Tận thế tân thế giới

Chương 882: Thần ấn chi tranh (3)




Suy đoán của Ngô Minh không phải không có căn cứ, tuy Nhị tổ Thiên Sư không nói rõ ràng nhưng ý chính là như vậy, đương nhiên cẩn thận ngẫm lại, Tỗn Sư hẳn là không phải trẻ nhỏ năm đó Phù tổ mang ra, có thể là đời sau này, theo cách tính này, địa vị của Tỗn Sư có lẽ còn cao hơn Tam tổ.

Có lẽ do di truyền nên dù là lần đầu tiên đặt chân đến đây, nhưng Kerrigan đạo sư, người được thừa hưởng toàn bộ ký ức về Tỗn Sư lại tỏ ra lo lắng và sợ hãi không thể giải thích được.

Vì đây là nơi tổ tiên của nàng sinh ra.

Hơn nữa, Nhị tổ Thiên Sư tiếp tục nói với Ngô Minh bản thân Tỗn Sư là giống loài thời kỳ thượng cổ, rất có khả năng là một loài cùng thời đại với nền văn minh Tiên thi bị hủy diệt, theo thời gian trôi qua, thành tựu của nàng ấy sẽ là vô hạn.

Những Ngô Minh không nói cho Kerrigan đạo sư nghe, ít nhất hiện tại không thích hợp.

Bởi vì đây không phải là thế giới tế đàn thật, muốn lấy được Thần ấn thì phải rời khỏi đây tiến vào thế giới tế đàn thực, nhưng trước đó cần phải làm hai việc, một là tìm một tinh thể có thể truyền tống, mặt khác đó là tận dụng hết khả năng kiếm được nhiều lợi ích nhất có thể.

Giống như chiếc nhẫn trữ vật vừa rồi, trong nhị thứ nguyên (không gian đan xen) này có vô số thi thể, bao gồm các nền văn minh khác nhau, có thể tìm thấy những thứ tốt và thậm chí là bảo vật bất ngờ trên thi thể. Tất nhiên cũng có nguy hiểm, giống như xác ướp trước đây, có vẻ như có một dị hoá nào đó đã xảy ra trong nhị thứ nguyên này và đã trở thành một sinh vật tử vong khác, có thể đột ngột bùng phát và làm tổn thương con người.

“Chia ra đi, ở đây quá lớn, chúng ta phải nắm chặt thời gian!” Ngô Minh đề nghị, hiển nhiên không có người nào trong ba người đều yếu, về thực lực, Kerrigan đạo sư và Tam Bảo đều mạnh hơn người còn lại, anh ta chính là người yếu nhất trong ba người.

Tam Bảo khi nghe tin sẽ đi tầm bảo, hắn ta lập tức vui vẻ đồng ý, hơn nữa vẻ mặt háo hức muốn thử, nhưng Kerrigan đạo sư vẫn bình tĩnh như mọi khi, gật đầu, sau đó nàng giơ tay nắm lấy, trực tiếp ngưng tụ ra ba lá bùa.

"Đây là Truyền tống phù, mặc dù không phải Phù sư cũng có thể kích hoạt. Sau khi kích hoạt, cơ thể sẽ được dịch chuyển đến người bạn đồng hành, điều này nhằm ngăn chúng ta bị phân tán!" Kerrigan đạo sư cân nhắc chu toàn, Ngô Minh và Tam bảo mỗi người cẩn thận thu lấy Phù triện. Ngay lập tức, ba người họ phân tán và mỗi người tra xét xem họ có tìm thấy bảo vật nào không.

Thi thể xung quanh trông rất bình thường, đa số đều là sinh vật cấp thấp, không có gì đáng thu thập, Ngô Minh bơi nhanh về một hướng, sức nổi của chất lỏng kỳ dị xung quanh khiến anh cảm thấy cả người nhẹ bổng, hai tay vạch một cái cũng có thể di động khoảng cách rất xa.

Thật nhanh, bóng dáng Kerrigan đạo sư cùng Tam Bảo rời đi hai phương hướng khác cũng không thấy đâu nữa, Ngô Minh nhìn thấy trước mặt có một thi thể Thiên Khải tộc, lập tức tới gần.

Thiên Khải tộc đã chết trong một thời gian không xác định, khôi giáp đã sớm không còn linh khí, một khi chạm vào nó sẽ biến thành tro bay, và thi thể được khôi giáp bao bọc cũng sẽ biến thành bộ xương khô, chẳng còn ích lợi gì. Tiếp theo, Ngô Minh tìm kiếm hàng trăm thi thể khác nhau, hiển nhiên muốn ở chỗ này kiếm một ít chỗ tốt cũng không phải dễ dàng như vậy, kiếm được chiếc nhẫn vừa rồi đã xem như vận may tăng cao rồi.

Tuy nhiên, Ngô Minh tin mình khẳng định có thể tìm được thứ tốt.

