Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 19: Trọng thương, Tuyết Nhan gánh team




Chương 19: Trọng thương, Tuyết Nhan gánh team

"Trận chiến cuối cùng để giành vị trí thập cường sắp diễn ra, các vị có phải hay không đã rất nóng rồi, không chần chờ nữa hai đội mau chóng lên sàn rồi bắt đầu bem nhau đi nào!"

Vẫn giới thiệu nhức tai như cũ, Huyền Băng lượn lờ trên không tuyên bố trận chiến cuối cùng của ngày hôm nay diễn ra.

Trên sân đấu.

"Ba trận tới đội chúng tôi chịu thua!"

Phạm Thiên đang định đi lên rồi mau lẹ giải quyết. Bỗng hân nghe thấy tiếng chịu thua làm hắn sững sờ.

Đội trưởng của đối phương Cuồng Sư vậy mà lại chịu thua, mặc dù chỉ là ba trận đầu nhưng vẫn là chịu thua.

"Hả, đội ngũ cuồng dã thú chịu mất luôn ba điểm đầu sao, các bạn nghĩ kĩ rồi chứ?"

Liền Huyền Băng cũng ngạc nhiên không nhịn được mà hỏi.

Điều này không phải chỉ đơn giản là mất ba điểm thôi đâu mà còn là nhường ra một ưu thế cực lớn nữa.

Đi được đến đây thì trong đội tất nhiên là không có kẻ yếu mà ngược lại là có hai ba đứa cao thủ cũng là bình thường.

Bây giờ nhường ra ba điểm rồi hai điểm tiếp theo nếu đối phương cử ra hai người mạnh nhất thì sao, như vậy chẳng phải thua oan.

Cuồng Sư hẳn không phải thằng ngu, mà dù nó ngu thật thì bốn đứa còn lại cũng không thể ngu hết cả đám được, chắc chắn sẽ có người hiểu điều này.

Như vậy chỉ có một khả năng, đối phương nắm chắc ít nhất có thể ăn được một điểm.

"Vị đội trưởng bên kia thấy thế nào, chi bằng vào đấu đội luôn đi chứ lằng nhằng làm gì nhỉ!" Cuồng Sư nói với Tuyết Nhan.

Lòng Phạm Thiên trầm xuống, hắn lập tức nhận ra không ổn.

"Hai trận tiếp theo chúng tôi chịu thua!" Tuyết Nhan cũng hiểu được điều này, không thể liều với nhân tố bất ổn được.

Đây dù sao cũng chỉ là một cuộc thi thôi, nếu để ai bị làm sao thì không đáng.

"Nà ní, đội trai xinh gái đẹp cũng nhận thua không tiếp nhận lợi thế này. Được tôi thích, như này mới gay cấn, mới thích hợp làm trận cuối để kết thúc hôm nay chứ."

"Vậy mời hai đội vào trong nghỉ ngơi chờ mười năm phút sau quyết cờ mờ nó chiến!"

Huyền Băng hưng phấn nói, cả hai đội đều đặt cược vào trận cuối thế này mới thú vị, khán giả mới thích.

...

Trong phòng nghỉ, Phạm Thiên lúc này đang rất đau đầu, tình hình vô cùng nghiêm trọng.

Theo như các trận trước ngũ cuồng dã thú sẽ phải cố gắng đánh cho đối thủ chịu thương nặng nhất có thể mới đúng.

Thế nhưng rõ ràng bọn chúng cũng nghiên cứu rất kĩ về chiến thuật của Phạm Thiên. Bọn chúng biết rằng trận đầu Tuyết Nhan sẽ lên, bọn chúng không thắng được hoặc dù thắng cũng sẽ phải trả giá đắt rồi sau đó Phạm Thiên vẫn sẽ chịu thua và đi vào vòng đấu đội.

Như thế thành ra trận đầu tiên là phí, xem như công cốc không có tác dụng gì.

Thực lực của đội Phạm Thiên tất nhiên không đủ nghiền ép mà chiến thuật của hắn luôn là một kiểu không thay đổi nên đây là điều có thể chắc chắn.

Biết rằng chiến thuật của mình là vô dụng nên ngũ cuồng dã thú đã chịu thua để đỡ phải đối đầu vô ích.

Mà chính sự dứt khoát này đã làm cho Phạm Thiên lo lắng.

