo linh khí.