Chương 11: Đi rừng cúc phương
Hai tháng sau.
"Anh, em thức tỉnh chức nghiệp rồi nè, là pháp sư thời gian!" Giọng nói tràn đầu sự hưng phần của Tuyết Lan truyền qua điện thoại.
"Thời gian, chức nghiệp hiếm nha, chỉ nghe chữ thời gian trong tên thôi đã thấy mạnh rồi." Phạm Thiên cười, nói.
"Hì hì em mà lại."
"Được rồi, để anh gửi cho em chút tài nguyên với sách kỹ năng. Có cả kinh nghiệm tu luyện của anh trong đó nữa nên nhớ đọc kỹ đó!"
"Dạ vâng, à đúng còn có chuyện này nữa. Lúc em thức tỉnh đã có chút chuyện xảy ra..."
"Anh hiểu rồi, nếu chưa có gì thì cứ trước để đó, đợi anh về rồi kiểm tra cho!"
Cúp máy, Phạm Thiên rơi vào trầm tư, vừa rồi Tuyết Lan đã gọi cho hắn báo tin em ấy đã thức tỉnh chức nghiệp. Mọi chuyện vẫn rất tốt, hai anh em nói chuyện rất vui vẻ.
Cho đến khi Tuyết Lan nói rằng mình thức tỉnh có chút không bình thường. Vấn đề của Tuyết Lan cũng không phải bình thường, chỉ là nếu đã kiểm tra ở bệnh viện rồi thì trước cứ để đó, vài tháng nữa là hết năm rồi lúc đó về kiểm tra kỹ hơn vậy.
Tạm bỏ qua một bên, Phạm Thiên lại tiếp tục tu luyện, hai tháng qua tháng nào Tuyết Nhan cũng tới tìm hắn một lần để đi chơi làm hắn có chút phiền muộn, khó lựa chọn, cũng chỉ có tu luyện là giúp hắn quên được mọi thứ.
Lại một tháng nữa, ngoài cửa phòng Phạm Thiên tụ tập ba người, Âu Cơ, Lạc Long và Thánh Gióng.
"Âu Cơ hả, tìm anh làm gì vậy? Mà sao có cả Gióng ở đây thế này?" Phạm Thiên mở cửa lười biếng hỏi, hắn có chút khó hiểu.
Âu Cơ cùng Lạc Long thì thôi đi, ít nhất một lần một tháng hai đứa sẽ cùng Tuyết Nhan tới rủ hắn đi chơi nhưng lần này lại có thêm Thánh Gióng cũng lạ, lại không thấy Tuyết Nhan đâu nữa.
Mặc dù vài lần ra ngoài có gặp nhau, chơi thân hơn với Thánh Gióng nhưng không đến mức đem nó đi thay Tuyết Nhan luôn a, anh mày chưa vã tới mức đó.
"Vâng, bọn em tới tìm anh đi phó bản cày nè, vừa lúc em có năm danh ngạch nên tới rủ anh với chị Tuyết Nhan một thể!" Âu Cơ cười nói.
Phạm Thiên lại nhìn sang Thánh Gióng, thế ông ở đây kiểu quái gì, cho lời giải thích đi.
"Ha ha ha còn không phải đang định tìm mày đánh một trận hay sao, rồi đúng lúc gặp hai người này trên đường nên được rủ đi cùng luôn, thật sự rất may mắn đó chứ hả." Thánh Gióng khoác vai Phạm Thiên cười sảng khoái:
“Mà không ngờ mày lại là con nghiện bế quan đó nha, đúng một tháng mới ra một lần, mỗi lần được có một hai ngày. Thảo nào mấy tháng qua ít gặp như vậy.”
Nói xong Thánh Gióng lại vui sướng cười, nghĩ đến việc bản thân chuẩn bị được đi phó bản làm hắn cười không ngậm được mồm, thật sự quá tuyệt vời.
Thánh Gióng vui như này cũng dễ hiểu, nếu như nói tài nguyên gồm những thứ chứa thiên địa nguyện lực như nguyện quả, nguyện thạch hay nguyện dịch là kho báu thì những phó bản như này chính là đảo kho báu. Bên trong không chỉ có thể săn bắt yêu thú kiếm nội đan của chúng mà còn có rất nhiều nguyện quả hay nguyện thạch nữa. Nếu may mắn thậm chí có thể tìm thấy nguyện dịch tự nhiên thì giàu to.
Nội đan là thứ khi yêu thú lên cấp 20 sẽ ngưng tụ ra, nếu không dùng để hấp thu tu luyện thì cũng có thể bán đi cho người khác luyện đan luyện khí, giá vẫn rất cao.
