Chương 18: Ngũ cuồng dã thú
"Chiến thắng chung cuộc thuộc về đội trai xinh gái đẹp!" Trọng tài cao giọng tuyên bố.
Bằng chiến thuật: tuy chơi bẩn nhưng đầy tính cắn trộm, đội của Phạm Thiên một đường g·iết tới dễ dàng thắng liền hai trận kế tiếp.
"Lão Thiên gia a, trong đầu mày rốt cuộc là cái gì vậy, sao lại có thể nghĩ ra cái cách đánh tuyệt vời như vậy chứ."
Trên đường đi ăn Lạc Long lải nhải liên tục. Thật sự quá dễ dàng rồi, gần như là thắng mà không tốn chút sức nào.
Mặc dù hắn cũng nghĩ rằng sẽ đi được đến vòng này nhưng không nghe tới sẽ đơn giản như vậy.
"Nói ít thôi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút sau đó chúng ta sẽ đi xem các đội khác!"
Phạm Thiên liếc mắt nhìn cái rồi nói.
Sau một buổi sáng cạnh tranh thì bây giờ chỉ còn lại đúng hai mươi đội.
Chiều nay sẽ có sáu đội đánh còn mười bốn đội còn lại thì chờ ngày mai.
Bởi vì đội Phạm Thiên là đấu cuối cùng nên hắn muốn tranh thủ đi xem tận mắt từng trận đánh một.
Dù sao có những thứ không phải chỉ nhìn qua màn hình là thấy được.
...
"Chào mừng các bạn đã trở lại cuộc thi, lại là tôi, Huyền Băng của mọi người đây. Có phải mọi người đều đang thắc mắc sáng nay tôi đi đâu không, đừng lo cho tôi vì tôi không sao cả và cứ thắc mắc tôi đi đâu tiếp đi vì tôi sẽ không nói đâu ha ha ha!"
"Nói nhiều vô ích, từ giờ sẽ do đích thân tôi làm trọng tài nên sẽ không có chuyện tôi biến mất đâu."
"Mời đội cuồng chiến và nhu chiến lên sân đấu!"
Vị trọng tài kiêm bình luận viên kiêm luôn người dẫn chương trình Huyền Băng đã trở lại, có vẻ như hắn ta sẽ bắt đầu làm việc từ vòng này.
Bên dưới Phạm Thiên đang xem qua tư liệu của hai đội.
Cuồng chiến, đội hình tiêu chuẩn một hỗ trợ, hai t·ấn c·ông từ xa, một chủ gây sát thương và một chịu đòn. Cấp bậc quanh quẩn ở 28, 29 còn đội trưởng là 30.
Nhu chiến, cũng là đội hình tiêu chuẩn với cấp bậc ngang ngửa bên kia.
Theo Phạm Thiên, xem cấp bậc thế này thì đội ngũ thương thiên tài mà bọn hắn gặp ở trận đầu cũng rất mạnh. Ngang với mấy đội đi đến vòng trong thì không yếu được, chỉ là do đội hình sắp xếp hơi ngu, không có chiến thuật lại gặp đúng đội của bọn hắn nên mới thảm như vậy.
Từng người của mỗi đội bước lên sân đấu.
Từ năm trận đơn đã giao chiến vô cùng kịch liệt, hai đội đánh nhau cái sứt đầu mẻ chán.
Thế nhưng đội cuồng chiến có vẻ đấu đơn giỏi hơn, đội nhu chiến vì vậy không chỉ chịu thương nặng hơn mà còn tiêu hao rất lớn.
Kết quả là dù đấu đội giỏi hơn, chiến thuật tốt hơn và có khả năng thắng được thì đội cuồng chiến vẫn giành thắng chung cuộc.
Sau khi tuyên bố kết quả trận đấu Huyền Băng lại gọi hai đội khác lên.
