Chương 13: Chơi ngu với em gái, lịt pẹ ăn cám rồi
Mục đích đã đạt được, chuyến đi kết thúc ở đây.
Đám Phạm Thiên năm người ra ngoài, cũng đem thu hoạch chuyến này phân chia.
Ba quả trứng chia cho ba nhà.
Tuyết Nhan cùng Âu Cơ không thiếu tiền nên dự định sẽ để nuôi làm thú cưng, cũng là làm vật kỷ niệm.
Thánh Gióng một mình một quả, không biết định sẽ làm gì nhưng khả năng cao là đem bán.
Nguyện thảo, nguyện quả và nguyện thạch đều chia đều cho năm người, tinh nguyệt thảo toàn bộ về Âu Cơ.
Việc này không ai có ý kiến, vốn mục đích ban đầu là đi phụ Âu Cơ lấy tinh nguyệt thảo.
Lại nói chỗ này là của nhà Âu Cơ, bọn hắn đi free cũng không thể đòi hỏi được, ngoài tinh nguyệt thảo còn lại chia đều tất cả đều đồng ý.
Về phần xác yêu thú cùng nội đan thì đợi Lạc Long đem bán rồi lại chia sau, năm người chỉ giữ lại một phần nội đan để tu luyện.
Dùng nội đan nhiều có thể làm căn cơ bất ổn, thậm chí dẫn tới yêu hóa nên cũng không ai ham.
"Bây giờ về anh lại định bế quan tu luyện đúng không. Như vậy cũng được nhưng bố mẹ bảo hết năm học nhớ dẫn Tuyết Lan qua nhà em chơi. Anh tranh thủ thi xong lại về nhà một chuyến." Tuyết Nhan đối Phạm Thiên nói.
"Hả ừ, anh biết rồi!" Phạm Thiên qua loa gật đầu một cái.
Năm người ai về nhà đấy chờ kỳ thi cuối năm của một tháng sau.
...
Trong một tháng cuối năm học, Phạm Thiên bằng vào mớ tài nguyên có được từ phó bản rừng cúc phương tiến bộ phải gọi là cực nhanh, cuối năm học đã kịp lên cấp 24.
Kết thúc bế quan, Phạm Thiên tuần tự hoàn thành kiểm tra cuối năm rồi rời trường lên xe về nhà.
Cũng như giữa năm, trường cũng có giải đấu bất quá không phải bắt buộc nên Phạm Thiên không tham gia làm gì, về nhà sớm vài hôm không tốt hơn sao.
...
Về nhà, cổng là có khóa từ bên trong, cửa nhà cũng là đóng chặt trạng thái.
Lấy ra của bản thân chìa khóa nhà, Phạm Thiên chính thức gọi là về nhà rồi.
Vào nhà không thấy có bất kỳ động tĩnh, Phạm Thiên cũng lười tìm, trực tiếp mở tiếng hô lớn.
"Tuyết Lan đâu rồi, anh có quà mang về nè."
Tiếng chân rầm rập vang lên, nghe tiếng có quà là có phản ứng ngay.
Từ trên lầu chạy xuống, Tuyết Lan nhào tới ôm Phạm Thiên cười vui vẻ: "Anh."
Vẫn là bộ dáng lười biếng cùng độc bộ đồ ngủ hở hang khiến người khác muốn phạm tội đó.
Đối với cái này Phạm Thiên không quá để ý, đưa tay lên đầy cưng chiều xoa đầu Tuyết Lan.
Bất quá vẫn là nghiêm túc khiển trách một phen rồi mới về phòng, hắn đi một mình còn tốt, lỡ có người khác đi theo chẳng phải rau thơm đem cho lợn đớp rồi.
Cũng không còn sớm, Phạm Thiên tranh thủ chợp mắt một lát.
Buổi tối, Phạm Thiên ăn bữa cơm gia đình đã lâu chưa ăn.
Như thường lệ, Tuyết Lan bê bát đi rửa.
Lại ngồi vào bàn, Phạm Thiên bỗng nổi hứng kể lại những chuyện mình gặp từ lúc vào học đến giờ. Thường hai người gọi điện thoại cũng kể nhưng không chi tiết, cũng không phải chuyện gì cũng kể.
