Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 14: Mở cửa hàng




Chương 14: Mở cửa hàng

"Tao chuyển khoản số tiền bán được từ đống nội đan cùng xác yêu thú cho mày rồi đó."

"Ừ tao biết rồi! Mà mày có thể tìm giúp tao một cái cửa hàng ở ngoại thành trường không, không cần to đâu vừa thôi!"

"Hiểu rồi, đợi tầm chiều là có. Lúc đó tao sẽ qua đón mày, chờ chút đi."

"Được."

Cúp máy, Phạm Thiên nằm lăn ra giường suy nghĩ.

Hắn định mở một cái tiệm bán công pháp kiếm thêm chút thu nhập. Chỗ dựa của hắn bây giờ cũng khá lớn nên đem bán mấy bộ công pháp tầm tam tứ tinh hẳn là sẽ không có vấn đề.

Phạm Thiên không tin công pháp của mình không bán được, công pháp bên tiên giới vốn đã mạnh hơn nên nếu hắn thêm cả kinh nghiệm tu luyện của hắn nữa thì dù cho có tăng giá thêm chút cũng không có vẫn đề.

Sau đó lại là vấn đề của Tuyết Lan, hắn cũng không phải thằng ngu, chỉ nhìn là đã biết cái kiểu chào bằng nụ hôn đó là không thể nào rồi.

Hắn cũng đã dành ra thời gian xem kỹ lại phần ký ức mình có.

Trong ký ức của hắn thì Tuyết Lan cũng chưa bao giờ làm việc như vậy cả. Bây giờ hắn để ý mới thấy lúc trước Tuyết Lan cùng Phạm Thiên mặc dù thân thiết nhưng nó lại thân kiểu khác.

Mặc dù cũng sẽ lười biếng hay mặc đồ hở hang và không quan tâm đến việc bị Phạm Thiên nhìn nhưng mấy cái kiểu vào tắm chung rồi ngủ cùng phòng là không hề có. Từ vài năm trước đã không còn như vậy nữa rồi.

Dù sao con bé đã lớn, mấy việc này vẫn là có chừng mực.

Mà những vấn đề này hình như là bắt đầu từ lúc hắn đến đây.

Suy nhĩ nát óc cũng không ra, Phạm Thiên hoàn toàn không tìm được lời giải thích hợp lý nào. Cứ cho là Tuyết Lan biết hắn không phải Phạm Thiên thì sẽ phải chán ghét, thù hận mới đúng vì đã đoạt xá anh con bé nhưng ngược lại, Tuyết Lan lại càng thân thiết, quấn quýt lấy. Còn có chút phát triển theo hướng không hề tốt chút nào.

Việc với Tuyết Nhan chưa xong lại thêm Tuyết Lan vào. Bây giờ tuy nhìn hắn cùng Tuyết Nhan rất thân thiết, hai người cũng xác thực yêu nhau nhưng Phạm Thiên biết đây không phải là thật, chỉ là do hắn cố níu kéo cũng như là vì sự an toàn của bản thân thôi.

Nghĩ tới Tuyết Nhan là đau đầu, lại thêm Tuyết Lan nữa làm Phạm Thiên chỉ muốn c·hết đi cho xong, vậy mọi việc liền đơn giản.

Cứ thế Phạm Thiên mang theo sự mệt mỏi mà dần chìm vào giấc ngủ.



...

Không hổ là đại thiếu gia nhà giàu, Lạc Long làm việc tốc độ là cực nhanh. Chỉ tầm hai giờ chiều đã lái xe đến đón Phạm Thiên đi xem cửa hàng.

"Mày định mở tiệm bán gì vậy?" Lạc Long tò mò hỏi.

Hắn không nghĩ ra Phạm Thiên có thể bán cái gì. Cũng không thể lấy đồ của Lãnh gia về bán a, vô nghĩa đâu.