Tại sao bọn chúng lại tự tin như vậy, nếu đã không giỏi đấu đội thì không thể như này, ít ra thì bọn chúng phải lôi kéo hay khiêu khích Tuyết Nhan để tiếp tục đấu đơn mới đúng.

Chỉ có thể giải thích là dù cho đấu đội bọn chúng cũng có nắm chắc chiến thắng.

Nghĩ nát óc hết mười năm phút cũng không nghĩ ra cách giải quyết, Phạm Thiên sắc mặt ngưng trọng đi lên sân đấu.

"Đừng lo, tùy cơ ứng biến thôi, cứ tin tưởng vào chính bản thân anh là được!" Tuyết Nhan động viên một câu.

"Xệ mặt ra làm cái gì, dù sao mục đích ban đầu cũng đã đạt được rồi, tự tin lên!" Lạc Long cũng tới một câu.

"Đời người thì phải gập ghềnh sỏi đá đâu thể lúc nào cũng được trải phẳng qua, cũng phải có những lúc gặp khó khăn hay ngoài ý muốn chứ." Âu Cơ lên tiếng phát biểu chân lý.

"Ha ha ha ha ha đi đánh nhau theo đám là vui nhất rồi." Thánh Gióng cười to.

Phạm Thiên nhìn xem bốn người.

Đúng vậy không có kế hoạch nào là hoàn mỹ cả, trong chiến đấu phải luôn sẵn sàng đối mặt với sự thay đổi thất thường của chiến trường mới là một người chiến binh thực sự.

Hắn thế nhưng là chí cường giả, người dẫn đầu của nhân tộc há lại phải lo lắng. Cứ việc hắn không phải chuyên về mảng này cũng không quan hệ.

"Vậy được, hôm nay sẽ cho bọn nó biết vì sao nước biển không ngọt ha ha ha." Phạm Thiên cười.

Cảm giác tốt hơn rất nhiều, quả nhiên có bạn bè thật tốt.

Các cụ nói cấm có sai, muốn nhanh thì đi một mình, muốn xa hãy đi cùng bạn.

...

Trên sân đấu.

Không nói gì nhiều, cả hai đội đều cảnh giác nhìn đối phương.

Trọng tài vừa ra hiệu Tuyết Nhan liền động, sương mù lấy tốc độ cực nhanh bao phủ sân đấu.

"Âu Cơ dùng ảnh ẩn thuật, cả đội lấy anh làm đầu, Gióng cùng Tuyết Nhan hai cánh, Long bọc hậu!"

Vừa có cơ hội Phạm Thiên liền bố trí lại đội hình. Hắn không mong chờ gì vào tí sương này, vô nghĩa.

Quả nhiên đối phương là có chuẩn bị. Một lực hút xuất hiện hấp thu sạch toàn bộ sương mù. Là Lâm Minh của đội đối phương, hồn sư vũ hồn có một tia huyết mạch của thôn thiên cẩu.

"Ha ha ha mấy người sẽ không nghĩ là trò mèo này sẽ có tác dụng đó chứ. Nếu như chỉ có thế này thì mau chịu thua đi cho đỡ mất thời gian!" Cuồng Sư cuồng ngạo cười.

Âm thầm ra hiệu, Phạm Thiên xông lên trước mở giao tranh.

"Vạn kiếm quy tông."

Chiêu thức biển hiệu của các kiếm tu.

Mặc dù thực lực hắn bây giờ rất yếu nhưng vẫn gọi ra được một ngàn thanh kiếm hướng thẳng về đối phương.



Âu Cơ lơ lửng lên không trung chờ sơ hở t·ấn c·ông.

Thánh Gióng ở lại bảo vệ Lạc Long còn Tuyết Nhan cũng theo Phạm Thiên xông lên.

"Chỉ hai đứa, cũng quá coi thường nhau đi, lên!"

Cuồng Sư khinh thường.

"Vũ hồn phụ thể, đệ nhất hồn kỹ ngạo sư chi tâm, đệ tam hồn kỹ cuồng bạo hóa."

Chỉ thấy từ sau lưng Cuồng Sư xuất hiện một đạo hư ảnh sư tử cực lớn. Đạo hư ảnh đó nhập vào Cuồng Sư làm hắn ngoại hình biến hóa, mọc bờm, vuốt, răng ranh, lông. Trông không khác gì một tên yêu tộc sư tử.