Tuyết Lan tất nhiên kịch liệt hưởng ứng, Phạm Thiên không định nói cô cũng đang định hỏi.
Phạm Thiên từ gặp Lạc Long bắt đầu kể đi.
Nghe đến khúc kể về Tuyết Nhan, Tuyết Lan cản lại cưỡng ép ngưng lại câu chuyện.
Không kinh ngạc không được, Tuyết Lan kích động hỏi ra một tràng câu hỏi.
"Cái gì, anh cưới vợ rồi á?"
"Không thể nào đâu, nghe anh kể người ta là tiêu thư đại gia tộc a."
"Thế nào rồi, đã ấy chưa?"
"1 năm, anh có con chưa?"
"Có phải em được lên làm cô rồi không?"
"Sao lúc điện thoại anh không nói gì vệ vụ này hết vậy?"
Bị Tuyết Lan hỏi muốn lú hết cả đầu, Phạm Thiên vội ngăn lại nói: "Bình tĩnh, cứ ngồi xuống cái đã."
Đợi cho Tuyết Lan bình tĩnh trở lại, Phạm Thiên bắt đầu giải thích về cái thần con mẹ nó tập tục của hai nhà.
Nghe đây là do bố mẹ hai nhà làm mai đã định ước từ lâu, Tuyết Lan trên gương mặt thoáng hiện nét buồn. Nhưng lại nghe Phạm Thiên nói còn chưa chấp nhận, cũng chưa làm gì Tuyết Lan liền vui vẻ trở lại.
Dù cho Phạm Thiên bảo mộng làm cô cứ tiếp tục mơ đi cũng không ảnh hưởng.
Phạm Thiên không quá hiểu tại sao tâm trạng Tuyết Lan lại biến đổi thất thường như vậy, chỉ có thể đổ cho: con gái a.
Chợt hắn nói: "Phải rồi, lại gần đây anh kiểm tra cơ thể cái nào!"
"Hả?" Tuyết Lan sững sờ, hai mặt hơi đỏ.
Phạm Thiên nói đột ngột như vậy để cô không kịp phản ứng.
Nhớ lại bộ truyện hôm qua mới đọc, mặt cô càng đỏ hơn.
"Lẹ đi, đang nghĩ vu vơ cái gì đấy."
"Dạ, vâng."
Vừa rồi nghe kể chuyện nên Tuyết Lan đã đổi vị trí từ đối diện sang bên cạnh.
Từ từ nhích lại gần Phạm Thiên, Tuyết Lan hai mắt nhắm chặt mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói: "Anh thiệt là. Đây, anh thích làm gì thì làm đi."
Phạm Thiên không khách khí, cũng không thấy có gì không ổn đưa tay ra, trùng hợp làm sao lại đặt lên ngực Tuyết Lan.
Phạm Thiên không có ý định đổi chỗ, còn có việc cần làm đây.
Tuyết Lan bị một hành động này dọa đến cứng người, càng thêm kích động chờ đợi.
Nếu đây là một bộ truyện tranh đều có thể thấy được Tuyết Lan đỉnh đầu b·ốc k·hói.
10 giây, 30 giây, rồi 1 phút, lại mấy phút trôi qua, Tuyết Lan vẫn nhắm chặt mắt nhưng không thấy Phạm Thiên có hành động gì tiếp, tay vẫn đang đặt trên ngực không di chuyển.
Tuyết Lan khó hiểu mở mắt ra.
Phạm Thiên cũng vừa mới mở mắt, nhíu mày trầm tư không biết đang nghĩ gì.
Tuyết Lan lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
"Vừa mới anh đưa hồn lực vào người em kiểm tra qua, hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường." Phạm Thiên nói.
Hóa ra là kiểm tra cái này a, Tuyết Lan có hơi chút thất vọng nhưng vẫn hỏi tiếp: "Không có gì bất thường chẳng phải càng tốt sao, anh đang lo điều gì."
Phạm Thiên không trả lời, người thường có thể Tuyết Lan lại không thể, không có gì bất thường mới là không tốt.
Không có gì lạ, liền thể chất đặc biệt cũng không phải vậy là cái gì làm chức nghiệp của Tuyết Lan xảy ra biến dị.
