Chương 15: Ước hẹn bốn tháng, viết sách phọt cứ...
"Chị Tuyết Nhan à có thể đừng nhìn em như vậy không, em nhớ là mình không làm gì có tội a!"
Lạc Long áp lực trùng trùng thử thăm dò.
Thật sự là hắn quá sợ hãi rồi, bị đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm từ sáng đến giờ làm hắn mồ hôi như mưa, ngỡ là mình sắp c·hết đến nơi cơ.
Thấy Tuyết Nhan vẫn nhìn mình Lạc Long hết cách chỉ có thể nói ra lời trăn trối xem có cứu vãn được chút gì không:
"Như đã biết thì thằng Thiên vừa mới mở cửa hàng, mục tiêu của chúng ta chính là quảng bá cái cửa hàng đó và chúng ta ở đây là để bàn bạc cách giúp nó. Sau đây là ý kiến của Long thiên tài đẹp trai khoai to đệ nhất thiên hạ, ai có ý khác tốt hơn thì nói ra."
Sau đó Lạc Long trình bày ý nghĩ của mình một lượt cho bốn người nghe.
Ý tưởng của Lạc Long rất đơn giản, bốn tháng nữa trường sẽ tổ chức một giải đấu chọn ra vài đội mạnh nhất trong trường để đem đi đánh giải cả nước. Nhóm của Lạc Long chỉ cần tham gia rồi dùng công pháp của Phạm Thiên đánh lấy cái thành tích tốt thì đó chính là cách quảng bá tốt nhất. Vì cuộc thi này chỉ dành cho năm một, hai thôi, năm ba sẽ không được tham gia nên vẫn là có cơ hội rất cao giành được giải.
"Thế nào, có ai thắc mắc hay cần hỏi gì không?"
"Có nè, sao mày biết hay vậy chưa thấy thông báo gì mà?" Thánh Gióng xung phong hỏi.
"Khóa quái nào chả có, đấy là tại hai đứa mày chả chịu tìm hiểu gì đấy!" Lạc Long trợn trắng mắt lên đậu đen nói, hóa ra không chỉ có con lợn Phạm Thiên lười à.
"Có nữa, đội hình cần mấy người vậy?" Đến lượt Phạm Thiên giơ tay.
"Năm mạng, đậu mé mày đừng có hỏi mấy thứ cơ bản này nữa, hai đứa mày về tự tìm hiểu đi. Có ai có ý tưởng khác tốt hơn không?"
Lạc Long hỏi lại lần nữa.
Không ai lên tiếng.
Cũng phải thôi, cách này là tốt nhất rồi, với việc là trường top một cả nước thì không chỉ trong trường mà cả nước cũng sẽ để ý đến cái giải này. Mặc dù cửa hàng của Phạm Thiên không vươn tới mức đó nhưng có thể đưa hàng cho các tiệm của Lãnh gia ở bên ngoài trường, như vậy thì có thể tối đa hóa thu nhập. Đây cũng xem là xây dựng căn cơ nếu Phạm Thiên muốn phát triển hơn.
"Vậy được, nếu mọi người đều đồng ý thì đành phiền mọi người lần này vậy. Xem như tài trợ cũng như cảm ơn thì trong một tuần tới anh sẽ gửi công pháp phù hợp nhất cho mọi người!"
Phạm Thiên đứng dậy chân thành cảm ơn bốn người.
"Không có gì đâu, với lại em chắc dù không có anh thì Long vẫn sẽ dụ cả đám đi tham gia thôi!" Âu Cơ cười nói.
Tính cách của Lạc Long nàng hiểu rõ, đây là điều chắc chắn luôn rồi. Chẳng qua là lấy lý do giúp Phạm Thiên càng hay hơn chút thôi, nàng lại rõ ràng.
"Hai chúng ta còn phải nói mấy lời này sao." Tuyết Nhan không quan trọng, tham gia đánh cái trận mà thôi.
"Ha ha ha có phần thưởng liền có anh, tiện cả hai người luôn, với lại chẳng phải được đáp lại bằng mấy bộ công pháp sao, cảm ơn cái gì!" Thánh Gióng cũng cười.
