Tận thế tân thế giới

Chương 848: Gấu đen uy vũ




Con Gấu đen gần như sợ chết khiếp, nó ngồi bệt xuống đất, nhìn móng vuốt bị cắt rồi nhìn xung quanh, rõ ràng là không hiểu thứ gì đã tấn công mình.

Ngay sau đó, trên mi tâm của Ngô Minh lại lóe lên kim quang, một tảng đá phía trước nhô lên hơn một mét giống như một miếng pho mát bị cắt thành hai phần, vết cắt như mặt gương, bóng loáng, gọn gàng, quan trọng nhất chính là tảng đá hầu như là bị lưỡi dao vô hình cắt ra.

Đương nhiên, lưỡi dao không phải là vô hình, bởi vì nó là tơ nhện, cực kỳ sắc bén, cực kỳ cứng cỏi. Ngô Minh lấy linh khí điều động, dùng thần thức khống chế, có thể công kích ti nhận trí mạng nhanh như chớp, chỉ hai đòn công kích vừa rồi thì Ngô Minh đã biết uy lực của ti nhận này, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Nó không chỉ cực kỳ sắc bén, không gì không xuyên thủng, mà còn có thể được điều khiển một cách chính xác, điều này đã vượt quá mong đợi của Ngô Minh. Điều đáng giá hơn nữa là vũ khí ti nhận này có thể được giấu trong khí hải của mình, cùng linh khí hòa làm một thể, nếu thời điểm gặp phải địch nhân thi triển, tuyệt đối có thể xuất kỳ bất ý.

Đây là phần đáng sợ nhất của ti nhận.

Bây giờ Ngô Minh đã đạt được vũ khí của mình, xuất kỳ bất ý, chỉ có công kích khi mới có thể hiển lộ ra tới, càng là không gì không xuyên thủng. Thực lòng mà nói, Ngô Minh khá hài lòng, với Ti nhận này thì sức chiến đấu của anh sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nếu như gặp lại kẻ địch cấp bậc Thiên Khải kỵ sĩ, Ngô Minh cũng không cần phải ra sức chiến đấu, chỉ cần bất ngờ tấn công bằng Tử linh ti nhận này thì nhất định sẽ dễ dàng tiêu diệt kẻ địch.

“Được rồi, hiện tại cũng nên đi ra ngoài. Ta mượn chỗ này của ngươi, ngươi không có ý kiến chớ?" Ngô Minh lúc này mới đứng dậy, quay đầu liếc nhìn con Gấu đen đang ngồi bên cạnh.

Người sau dường như hiểu được lời nói của Ngô Minh, vội vàng gật đầu biểu thị rằng nó không có ý kiến gì.

Nói thật, con Gấu đen này cũng thú vị, nếu nó tấn công Ngô Minh như những con quái vật khác, e rằng sẽ bị giết ngay từ đầu.

Vào lúc này, Ngô Minh đã thả ra thần thức của mình, lại là có điều phát hiện, lập tức biến sắc lắc mình ra ngoài.

Bên ngoài động, Đồ Long mặt mũi bê bết máu đang bị một nhóm người vây đánh, nhưng Đồ Long cũng kiên cường, thế nhưng lại không rên một tiếng, cắn răng kiên trì.

"Đồ Long, đồ mập mạp, đồ phế vật, ngươi dám bất kính với Liêu sư, Liêu sư lão nhân gia không so đo với đồ heo béo ngươi, chỉ thu hồi tư cách Phù đồ của ngươi. Bất quá chúng ta thân là Phù đồ Liêu sư lại là nhìn không được, hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, nói cho ngươi biết, thứ như ngươi cho dù có thi lại cũng không có khả năng thông qua, ta khuyên ngươi vẫn là về nhà trồng trọt đi thôi!” Một đệ tử lúc này lạnh lùng nói, vừa nói vừa dùng chân đá Đồ Long, một mặt dữ tợn.

“Mọi người dùng sức đánh, con lợn béo này không thể sử dụng Phù pháp nhưng thể chất của hắn mạnh mẽ, dùng sức đánh, dù sao cũng đánh không chết được con lợn béo này!” Một Phù đồ khác quát lên.

Hai Phù đồ này là hai đệ tử thân cận nhất của Liêu Chính. Trước đó Liêu Chính ám chỉ họ đi gây sự với Đồ Long, vì vậy bọn chúng đã dành thời gian một ngày để tìm kiếm trong và ngoài thành phố, cuối cùng đã tìm được Đồ Long ở sơn động ngoài thành phố, trực tiếp tìm tới liền ra tay đánh nhau.

Đồ Long không nói lời nào, chỉ ôm đầu cuộn tròn, chịu đựng sự đánh đập của đối phương.

Lúc này, Ngô Minh từ trong sơn động đi ra, lạnh giọng nói: “Dừng tay!”

Giọng nói không lớn, nhưng lại tràn ngập một cỗ hơi lạnh thấu xương, dường như vào đông gió lạnh, thấu y xâm thể, mang theo một luồng sát khí đáng sợ, mười mấy người đang động thủ lập tức bị kinh sợ, cả đám đều dừng lại.