Lần này hai đội có cấp bậc trung bình ở mức 26 đến 28, không tính quá mạnh, ở tầm tru·ng t·hượng.
Như trận trước, do tiêu hao quá nhiều ở trận đấu đơn nên đấu đội không có gì đặc sắc.
Phạm Thiên không đánh giá cao hai đội này lắm, mọi thủ đoạn đều lộ ra hết thế này thì ở vòng trong dù gặp đội ngang tầm hoặc yếu hơn chút cũng rất cao khả năng sẽ thua.
Như đã nói từ đầu, cả chàng đấu sẽ đặt nặng hơn ở đấu đội nên trừ phi là thực lực nghiền ép nếu không thì không nên phí sức vào đấu đơn nhiều.
Thăm giò đối phương mới là tác dụng của các trận đấu đơn nên thường cả hai đội sẽ không dùng hết sức hay thủ đoạn vào lúc này.
Thế nhưng vẫn có một ngoại lệ.
Phạm Thiên đang nhìn chằm chằm vào sân đấu.
Dưới đó là đội phong không do Phong Không làm đội trưởng đang chiến đấu với đội bế địa do Nham Kiêu dẫn đầu đang giao chiến.
Đội phong không này từ đầu đến giờ vẫn một cách đấu, sau khi đánh thắng một trận đơn liền đi thẳng vào trận đội và luôn chiến thắng với trên người không chút thương thế.
Mà mỗi khi trận đấu đội bắt đầu thì ánh sáng xung quanh sân đấu sẽ bị bẻ cong khiến cho không ai nhìn được tình hình bên trong.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì Phạm Thiên cũng sẽ không ngưng trọng như vậy. Lý do chính khiến cho hắn lo lắng là đội trưởng của đối phương Phong Không là một tên không gian pháp sư.
Không gian, sức mạnh thần bí chỉ xếp sau thời gian, loại năng lực này mạnh mẽ thế nào Phạm Thiên đương nhiên biết.
Kiếp trước hắn cũng đã từng gặp người có không gian năng lực, sức chiến đấu phải gọi là tuyệt trần, vô địch cùng giai. Nếu nói kiểu thế giới này thì dù là cấp x1 cũng sẽ ăn được cấp x9. Dù hơn một đại cảnh giới cũng có thể tháo chạy mà không ai ngăn được.
Mặc dù bây giờ Phong Không mới chỉ là tam tinh, kỹ năng hệ không gian cũng rất hiếm nên Phong Không có rất nhiều hạn chế nhưng điều này không cản trở việc Phạm Thiên thấy lo ngại.
Nếu phải đối đầu với đội này thì Phạm Thiên chắc chắn rằng đây sẽ là một trận đấu rất gian khổ, chỉ đi sai một nước thôi cũng sẽ thua ngay lập tức.
"Trở về thôi, căn bản là chả nhìn ra được gì cả, phí công!" Lạc Long chán nản nói.
Phạm Thiên nhìn xem đồng hồ, trời cũng sắp tối rồi, chuẩn bị đến giờ ăn tối mà xác thực là không nhìn được gì thật.
"Vậy được, mọi người về nhà Âu Cơ trước đi, anh với Tuyết Nhan sẽ đi siêu thị mua đồ ăn. Trở về để anh trổ tài nấu nướng cho mọi người xem!"
Vừa lúc hắn có đủ loại linh thảo nên đã muốn làm mấy loại gia vị đặc biệt bên tiên giới.
Hắn cũng tính là người thích ăn nên có chút thời gian đã đi thu thập công thức rất nhiều loại gia vị. Nếu không phải không có thời gian hắn chỉ cần mở một nhà hàng cũng đủ làm giàu.
...
Trên đường đi siêu thị đột nhiên Tuyết Nhan hỏi:
"Nửa năm rồi, chúng ta cũng đã thân thiết như vậy, anh cho em một câu trả lời rõ ràng được chưa?"
