Tận Thế Tiêu Hồn Động

Chương 87: Uy hiếp




Sở Du Ninh không điên cũng không ngốc, chẳng qua hoàn cảnh hiện tại lại rõ ràng, ai đủ khả năng đi ra ngoài căn cứ của đối phương trước, ai là người cuối cùng chính là người thắng, Cao Dương luôn luôn là người có khả năng đi ra ngoài, mỗi lần đều lấy mạng của chính mình để đánh cược, để chiến đấu. Mạng cũng có thể không thèm để ý, một cái căn cứ thì tính là gì.

So với Cao Dương, Lôi Dịch sẽ không được, hắn chỉ là thái tử, dù lợi hại cũng còn chưa đăng cơ lên ngôi đế, hắn dù tính đến việc muốn chiến đấu cũng không nhất định có năng lực này. Cho nên…. Nếu đã xác định muốn ở lại, thì cô sẽ có thể sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

Nghe thấy Sở Du Ninh nói, Lôi Dịch bị sự vui sướng thật lớn bao phủ, trước tiên không đề cập tới cảm tình hay không cảm tình, chỉ bằng một câu này của Sở Du Ninh, Lôi Dịch đã ở trước mặt Cao Dương kiếm đủ mặt mũi. Hắn có hứa hẹn cả đời thì có thể như thế nào được? Hắn có ném hết phụ nữ bên người hắn thì có thể như thế nào đây? Người cô thích chính là Lôi Dịch hắn, nói xem hắn ta có tức hay không?

Cao Dương cũng phải bùng nổ, dị năng hệ hỏa kích động ẩn ẩn ở dưới máu, chạm vào rất có thể sẽ nổ ngay. "Ninh Ninh!" Âm thanh hắn không dịu dàng giống như lúc trước "Trước khi nói những lời này, em có suy nghĩ đến hoàn cảnh của hắn sao?" Nhìn thấy cơ thể Sở Du Ninh cứng đờ Cao Dương cười lạnh lùng.

"Anh ta dù lợi hại, có thể mang theo em bỏ trốn, nhưng đồng đội hắn thì sao? Anh ta phải bảo vệ giáo sư Lý thì sao? Em có tin hay không trước khi chân mấy người rời đi, sau lưng anh sẽ chặt bọn họ thành tám khúc làm đồ ăn cho tang thi!"

Dự tính cho tang thi ăn, còn muốn chặt thành tám khúc đến một cơ hội sống đều không giữ lại, quả nhiên vẫn là Cao Dương mà cô nhận thức kia.

Giọng nói Cao Dương rơi xuống đất, toàn bộ yến tiệc đều đọng lại, Cao Dương cũng không nóng nảy, hắn cho Sở Du Ninh thời gian tự hỏi , sau đó chậm rãi vươn tay "Lại đây, để anh ôm em một cái thật tốt!"

Đột nhiên Sở Du Ninh run lên, theo bản năng nhìn về phía Lôi Dịch, Lôi Dịch tức giận đến mức bùng nổ, Làm sao Cao Dương có thể kiêu ngạo như thế, phải biết rằng chỉ cần Lôi Dịch sống sót đi ra ngoài, liều mạng thì ít nhất cũng có thể hủy diệt hơn một nửa căn cứ của hắn, thậm chí còn có thể gϊếŧ hắn!

Dường như Cao Dương nhìn ra được suy nghĩ của Lôi Dịch, nhìn về phía hắn lạnh lùng cười "Đáng tiếc, đội trưởng Lôi cùng Cao mỗ không giống nhau chỉ cô độc một thân một mình không có người thân, anh nên suy nghĩ đến cha mẹ già, gia đình ở căn cứ Chiến Lôi phương xa đi!"

Sở Du Ninh nhìn Lôi Dịch đôi mắt phiếm hồng, chậm rãi đẩy hắn ra lùi về phía sau hai bước. Lôi Dịch theo bản năng bắt lấy cô, lại bị Sở Du Ninh tránh thoát, cô thậm chí còn không dám nhìn vào đôi mắt hắn, giọng mũi mang theo nồng đậm gian nan nói "Đột nhiên em phát hiện ở lại căn cứ Cao Dương làm nữ chủ nhân, so với việc theo anh đi bôn ba khắp nơi an nhàn hơn nhiều…."



"Ninh Ninh!" Lôi Dịch thống khổ đỏ mắt, làm sao hắn không biết được cô ép bụng cầu an toàn, Lôi Dịch nắm lấy cổ tay Sở Du Ninh "Anh đã đồng ý sẽ bảo vệ em."

Cơ thể Sở Du Ninh khẽ run lên, một lúc lâu mới ngẩng đầu đôi mắt hàm chứa nước mắt cười nhìn Lôi Dịch "Cảm ơn đội trưởng Lôi đã hộ tống em trở về…" Một câu nói đã đem hai người phân chia lại rõ ràng. Hắn làm được điều hắn hứa hẹn, thành công đưa cô về nhà….

Cao Dương cười, Ninh Ninh thật thông minh, luôn luôn biết nên lấy hay bỏ như thế nào. Hắn duỗi tay giữ chặt Sở Du Ninh bằng một tay khác, chậm rãi nhưng lại vô tình kéo cô vào trong ngực.

"Cảm ơn Đội trưởng lôi đã họ tống vợ của Cao mỗ một đường trở về, sau đó Cao mỗ sẽ chuẩn bị lễ cảm ơn tự mình đến cửa thăm hỏi." Cao Dương lấy phong thái của người chiến thắng lịch sự nói.

Ai thèm quan tâm đến quà cảm ơn của hắn, Lôi Dịch gắt gao nắm chặt tay, hắn biết hắn nên làm theo lời Cao Dương nói để lật trang này, nhưng làm người đàn ông… hắn thật sự làm không được…..

Thời điểm khi Lôi Dịch muốn dùng sức kéo Sở Du Ninh trở về, đôi mắt Sở Du Ninh hàm chứa nước mắt nhìn hắn, hơi hơi lắc đầu trong mắt tất cả đều là cầu xin. Trong đầu Lôi Dịch nổ một tiếng, một loại cảm giác khác dường như bừng lên phá tan điều gì đó.

Ngay lúc này Lục Dĩ Minh tiến lên đè lại vai Lôi Dịch một phen "Nếu Ninh Ninh đã quyết định, anh đừng làm cô ấy khó xử." Dứt lời còn âm thầm nhéo nhéo bả vai Lôi Dịch.

Đột nhiên Lôi Dịch bình tĩnh lại, bọn bọn là sự ăn ý giữa anh em, chỉ bằng những lời này hắn liền biết Lục Dĩ Minh đã nghĩ ra biện pháp cứu Sở Du Ninh ra.

Cuối cùng Cao Dương mang Sở Du Ninh đi.