"Không cần khách sáo!" Lạc Long khoác vai Phạm Thiên nói.
Xác định mục tiêu xong tất cả giải tán ai về nhà lấy chờ Phạm Thiên gửi hàng sang.
Thánh Gióng cũng đang định về thì bị Phạm Thiên gọi lại.
"Có chuyện gì à?"
"Cũng không có gì quan trọng, tao định sẽ bế quan một mạch tu luyện tới bốn tháng sau luôn, thức ăn cũng chất trong đó đủ luôn rồi. Còn thiếu mỗi người trông tiệm hộ thôi nên định thuê mày về!"
Thánh Gióng ngạc nhiên: "Thuê tao về trông tiệm á."
"Ừ, bộ không được hả?" Phạm Thiên gật đầu.
"Tất nhiên là được, dù sao tao chẳng vướng cái gì. Chỉ là sao không thuê Long về, nó phải làm tốt hơn tao chứ. Mày hỏi chắc nó cũng không từ chối đâu." Thánh Gióng thắc mắc, không phải hắn tự ti mà thật do hắn khá ngu khoản này, so sánh thì Lạc Long giỏi hơn nhiều.
"Cái này...tao sợ cho nó về đây ở xong nó không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai luôn quá." Phạm Thiên khó xử nói.
Mày không thấy nó bị Tuyết Nhan nhìn chằm chằm cả buổi à.
Oắt, trông cái tiệm mà đi theo ông bà luôn được á, tao đây biểu thị không tin.
"Vậy đợi tao về lấy đồ cái rồi tới luôn!"
"OK, tiệm nhờ mày, số công pháp tao viết chắc sẽ tạm đủ một thời gian, giá cả tạm cứ theo giá thị trường mà bán là được. Mày có thể hạ xuống chút ít cũng không vấn đề." Phạm Thiên nói.
Đưa cho Thánh Gióng chìa khóa nhà, Phạm Thiên trở về phòng bắt đầu viết công pháp.
Tuy nói hồn sư chỉ có thể học công pháp còn sách kỹ năng thì không nhưng không có nghĩa phù thuỷ cùng chiến binh không học được công pháp.
Vì bản chất của việc này chính là tự học thay vì nhờ hệ thống quán thâu dữ liệu vào đầu rồi sử dụng nên không có ảnh hưởng gì, vậy nên hồn sư mới không được gia đình bình thường coi trọng.
Ngồi vào bàn nhìn chồng giấy trước mặt, Phạm Thiên liền nản lòng.
Hắn không muốn phải viết tay như này đâu nhưng mà để có thể đưa kinh nghiệm tu luyện vào trong thì hắn phải dùng tinh thần lực cùng lúc viết mới được. Mà muốn trực tiếp lạc ấn thì phải đợi hắn lên cấp 40 cái đã, nhưng ngày đó vẫn còn xa lắm.
Quăng đi những ý nghĩ linh tinh, Phạm Thiên tập trung vào việc trước mắt.
Trước tiên là Lạc Long, Phạm Thiên đã hỏi về chức nghiệp của hắn rồi. Kỹ năng thức tỉnh là long lực, nghe thì rất trâu mà xác thực trâu thật, tùy vào sức mạnh người cung cấp long lực cho hắn mà sức mạnh hắn nhận được sẽ tăng theo. Chỉ dựa vào kỹ năng này cũng đủ để nó đi ngang khắp nơi không sợ gì. Nhà hắn lại không thiếu tiền, muốn có long lực của cường giả dễ ẹt.
Tuy nhiên đừng để bị lừa, chức nghiệp này nghe qua thì rất chiến binh nhưng thật ra nó là cái hỗ trợ, đúng vậy đó là một cái hỗ trợ chức nghiệp loại tăng phúc.
Lúc mới nghe Phạm Thiên còn tí đánh Lạc Long vì tội xàm lờ nhưng ai ngờ là thật. Những kỹ năng mà hắn học thêm cũng toàn phụ trợ kỹ năng. Đối với cái này Phạm Thiên bất lực thật sự, nhưng cũng tốt, trong team có phụ trợ thì chiến đấu sẽ thuận tiện hơn. Cũng đỡ phải đi tìm người khác rồi sút một người ra khỏi đội.