Ngay sau đó, từ vị trí trái tim của Cuồng Sư sáng lên một ánh sáng màu lục. Ánh sáng này vừa xuất hiện sức mạnh của Cuồng Sư liền được tăng mạnh toàn diện.

Không chỉ vậy, những thành viên khác đều rơi vào trạng thái cuồng bạo. Các chỉ số được tăng lên đáng kinh ngạc. Và điều đáng kinh ngạc hơn là cả bốn đều giữ được lý trí dù đang được cuồng bạo hóa.

Phạm Thiên kinh ngạc, vậy mà lại có cường hóa toàn đội chiêu thức, thảo nào hắn thấy lúc đấu đội và đấu đơn có chút khang khác.

Mặc dù phải từ bỏ lý trí nhưng này vẫn là một chiêu rất mạnh, huống chi nhìn mấy tên đó cũng không đến mức mất đi hoàn toàn ý thức.

Sư từ vồ thỏ cũng dùng hết sức huống chi đây còn là voi.

Phạm Thiên không chịu yếu kém phóng hơn ngàn thanh kiếm xuống khắp sân đấu.

Cuồng Sư mấy người dựa vào tốc độ cực nhanh dễ dàng né tránh được tất cả nhát kiếm.

Tuyết Nhan tiến tới đón đầu.

"Đệ tam hồn kỹ thiên nhiên băng giá."

Một chiều quần thể khống chế kỹ năng.

Cả sân đấu xuất hiện một tầng băng mỏng, năm người Cuồng Sư lập tức bị đóng băng chân lại không thể di chuyển.

Lạc Long bắt lấy cơ hội này sử dụng ra long uy, tất cả kẻ địch đều bị áp chế về mọi mặt.

Tuyết Nhan đối Cuồng Sư sử dụng băng phượng quấn thân khống chế đối phương.

Phạm Thiên nhân lúc này cũng dùng ra băng phong thế giới.

Âu Cơ trên không lao tới định dứt điểm thì đột nhiên.

"Đừng hòng!"

Cuồng Sư hét lớn tăng mạnh cuồng bạo hóa.

Trần Thu Nhiên, một thành viên trong đội nhờ vậy được giải phong đã dùng ra kỹ năng nào đó giúp giải phong cả đội.

Ba người khác vừa thoát ra liền hướng về Tuyết Nhan mà t·ấn c·ông.

Một cuộc t·ấn c·ông quá bất ngờ Tuyết Nhan không kịp né tránh. Cũng may còn có sương long thủ hộ nên có thể an toàn rút lui.

Tuyết Nhan nhìn về Cuồng Sư.

Dính phải hai chiêu khống chế mạnh như vậy mà vẫn có thể dùng kỹ năng, điều này hẳn là do cuồng bạo hóa đặc biệt hoặc là do trong đội còn người khác có tác dụng hỗ trợ.

"Không ngờ tới kỹ năng không chế mạnh như vậy mà bọn mày lại có tận hai cái, nhưng bây giờ nó không còn tác dụng nữa rồi."

Cuồng Sư thở phào, khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.

"Muốn trước hạ tao để làm mất trạng thái cuồng hóa ư, không dễ đâu! Tất cả, sử dụng danh hiệu!"

Nhận thấy mối nguy Cuồng Sư đã biết rằng trận này sẽ không dễ dàng như tưởng tượng nên không muốn dấu bài nữa.

Lật thuyền trong mương loại chuyện này là hắn nhất không muốn gặp phải. Vì vậy toàn lực đánh là tốt nhất.

"Danh hiệu: dã thú nhân."

[Dã thú nhân: giúp cho người dùng biến thành hình dạng yêu thú có liên quan với mình nhất.]

Cách có được danh hiệu này không rõ ràng, chỉ biết rằng ít nhất phải có chức nghiệp liền quan tới yêu thú trước. Thế nhưng đổi lại sự khó khăn đó là sự tăng phúc cực lớn của danh hiệu.

Ngay lập tức trên sân đấu Cuồng Sư biến thành một con griffin, Lâm Minh biến thành một con chó giống với thôn thiên cẩu, Lam Tượng biến thành voi ma mút, Trần Thu Nhiên biến thành cerberus, cùng một con bạch hổ.

Phạm Thiên sợ hãi, lại là danh hiệu. Lần này so cái phú ông tiền tỉ của Tiền Nhiều còn mạnh nhiều lắm.