Phạm Thiên cũng không giấu diếm, không cần thiết phải làm vậy, mở tiệm xong thì giấu được cái gì mà bán công pháp thì giấu làm gì.

Lạc Long có chút hiểu biết ở khoản này, có lẽ có thể cho chút lời khuyên đâu.

Phạm Thiên đem ý nghĩ của mình trình bày một lần.

Lạc Long suy nghĩ một chút rồi mở miệng:

"Không phải không được chỉ là sẽ không lời quá nhiều, dù sao thì mày vẫn quá non trẻ. Người ta nhà giàu thì tự có hàng của mình rồi nên mày chủ yếu là nhắm tới những người khá giả hoặc không có chỗ dựa thôi. Nhưng mấy tên đó đi mua trong tiệm lâu năm không phải uy tín hơn à, ai biết mày có phải l·ừa đ·ảo hay không."

Phạm Thiên thấy cũng đúng, mặc dù công pháp của hắn tốt thật nhưng vẫn cần thời gian để mọi người nhận ra rồi phát triển. Người khác cũng phải thử tu luyện mới biết được kinh nghiệm của hắn có đúng hay không.

Tất cả đều cần thời gian nhưng đây lại là thứ hắn thiếu nhất lúc này. Phạm Thiên đau đầu, xem ra kinh doanh không hề dễ dàng a, dù mặt hàng có tốt cũng chỉ làm dễ hơn chút thôi.

"Thật không có cách nào à?"

Phạm Thiên hỏi, hắn tin chắc Lạc Long con lợn này có cách, nếu không nó cũng không nhiều lời như vậy, trực tiếp khuyên hắn từ bỏ là được rồi. Cùng lắm thì đem hàng của hắn đến bán ở cửa hàng của nhà Lạc Long là xong, trích phần cho nhà hắn là được nhưng Lạc Long đã không nói thì tất nhiên là có lý do.

Lạc Long liếc mắt xem thường:

"Tất nhiên là có, cũng là tại mày lười không chịu tìm hiểu gì về trường nên mới mù tịt như vậy đấy."

"Trước đi mua nhà cái đã, tao đã tìm cho mày một nơi vừa tốt giá lại rẻ rồi, sau đó lại gọi thêm ba người khác nữa, đúng lúc tao cũng đang bịnh bàn chuyện này!"

Phạm Thiên không nói gì, tùy ý Lạc Long làm gì cũng được. Con hàng này chắc là lại định đi chơi cái gì nữa đây mà.



Nơi Lạc Long tìm cho Phạm Thiên cũng khá gần, đi ra khỏi trường rồi bay thêm tầm một tiếng là tới nơi.

Không tính là nhà mặt phố nhưng cũng không ở quá sâu đến mức không ai biết đến.

Căn nhà không quá lớn, diện tích vừa đủ để mở cửa hàng.

Tầng một dùng để trưng bày công pháp thì đẹp, bên trong là phòng bếp cùng nhà vệ sinh. Tầng hai có hai phòng ngủ cùng với sân thượng.

Trước thanh toán tiền thuê trong một năm, đây cũng là Lạc Long khuyên, lý do là trước thử xem có thành công không rồi mua luôn cũng được còn nếu làm ăn như cẹc không ra gì thì bỏ đi mà làm người.

Đối với lời khuyên tuy thô mà thật này Phạm Thiên không nói gì, nó đúng mà không có kẽ hở để phản bác. Huống chi hắn xác thực chưa đủ tiền mua luôn, mặc dù vay thì sẽ có người cho thôi nhưng hắn không muốn.

Nhờ Lạc Long giúp đỡ, các thủ tục rất nhanh đã hoàn thành.

Dọn đồ vào ở, Phạm Thiên thông báo địa chỉ nhà cho những người khác rồi đóng cửa bế quan viết công pháp.

Chuyện Lạc Long nói nó sẽ tự lo, thời gian tụ họp cũng đã thông báo.

