Chương 16: Sắp thi
"Hệ thống, mở bảng cá nhân!"
Tên: Phạm Thiên
Tuổi: 16
Đẳng cấp: 28
Chức nghiệp: hồn sư
Vũ hồn: long huyết chi lực
Hồn kỹ: luyện thể, long văn, binh thể
Công pháp: loạn long, phượng vũ, đạp vân bộ (bộ pháp) ẩn tức thuật, vạn kiếm quy tông, thanh tẩy (hạ hạ cấp)...
Túi đồ: 20 ô
"Tiến bộ vẫn được, như này có lẽ không chậm so với mọi người rồi."
Phạm Thiên nhìn bảng cá nhân mà gật đầu thỏa mãn. Trong bốn tháng qua, nhờ mớ tài nguyên chồng chất mà hắn tăng liền bốn cấp. Với cấp bậc này thì cũng đủ để hắn lọt vào top đầu trường về cấp bậc rồi, tất nhiên là không tính năm ba.
Nhưng sau đó Phạm Thiên lại buồn rầu vì như này là chưa đủ.
Từ khi đến thế giới này hắn đã biết mình gánh sẵn một nhiệm vụ bất khả thi, mà chút thực lực này của hắn ở trường còn không được chứ nói gì đến đối mặt với "nó". Sống không quá một cái hơi thở, đúng nghĩa của một hơi thở, "nó" chỉ cần thở một cái Phạm Thiên liền bay màu.
Phạm Thiên thở dài, lấy điện thoại ra nhìn lịch. Theo lịch thì chỉ còn hai ngày nữa là kỳ thi bắt đầu.
Đứng dậy nhìn xem bản thân cùng căn phòng, bốn tháng không động chạm gì đến nên khắp nơi đều bẩn thỉu vô cùng, bụi bặm bám đầy các đồ vật.
Nhưng không sao vì đã có thanh tẩy thuật ở đây, đây là thuật mà bất kỳ ai ở tiên giới và hạ giới đều biết. Là bản đơn giản đến cực hạn của thanh tẩy thuật, nó thậm chí còn yếu đến mức chả giải trừ được những lời nguyền đơn giản nhất. Nhưng nó lại có thể làm sạch bụi bẩn ngay lập tức, chính vì vậy nên nó vô cùng phổ biến. Còn chần chờ gì nữa mà không mua ngay một bộ về học để cuộc sống thêm dễ dàng nào.
Lúc trước Phạm Thiên cũng viết thuật này cho cả bốn người khác. Tuyết Nhan cùng Âu Cơ nhận được vui vẻ ra mặt, con gái mà.
Đây cũng là thuật pháp duy nhất mà Phạm Thiên có thể học được, dù là những thuật pháp khác có cùng cấp bậc cũng không thể, điều này làm Phạm Thiên chú ý tới nó hơn nhưng chả nghiên cứu ra được gì.
Đi xuống dưới nhà, Thánh Gióng vẫn đang tu luyện ở đó.
Thấy Phạm Thiên cuối cùng cũng ra ngoài Thánh Gióng vội dừng lại tu luyện, đứng dậy đi tới.
Gần như là cắn răng nghiến lợi, Thánh Gióng nói:
"Ha ha ha thật đúng là một cái tốt ông chủ đó a, vậy mà thật sự bỏ quán bốn tháng liền. Không sợ tao bê hết đồ đi rồi."
"Không sợ! Vì vậy nên tao mới thuê mày, mà công việc làm ăn thế nào?" Phạm Thiên cười.
Chính vì sợ bị người thuê về bưng đồ đi hết nên hắn mới thuê Thánh Gióng, đáng tin trăm phần trăm. Hắn lại không ngu, mắt nhìn người vẫn là phải có.
"Tự cầm mà xem đi, tao đi gọi mấy người khác đến luôn. Dạo này bị hỏi ghê vờ lờ, mày còn không ra chắc bọn nó phá cửa vào luôn quá!"
Thánh Gióng ném cho Phạm Thiên sổ kế toán rồi chạy đi gọi ba người khác.
Một tuần nay hắn phải gọi là ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng sợ mình đang ngủ thì đột nhiên có người xông vào phá cửa. Cũng có mấy lần rồi nhưng là vào ban ngày nên hắn còn cản được. Dù vậy cứ đà này chắc đến ngày mai là hắn chịu.