Công pháp Phạm Thiên chọn cho Lạc Long là "long uy" có thể áp chế, suy giảm ý chí chiến đấu của kẻ địch chỉ định, phạm vi sẽ tăng theo thực lực. Và "tinh thần dũng sĩ" có thể tăng phúc, tăng ý chí chiến đấu, loại bỏ trạng thái bất lợi cho đồng minh chỉ định, số lượng người có thể tăng phúc tăng theo thực lực người dùng.
Tiếp theo là Tuyết Nhan, vũ hồn cực hạn chi băng tam xoa kích cực giỏi trong sát phạt. Bộ pháp hay chiêu thức t·ấn c·ông đều rất tốt nhưng khá yếu trong phòng thủ, mặc dù có băng sương thủ hộ nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Phạm Thiên tách một kiếm trong loạn long, phượng vũ ra rồi chỉnh sửa lại. Kết quả cho ra băng long thủ hộ, cái này có thể phối hợp cùng băng sương thủ hộ có khả năng tự động phòng thủ, lực phòng ngự tăng lên, chỉ cần hồn lực đủ liền hồi chiêu ngay lập tức không cần phải chờ đợi. Và băng phượng quấn thân có thể đóng băng kẻ địch, đối với Tuyết Nhan thì dù chỉ một khoảnh khắc sơ suất cũng tương đương với c·ái c·hết nên kỹ năng này rất thích hợp.
Kế tiếp là Âu Cơ, Phạm Thiên cũng gọi là phục cái cặp đôi này, tên chức nghiệp quá hố.
Tiên cứu cửu thiên nghe thì rất hỗ trợ nhưng lại không phải chiến binh, nó là sát thủ. Đây chắc chính là cái gọi là cứu một người bằng cách g·iết vạn người đây mà.
Kỹ năng của Âu Cơ cũng khá hoàn hảo rồi, cũng chỉ có thể dệt hoa trên gấm, giúp thêm đôi chút.
Phạm Thiên chọn vạn cân quyết, có thể khống chế thân thể nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng đến vạn cân là tối đa, có thể lựa chọn tăng một bộ phận cơ thể cũng được. Và kim cương quyết có thể bọc binh khí bằng kim chi lực giúp sắc bén hơn.
Cuối cùng là Thánh Gióng, chức nghiệp vô cùng hố người pháp sư vật lý, công pháp của hắn Phạm Thiên đã sớm tưởng tượng rõ ràng trong đầu.
Tách chiêu trong loạn long - bách long quân ra rồi chỉnh sửa liền có "thiết chiến mã" có thể gọi ra một con ngựa sắt mạnh mẽ, thực lực còn tùy người thi triển. "Bất hoại thiết giáp" ngưng tụ thành một bộ giáp sắt phòng thủ cực mạnh cho Thánh Gióng thoải mái xông pha.
Và còn khuyến mại thêm một cái cho đủ bộ. Sau khi tham khảo hồn kỹ binh thể của hắn rồi chỉnh sửa một chút, Phạm Thiên đã sáng tạo ra một kỹ năng mớ "bụi tre quốc gia". Thay vì phải tạo từng cây tre một thì đây sẽ tạo một mạch rất nhiều bụi tre luôn cho thoải mái, thích đổi thì đổi, nếu quật gãy cũng không cần tạo mới, nhổ cây khác là được.
Đồng thời tất cả mọi người đều được Phạm Thiên viết cho một bộ công pháp phi hành. Tuy nhiên cấp bậc vẫn là quá thấp, chắc chỉ lơ lửng được một lúc thôi nhưng như vậy là đủ rồi.
Một lần này Phạm Thiên dùng ba ngày ba đêm mới đem mọi chuyện xử lý xong.
Xuống nhà đưa chỗ công pháp cho Thánh Gióng, nhờ nó đưa cho mọi người xong Phạm Thiên trở lại phòng bắt đầu nghiệp bế quan của mình chờ bốn tháng sau xuất quan quét ngang thiên h...khụ khụ phòng mình, không quét để bẩn c·hết à.