Nếu phát hiện ra cái gì còn tốt, dù khó ít ra vẫn biết là cái gì. Nếu là xấu còn có cơ sở để tìm cách giải quyết.
Chính vì không biết mới là đáng lo nhất, không biết là gì thì phải xử lý như nào cũng không biết, phương hướng tìm cách cũng không có.
Cái gì đều không vậy còn chơi cái rắm.
Hết cách, Phạm Thiên chỉ có thể lựa chọn đưa toàn bộ số hồn lực trong cơ thể truyền vào trong người Tuyết Lan, lưu lại trong đó. Chỉ cần Tuyết Lan xảy ra chuyện hắn lập tức có thể cảm nhận được, cũng giúp đỡ được một hai.
Nhìn đồng hồ, vậy mà đã 10 giờ tối.
Phạm Thiên lắc đầu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đang ngâm mình trong bồn nước nóng, đột nhiên cửa phóng tắm mở ra.
Không phải ai khác, Tuyết Lan t·rần c·huồng không một mảnh vải che chắn bước vào làm Phạm Thiên giật nảy mình.
"Lâu rồi chúng ta không tắm cùng nhau, để em kì lưng cho anh."
Tuyết Nhan từ cử chỉ đến thanh âm bên trong đều mang theo nghiệp dư mị hoặc chi lực, để riêng trông có chút buồn cười giống như vừa mới lên mạng học xong.
Nhưng là phối hợp với gương mặt xinh đẹp thân hình đầy đặn không chút che giấu kia có thể để cho bất kì nam nhân nào đều phải quỳ gối, quyến rũ vô cùng.
Bất quá nghiệp dư về nghiệp dư, buồn cười về buồn cười Tuyết Lan lại không mang theo bất kì cảm giác gượng ép nào, trôi chảy nhẹ nhàng như là thiên sinh liền vậy, tuy sắc đẹp không phát triển theo hướng này vẫn như cũ có khó có thể cưỡng lại quyến rũ.
Một lần nữa, các chú FBI lại hiện lên ngoài khung cửa sổ vẫy gọi đồng chí lolicon mau đi.
"Lớn đầu rồi nghịch cái gì đó."
Phạm Thiên quá sợ hãi vội đuổi Tuyết Lan ra ngoài: "Anh vẫn còn đang tắm đây, kị cái gì lưng, mau ra ngoài."
Tuyết Lan làm như không nghe nhảy cái ùm vào trong bồn tắm, hai tay hai chân ôm chặt lấy Phạm Thiên thích thú cười.
"Ngượng cái gì cơ thể anh em chả nhìn chán rồi ấy chứ hi hi!" Tuyết Lan nhảy cái ùm vào bồn tắm, hai tay hai chân ôm chặt lấy Phạm Thiên.
Cảm nhận cái kia mềm mềm hai cục mỡ, xúc cảm t·rần c·huồng da thịt truyền đến, hơi ấm từ cơ thể cùng mùi hương hoa lan tuyết thoang thoảng, còn có cái gì giống tóc rất thưa cọ cọ vào người cùng thằng em, phản ứng sinh lý muốn xuất hiện rồi, Phạm Thiên nhân vô hạn sợ hãi.
Tiếng cười trong trẻo vang như tiếng chuông bạc truyền vào tai Phạm Thiên lại như tiếng còi của các đồng chí FBI đáng kính.
Không cho Tuyết Lan nhận ra bản thân có cái gì phản ứng, Phạm Thiên hoảng sợ dưới cố gắng giãy giụa thoát ra.
Dù sao cũng là nhị tinh chức nghiệp gia, hắn muốn đi Tuyết Lan làm sao giữ nổi. Chỉ là không muốn làm đau Tuyết Lan nên có chút khó khăn.
Nhảy ra khỏi bốn tắm, Phạm Thiên tức tốc chạy về phòng đóng chặt cửa lại.
Vẫn may, bé gái 15 tuổi a, lại thêm cái danh em ruột, chậc chậc b·ị b·ắt cũng chung thân là nhẹ.
"Con bé này làm sao vậy, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi tắm chung. Không sợ mình không nhịn được mà hại em ấy hay sao chứ?"
Phạm Thiên lẩm bẩm trong phòng.