Còn nguyện dịch tự nhiên thì càng hiếm, bình thường dùng nguyện dịch của trường cho đều là hàng nhân công làm ra thôi, tùy vào cấp bậc của người ngưng tụ mà chất lượng sẽ khác nhau. Cứ theo tỉ lệ như vậy thì phải đến tám tinh nguyện dịch người đó ngưng tụ ra mới so được đến nguyện dịch tự nhiên.
Thế nhưng tám tinh cường giả vốn đã hiếm nay còn muốn một tên ngu làm như vậy thì lại càng không thể nào, đem phần nguyện lực đó đi hấp thu tu luyện tăng cảnh giới không phải ngon hơn à, đến tám tinh còn thiếu gì tiền bạc mà phải ngưng tụ nguyện dịch đi bán để làm giảm tốc độ tu luyện của bản thân chứ.
Cho nên mỗi lần tiến vào phó bản chỉ cần đi ra được thì người đó sẽ có một bút tài phú cực lớn, nếu may mắn thậm chí còn có thể giàu to.
Chính vì những lý do này lên mấy khu phó bản luôn hạn chế số lần vào, các đại gia tộc cùng thế lực chia nhau kiểm soát chặt chẽ các phó bản trên cả nước.
Mà phó bản Âu Cơ định đưa mọi người tới dù chỉ là cấp thấp nhất, tài nguyên chỉ trong phạm vi cấp ba mươi nhưng lượt vào vẫn quý hiếm vô cùng, chỉ cần nhìn Thánh Gióng lúc này là thấy được.
"Cũng được, chỉ ngồi trong phòng tu luyện đúng là có chút khó chịu, ra ngoài kiếm chút đồ vẫn rất tốt. Đợi anh chút rồi đi." Phạm Thiên nói xong lại quay vào phong cất mấy quyển công pháp, thay bộ đồ rồi lên đường.
"Bây giờ chúng ta phải đi rủ chị Tuyết Nhan nữa, lát nữa phải nhờ ảnh rể rồi hì hì." Trên xe, Âu Cơ cười nói với Phạm Thiên.
"Hiểu rồi, để anh!"
Xe của Âu Cơ vẫn là rất nhanh, lại bay nữa lên không vướng víu gì, chỉ trong hơn hai tiếng liền đến Lãnh gia.
"Mẹ ơi, chui chạn đại vương thật lợi hại, có vợ giàu như này thì lo cái quái gì nữa. Đột nhiên lại cảm thấy lọt vào hội nhà giàu a, còn tưởng có tao cùng Thiên hội nhà nghèo hóa ra là có mình tao thôi à."
Thánh Gióng sợ hãi than, thật sự Lãnh gia quá giàu rồi, ai lần đầu nhìn thấy cũng phải rung động.
Tiến vào trong, lúc này Lãnh gia chủ đã đi làm, chỉ có Lãnh phu nhân là ở nhà nên có thể tiếp đãi mọi người.
"Tiểu Cơ, tiểu Long còn có cả tiểu Thiên con rể mẹ nữa, với lại ai đây, bạn mới của Tuyết Nhan hả, mau mau vào ngồi đi." Lãnh phu nhân cười nói.
"Dạ cháu chào dì ạ!" Lạc Long và Thánh Gióng cùng nói.
"Dì Lãnh, con nhớ dì quá đi à!"
Âu Cơ nhào tới ôm Lãnh phu nhân nũng nịu.
"Dì cũng nhớ cháu lắm. Tới tìm Tuyết Nhan hả, con bé đang trong phòng tu luyện ấy, mấy đứa ngồi xuống ăn kẹo uống nước đi để dì đi gọi!" Lãnh phu nhân xoa đầu Âu Cơ nói.
"Dạ thôi, để con lên gọi cho ạ, mẹ cứ ngồi chơi với Âu Cơ đi!" Phạm Thiên đứng lên nói.
Lãnh phu nhân cũng không từ chối. Gật đầu một cái rồi ngồi xuống ghế nói chuyện cùng ba người Âu Cơ.
Tới phòng tu luyện, Phạm Thiên trước tiên là dùng sẵn long văn sau đó lại rút kiếm ra rồi mới bước vào phòng.
Vừa vào Phạm Thiên liền vội tránh né, một cây tam xoa kích phóng tới cắm thật mạnh vào mặt đất nơi Phạm Thiên vừa đứng.
"Tuyết Nhan à, có thể không như vậy chơi được không!" Phạm Thiên khổ não nói.
Mỗi lần tới chơi hay tìm người đều là như vậy, trước tiên cứ phải đánh một trận trước rồi nói tiếp, mà lần nào cũng là hắn đơn phương b·ị đ·ánh, khổ vô cùng.
Tuyết Nhan mặc kệ, không hề nói gì lao tới, băng long phá hướng thẳng Phạm Thiên.