Phạm Thiên bắt đầu làm việc, toàn lực với ngành nghề mới của mình.

Khác với hai nghề kia có thể dùng sách kỹ năng để học luôn thì hồn sư phải cày cuốc tự học mới được. Lúc trước cô giáo đưa cho hắn hai quyển sách kỹ năng là không thuộc chức nghiệp nào nên hắn mới học thẳng được. Nhưng những sách kỹ năng như vậy chỉ có không tinh, không thể tạo ra cấp cao hơn.

Cũng nhờ vậy nên bình thường hồn sư sẽ có lợi thế hơn hai chức nghiệp kia vì có nhiều thời gian mài giũa hơn.

...

Hôm khai giảng, học sinh các lớp được phân phối lại.

Lạc Long, Phạm Thiên và Thánh Gióng năm nay được học chung một lớp. Có cả Tuyết Nhan cùng Âu Cơ cũng học trong lớp này.

Không biết là do có người cố tình hay thật sự là vô tình mà cả năm đứa trong hội đều về chung một lớp thế này.

"Trời đựu lão Thiên ca, mày con mịa nó mấy hôm nay làm gì mà trông thảm vậy."



Lạc Long sợ hãi than.

Phạm Thiên lúc này đầu tóc bù xù, hai mắt thâm tím, ánh mắt vô thần cả người nhìn không có chút sức sống nào, trông thật đáng sợ.

Những người xung quanh không tự chủ được, hơi tránh xa ra một chút.

"Làm gì đâu, chẳng qua là thâu đêm suốt sáng viết công pháp chứ làm gì." Phạm Thiên mệt mỏi nói.

Vì sau khi khai giảng xong hắn liền sẽ về phòng một mạch bế quan không nữa ra ngoài nên tranh thủ viết nhiều công pháp một chút để đỡ phải đang tu luyện lại hết hàng rồi phải xuất quan.

Chỉ là vừa viết công pháp vừa phải bỏ thêm kinh nghiệm tu luyện vào cho người khác cảm ngộ thật sự quá hao tinh thần lực. Hại hắn tinh thần mệt mỏi suốt. Nếu không phải chơi thêm cả đồ vào để hồi phục chắc hắn đã sớm về gặp tổ tiên bên bờ vong xuyên rồi.

"Dìu tao chút cái, tao hình như thấy được hình ảnh ông bà bố mẹ đang đứng ở đầu bên kia dòng sông vẫy gọi tao rồi!"

Nói xong Phạm Thiên kiệt sức không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống.

Lạc Long vội vã đỡ lấy rồi lấy ra bình thuốc đưa cho Phạm Thiên:

"Vãi hồn vậy bố, cố đéo cố lắm thế, bây giờ cố quá sắp thành quá cố luôn rồi này, đây hàng chất lượng cao đó bú đi!"

Phạm Thiên không động, yếu ớt kêu: "Mày nhìn tao giống tự làm được không, giúp chút đi!"

"Mẹ, bộ tao trông giống ôsin của mày lắm hả."

"Ha ha phiền mày chút vậy chư biết làm sao!"

Lạc Long bất đắc dĩ.

Hết cách, hắn đành phải tự mở bình thuốc ra rồi đút cho Phạm Thiên.

Một cảnh tượng thật đẹp, nó giống như một người vợ hiền đang giúp đỡ, ân cần chăm sóc người chồng bệnh nặng mình vậy.

Những học sinh xung quanh xôn xao một hồi, thấy Phạm Thiên không sao chỉ là kiệt sức mới dần an tĩnh lại.

Cả trường đưa mắt theo nhìn Lạc Long dìu Phạm Thiên đi.

Cảnh này làm ánh mắt của những người xung quanh trở nên dị dạng vô cùng. Đáng tiếc ai cũng biết nó là cú có gai.

Đừng tưởng có gương mặt xinh đẹp liền thích làm gì thì làm nhá. Lừa bọn tao không dễ đâu.