Tận Thế Tiêu Hồn Động
Lúc này Sở Du Ninh không phản kháng, ngoan ngoãn theo Cao Dương rời đi, nhưng cô biết, đây chỉ là bình yên trước cơn giông bão, dù sao cô cùng làm trò trước mặt nhiều người nói cô không để bụng Lôi Dịch có người phụ nữ khác hay không.
Nhưng... xét về việc Cao Dương nói chủ thừa nhận một mình cô là người phụ nữ của hắn ở trước mặt mọi người thì lần này cô đúng là đã kiếm được lời, cô cũng hiểu rõ con người Cao Dương, hắn tức giận sẽ xử lý cô ở trên giường, những hành động dư thừa hắn sẽ không làm, bởi vì người đàn ông này sẽ không bao giờ đánh phụ nữ.
Cách Cao Dương đối phó với người phụ nữ không nghe lời chính là ném cô ta cho những người đàn ông khác chơi đùa, về việc cô ta sẽ bị mấy người đó đối xử như thế nào thì hắn chẳng quan tâm đến, nhưng chiêu này hắn luyến tiếc đặt ở trên người cô, nếu không cô đã sớm bị đám huynh đệ rình mồi như hổ của hắn chơi đùa đến chết.
Không ngoài dự kiến của Sở Du Ninh, lúc đến chỗ ở Cao Dương liền khiêng cô lên, dẫm chân tức giận đạp thật mạnh lên trên mặt đất, để lại những bước chân nôn nóng. Nhưng làm Sở Du Ninh cảm thấy ngoài ý muốn chính là hắn cũng không vội vàng ném cô lên trên giường, mà là khiêng cô tới mở cái két sắt ở trong phòng, lấy ra một dải kim loại tròn ở trong két sắt.
Trong mắt Sở Du Ninh hiện lên nghi hoặc, đây là cái gì? Trong lúc cô đang khó hiểu thì Cao Dương ném cô lên giường, sau đó đeo cái dải kim loại kia lên cổ của Sở Du Ninh trên cổ, Sở Du Ninh vội vàng nhìn vào cái gương cách đó không xa, chỉ thấy cái dải kim loại dài kia cong lại sau đó hai đầu tự động nối vào nhau, sau đó dải kim loại đó thành một cái vòng, bóng loáng hoàn toàn không có một kẽ hở.
Lúc Sở Du Ninh còn đang ngạc nhiên thì bỗng có một chiếc xích sắt to bằng cái đũa kéo ra từ cái vòng kim loại, sau đó tự động cột lại trên giường. Cao Dương nhìn Sở Du Ninh hung dữ cười "Đây là thứ mà lúc anh lên thủ đô phải dùng giá cao để mua cho em!" Nói xong còn vỗ vỗ cái giường dưới thân hai người, "Còn có cái giường này nữa, chúng ta giờ là một nhé!"
Nhìn cái thứ này có thể tự động kết nối, còn có cái dây kim loại có thể kéo dài kia nữa... Sở Du Ninh có dự cảm không tốt.
Cao Dương túm lấy cái xích trên cổ Sở Du Ninh "Lâu như vậy không gặp rồi, em biến thành mỹ nhân ngư để chơi được không?"
Trong mắt Du Ninh hiện lên một tia hả hê "Không biến được, dị năng của tôi bị khoá rồi." Nói xong cô duỗi cổ tay mình ra, trên đó có một cái vòng tay.
Cao Dương nhăn lông mày, cúi đầu nhìn xuống, cảm giác được trong cái vòng tay đó có một tia tinh thần lực tràn ra từ trong đó. "ĐM!" Cao Dương tức giận mắng một tiếng xong xuống giường lao nhanh ra ngoài.
Sở Du Ninh nhướng mày, sờ sờ trên vòng kim loại trên cổ, liền biết cẩu nam nhân này sau khi tìm đem cô trở về sẽ khoá cô lại, bởi vì lúc rời đi cô chính là dùng cách mở khoá. Tuy rằng cái xích lần này không có cái lỗ khóa nhưng nếu không có thêm vào tinh thần lực thì cũng không ảnh hưởng tới việc cô rời đi.
Không bao lâu sau cửa phòng lại được mở ra lần nữa, đi theo Cao Dương thế mà lại là Lục Dĩ Minh, mặc dù là Sở Du Ninh thì cũng khó nén khỏi kinh ngạc.
Lục Dĩ Minh nhìn Sở Du Ninh bị khóa ở trên giường ánh mắt hơi lóe, nhưng hắn cũng không nói cái gì chỉ là đi đến mép giường nhìn về phía cái vòng tay trên cổ tay của cô. Vừa nhìn Lục Dĩ Minh liền nhíu mày.
"Sao vậy?" Cao Dương bất mãn nói.
"Tia tinh thần lực trên cái vòng tay này có chút kỳ lạ!" Nói xong hắn phân ra một tia tinh thần lực quấn lên vòng tay, tinh thần vừa động cái vòng liền vỡ nát. Lục Dĩ Minh rất tự nhiên lấy mảnh vụn của cái vòng tay và âm thầm cho Sở Du Ninh một cái ánh mắt.
Sở Du Ninh biết ý của hắn là bảo cô nhân cơ hội chạy trốn, nhưng mà… Giỡn gì thế, ở lại làm nữ chủ nhân của căn cứ không tốt à mà còn định trở về để tiếp tục làm tiểu tam sao? Đừng nháo! Tôi ở lại!