Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 12: Giành tinh nguyệt thảo, hảo chim hảo chim




Chương 12: Giành tinh nguyệt thảo, hảo chim hảo chim

"Tách ra, Âu Cơ với Long hai đứa cầm chân nó. Tuyết Nhan chúng ta cùng lên. Gióng mày ở đằng sau hỗ trợ mọi người!"

Phạm Thiên thật nhanh sắp xếp đội hình, chỉ huy cả đội chiến đấu.

Sau một hồi, con khỉ đột ngoan cố cấp 30 này cũng bị mọi người hạ gục.

"Ngon, nội đan nữa." Thánh Gióng vui vẻ chạy tới móc nội đan của yêu thú ra.

"Âu Cơ, sắp tới chưa?" Phạm Thiên hỏi.

Âu Cơ lấy bản đồ ra xem xét một chút, nói:

"Gần rồi, bây giờ chúng ta gặp nhiều yêu tộc hơn cũng là vì vậy, bọn chúng cũng đang nhắm tới chỗ tinh nguyệt thảo đó."

Cả đội lại tiếp tục lên đường, hơn một tuần qua tất cả đều có thu hoạch khá phong phú, nguyện quả là nhiều nhất cùng một khu nhỏ nguyện thạch đã khai thác xong. Chủ yếu vẫn là nội đan yêu thú, càng vào trung tâm lại càng gặp nhiều, Thánh Gióng cũng vì vậy mà cười sắp rách miệng luôn rồi.

Bởi vì yêu thú bắt đầu dày đặc hơn nên cả đội chỉ có thể di chuyển chậm lại.

Nửa ngày sau cả đội đã thấy được mục tiêu.

Đó là một đám tinh nguyệt thảo cao 39 cm, nếu chờ chúng dài kên 40 cm thì cũng là lúc lên tứ tinh.

Xung quanh là hai mươi con yêu thú đều trên cấp 30, liền cấp 38, 39 cũng có, chỉ chờ tinh nguyệt thảo lên cấp liền sẽ c·ướp lấy.

Năm người núp ở gần đó thảo luận kế hoạch.

"Không thể đợi nếu không cho dù chúng ta có lấy được thì cũng phải giao nộp lên cho gia tộc!" Âu Cơ nói.

"Hay là bây giờ cứ xông vào lấy, dựa vào năm người chúng ta phối hợp thì vẫn có thể thoát ra!" Thánh Gióng đưa ra ý kiến.

Tuyết Nhan cùng Lạc Long ngay lập tức phủ định ý kiến này, nó quá nguy hiểm, ở đó có hai mươi con chứ không ít, trong đó còn có ba con gần đột phá tứ tinh rồi nên dù thoát được cũng sẽ khiến mọi người phải chịu trọng thương, cái này không đáng.

"Vậy phải làm sao a, ngoài xông thẳng vào cũng đâu còn cách nào?" Thánh Gióng vò đầu bứt tai cũng chả nghĩ ra được đường nào khác.

Mọi người lại rơi vào trầm tư, không thể lợi dụng lúc bọn yêu thú quần chiến c·ướp lấy lại không đối đầu trực diện, việc lẻn qua cũng là bất khả thi, hoàn toàn không có cách.

"Đúng vậy a, chẳng phải cứ đi vào là được à làm gì mà phải trộm chứ, dù sao đấy cũng không phải của bọn chúng."

Nghĩ lại ý kiến của Thánh Gióng, chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu Phạm Thiên, thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người hắn mới cười giải thích.

Hồn kỹ thứ hai của hắn là binh thể, có thể dùng hồn lực của bản thân để hóa thành binh khí, cũng có thể dung hợp thêm thứ khác vào trong lúc hóa hình để binh khí đó có được đặc tính của thứ đã cho vào.

Bây giờ chỉ cần bỏ thuốc kích dục cực mạnh vào và tạo ra mũi tên thì liền có thể để bọn yêu thú động dục rồi quay ra giao thông với nhau, như vậy thì mọi việc liền đơn giản rồi.

"Mẹ nó quân đ·ồi b·ại, mày vậy mà muốn đánh thuốc cả động vật. Nhưng mà tao thích. Duyệt, triển khai kế hoạch a."

Lạc Long thán phục trước mưu hèn kế bẩn của Phạm Thiên, sau đó nở một nụ cười bỉ ổi nhìn về phía đám yêu thú.

Hắn còn chưa nhìn cảnh đó bao giờ đâu, số lượng lớn và chủng tộc đa dạng như lúc này lại càng chưa.

"Nhưng như vậy cũng không được, chúng ta lấy đâu ra thuốc chứ. Chẳng lẽ có ai ở đây mang theo loại này hay sao."