"Mà chắc tại mình làm anh quá tốt rồi, tốt tới mức vô điều kiện tin tưởng không chút phòng bị đối với mình."
Mệt mỏi vì dùng quá nhiều hồn lực giúp Tuyết Lan, Phạm Thiên lâm vào ngủ say.
...
Hử, sao giường chật thế nhỉ, mà tay mình bóp cái gì mà mềm vậy? Với cái gì đè lên mình mà nặng vậy ta?
Phạm Thiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại.
Từ từ mở mắt, hắn đã có rồi không ổn dự cảm.
Ánh mắt liếc nhìn sang bên cạnh.
Thịch.
Trái tim Phạm Thiên bỗng ngừng đập, một đạp rơi thẳng xuống đáy vực sâu.
Bảo sao cái gì mà vừa to vừa mềm như vậy, đây con mẹ nó liền là đang bóp ngực Tuyết Lan được không.
Nhưng mà phải công nhận đúng là mềm thật, còn rất có lực đàn hồi.
Không đúng, mày đang nghĩ cái gì vậy thằng súc vật này, mau tỉnh táo lại.
Tự tát vào mặt hai cái Phạm Thiên liền t·ự s·át tâm cũng nổi lên.
Nhìn xung quanh một vòng Phạm Thiên liền hiểu sao lại trong tình cảnh này.
Hắn vậy mà vào phòng của Tuyết Lan.
Là mình ngủ say theo bản năng vào phòng em ấy.
Không đúng, bản năng cái rắm ấy.
Là hôm qua vội nên vào nhầm phòng mới đúng. Lại bởi vì vừa tắm xong rất chi là mệt mỏi nên cũng không tìm đồ mặc mà ngủ luôn.
Tuyết Lan cũng là như vậy, tắm xong cứ thả rông mà về phòng thôi. Không ngủ ngay còn tốt, ngủ ngay mà nói, đồ đều lười mặc cứ như vậy đi ngủ.
Đêm qua sau khi tắm xong về phòng ngủ, thấy Phạm Thiên ngủ ngon như vậy Tuyết Lan cũng không có đánh thức, chui lên giường ôm Phạm Thiên cùng một chỗ ngủ.
Rất lâu a, cơ hội tốt như vậy nhưng không thể bỏ qua.
Bị Phạm Thiên đánh động, Tuyết Lan khẽ rên một tiếng cũng tỉnh dậy theo.
Mới tỉnh dậy, Tuyết Lan vẫn còn mơ hồ dụi dụi mắt nói: "Chào buổi sáng."
Chờ thấy gương mặt bối rối, lo lắng, tự trách của Phạm Thiên, Tuyết Lan bỗng ngồi thẳng dậy cuốn lấy Phạm Thiên.
Khẽ thở một hơi ấm vào trong tai, Tuyết Nhan hì hì cười thì thầm: "Đêm qua anh thật bá đạo quá nha, như là dã thú vậy. Làm em đau hết cả người rồi đây này. Bất quá, bây giờ em với anh cũng tính là một đi, còn cùng nhau trước cả cái chị tên Tuyết Nhan gì đó nữa. Hai ta thế nhưng là trao lần đầu cho nhau á nha."
Lịt lẹ ăn cám rồi.
Bố, mẹ, con có lỗi với hai người.
Tuyết Nhan, Lạc Long, Âu Cơ, còn có Thánh Gióng cùng những người tin tưởng mình nữa, còn cả bố mẹ vợ, xin lỗi vì đã làm mọi người phải thất vọng.
Phạm Thiên vận chuyển hồn lực dồn nén về trái tim, hắn muốn tự diệt tâm đoạt mạng chính bản thân.
Ý nghĩ nguyên bản là vậy nhưng vừa động tới hồn lực hắn mới ngần người ra.
Mẹ nó, ông mày vẫn còn trinh.
Nhưng là Tuyết Lan lừa mình, trông không giống lắm a, bằng chứng còn nguyên đây chưa chạy đâu.
Đúng rồi, có lẽ là do hôm qua thú tính bộc phát, ngu quá, chỉ dùng đến đồ chơi nên không có mất thì sao.