Làm đối phương biến thành hình dạng này trong nháy mắt Phạm Thiên có thể cảm nhận được thực lực của cả năm đều đã vượt qua cấp 30, riêng Cuồng Sư có lẽ phải đạt đến cấp 35. Mặc dù hình thể không thay đổi nhiều chỉ cỡ người trưởng thành gấp hai nhưng đây cũng là một lợi thế.

Không cho Phạm Thiên nghĩ nhiều, đối phương lập tức t·ấn c·ông.

Cách biệt quá lớn cộng với trạng thái hóa thú làm cho long uy không còn tác dụng, Lạc Long chỉ có thể chuyển qua tăng phúc cho đội mình.

"Tinh thần dũng sĩ."

Còn may hắn có đủ các loại tăng phúc khác như sức mạnh, tốc độ, phòng thủ lên tạm thời hai người vẫn chống đỡ được.

Nhưng số lượng cách biệt là không thể thay đổi, Thánh Gióng đành phải tiến lên hỗ trợ.

Nhưng cũng chỉ là có ba người thôi, rất nhanh Phạm Thiên liền rơi vào hạ phong.

"Loạn long, đệ nhị kiếm - bách long quân."

Trong loạn long lẫn phượng vũ đều có một chiêu khống chế. Nhưng khác với băng phong thế giới, bách long quân có khống chế lực yếu hơn lại không thể hoàn toàn khống chế kẻ địch, đối phương vẫn có thể hoạt động hơn nữa Phạm Thiên còn không thể di chuyển.

Tuy nhiên đối phương nếu đã trúng chiêu thì rất khó để thoát ra, dù có thể hoạt động thì cũng chỉ có thể đối đầu với bách long quân nếu không sẽ bị g·iết c·hết vì có hàng trăm hàng nghìn đòn t·ấn c·ông đang hướng tới.

Lúc này Phạm Thiên đã mạnh hơn, số hư ảnh rồng có thể gọi ra là ba trăm.

Từng đòn t·ấn c·ông tràn đầy sát khí hướng thẳng đến Cuồng Sư mà đánh.

Phạm Thiên thành công cầm chân Cuồng Sư.

Tuyết Nhan sử dụng băng long xuyên phá.

Một đầu băng long hung bạo bay tới, mang theo cực mạnh băng chi lực t·ấn c·ông trực diện.



Thánh Gióng cũng bung lụa dùng ra bộ ba công pháp Phạm Thiên cho hắn tạm thời cầm chân bốn người khác.

Thấy Cuồng Sư gặp nguy hiểm Lâm Minh gấp gáp nhảy ra khỏi vòng chiến, bỏ lại Thánh Gióng mà chạy tới cứu viện Cuồng Sư.

Muốn giữ chân cả bốn Thánh Gióng vẫn là thiếu chút sức, đối phương nếu muốn đi là cản không được.

"Phệ nhật."

Lâm Minh mở to miệng, từ bên trong truyền ra sức hút mạnh đến mức hút cả băng long của Tuyết Nhan cùng long quân của Phạm Thiên.

Được giải thoát Cuồng Sư lập tức tung một quyền vào thẳng ngực Phạm Thiên làm hắn phun một miệng máu bay ngược về đằng sau.

"Âu Cơ."

Ngay khi b·ị đ·ánh bay Phạm Thiên quát lớn.

Năm người đội ngũ thú giật mình nhìn về trên không.

Thấy Âu Cơ vẫn còn lơ lửng trên đó thì an tâm trở lại.

Còn may cô ta không nhân cơ hội vừa rồi t·ấn c·ông không thì xong rồi. Không biết nắm bắt cơ hội a, quả nhiên là heo đồng đội.

Đột nhiên Cuồng Sư thấy sai sai.

Không đúng, hai bên giao tranh tại sao cô ta có thể vẫn đứng đó.

"Cẩn thận!"

Cuồng Sư vội vã hô lớn cảnh báo những người khác nhưng đã muộn. Chả biết từ lúc nào Âu Cơ đã xuất hiện bên cạnh Lâm Minh, một kiếm đâm thẳng vào chỗ hiểm của hắn.

Kiếm này tuy không lấy mạng ngay nhưng cũng đã làm Lâm Minh không còn sức chiến đấu.

"Làm thế nào?" Khó tin hỏi, Lâm Minh không chờ được câu trả lời đã ngất đi.