Tuyết Nhan nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn ba thằng con trai duy nhất ở đây, còn có cả ánh mắt của Âu Cơ nữa.

Ba người nuốt nước bọt cái ực, họ đảm bảo chỉ cần bảo có một tiếng liền sẽ bị hai cô nàng này lao vào hội đồng, từ đó đưa vào danh sách đen được tuyệt đối cảnh giác.

"Khụ khụ không phải vậy, chẳng phải chúng ta có rất nhiều nguyện thảo sao cả nguyện quả nữa, anh có công thức nên không cần nhìn như vậy đâu!"

Phạm Thiên lên tiếng giải thích định phá bầu không khí này, chỉ là hắn không lên tiếng thì thôi chư đã nói thì chỉ tổ bóp bi mình.

"Cái gì? Anh sao lại biết cái loại công thức đó, mục đích của anh là gì?"

Tuyết Nhan ánh mắt di dời lên người Phạm Thiên. Nàng cười híp mắt hỏi làm hắn lạnh hết cả sống lưng.

Ánh mắt này hắn đã từng gặp rồi, là ngày đó ở chỗ cô giáo, không sai được.

Chột dạ, mồ hôi đầy đầu, Phạm Thiên không biết nên giải thích như thế nào. Hắn cũng không thể nói là kiếp trước có nghiên cứu thứ này rồi bào chế vài phần luôn mang trên người để đề phòng mấy cái trường hợp bên bờ hồ gặp sư tỷ muội hay gặp công chúa nước bạn đi.

Phạm Thiên quăng ánh mắt cầu cứu đám bạn. Đám lìn này không quan tâm, quay đầu qua bên khác né tránh ánh mắt Phạm Thiên làm hắn tức điên.

Cuối cùng hắn chỉ đành bán người bố chồng của mình vậy, xem như hai bên trả nợ nhau đi.

"A ha ha ha, cái này là bố em dạy anh đấy, bảo là nếu con bé không nghe lời hay cứ chạy trốn thì chỉ việc áp dụng công thức này vào là xong." Phạm Thiên lúng túng cười.

"Thật không?" Tuyết Nhan vẫn cứ lạnh lùng nhìn hắn.

"Thật mà, nếu không ai đi học mấy cái này làm gì chứ." Phạm Thiên thành thật nói.

Khả năng diễn xuất đến cực hạn. Đôi mắt long lanh lấp lánh như nhật nguyệt tinh thần không chứa chút tạp chất.

"Cũng đúng, lúc trước xác thực có lần bố kể em rằng lần đầu của bố mẹ chính là nhờ thứ này, được em tạm tin anh!" Vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng đây không phải lúc nói mấy chuyện này, Tuyết Nhan tạm bỏ qua.

Vãi nồi, thế mà thật sự chơi chiêu này luôn hả, sẽ không phải liền bố mẹ mình cũng là như vậy a, rốt cuộc hai cái nhà này còn tập tục gì nữa không vậy, Phạm Thiên gào thét trong lòng.

"Tuy nhiên bởi vì vật liệu hạn chế, ba con mạnh nhất kia sẽ không bị ảnh hưởng nên vẫn phải tìm cách giải quyết nó mới được!"

Phạm Thiên nhắc nhở một chút không tí nữa bất cẩn lại hại cả đám thì xong rồi.

Phân cho mỗi người một nhiệm vụ, ba con yêu thú mạnh nhất kia vẫn phải chuẩn bị một kế hoạch riêng mới xử lý được.

Lấy nguyện thảo cùng nguyện quả ra, Phạm Thiên bắt đầu chế ra thuốc kích dục theo phối phương của riêng mình.

Chỉ một lát, mười tám cái mũi tên thần tình yêu đã hoàn thành.

Tiếp cận gần thêm một chút, Phạm Thiên dương cung lên nhắm vào đám yêu thú.

Từng mũi tên lấy cực nhanh tốc độ và tính chuẩn xác được bắn ra. Cả đàn yêu thú không con nào có thể né tránh.

Đem mười bảy con yêu thú yếu yếu xử lý, Phạm Thiên khiêu khích ba con mạnh nhất cho chúng đuổi theo mình rồi nhanh chóng rút lui theo kế hoạch.

Hắn chạy thẳng về phía chiếc bẫy được đào sẵn, tuy đơn giản nhưng thực dụng, nó có thể cầm chân được một con yêu thú một thoáng, như vậy bốn người đấu với hai con yêu thú mặc dù khó khăn nhưng vẫn có thể rút lui kịp thời, bảo vệ tính mạng được.