Mấy chục người này đều là Phù đồ, cũng không phải là kẻ ngu, tự nhiên có thể thấy được Ngô Minh không đơn giản, nhưng khi thấy Ngô Minh chỉ có một người, hai Phù đồ dẫn đầu vẻ mặt cay nghiệt. Bọn họ có mười mấy người, đối phương chỉ có hai người, coi như động thủ cũng không sợ, càng không cần phải nói phía sau bọn họ còn có Liêu sư chống lưng, vì lẽ đó càng không sợ hãi.

“Tiểu tử, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lăn càng xa càng tốt, cẩn thận đừng xem vào việc người khác, mọi người tiếp tục đánh, ai dám ngăn cản, đánh hắn!” Hai Phù đồ dẫn đầu cao ngạo hét lên.

Chỉ là hắn chưa kịp nói xong, từ trong sơn động vang lên một tiếng gầm rú, sau đó một bóng đen cực lớn lao ra.

"Không tốt, đây là Hắc Hùng thiết trảo, Phù đồ bình thường không dám chống lại nó, chỉ có Phù sư mới có thể đối phó, chạy mau!" Một Phù đồ tinh mắt nhìn thấy lập tức hú lên quái dị, quay người bỏ chạy.

Còn một Phù đồ phản ứng chậm lại bị con Gấu đen lao tới tát thẳng vào mặt bay ra xa bảy tám mét, ngã lăn ra đất, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, hẳn là cách cái chết không xa.

Gấu đen vừa ra tay đã giết chết một người, những người còn lại đều biết Gấu đen da béo thịt dày, bùa chú bình thường vô dụng nên vội vàng bỏ chạy, chẳng thèm đoái hoài gì đến Đồ Long trên mặt đất, thậm chí hai tên Phù đồ dẫn đầu trong lòng vẫn nghĩ Gấu đen chui ra là tốt, chỉ cần bọn chúng chạy thoát thì Gấu đen nhất định sẽ giết chết Đồ Long trên mặt đất, như thế cũng tính là bọn chúng ra tay.

Bất quá bọn hắn chỗ nào biết, hùng quái là đuổi theo bọn họ không tha, đặc biệt là hai Phù đồ dẫn đầu. Hai người này là hai huynh đệ, một là Lương Côn, một là Lương Pháp, ỷ vào Liêu Chính thường thường hoành hành không cố kỵ, lần này liền mang người đi gây sự với Đồ Long, nhưng bọn chúng không ngờ mình sẽ bị một con Gấu đen săn đuổi.

Cuối cùng, Lương Côn đã chậm hơn một bước và bị một cái tát thẳng vào đầu, não vỡ tung và chết ngay tại chỗ. Lương Pháp thấy thế, sợ đến đái ướt cả quần, chạy trối chết mới may mắn thoát chết.

Đối với những người đó Ngô Minh cũng không quan tâm, bởi vì anh có thể thấy Đồ Long tuy bị đánh rất mạnh nhưng chỉ bị thương trên da thịt, đoán chừng trước đó đã bị đánh nhiều nên toàn lực luyện tập, nên lúc bị đánh thì dùng tay che chở chỗ yếu, bảo vệ bụng, nên tuy nhìn có vẻ khổ sở nhưng thực ra không có gì cả.

“Ngô ca, đi ra rồi sao, haha, thế nào rồi, ngươi thành công chưa?” Đồ Long từ trên mặt đất bật dậy, có thể nói mặt mày xám xịt và đầy máu, thế nhưng hỏi câu đầu tiên lại khiến Ngô Minh khá cảm động.

Tên này đáng lẽ bị đánh một hồi nhưng lại không kêu to, cũng không báo động, có lẽ sợ ảnh hưởng đến mình, không hề nghi ngờ, Đồ Long thực rất thú vị.

"Thành công? Vừa rồi là ai đánh ngươi!" Ngô Minh ngoài mặt không thay đổi, nhưng anh thật sự coi Đồ Long là bằng hữu, không dễ để Ngô Minh lọt vào mắt, nhưng một khi đã vào trong mắt Ngô Minh, nếu có ai bắt nạt Đồ Long một lần nữa, Ngô Minh sẽ bênh vực người của mình.

"Bọn họ? Đồ đệ của Phù sư mà ta bái trước kia, không sao đâu, bọn họ thường xuyên như vậy, ta cũng quen rồi!" Đồ Long không quan tâm, đưa tay lau vết máu, rồi lau nó trên quần áo của mình.

"Lá bùa ta đưa cho ngươi, sao lại vô dụng, nếu dùng, ngươi cũng không đến mức……”

"Ta dùng lá bùa thì họ sẽ gặp xui xẻo, nhưng ta nghĩ lại không cần thiết đâu, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, đằng sau bọn họ chính là Liêu sư, Liêu sư là Phù sư chân chính, không thể đắc tội!” Đồ Long cười nói.