"Oa, thật bất ngờ thưa quý vị khán giả bên kia màn ảnh, một pha trao đổi sát thương và phản công đầy không tưởng."

Đang mải mê bình luận cho những người ở tại hiện trường xem trận đấu, Huyền Băng cũng tràn đầy bất ngờ nói.

Không phải hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra ngược lại còn biết rõ là đằng khác, chính vì vậy hắn mới bất ngờ.

Ngay từ đầu Phạm Thiên đã để Âu Cơ dùng ảnh ẩn thuật trốn đi chờ cơ hội, nhờ sự che mắt của màn sương nên không ai biết điều này. Nếu không phải Huyền Băng thực lực quá mạnh cũng sẽ không nhận ra.

Mà Âu Cơ từ đầu đến cuối vẫn luôn để mắt đến kẻ có thể giải quyết màn sương, cụ thể là Lâm Minh.

Cho nên vào lúc Lâm Minh bỏ lại Thánh Gióng cùng đồng đội đi cứu trợ Cuồng Sư thì Âu Cơ cũng đã nhìn thấy cơ hội.

Nhằm lúc hắn hấp thu hai chiêu kia tạm thời mất cảnh giác Âu Cơ đã xuất hiện cho hắn một kiếm.

Bởi vì hình chiếu của Âu Cơ vẫn luôn ở trên không trong trạng thái chực chờ ra một đòn tất sát nên năm người bên ngũ cuồng không nhĩ đó là giả. Hoặc có nghĩ đến nhưng không nghĩ tới Âu Cơ sẽ t·ấn c·ông Lâm Minh thay vì Cuồng Sư.

"Như vậy thì có tác dụng gì chứ, bên mày cũng có hai người trọng thương nên là không có lời." Cuồng Sư ngưng trọng cùng khó hiểu.

Quả thật, Thánh Gióng vì cầm chân ba người kia mà b·ị đ·ánh cho thương thế đầy mình. Phạm Thiên cũng bị ăn một quyền trực diện, nói không sao chỉ là bốc phét.

Thế nhưng không lời thì lại là sai rồi, Phạm Thiên cười cười.

Nhiệt độ hạ xuống, màn sương lại lần nữa xuất hiện bao trùm tất cả.

"Khốn nạn, mau giải quyết đám sương mù này đi!" Cuồng Sư giận dữ hét.

Thế nhưng không giống Lâm Minh như vậy trực tiếp hút sạch là xong. Mấy người này vẫn cần chút thời gian.

Mà chút thời gian này là đủ rồi.

Lại dùng chiêu cũ, Thánh Gióng lao tới ôm c·hết một đứa cho Âu Cơ xử lý. Phạm Thiên và Tuyết Nhan cũng lao tới thịt một tên.

Cuồng Sư cũng không phải quá ngu, nhận ra không ổn liền ra lệnh:

"Có chiêu quần thể nào thì mau dùng về hướng có dị động ngay!"

"Đệ nhị hồn kỹ sư tử hống."

Một tiếng gầm lớn chấn động toàn trường, Thánh Gióng trực tiếp gục ngã, Phạm Thiên thất khiếu chảy máu nằm ngã tại chỗ không còn khả năng chiến đấu.

Chiêu này không chỉ là âm thanh công kích đơn thuần mà còn là tinh thần công kích.

Tiếng gầm như chấn động thẳng vào linh hồn.



Còn may Huyền Băng kịp đem Phạm Thiên và Thánh Gióng hai người ra ngoài nếu không cả hai sẽ tiếp tục bị tiếng gầm này chấn động mà c·hết.

Tuyết Nhan và Âu Cơ cũng may đã kịp xử lý kẻ địch.

Bây giờ là ba đấu hai. Tuyết Nhan, Lạc Long, Âu Cơ đấu với Cuồng Sư và Lam Tượng kẻ biến thành con voi ma mút.

"Khà khà vẫn còn may, hai đấu ba vẫn ăn được."

Cuồng Sư nhẹ nhõm cười, tí nữa thì thua trận này rồi.

Nếu để thành hai đấu năm thì dù có hai đứa trọng thương đi nữa hắn cũng không có khả năng thắng.

Nhìn xem Phạm Thiên bị mang đi, trong ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Nhan lóe lên ngọn lửa giận dữ rồi nhanh chóng biến mất.