Phạm Thiên giật mình, không hiểu câu trả lời cái gì.
Bỗng hắn nhớ lại đêm hôm ấy, đêm mà Tuyết Nhan thổ lộ muốn cùng hắn hòa làm một, lúc đó hắn đã nói với Tuyết Nhan cho mình chút thời gian rồi sẽ cho em ấy câu trả lời.
Nhưng hắn biết mặc dù hắn yêu Tuyết Nhan và em ấy yêu Phạm Thiên là thật, nhưng đó lại là Phạm Thiên người đã cứu em ấy ra khỏi khu rừng, bảo vệ em ấy trước con sói chứ không phải hắn.
Dù bây giờ chưa nhận ra nhưng chắc chắn khi mạnh lên Tuyết Nhan sẽ nhận thấy sự khác biệt của linh hồn, biết được hắn không phải Phạm Thiên mà cô biết.
Một thằng ất ơ nào đó tự nhiên xuất hiện rồi đoạt xá người mình yêu, sau đó còn ở bên cạnh bản thân, về chung một nhà. Chuyện như vậy có thể chấp nhận được sao, không thể nào.
Cho nên trước lúc đó Phạm Thiên muốn ở bên Tuyết Nhan nhiều nhất có thể.
Sẽ có ngày hắn tự mình nói cho Tuyết Nhan sự thật nhưng không phải bây giờ mà là lúc hắn đủ mạnh để tránh khỏi t·ruy s·át của Lãnh gia.
Có lẽ bây giờ Phạm Thiên chỉ cần ngủ với Tuyết Nhan thì Lãnh gia sẽ không làm vậy nhưng đợi đến lúc em ấy biết sự thật sẽ như thế nào, đau khổ sao. Không, có lẽ là tuyệt vọng vì người mình đi tìm biết bao nhiêu năm bỗng chốc đã không còn và bản thân lại ở cùng một chỗ với h·ung t·hủ.
Khi biết mình vậy mà lại đến với kẻ g·iết người mình yêu thì nhất định Tuyết Nhan sẽ cùng t·ự s·át đồng thời kéo hắn theo cùng. Dựa vào tính cách của Tuyết Nhan thì nhất định em ấy sẽ làm vậy.
Vì thế Phạm Thiên luôn trân trọng từng giây phút được bên cạnh Tuyết Nhan trước khi cả hai thành kẻ thù.
Suy nhĩ thì nhiều nhưng cũng chỉ là trong một cái nháy mắt.
"Năm năm, cho anh năm năm! Đợi khi học hết năm ba rồi đi xong nghĩa vụ quân sự anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng! Được chứ?"
Phạm Thiên ánh mắt nhu hòa mềm mại cười, vừa vuốt tóc Tuyết Nhan vừa nói.
Nhìn hắn thật sâu, một lúc sau Tuyết Nhan mới gật đầu:
"Vậy được, mặc dù em không biết anh đang khúc mắc điều gì nhưng em cho anh năm năm! Tuy nhiên đến lúc đó mà còn không có câu trả lời thì em sẽ làm gì anh biết rồi đấy."
Phạm Thiên gật đầu cười, tiếp tục lái xe đi.
...
Sau khi ăn tối xong Phạm Thiên nhận lấy tài liệu về mười ba đội khác để chuẩn bị cho ngày mai cũng như là vòng trong nếu vào được.
Trong số mười ba đội này thì Phạm Thiên đánh giá cao nhất hai đội.
Một là tuyến đường dài, đội trưởng Thông Thiên Lộ cấp 33, chức nghiệp đặc biệt không kém gì Thánh Gióng chiến binh phép thuật.
Sở hữu các kỹ năng cường hóa bản thân bằng phép thuật. Tầm t·ấn c·ông gần trung xa đều đánh được, điểm yếu của chức nghiệp này là gì thì chưa rõ.