Tiếp tục tìm kiếm như vậy, cuối cùng, Ngô Minh nhìn thấy một thi thể ở phía trước vài trăm mét.

Đây là thi thể của Phệ Linh tộc. Nó rất to lớn, ít nhất là không thua gì 'Yi' lúc trước. Cơ thể khổng lồ như bạch tuộc trôi nổi ở nơi đó, Ngô Minh vừa tới gần liền biết mình đã may mắn tìm được bảo vật.

Tại sao lại nói như vậy, bởi vì Ngô Minh nhìn thấy những thi thể xung quanh Phệ Linh tộc đều là dạng chết chóc đáng sợ đã bị hấp thu hết tinh hoa, khi thi thể lơ lửng gần sát Phệ Linh tộc thì có thể nhìn thấy một số xúc tu sẽ tự động cuộn lại, một lúc sau, cái xác vốn đã khô lại mỏng manh kia hoặc sẽ khô hơn, hoặc sẽ trực tiếp hóa thành tro bụi rồi tiêu tan.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc hẳn Phệ Linh tộc này đã biến thành một con quái vật giống như xác ướp vừa rồi, thi thể đã bị dị hoá, nói chung là có những thứ tốt trên loại thi thể này.

Ngô Minh lập tức hưng phấn, tiếp tục tới gần, chỉ sau đó anh mới thực sự nhìn thấy dáng vẻ của thi thể Phệ Linh tộc, so với những Phệ Linh tộc mà Ngô Minh đã từng thấy, thi thể này hiển nhiên rất khác so với những Phệ Linh tộc khác. Những Phệ Linh tộc khác thân thể cực kỳ nhẹ nhàng mềm mại, nhưng thi thể này khá nặng, trên thân có nhiều chỗ lồi lõm như răng nanh, phi thường sắc bén, hiện ra màu xám tro.càng gần trung tâm thì những răng nanh giống như gai nhọn mọc ra ngoài ngày càng to, làm cho người ta một cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Ngô Minh không hiểu rõ Phệ Linh tộc, ngay cả Nhị tổ Thiên Sư cũng không thể nói một, hai, bất quá Phệ hồn thú Ngô Minh thu phục có thể phát huy được tác dụng, Ngô Minh trực tiếp triệu hồi nó ra để nó nhìn xem lai lịch của Phệ Linh tộc này.

Ngay khi Phệ hồn thú xuất hiện vừa nhìn thấy, nó lập tức hét lên vì phấn khích.

"Đây là thế hệ thứ hai của Phệ Linh tộc a, đã sớm tuyệt tích, có huyết thống phi thường thuần khiết. Chủ nhân, nếu như có thể để ta nuốt nó thì ta nói không chừng có thể được huyết thống đời thứ hai Phệ linh tộc, đến lúc đó coi như gặp phải cao thủ lợi hại, cũng có thể giúp ngài đối phó!" Nhìn thấy thi thể của Phệ Linh tộc, Phệ hồn thú hiển nhiên không khỏi hưng phấn, nếu không phải Ngô Minh ngăn cản sợ không thể đối phó với thi thể này, nó sẽ lao lên và nuốt chửng ngay lập tức.

Nghe nói như thế, Ngô Minh trong lòng càng nắm chắc hơn, nếu không có gì khác, chỉ mỗi thi thể này cũng đã là bảo vật, nếu thực lực của Phệ hồn thú tăng lên, không phải thực lực của mình cũng tăng lên sao.

Ngô Minh lập tức có tính toán, nhưng ở khoảng cách này Ngô Minh có thể cảm nhận được uy áp khủng bố phát ra từ thi thể của Phệ Linh tộc thế hệ thứ hai.

Vì vậy, Ngô Minh lấy ra vài đạo Khống thi phù, sau đó nhìn quanh, phát hiện một ít thi thể trông khá khỏe mạnh và rắn chắc, liền dán lên trên người những Khống thi phù này, nháy mắt Ngô Minh liền có thêm vài cỗ thi thể thủ hạ không biết sợ hãi.

Ngay khi ý nghĩ vừa động, những Thi binh này lao về phía thi thể của Phệ Linh tộc. Vào lúc này, Phệ Linh tộc vốn dĩ giống như một vật chết đột nhiên di chuyển, một vài xúc tu diễn sinh ra một loại vũ khí giống như lưỡi dao vung vẩy một thoáng, những Thi binh vừa tiếp xúc lập tức bị phân thây, sau đó bị các xúc tu khác kéo tới xem như chất dinh dưỡng mà hấp thu.

“Quả nhiên lợi hại!” Ngô Minh đứng bên ngoài phạm vi tấn công của đối phương cẩn thận quan sát Phệ Linh tộc, sau khi phát hiện ra phương thức tấn công của đối phương vẫn dựa vào xúc tu, Ngô Minh liền từ bỏ thăm dò, lao lên phóng ra Tử linh ti nhận, những xúc tu liêm đao chém tới Ngô Minh đã bị chém đứt ngay khi vừa di chuyển, trong nháy mắt, mấy chục xúc tu đã bị Tử linh ti nhận chém đứt, mất đi sức công kích.