Mà cũng tại Phạm Thiên tắt luôn cả điện thoại làm không ai liên lạc được. Bốn tháng m·ất t·ích làm Tuyết Nhan lo sốt vó lên, liên tục đòi phá cửa vào kiểm tra xem Phạm Thiên thế nào làm Thánh Gióng hết cả hồn. May là cuối cùng con hàng này cũng ra ngoài rồi.
Phạm Thiên nhìn qua sổ sách, cũng không bán được gì nhiều. Trung bình bốn tháng thì mỗi tuần bán được hai bộ, chủ yếu là nhất nhị tinh. Tam tinh tổng bán được có ba bộ.
Quả nhiên như Lạc Long nói, nếu không quảng cáo một chút cho tiệm thì đến tết công gô mới phát triển được quá.
...
Vẫn như bao lần tụ họp khác, mặc dù Tuyết Nhan đã bật hết tốc lực mà đi nhưng Lạc Long vẫn là người đến đầu tiên, Tuyết Nhan thứ hai và cuối cùng là Âu Cơ.
Vừa tới Lạc Long liền cùng Phạm Thiên ôm eo bám cổ cười đùa kể chuyện trong thời gian này, nhìn rất vui vẻ rất hợp đôi.
Tuyết Nhan đến sau vài phút chỉ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Lạc Long làm hắn lạnh cả gáy không hiểu mình lại đắc tội gì.
Cũng may là nàng nhìn Phạm Thiên vẫn khỏe mạnh không có việc gì nên cũng thôi, chỉ cần hắn an toàn là được.
Thánh Gióng đứng bên cạnh miệng co giật liên tục. Hắn thấy cứ sai sai điểm nào ấy, cảm giác có chút giống tình tay b...phi phi, hắn còn chưa muốn c·hết. Nhưng xác thực quá kỳ lạ, Lạc Long với vẻ đẹp đầy nữ tính lại đang cười đùa vui vẻ với Phạm Thiên như là một đôi vợ chồn...trong khi người vợ chân chính là Tuyết Nhan lại chỉ có thể đứng một bên nhìn cảnh này.
Thánh Gióng cảm thấy hắn khả năng vừa phát hiện ra một bí mật hết sức đáng sợ, cảm giác chỉ cần nói ra liền m·ất m·ạng ngay.
Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, lúc hoảng sợ lúc ngạc nhiên lúc kính nể vô cùng đặc sắc.
"Ai da đau."
Thánh Gióng thắc mắc quay đầu qua nhìn, không hiểu tại sao lại bị ăn đánh.
Âu Cơ lúc này đang đứng đằng sau, tay vẫn giữ nguyên tư thế vừa mới kí đầu xong, nghiêm túc nói:
"Chị biết cưng đang suy nghĩ gì nhưng bỏ ngay đi nếu còn muốn sống, thật đến lúc đó thì dù là anh Thiên cũng không cứu nổi đâu!"
Nói xong lại đánh thêm một cái rồi đi ra đằng kia lôi kéo Lạc Long tách ra.
Bị gõ cho tỉnh, Thánh Gióng lúc này mới để ý tới Tuyết Nhan, thật đáng sợ. Có lẽ Âu Cơ không phải nói chơi đâu, thật có khả năng đó đó.
Âm thầm cảm ơn các cụ phù hộ để Tuyết Nhan không để ý tới bản thân lúc vừa rồi, Thánh Gióng quyết định tí nữa phải làm bữa cơm thịnh soạn cúng các cụ mới được.
"Âu Cơ cũng đến rồi à, vậy chúng ta họp thôi!"
Cả đội đã đầy đủ, Phạm Thiên cũng vào luôn việc chính.
"Lão Long, mày vẫn luôn thích thu thập thông tin, giới thiệu một chút những gì mày có đi!"
"Mịa, còn không phải toàn do mày lười nên tao mới phải làm hay sao, chủ yếu toàn thông tin cơ bản trên mạng là có chứ cái gì." Lạc Long đậu đen.
Vậy mà nói như mình nắm tất rồi vậy.
Mắng thêm một câu, Lạc Long từ không gian hệ thống lấy ra một xấp tài liệu.
"Đầu tiên thì sẽ là quy tắc của cuộc thi, tao chỉ nói một lần thôi nên hai lợn bọn mày nghe cho kĩ vào!"
Nhìn bằng ánh mắt giận giữ, Lạc Long cảnh cáo trước Phạm Thiên cùng Thánh Gióng không tí đang nói thì hai đứa này lại nhảy vào mồm.