Mang theo bán tín bán nghi tâm, Phạm Thiên lại đưa hồn lực vào trong người Tuyết Lan kiểm tra.
Bố nó, em ấy cũng vẫn còn trinh mà.
Phạm Thiên thở phào.
"Còn may còn may...cái lờ ý."
Trái tim còn chưa nhận được an ủi thì cửa phòng thật mạnh bật tung, Tuyết Nhan đang đứng đó dùng ánh mắt nhìn rác rưởi một dạng nhìn hắn.
Lặng lẽ lau đi mồ hôi lạnh, Phạm Thiên cười khan vài tiếng.
Đầu óc trước nay chưa từng có cấp tốc vận chuyển tìm cách ứng đối, Phạm Thiên đứng bật dậy làm lộ ra sáng sớm sung sức tiểu đệ đệ.
"Ha ha ha Tuyết Nhan, em đến đây có chuyện gì vậy...từ từ Tuyết Nhan, anh có thể giải thích."
"Đồ khốn nạn."
Ầm.
Tuân theo chủ nghĩa quân tử động thủ sau dùng khẩu, Tuyết Nhan một bước phóng tới một quyền đánh ra, một quyền liên tiếp một quyền đem Phạm Thiên đánh bầm dập, trói chặt khống chế lại Phạm Thiên rồi mới có thể tiếp tục nói chuyện.
Tuyết Lan ngồi trên giường vẫn hì hì cười bình tĩnh đứng dậy đi mặc đồ.
Người tới không tốt nhưng cũng không có ác ý, anh vừa hô lên Tuyết Nhan xem ra là cô chị dâu của mình đây rồi.
...
Sau 77 49 lời giải thích cùng minh oan.
"Nói vậy tất cả chỉ là trùng hợp, anh vẫn chưa biến thành súc sinh, là như vậy phải không." Tuyết Nhan lạnh lùng nói.
"Chứ còn gì nữa, đây là em ruột anh đó a!" Phạm Thiên khổ não, hắn cũng không trách Tuyết Lan, đấy vốn là phòng của em ấy thì trách cái bíp ấy.
"Đúng đó, anh làm sao lại thành súc sinh chứ." Tuyết Lan ôm chặt Phạm Thiên cảnh giác nhìn Tuyết Nhan, bộ ngực lớn đè thật mạnh làm cánh tay của Phạm Thiên càng lún càng sâu.
Muốn giúp thì làm ơn bỏ tay anh ra đi a, thật thành súc sinh vậy cũng là do em đó.
Phạm Thiên tuyệt vọng hô hào, nhưng là chiêu ánh mắt gửi thông tin này của hắn rõ ràng là vô dụng.
Bất quá bây giờ để ý mới thấy, Tuyết Nhan mặc dù không tính nhỏ nhưng Tuyết Lan phải to hơn nhiều lắm.
Một bên là vừa tay đại bánh bao, hoặc hơn chút, dù sao chưa thử chưa biết. Một bên, càng so sánh càng đau lòng. Có người muốn được một phần như vậy thoát kiếp bức tường đều không được, người thì dư dả không thiếu dùng.
Khụ, đang nghĩ cái gì vậy thằng khốn này.
Phạm Thiên vội lấy lại tỉnh táo.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt như lóe lên tia lửa. Hai người đều có ấn tượng đầu về nhau không tốt đẹp gì.
Cuối cùng vẫn là Phạm Thiên đứng ra, lấy thân cản đạn di chuyển lực chú ý hai người.
"Chúng ta xuống ăn sáng cái a, có chút đói."
Tuyết Nhan hừ lạnh một tiếng quay người đi xuống nhà.
Tuyết Lan hì hì cười cũng buông ra Phạm Thiên tung tăng chạy xuống.
Phạm Thiên nghiêm trọng hoài nghi con bé này là cố ý.
...
Ăn sáng, hiếm thấy Tuyết Nhan trổ tài một bữa Phạm Thiên cũng không xen vào.
Rất ngon, Phạm Thiên cho ra một đánh giá như vậy.
Ăn xong Tuyết Lan thuần thục bê bát đi rửa.
Đã sớm thông báo Tuyết Lan không có bất ngờ, cả ba lên xe đi về Lãnh gia một chuyến.