"Hai đứa đánh con voi kia còn con mèo này để chị!"

Tuyết Nhan nói rồi hướng thẳng Cuồng Sư đánh tới.

Lạc Long không hiểu sao lại lạnh hết cả người.

Nhìn Âu Cơ, hai người thầm cầu phúc cho Cuồng Sư rồi hướng tới Lam Tượng.

Cuồng Sư không hề sợ hãi nghênh chiến. Hắn bây giờ là cấp 35 còn Tuyết Nhan chỉ là cấp 33, hắn vẫn có thể thắng.

"Đợi đánh bại cô chiến thắng sẽ thuộc về ta!" Cuồng Sư nói.



Tuyết Nhan không quan tâm, hồn lực toàn thân chấn động.

"Quang vinh cửu kích, đệ nhất kích trấn càn khôn."

Cây tam xoa kích trong tay Tuyết Nhan múa lượn liên tục. Từng phát đánh tuy không có uy lực quá lớn nhưng tính khống chế cực mạnh, Cuồng Sư không thể phản kích chỉ có thể b·ị đ·ánh lui.

Trấn càn khôn, chiêu thức khống chế mạnh nhất trong quang vinh cửu kích. Thông qua việc liên tục t·ấn c·ông hạn chế mọi hành động của kẻ địch. Chỉ cần còn đánh chiêu thức này sẽ còn tiếp tục, uy lực tuy thấp nhưng chỉ cần gây được sát thương thì có thể mài c·hết đối phương.

"Quang vinh cửu kích, đệ nhị kích định thiên địa."

Một chiêu Tuyết Nhan liền đem Cuồng Sư trấn trụ. Lúc này hắn v·ết t·hương chằng chịt khắp người, cả cơ thể đều truyền đến cảm giác đau đớn.

Hơn nữa vì tam xoa kích của Tuyết Nhan có cực hạn băng thuộc tính kèm theo nên tất cả đòn t·ấn c·ông đều sẽ có băng chi lực kèm theo.

Mọi v·ết t·hương của Cuồng Sư đều bị đóng băng làm hắn chỉ di chuyển cũng khó khăn.

Trấn thiên địa, một kích vừa ra thiên địa nghe ta, chiêu thức trấn trụ không chỉ kẻ địch mà là cả một vùng không gian.

Vì Tuyết Nhan bây giờ rất yếu, không gian phong lại được quá nhỏ rất dễ né tránh. Nhưng đấy là khi Cuồng Sư không có bị đóng băng toàn thân, di chuyển một bước cũng khó khăn điều kiện.

"Quang vinh cửu kích, đệ tam kích phá thương khung."

Xuyên phá tính cực mạnh, sức sát thương cực lớn có thể một chiêu g·iết c·hết kẻ địch hơn bản thân một tinh nếu trúng chỗ hiểm yếu.

Một chiêu ra, thiên địa vì ta mà nhường đường.

Tuy nhiên Tuyết Nhan vẫn là có chừng mực, sẽ không vượt quá giới hạn.

Cơ thể con sư tử này lớn thế kia một xiên vào bụng chắc không sao đâu.

Tuyết Nhan không thương tiếc, toàn lực đánh ra một đòn.

Một đòn này trực tiếp đem Cuồng Sư đánh gục tại chỗ.

Cuồng Sư yếu ớt được Huyền Băng đồng cảm mang ra ngoài.

"Ngu, đánh chồng nhà người ta thảm như vậy làm gì. Chưa c·hết đã xem như may mắn rồi, các cụ gánh còng hết cả lưng." Lạc Long thầm nói.

Nhìn về phía bên kia, Lạc Long lúc này đang sử dụng long lực vật lộn với đối phương, hai bên đọ sức cái ngang tay.

Âu Cơ ở một bên ra ra vào vào liên tục, có cơ hội liền cho đối phương một kiếm.

Thấy đội trưởng của mình b·ị đ·ánh thảm như vậy Lam Tượng sợ hãi vội đầu hàng.

Trận đấu kết thúc, Huyền Băng tuyên bố chiến thắng chung cuộc.

"Chiến thắng chung cuộc thuộc về đội trai xinh gái đẹp."

"Mọi người thấy thế nào, có phải rất hoa lệ rất khốc liệt rất tuyệt vời không. Nhưng đừng lo vì ngày mai chúng ta sẽ có những trận đấu tuyệt vời khác nữa nên hãy đợi đi."