Đội hình một hỗ trợ cấp 31, một đỡ đòn chuyên bảo vệ hỗ trợ cấp 29 và hai chủ gây sát thương cấp 28.
Đội hình này có khả năng t·ấn c·ông cùng phản công cực tốt nhưng khoản phòng thủ hơi kém, đây là điểm có thể lợi dụng.
Thư hai là một pha xử lý đi vào lòng đất, đội trưởng Độn Địa Lộ cấp 32, chức nghiệp hồn sư vũ hồn song sinh đại lực tinh tinh và nguyên tố đất. Khả năng t·ấn c·ông cùng phòng thủ cực tốt, thể chất cao nhưng kém khoản t·ấn c·ông tầm trung xa.
Cực giỏi khoản vật lộn nhưng chỉ là một tên võ phu, đầu toàn cơ bắp.
Bộ não cũng như người chỉ huy đội là Liễu Thanh, pháp sư ngũ hành cấp 30. Với khả năng sử dụng năm nguyên tố hắn ta là một kẻ địch khó nhằn nhưng lại thường đứng sau bảo vệ hỗ trợ, chỉ huy đội hình cùng giúp đỡ khi loạn trận địa.
Ngoài ra còn có một pháp sư khác cấp 27 và hai chiến binh công thủ cấp 28 đều rất mạnh.
Đội này tập chung toàn bộ vào Liễu Thanh cùng Độn Địa Lộ, chỉ cần mất một trong hai trung tâm này sẽ xem như giảm bốn thành lực chiến, mất cả hai xem như mất chín thành.
Một đội đáng sợ, nguy hiểm không kém gì đội phong không và đội tuyến đường dài.
Còn có một đội khác Phạm Thiên cũng để ý đến là ngũ cuồng dã thú, đối thủ của bọn hắn ngày mai.
Đội hình không pháp sư, cả năm người đều như mãnh thú, chức nghiệp đều liên quan đến dã thú, cấp bậc trung bình 29.
Không có quá nhiều thông tin vì từ trước tới nay đám này vẫn chiến đấu chỉ một phong cách là lao tới cắn xé đối phương.
Trong trận đấu đơn đội nào đấu với chúng đều sẽ đứt tay mất chân gì đấy, không thì cũng là trọng thương hoặc tâm lý sợ hãi để đến khi đấu đội thì chả còn đủ sức đấu nữa rồi thua một cách thảm hại.
Mấy người này làm Phạm Thiên nhớ đến mấy tên yêu tộc, không phải yêu thú mà là yêu tộc bên tiên giới. Mặc dù thế giới này cũng có yêu tộc nhưng Phạm Thiên chưa tiếp xúc nên vẫn chưa rõ.
Yêu tộc khác yêu thú ở chỗ chúng có trí thông minh cao hơn, ngang với con người. Chúng có hình thể giống con người, tự có xã hội của mình và phân chia giai cấp rõ ràng. Bọn chúng đã tự tạo thành một nền văn minh của riêng chúng.
Tuy nhiên vẫn có một phần yêu tộc lựa chọn giống yêu thú, từ bỏ thân thể hình người mà quay về bản thể rồi sa vào ma đạo để rồi trở lên khát máu thích g·iết chóc được gọi là thú tộc.
Mấy người của đội ngũ cuồng dã thú cho Phạm Thiên cảm giác rất giống với mấy tên thú tộc mà hắn từng g·iết.
Đấu đơn với đội này quá nguy hiểm, Phạm Thiên dự định trận đầu tự mình lên rồi trả một cái giá để nhanh chóng kết thúc sau đó đi qua đấu đội.
Chỉ có đấu đội mọi người hỗ trợ được lẫn nhau thì mới an toàn. Dù sao Lạc Long cùng Âu Cơ máu có chút giấy không chịu được bọn này dày vò.
Thăm dò gì đó cũng không cần, bọn chúng đã phô hết ra bên ngoài rồi còn đâu.