Đang chạy, Phạm Thiên ngoảnh đầu lại nhìn một cái. Không ngoảnh thì thôi, cái này ngoảnh lại trực tiếp dọa cho Phạm Thiên sợ hết hồn. Con yêu thú thứ mười bảy đang nhắm thẳng tới hắn, ánh mắt tình thương mến thương làm lòng hắn rét lạnh. Hắn quên mất mười bảy là số lẻ, yêu thú thì không biết chơi thờ ri săm nên còn dư ra một con.

"Vãi rồi, cứu con các đồng chí, con mắm kia nhắm tới con kìa!" Phạm Thiên vừa chạy vừa gào thét.



Hắn vẫn chạy thẳng về cái bẫy, vừa chạy vừa quát:

"Thay đổi kế hoạch, một con vào bẫy thì Âu Cơ ngay lập tức quay trở lại thu hoạch tinh nguyệt thảo cho anh!"

"Tuyết Nhan, hai chúng ta kiêm hai con, Long cùng Gióng lo con còn lại!"

"Nhớ là phải tập chung vào câu thời gian, đừng quá ham chiến. Đặc biệt là mày đấy Gióng."

Vốn đã không quá thông minh nay lại dính phải thuốc nên con yêu thú này trở nên ngu vô cùng, cứ vậy mà một đường chạy theo Phạm Thiên.

Mặc dù Phạm Thiên đã cố cắt đuôi nhưng không thành, cuối cùng vẫn là con yếu nhất này rơi xuống hố.

Bất đắc dĩ Phạm Thiên chỉ có thể dụ ba con yêu thú mạnh nhất vào một chỗ.

Bốn người lập tức lâm vào khổ chiến.

Dù là đã ở gần nhau để hỗ trợ cộng thêm ba con yêu thú tự làm vướng chân nhau nhưng chiến đấu vẫn rất khó khăn. Đặc biệt là Phạm Thiên, một mình một con nên dù đã tránh đối đầu trực diện thì vẫn b·ị t·hương liên tục.

Lại lần nữa bùng cháy tinh huyết, Phạm Thiên mới miễn cưỡng duy trì né tránh để không b·ị t·hương.

Thấy mọi người cũng đang gặp khó khăn, còn tiếp tục sẽ b·ị t·hương nặng. Tính toán thời gian Âu Cơ cũng gần xong rồi, Phạm Thiên hét lớn:

"Tất cả chuẩn bị toàn lực đánh vào con chim đó, mặc kệ c·hết không c·hết phải ngay lập tức rút về chỗ Âu Cơ ngay hiểu chưa!"

Nói xong không cần biết ba người khác có nghe hay không, Phạm Thiên lập tức vận dụng toàn bộ sức mạnh đánh ra một chiêu.

"Phượng vũ đệ cửu kiếm, băng phong thế giới."

Khác với lần trước cưỡng ép sử dụng chỉ có thể gọi ra hư ảnh tăng lên uy lực cho chiêu thức, bây giờ lên cấp 20 xong kiếm pháp của hắn đã giống như kỹ năng ở thế giới này, có thể thực thể hóa hư ảnh thành hàng thật rồi.

Một con băng phượng xuất hiện, tiếng hót truyền đi khắp rừng, ba con hồn thú ngay lập tức bị đóng băng trong một khoảnh khắc.

Vì đã có chuẩn bị trước, ba người Tuyết Nhan liền dùng ra chiêu thức mạnh nhất của bản thân đánh thẳng vào con xích lôi điểu rồi ngay lập tức rút lui.

Mấy người vừa lùi lại băng phong liền lập tức tan ra, Phạm Thiên mặc kệ toàn lực chạy hướng về phía Âu Cơ.

Tới vùng trung tâm, Âu Cơ vừa lúc ngặt xong, Phạm Thiên hét:

"Xong rồi thì rút lui mau, lẹ lên!"

Âu Cơ nhìn thấy hai con yêu thú đang truy đuổi ngay đằng sau đã hiểu chuyện, không dám chậm trễ vội lấy xe bay ra. Cả đội nhảy vào trong xe nhanh chóng bay đi.

Còn may con xích lôi điểu đó b·ị đ·ánh trọng thương llnên không đuổi theo được, nếu không có lẽ cả đám phải bỏ mạng lại rồi.

Trước sự gào rú của hai con yêu thú, năm người bay đi trong sự kích thích.

"Phê như chọc chó đông lào, có muốn không chúng ta quay lại làm thêm pha nữa!" Lạc Long tim đập nhanh nói.

"Công nhận kích thích thật." Thánh Gióng cũng đồng ý.



Bốp x2.

"Đậu má hai cái thằng này, tìm c·hết thì tìm một mình đi đừng có lôi bọn tao theo!" Phạm Thiên kí đầu mỗi đứa một cái nói.