"Tôi là Huyền Băng, MC kiêm trọng tài của chương trình này, hẹn gặp mọi người vào trận đấu ngày mai. Tạm biệt!"

Kết thúc trận đấu Huyền Băng nói với các khán giả sau màn rồi định kết thúc live stream ở đây.

Đúng lúc này Lạc Long hét lớn:

"Công pháp chúng tôi dùng đều là từ của tiệm nhỏ của lão Thiên, địa chỉ là số 69 đường Nờ Tờ Rờ phố Trần Duy Hưng, mọi người qua đó ủng hộ nha. Cam kết già trẻ không gạt, giá cả phải chăng xứng với hàng bạn mua được. Công pháp không chỉ mạnh mà còn dễ luyện nữa nên mau tới đi kẻo hết hàng!"

"Hô hô bạn học Lạc Long này thật là không tốt nha, quảng cáo lộ liễu thế này hơi quá rồi đó. Được rồi các bạn nghe thấy rồi đó, có vấn đề gì thì cứ tìm tới chỗ này nha, chắc tí tôi cũng thử mua một bộ công pháp về đây!"

Huyền Băng phá lên cười, hắn không nghĩ rằng Lạc Long lại quảng cáo tiệm vào lúc này, trận đấu chính thức kết thúc.

Tuyết Nhan ba người đi xuống vội vàng tiến vào phòng nghỉ.

Vừa vào đến nơi Tuyết Nhan đã ngã xuống, từ trong miệng chảy ra một dòng máu tươi.

Một đôi tay nhẹ nhàng đỡ lại Tuyết Nhan.

"Ầy, cố quá như vậy làm gì!" Phạm Thiên nói.

Chỉ nhìn thôi hắn liền biết là Tuyết Nhan chưa thành thạo mấy chiêu này, lại còn là cưỡng ép sử dụng nên mới bị phản phệ nặng như vậy.

"A Tuyết Nhan, chị sao vậy?" Âu Cơ hoảng hốt lấy khăn tay ra lau máu trên miệng.

Khoát tay không sao cả, Tuyết Nhan nhìn Phạm Thiên nói:

"Vết thương nặng vậy sao không nghỉ ngơi, ra đây làm gì?"

"Không sao, chỉ đi lại một chút thôi thì không có vấn đề. Với lại không ra đây thì làm sao đỡ được em chứ, để em ngã xuống đất chắc về bố mẹ em thịt anh luôn quá."

Phạm Thiên cười trêu trọc.

"Chỉ là bây giờ thì tốt rồi, trận ngày mai chúng ta xem như bỏ, b·ị t·hương nặng như vậy sao hồi phục kịp mà tham gia." Lạc Long chán nản xen vào.

Mặc dù đã vào được thập cường nhưng muốn đi đánh giải cả nước thì phải là năm đội cuối cùng cơ, tức là phải thắng thêm một trận nữa mới được.

"Đành thôi, mà anh ham hố cái gì, thích thì tự đi mà đánh! Dù sao mục đích ban đầu đạt được rồi nên không quan trọng."

Âu Cơ mắng Lạc Long một câu.

Hôm nay vậy là đủ rồi, cả đám quyết định về nhà Âu Cơ ăn chực nốt bữa cuối.

Vào được thập cường cũng không tệ, đáng ăn mừng.

Thánh Gióng đã được chữa khỏi mấy v·ết t·hương bên ngoài chỉ cần tu dưỡng nữa là ổn, không nhất thiết phải nằm dưới phòng y tế nên cũng đi theo.

Nằm ở đó tự kỷ một mình sao vui bằng đi chơi cùng đám bạn chứ. Mà hắn còn là nhân viên của Phạm Thiên đây. Ông chủ về rồi mà không có nhân viên cũng không được.

Nhưng lý do chủ yếu nhất chắc là do mấy y tá không cho Thánh Gióng hoạt động mạnh, một người hiếu động như hắn tất nhiên là không chấp nhận được chuyện này.

...

"Alo, có chuyện gì nói đi!"

"Dạ báo cáo Huyền Băng đại nhân chuyện là..."

"Cái gì, ta hiểu rồi!"

Cúp máy Huyền Băng nhìn về đằng xa, ánh mắt tràn đầy sự không tin nổi lẩm bẩm:

"Trên thế giới còn có loại tồn tại này nữa sao."