Trong nháy mắt, Ngô Minh liền vọt tới phụ cận, không ngừng thúc giục Tử linh ti nhận, giống như dùng dây thép cắt một con bạch tuộc lớn, trong chốc lát, Phệ Linh tộc khổng lồ không ngừng bị chém đứt.

“Đi!” Ngô Minh lập tức thả ra Phệ hồn thú, người sau này đột nhiên lao ra, đi thẳng đến chính giữa thi thể đã bị cắt ra, nơi đó có một miếng thịt tươi đang không ngừng vặn vẹo, nhìn rất tươi sống, thậm chí có thể thấy máu chảy bên trong.

Khi Phệ hồn thú nhìn thấy điều này, nó gầm lên một tiếng khát khao, tốc độ tăng gấp đôi, trực tiếp ôm lấy khối máu thịt vẫn còn đang vặn vẹo, cắn nuốt một cái. Sau đó Phệ hồn thú bắt đầu co giật, thân thể nguyên bản chợt bắt đầu phân liệt sinh trưởng, chỉ trong một phút, cơ thể chỉ cao hơn chục mét trực tiếp bị nâng lên gần trăm mét, những thi thể còn lại của Phệ Linh tộc cũng bị xúc tu của nó cuộn lại và nuốt chửng. Với kích thước tăng lên, khí tức của Phệ hồn thú cũng tăng theo cấp số nhân, cuối cùng Ngô Minh cảm nhận được linh khí từ nó không kém gì 'Yi'

Cuối cùng, khí tức của nó cũng ổn định lại, vào lúc này, những chiếc răng nanh kỳ lạ kia mọc trên cơ thể của Phệ hồn thú, và màu sắc đã đen hơn rất nhiều.

Ngô Minh rất tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Phệ hồn thú đã nuốt chửng toàn bộ thi thể, vì vậy anh ta hỏi: “Thế nào rồi?”

“Chủ nhân, nếu ta gặp lại 'Yi' thì ta đã có đủ sức để chiến đấu với hắn ta rồi!” Phệ hồn thú trả lời khá đơn giản, chỉ câu nói này, Ngô Minh liền biết đáng giá.

'Yi' là tồn tại ở cấp độ nào? Trong Phệ Linh tộc, Yi chắc chắn cao hơn Phệ hồn thú của mình vài bậc, nhưng lúc này khoảng cách lập tức bị thu hẹp, và chỉ một thi thể như vậy đã mang đến cho anh một thủ hạ có thể so sánh với sinh vật cấp bảy, bút buôn bán này thấy thế nào đều là kiếm bộn không lỗ.

Vì vậy, tốc độ tìm kiếm của Ngô Minh tăng lên một chút, đương nhiên thường xuyên gặp phải một số thi thể dị hoá, cũng có những thi thể cực kỳ mạnh mẽ. Một lần Ngô Minh đã chặt một thi thể Dị tộc nhân thành hai mảnh bằng Tử linh ti nhận mà đối phương vẫn có thể tấn công, nhưng cũng may Ngô Minh đã phản ứng nhanh và tránh được đòn tấn công.

Kinh nghiệm này cho Ngô Minh biết Tử linh ti nhận không phải là toàn năng, và khi cuộc tầm bảo vẫn tiếp tục, Ngô Minh đã có nhiều chiến lợi phẩm hơn trong tay. Có những vật phẩm kỳ quặc, một quyền trượng bắn ra Hoả diễm, và một chiếc thuyền trong chai.

Chiếc thuyền trong chai cực kỳ thú vị, thậm chí có thể nói là kỳ dị, sau khi lại gần thì có thể thấy một chiếc lọ thủy tinh đựng nước biển, và một chiếc thuyền có kích thước bằng móng tay, trông giống như thật, nhưng trên thực tế, điều này là sự thật.

Đây là một loại Câu linh khí, sinh vật trong thuyền và sinh vật dưới biển trong bình đều sống động như thật, giống như một thế giới vi mô. Chỉ cần muốn, người nắm giữ có thể lôi từng người bên trong ra. Sau một số nghiên cứu, Ngô Minh nhận thấy trên con tàu lớn có nhiều nhà xưởng khác nhau và là nơi có thể sản xuất đồ trang sức tinh xảo.

Thứ này hóa ra là một xưởng sản xuất nhỏ.

Quả thực là một thứ vô cùng thần kỳ, mặc dù đối với Ngô Minh hiện tại không có ích lợi gì, nhưng Ngô Minh vẫn cất đi. Đi tiếp, Ngô Minh đã sớm nhìn thấy một tinh thể truyền tống màu đen lơ lửng trên không trung.