Ngô Minh cũng cười: “Nhưng lần này, ngươi tưởng một sự nhịn chín sự lành cũng không được!”

Bởi vì Ngô Minh nhìn thấy con Gấu đen từ xa chạy lại, gia hỏa này đã mang theo hai cái xác chết, chạy lại ném cái xác chết trên mặt đất, sau đó một bộ dáng vẻ mặt tranh công.

Nhìn xuống đất đã thấy ba xác chết, trong đó có một xác bị nó vả nát đầu, Đồ Long hít vào một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy xác chết cuối cùng.

“Không tốt, đây là Lương Côn, Phù đồ yêu thích của Liêu sư. Bây giờ hắn đã chết, Liêu sư nhất định sẽ không bỏ qua!” Đồ Long vẻ mặt lo lắng, suýt chút nữa phát khóc.

“Được rồi, ngươi đừng không có tiền đồ như vậy, ngươi không thấy được hôm nay bọn họ định giết ngươi sao, ngươi nếu không giết thì bọn họ sẽ giết ngươi, nhưng con Gấu đen này thật sự rất thú vị!” Ngô Minh nhìn nhìn biểu tình đơn giản thành thật của Gấu đen, gia hỏa này xông ra ngoài cũng không phải tùy hứng, xem ra hoàn toàn là muốn lấy lòng mình, thật sự là quá có linh tính, hơn nữa lại nói tiếp, cũng coi như là có duyên.

Bởi vì Gấu đen giết Lương Côn đó, phỏng chừng sau khi xảy ra chuyện nhất định sẽ có người báo thù, tuy thực lực Gấu đen cũng còn tàm tạm nhưng nhất định không phải là đối thủ của Phù sư Liêu, đến lúc đó nó nhất định sẽ chết.

Đương nhiên, tiền đề là mình mặc kệ nó, nhưng hiện tại Ngô Minh rất hợp mắt con Gấu đen này, tâm tình anh sau khi đạt được Tử linh ti nhận rất tốt, nên sau khi suy nghĩ xong liền nói: " Ngươi đã giết những người này, sau này nhất định sẽ có Phù sư đuổi giết ngươi, ở lại chỗ này ngươi chắc chắn phải chết. Ta cho ngươi hai con đường, một là rời khỏi đây trốn ở nơi khác tiếp tục cuộc sống tự do, sự cái khác, ngươi có thể đi theo ta, sau này ta sẽ cho ngươi no nê, không lo bị đói!”

Gấu đen quả nhiên là hầu tinh, vừa nghe xong, lập tức cúi đầu nhìn Ngô Minh lần nữa, chắp tay với anh ta, dường như đang chọn loại thứ hai.

Với một con Gấu đen như vậy, Ngô Minh cũng không quan tâm, dù sao người ăn mày cũng kêu mình vượt qua thử thách của Phù đồ và Phù sư cùng một lúc, đến lúc đó tuyệt đối sẽ nổi bật. Một khi đã như vậy, chuyện mình mang theo Gấu đen này liền thật sự không tính là gì.

Kết quả là con Gấu đen này đã trở thành tuỳ tùng thứ hai của Ngô Minh, người đầu tiên là Đồ Long, tất cả bọn họ đều trở về thành phố để chuẩn bị cho bài kiểm tra vào hai ngày sau đó. Trong thành phố, có rất nhiều người Thuần thú sư, cũng có rất nhiều người mang theo các loại quái vật khác nhau, vì vậy con Gấu đen không có gì đặc biệt bắt mắt.

Lại nói Liêu sư bên kia, Lương Phát, người may mắn thoát chết đang khóc sướt mướt kể câu chuyện đã xảy ra, tất nhiên, cái chết của người anh trai Lương Côn cũng là một sự kiện trọng đại nên hắn không dám giấu giếm.

Liêu Chính đang ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lùng.

"Ý ngươi à, Lương Côn bị một con Hắc Hùng thiết trảo giết chết?"

Lương Pháp ở dưới vội vàng gật đầu.

"Rác rưởi, tất cả đều là rác rưởi, ngay cả Hắc Hùng thiết trảo cũng không đối phó được, nhưng mà quên đi, thực lực của các ngươi nếu Hắc Hùng thiết trảo đánh lén thì các ngươi thật sự không đối phó được, nói như vậy, Đồ Long nghịch đồ kia cũng đã chết?"

"Có lẽ vậy, Hắc Hùng (Gấu đen) quay đầu lại khẳng định sẽ đập chết hắn!"

"Được rồi, chỉ tiếc cho anh trai Lương Côn của ngươi thôi, có điều ngươi yên tâm, về sau ta sẽ đi tìm giết chết con Hắc Hùng thiết trảo đó, coi như trả thù cho anh trai của ngươi."

"Cảm tạ Liêu sư, cảm tạ Liêu sư!"

Kết quả tự nhiên là Liêu Chính phí công một chuyến, bởi vì Gấu đen trong sơn động kia đã sớm rời đi.