Gặp mặt, hai bác tiếp đón so lần đầu gặp Phạm Thiên còn muốn nhiệt tình hơn vài phần, cũng tặng một loạt các loại quà.
Ở lại chơi một ngày, gặp thoáng hai bác gặp mặt hỏi thăm một chút được rồi.
Ba người lại lên xe, đích đến: thành phố Miền Trung.
Ở đây có trường Đà Nẵng sắp diễn ra kỳ thi tuyển sinh, và cũng là trường mà Phạm Thiên muốn để Tuyết Lan thi vào.
Nếu nói trường Bắc Ninh là trường số một Việt quốc thì cũng không sai, nhưng đó là trên tổng thể.
Tách riêng ra ba chức nghiệp trường Bắc Ninh về mảng chỉ dạy phù thủy chỉ đứng thứ ba, hồn sư mới là chủ lưu của trường Bắc Ninh.
Mà Đà Nẵng chính là ngôi trường đào tạo phù thủy số một cả nước.
Lúc đầu thuyết phục Tuyết Lan thi vào trường này khá khó khăn vì em ấy cứ muốn học cùng trường với Phạm Thiên. Mãi đến khi biết trường Bắc Ninh ba năm mới thu một lần thì mới chịu thi vào trường này.
"Anh thật sự không lo lắng cho em ấy chút nào sao?" Nhìn Phạm Thiên bình tĩnh như vậy, Tuyết Nhan hiếu kì hỏi.
Phạm Thiên khẽ cười: "Không phải lo, anh tin con bé!"
Phạm Thiên thật sự không nghĩ Tuyết Lan sẽ trượt, lý do có quá nhiều.
Chỉ tính riêng chức nghiệp phù thủy thời gian của Tuyết Lan liền đủ chèo chống tất cả.
Cho dù không được thì tài nguyên hắn gửi về không ít, Tuyết Lan đạt cấp 12 phối hợp công pháp của hắn dư sức rồi.
Huống chi Đà Nẵng cũng không giống Bắc Ninh khảo nghiệm khó như vậy. Bài kiểm tra là đánh với giáo viên khảo nghiệm, biểu hiện đủ tốt có thể nhập học, không có nguy hiểm gì nên cũng không có gì để lo.
Không ngoài Phạm Thiên dự tính, Tuyết Lan dễ dàng vượt qua nhập học trường Đà Nẵng.
Phạm Thiên đang chờ sẵn ngoài cổng chuẩn bị rời đi, hắn đang chờ.
Tuyết Lan từ trong trường, vừa chạy ra vừa vẫy tay hô lớn: "Anh, em đỗ vào trường rồi."
Theo mỗi bước chân, hai cục mỡ trước ngực Tuyết Lan lại nảy nảy vài lần thu hút hết ánh nhìn của những người khác có mặt.
Phạm Thiên cười cười, đưa tay xoa đầu Tuyết Lan khen ngợi không ngớt.
"Đi, anh dẫn hai người đi chơi ăn mừng, hôm nay anh bao hết!" Phạm Thiên hào phóng nói.
Theo ý muốn của Tuyết Lan, ba người cùng nhau đi tới công viên.
Đến trưa đi ăn khắp các quán vỉa hè, đủ loại thức ăn ngon.
Đến chiều lại tiếp tục đi chơi.
Tuyết Lan dẫn theo hai người cùng nhau đi du lịch hết cả một ngày, đến tận tối lại cùng nhau đi chơi chợ đêm.
Dù sao cũng là dịp đặc biệt, Phạm Thiên bỏ qua việc tu luyện tận hứng cùng Tuyết Lan xả láng khắp nơi, bồi Tuyết Nhan chơi cả một ngày.
Hôm sau lịch trình đã được lên sẵn, ba người lại tiếp tục lên đường.
Bất quá cuộc chơi cũng không được nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu năm học mới.
Lúc này Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan mới chuẩn bị quay về.
Đưa Tuyết Lan về trường, Tuyết Nhan ở trong xe bận làm gì đó, còn Phạm Thiên đưa Tuyết Lan đến tận cổng.
Lúc này tuyển sinh đã kết thúc, cũng chưa đến lúc bắt đầu học nên rất vắng học sinh giáo viên, cổng trường không thấy một bóng người.