Bất đắc dĩ Phạm Thiên lại phải bồi nàng một hồi.
Một lát sau hai người trở lại, cơ thể thế nào thì không biết nhưng hai con mắt gấu trúc của Phạm Thiên lại là làm cho tất cả mọi người cười một tràng điên đảo.
"Vậy thôi tạm biệt dì, chúng cháu đi đây ạ!"
Tạm biệt Lãnh phu nhân, tất cả mọi người lên đường tới rừng cúc phương, một chuyến hành trình dài một tháng bắt đầu.
...
"Phải rồi Âu Cơ, mục đích chuyến đi này là gì vậy hay chỉ đơn thuần là đi săn thôi?" Tuyết Nhan hỏi.
"Hả em chưa nói với chị à? Đợi em chút!"
Âu Cơ lấy ra một tấm bản đồ của khu rừng, chỉ vào mục tiêu của chuyến đi này.
Nơi cần tới là trung tâm khu rừng, ở đó có một đám tinh nguyệt thảo, nguyện thảo cấp 39. Nếu chỉ có một cây thì bình thường nhưng nếu là một đám thì tác dụng không kém gì nguyện thảo tứ tinh trung phẩm cả. Chỉ là khi nó đạt tới cấp 40 thì sẽ có người tới thu hoạch nên phải nhanh chóng ngặt trước thì mới có phần.
"Sau khi ngặt xong thì thời gian còn lại chúng ta có thể thoải mái thích làm gì thì làm rồi!"
Biết được mục tiêu, năm người thảo luận chút vẫn đề về chuyến đi rồi tiếp tục lên đường, đích tới trung tâm rừng cúc phương.
Nhưng hôm nay bọn họ khởi hành vẫn là hơi muộn, chưa đi được bao lâu trời đã tối, cả đội đành phải dừng lại.
Tuyết Nhan cùng Âu Cơ bắt đầu dựng lều. Lạc Long đi nhặt củi còn Phạm Thiên và Thánh Gióng đi săn thú.
Rất nhanh phần việc của mỗi người đều hoàn thành, Phạm Thiên cũng bắt được một con heo rừng cấp 18 trở về.
"Được rồi, để anh mày trổ tài bếp lúc cho mấy đứa xem!"
Phạm Thiên sắn tay áo lên bắt đầu mổ heo ra rồi đem nướng, kinh nghiệm hai kiếp phát huy toàn bộ, chỉ một lát liền có món thịt heo nướng thơm lừng, nếu không phải được át mùi đi có lẽ còn dẫn động những con thú khá xung quanh.
"Oa anh rể tay nghề không tồi nha, chị Tuyết Nhan về sau không lo thiếu đồ ăn ngon rồi."
"Đúng vậy đó lão Thiên, mà chú bây giờ cấp bao nhiêu rồi mà săn được hẳn con lợn cấp 18 thế này." Lạc Long vừa ăn vừa liên tục khen ngon.
"Đúng đúng đúng, có cùng thắc mắc vậy á."
Thánh Gióng cũng hưởng ứng theo hỏi.
Mặc dù hắn có đi theo nhưng cũng không rõ ràng.
"Không có gì, mới cấp 22 thôi, với đây cũng là nhờ Gióng giúp đỡ nữa." Phạm Thiên trả lời xong lại cúi xuống tiếp tục ăn.
Chỉ một loáng con lợn liền hết sạch.
"Được rồi, Tuyết Nhan, Âu Cơ cả Long nữa, mấy người đi ngủ trước đi. Hôm nay để anh với Gióng canh gác trước cho!"
"Ừ, nếu có gì cứ gọi em dậy, cẩn thận một chút vẫn hơn!"
Nhắc nhở một chút, Tuyết Nhan đi vào lều đi ngủ, Âu Cơ cũng đi theo.
"Cút ra ngoài cho em!" Âu Cơ giận dữ quát.
Một bóng người bay thẳng ra ngoài.
"Ai da, cho anh ngủ với đi mà, bên ngoài lạnh lắm."
Lạc Long tên này vậy mà cũng chui vào theo, bị Âu Cơ thẳng chân đá bay ra, còn may là chưa no đòn.
Lạc Long không từ bỏ, quay lại trước lều đòi hỏi.
Sau một hồi năn nỉ Âu Cơ vẫn là mềm lòng. Cô bước ra khỏi lều, nhoẻn miệng cười, nụ cười tràn đầy thiện ý rồi dùng hết sức ném Lạc Long lên tít trên cành cây cao.
Lạc Long cuối cùng là vẫn phải nằm ngủ bên ngoài, dù sao thì mọi người quên mất chỉ mang một cái lều thôi.
Đêm ngày đầu tiên trong rừng cứ như vậy trôi qua.