"Âu Cơ em cứ bay đi, con chim kia trọng thương rồi nên không tìm chúng ta gây phiền phức được đâu. Trước tìm nơi nào cao chút cho cả bọn nghỉ ngơi trị thương đã!"

"Hiểu rồi anh Thiên!"

Âu Cơ dựa theo bản đồ lái xe bay thẳng đến một vách đá.

Nơi này khá cao, không phải yêu thú biết bay là không tới đây được, cũng tính là an toàn.

Cả đội xuống xe dựng lều bắt đầu nghỉ ngơi trị thuơng.

Nửa đêm, đột nhiên tất cả mọi người tỉnh lại.

Bọn họ cảm nhận được có một con yêu thú tam tinh đỉnh phong đang bay về phía bên này, tất cả mọi người d·ập l·ửa cất đồ rồi trốn vào một góc.

Sau một lát, con yêu thú đó xuất hiện.

Là con xích lôi điểu bị bốn người đánh trọng thương lúc chiều. Sau một buổi nằm nghỉ nó đã có sức bay về tổ.

"Chắc trên vách đá này có tổ của nó!" Tuyết Nhan nhìn nó bay lên bên trên nói.

"Có vẻ đây sẽ là vụ thu hoạch lớn thứ hai trong chuyến đi này của chúng ta đó." Phạm Thiên nhìn xem con xích lôi điểu, ánh mắt tỏa sáng.

Thánh Gióng nghe nói vậy liền biết Phạm Thiên định làm gì, cũng vui vẻ ra mặt.

Nội đan yêu thú tam tinh đỉnh phong rất đắt đó nha, lại thêm xác yêu thú nữa có lẽ cũng có thể chế tạo được một bộ giáp tốt.

Cả đội ẩn nấp chờ đợi một hồi cho con xích lôi điểu mất lòng cảnh giác bắt đầu ngủ say trị thương thì lòng mang ý xấu cưỡi xe bay lên.

Lên trên, lúc này bọn họ mới thấy được hóa ra trong tổ con chim này còn có thêm mấy quả trứng nữa, dù trọng thương chim mẹ vẫn không quên quay về ấp trứng và bảo vệ các con của mình.

Trước cảnh này, tất cả đều cảm động, ánh mắt nhu hòa. Đây chính là tình mẫu tử a.

Mọi người quyết định không g·iết con chim nữa

...mà g·iết cả nhà nó luôn.

"Phượng vũ đệ cửu kiếm, băng phong thế giới."

Phạm Thiên bung lụa, mặc dù trên người có thương lại không thiêu đốt tinh huyết nhưng lần này lại chỉ có một đứa. Mà con xích lôi điểu cũng chả khá khẩm gì, ngay lập tức xích lôi điểu đã bị đóng băng.

Bốn người khác chờ sẵn, vừa có cơ hội liền toàn lực xả chiêu đánh hết về con xích lôi điểu.

Chú chim nhỏ bé đáng thương cứ uất ức như vậy mà bị một đám ôn thần nhị tinh đ·ánh t·ới c·hết.

"Oắt đờ heo dễ vãi, cứ như vậy liền đ·ánh c·hết tam tinh đỉnh phong rồi, phê!" Lạc Long không tin nổi nói.

"Mày thì sướng rồi tao mới khổ đây này, mệt c·hết tao rồi!" Phạm Thiên thở hồng hộc mắng, vừa nói liền phun ra một ngụm máu.

Sử dụng hồn lực quá sức cộng thêm thương thế chưa khỏi lại cố dùng chiêu phong ấn tam tinh đỉnh phong vẫn là quá sức đối với hắn. Dù chỉ là trong vài giây đi nữa thì cách biệt vẫn là quá lớn. Có lẽ trong một ngày tới hắn sẽ hoàn toàn không có sức đi làm gì, liền hồn lực cũng không thể dùng.

"Ha ha ha lời to rồi, ba quả trứng xích lôi điểu dù không nuôi làm thú cưng thì bán đi cũng đầy tiền, chuyến này giàu to rồi ha ha ha." Lạc Long vui sướng ôm quả trứng to bằng cả người mình nói.

"Thôi mau tập chung chữa thương đi, chúng ta vẫn còn hơn hai tuần ở trong này nữa đấy, bây giờ phải khôi phục hoàn toàn trước đã rồi làm gì thì làm." Phạm Thiên khoanh chân ngồi xuống tại chỗ tiếp tục chữa trị nói.

Cả đám nghe vậy cũng làm theo, Tuyết Nhan đến gần Phạm Thiên ngồi xuống. Âu Cơ cùng Lạc Long ra một góc cách đó không xa còn Thánh Gióng đành cô đơn một mình làm bạn cùng mấy quả trứng tại trong tổ chim vậy.