Phạm Thiên quay người định rời đi.
Đi ra vài bước Tuyết Lan bỗng xoay người gọi Phạm Thiên lại.
Làm động suỵt nhỏ tiếng khẽ cười nói: "Nhắm mắt lại đi, em tặng anh một món quà bất ngờ!"
Phạm Thiên cười nhu hòa đầy cưng chiều, ngoan ngoãn nghe theo nhắm mắt lại.
Đột nhiên một đôi môi mềm mại hơi ẩm ướt đặt lên miệng hắn.
Kinh ngạc mở mắt ra, Tuyết Lan vậy mà lại chạy tới nhón chân lên hôn hắn.
Hai tay ôm lấy đầu Phạm Thiên, Tuyết Lan dùng lưỡi của mình đẩy hàm răng của Phạm Thiên ra.
Cái lưỡi ướt át đấy không chút kiêng kị gì luồn vào bên trong. Mang theo một chút nước bọt, lưỡi của Tuyết Lan cuốn lấy lưỡi của Phạm Thiên, tất cả của cả hai hòa quyện vào làm một.
Phạm Thiên ngu người, đứng đần ra đấy không biết phải phản ứng như nào.
Cũng không phải không muốn, giống như có một lực lượng nào đó để hắn không thể di chuyển, chính xác là chuyển động cơ thể chậm vô số lần.
Tuyết Lan không có dừng lại, cũng chưa thỏa mãn thừa thắng xông lên. Chủ động cuốn chặt, nuốt lưỡi của Phạm Thiên kéo sang miệng của mình, để Phạm Thiên cũng cảm nhận được vị nước bọt của bản thân, như vậy mới thật sự là hòa vào làm một.
Phạm Thiên dưới tình trạng bị động bị nấu cháo lưỡi nóng bỏng tay.
Quá trình dài dòng nhiều bước nhưng đều là người tu luyện, làm việc chỉ cần muốn thì đều rất nhanh.
Ăn xong một bát cháo Tuyết Lan mới chịu dừng lại.
Hôn xong chạy, đi được một đoạn xa Tuyết Lan bỗng xoay người ngoảnh đầu lại. Một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo những cánh hoa bay phấp phới.
Tuyết Lan cười hì hì nói:
"Anh với chị Tuyết Nhan vẫn chưa tới mức đó đúng không, em nhất định sẽ không chịu thua đâu. Bây giờ thì cả ngủ lần đầu lẫn nụ hôn đầu đều là của em rồi nhé."
"À phải rồi, đây chỉ là một cách chào tạm biệt thôi anh đừng bận tâm!"
Nói xong Tuyết Lan liền chạy đi mất, để lại Phạm Thiên vẫn đứng như trời trồng ở đó.
Tuyết Nhan ngồi trong xe không để ý, thấy Phạm Thiên đứng đực ra đấy thì thúc giục:
"Còn chuyện gì ạ. Mau đi thôi, chúng ta tranh thủ về sớm chút."
Tỉnh hồn lại, Phạm Thiên chạy về trong xe.
Tiếng động cơ ầm ầm khởi động, Tuyết Nhan lái xe bay thẳng về trường.
Trên đường, Phạm Thiên vẫn luôn ngẩn người suy nghĩ.
Hắn liên tục tự bảo bản thân rằng đó chỉ là một cách chào hỏi đặc biệt, bọn họ là anh em. Ít nhất trên cơ thể là vậy.
Thế nhưng không hiểu sao vẫn có một số suy nghĩ Phạm Thiên không tài nào loại bỏ khỏi đầu được.
Phạm Thiên không nhịn được mà sờ lên môi.
Hương vị vẫn còn đó, vị kem dâu tây đậm đà vẫn còn đọng lại cùng với...vị của nụ hôn ấy.
"Anh không sao thật chứ. Sao tự nhiên lại thất thần ra vậy." Tuyết Nhan nhíu mày hỏi.
Phạm Thiên giật mình vội lắc đầu.
"Không có gì, suy nghĩ một vài chuyện thôi."
Nói rồi Phạm Thiên nhắm mắt lại tu luyện. Cũng chỉ có tu luyện mới giúp hắn được lúc này, mới quên đi mọi thứ.