Trước tiên là mục tiêu của cả nhóm. Giải thưởng của trường sẽ chỉ có top năm mới nhận được và cũng chỉ năm đội này được đại diện trường đi đánh giải cả nước.
Cả đội yếu nhất là Thánh Gióng cũng cấp 27 còn mạnh nhất là Tuyết Nhan cấp 33 nên vẫn có khả năng rất lớn vào top.
Cách tính điểm rất đơn giản, một đội năm người thì năm trận đánh đơn một trận đánh đội. Mỗi trận đánh đơn được một điểm, một trận đánh đội được bốn điểm, bên nào được năm điểm bên đó thắng và vào vòng trong.
Bởi vì trường xem trọng đội ngũ cùng tài chỉ huy hơn cá nhân nên trừ phi là thực lực tuyệt đối nghiền ép còn không thì trận đấu đội có thể giúp bất kỳ ai lật bàn, và giải cả nước cũng sẽ đánh kiểu này nên trường cũng có ý định là để các đội làm quen trước.
Tổng cộng có tầm hai trăm đội tham gia, nhưng những thiên tài khác như thế nào, đội viên ra sao thì không có thu thập được chút gì hết.
"Thế nào, có ai có câu hỏi gì không?" Lạc Long hỏi.
Quá trình giải thích quy tắc này chủ yếu là giúp hai con lợn kia hiểu thôi chứ hai chị nóc nhà của đội đã sớm tự tìm hiểu rồi.
"Có có, tao có câu hỏi nè." Thánh Gióng háo hức xung phong lên bảng.
"Đéo phải hỏi mày đâu Gióng à, và cả mày nữa đó Thiên!"
Lạc Long quả quyết từ chối Thánh Gióng rồi nhìn sang Phạm Thiên đang rục rịch nói.
Sau khi xác nhận không ai có thắc mắc gì nữa Lạc Long lại lôi ra thêm một tập tài liệu. Đó đều là thông tin về các đội có tiềm năng và các thiên tài mà hắn thu thập được. Tuy chỉ là mấy thứ cơ bản như tên tuổi, chức nghiệp kỹ năng đặc trưng và có thể sẽ không chính xác hoàn nhưng vẫn hơn không biết gì cả.
Không biết ai tham gia thì chỉ cần đọc hết về tất cả mọi người là được, Lạc Long chính là ý này.
"Vì đây đều là thông tin tao thu thập được từ đầu năm, sau bốn tháng tất nhiên sẽ có sự khác biệt về cấp độ cũng như kỹ năng nên nó chỉ có tính chất tham khảo thôi đừng tưởng thật kẻo ăn lờ cả đám!"
Lạc Long vẫn phải nhắc thêm một câu, Phạm Thiên hắn không lo nhưng Thánh Gióng thì phải quản chút kẻo thua thế nào không biết.
"Cho hỏi cái Long, chắc là mày đã đọc hết đống này rồi đúng không?" Phạm Thiên lên tiếng.
"Ừ, làm sao!"
"Thế thôi tao không đọc nữa!"
"Oắt đờ phắc, mày nhờn với tao à, không đọc là ý gì?"
Lạc Long túm áo Phạm Thiên phun nước miếng thẳng mặt nói.
Bốp.
"Mày bình tĩnh nghe tao nói cái nào!" Phạm Thiên vỗ phát cho tỉnh rồi giải thích.
"Nếu mày đã đọc hết rồi thì bọn tao đọc làm gì, trước trận đấu mày nói cho cả đám biết là được rồi. Thay vào đó mày không thấy tận dụng hai ngày này để mọi người luyện tập phối hợp với nhau không tốt hơn à!"
Hự, Lạc Long cạn lời không nói gì được. Dựa theo đạo lý này thì xác thực không cần phải đọc làm gì cả, có hắn là đủ rồi. Mà năm người đúng là cũng cần luyện tập phối hợp lại nữa.
Từ hồi rừng cúc phương đến nay thực lực cả đám thay đổi rất nhiều, chính xác phải làm quen lại mới được.
"Hợp lý, vậy nắm giữ thông tin là phần của tao còn lên kế hoạch và chỉ huy thì là phần của mày, đội trưởng sẽ là chị Tuyết Nhan, ai có vấn đề gì không!" Lạc Long nói.
Không có dị nghị, kế hoạch thay đổi đột ngột nên năm người nhanh chóng rời đi.
Vì nhà Phạm Thiên không có phòng tập còn nhà Âu Cơ thì gần nhất nên cả đám quyết định đến đó ăn chực hai ngày.