Tận thế tân thế giới

Chương 847: Tử linh ti nhận




“Sao vậy?” Ngô Minh kỳ quái hỏi, Đồ Long người này không sai, ít nhất cũng không phải loại người bội bạc bằng hữu, cho nên Đồ Long nếu có chuyện gì thì Ngô Minh cũng không ngại giúp một phen.

"Ta đã có xích mích với Phù sư mà ta đã bái, trên thực tế hắn cắt xén khen thưởng đã không phải một lần hai lần, chỉ có điều trước đây ta đều nhịn, lần này chỉ là để hắn hỗ trợ mở giấy chứng nhận cũng không được, loại Phù sư này không bái cũng được, nhưng vì lẽ đó mà ta bị hắn tước quyền Phù đồ nên ta chỉ có thể kiểm tra lại." Đồ Long uất ức nói.

“Ngươi làm đúng, vậy cùng ta tham gia khảo nghiệm Phù đồ thôi!” Ngô Minh không có hứng thú tham gia khảo nghiệm Phù đồ lắm, nhưng người ăn mày bí ẩn đã nói như vậy nên anh ta đúng là muốn vượt qua khảo nghiệm Phù đồ, thậm chí còn tiếp tục tham gia khỏa nghiệm Phù sư, để xem chuyện gì sẽ xảy ra, người ăn xin nói hắn sẽ mang lại cho mình một thiên đại tạo hóa, Ngô Minh đúng là khá tò mò.

Cùng lúc đó, trong một ngôi biệt thự khá sang trọng ở đâu đó trong thành phố, một Phù sư bốn mươi tuổi với mái tóc dài và bộ râu dài đang thỏa mãn nhìn một bộ da lang trên tay.

Da này là da của Thổ linh lang, không nghi ngờ gì nữa, Phù sư này chính là Phù sư của Đồ Long, tên là Liêu Chính.

Ở Long Hổ Sơn, Liêu Chính chỉ là một tồn tại bình thường trong số 100.000 Phù sư, trình độ thấp kém và hành động đê hèn, có thể nói vì tăng cao thực lực không chừa thủ đoạn nào, càng là làm người cay nghiệt, coi như là Phù đồ của hắn cũng cắt xén khen thưởng, cũng gần như không dạy dỗ gì cả.

Thuộc hạ của hắn có mười mấy Phù đồ, chỉ có hai trong số đó vẫn đi theo hắn, thỉnh thoảng hắn sẽ đích thân chỉ bảo Phù pháp, đối với những Phù đồ kia, trong mắt Liêu Chính thì họ chỉ đơn giản là công cụ.

Đúng vậy, đó là một công cụ, đối với công cụ thì chỉ cần sử dụng là tốt rồi, Liêu Chính sẽ không bao giờ dạy những Phù đồ đó. Không chỉ vậy, hắn ta cũng thường giao nhiệm vụ cho các Phù đồ giúp hắn thu thập nguyên liệu chế tạo bùa chú, nhưng phần thưởng hứa hẹn lại bị trừ hết khiến Phù đồ không dám nói ra.

Giờ phút này, Liêu Chính sau khi đọc xong bộ da Thổ linh lang này, rất là thoả mãn.

"Không ngờ, phế vật Đồ Long lần này thật sự làm rất tốt, có điều hắn tư chất một sao không có chỗ dựa mà còn dám yêu cầu ta cấp giấy chứng nhận, hắn quá coi trọng bản thân. Hừ, lần này hắn đã đắc tội ta, ta hủy tư cách Phù đồ của hắn, ta xem hắn như thế nào cũng phải nhất định phải trở lại cầu xin ta.” Liêu Chính cười lạnh nói, phía dưới có hai Phù đồ đang đứng cúi đầu, nghe được lời nói của Liêu Chính thì lúc này một người trong số họ lập tức nói: "Sư tôn, Đồ Long không biết tốt xấu cũng dám yêu cầu sư tôn, hủy bỏ tư cách xem như tiện nghi cho hắn. Nhưng ta nghe nói Đồ Long có dự định tham gia kiểm tra Phù đồ lần này, điều ta lo lắng là Đồ Long tuy ngu ngốc, nhưng dù sao thì hắn cũng đã học việc được vài năm rồi, thi đậu lần nữa gần như là điều chắc chắn! "

"Sợ cái gì, có ta ở đây, đến lúc đó ta nhìn xem Phù sư nào dám nhận hắn, Phù đồ không có Phù sư chú định trầm luân, không thể tự mình gây sóng gió.” Liêu Chính không đồng ý và nói tiếp: “Đắc tội Liêu Phù sư ta, hừ, cũng đừng nghĩ ở trên Phù pháp tiến thêm một bước, hai người các ngươi nhìn chằm chằm cho ta, ta luôn cảm thấy trong tay hắn còn có đồ tốt, có lẽ hắn vẫn còn có vài tấm da Thổ linh lang. "

"Vâng, sư tôn!" Hai Phù đồ của Liêu Chính lập tức đáp lại bằng tiếng cười.

Ở vùng núi bên ngoài thành phố, Ngô Minh và Đồ Long tìm một nơi hẻo lánh, bởi vì Ngô Minh muốn học ngay Ngự vật phù pháp, bọn họ ở trong thành phố không có sản nghiệp và nơi ở, vì lẽ đó vẫn là dã ngoại tốt hơn.

Biết Ngô Minh đã lấy được Ngự vật phù pháp nên Đồ Long cũng rất là cao hứng, hơn nữa hắn biết ở thời điểm tìm hiểu phù pháp không thể bị quấy rầy, vì lẽ đó liền chủ động yêu cầu giúp Ngô Minh hộ pháp.

Ngô Minh gật đầu, dù sao đây là một mảnh tâm ý của Đồ Long, trước mặt anh có một sơn động rất thích hợp để học Ngự vật phù pháp, đồng thời đemTử linh tia chuyển hóa thành vũ khí của chính mình.

Tất nhiên, anh ta sẽ không nói với Đồ Long về chuyện này, nếu Đồ Long biết Ngô Minh muốn làm hai việc cùng nhau thì hắn tuyệt đối sẽ kinh ngạc đến ngây người, Phù pháp không phải hôm nay học được thì ngày mai có thể vận dụng, phải cần thời gian dài lĩnh ngộ, luyện tập và quen thuộc.giống như Hỏa xà phù mà hắn đã thành thạo, hắn ta đã học và luyện tập từ đầu, và phải mất hai hoặc ba năm đắm chìm mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Nhưng đối với Ngô Minh mà nói, chuyện này cũng chẳng là gì cả, không nói đến việc anh còn là Phù sư đã mở ra Đệ nhất khí hải, liền nói ý thức thể của anh ta nhất định là ngoại lệ. Đơn giản mà nói, giống như năng lực xử lý máy vi tính niên đại 80 cùng máy vi tính ngày nay, Ngô Minh có thể lý giải và phân tích các pháp tắc nhanh hơn, những gì người khác mất nhiều thời gian để hoàn thành, thì anh có thể chỉ dành một phần mười hoặc thậm chí một phần hai mươi thời gian để hoàn thành.

Đây là ưu thế của Ngô Minh.

Trước khi vào trong sơn động, Ngô Minh đã dừng lại một lúc, hiện tại Đồ Long cũng coi như là người một nhà, mình tìm hiểu Ngự vật phù pháp, đồng thời đem Tử linh tia chuyển hóa thành vũ khí thì ước tính sẽ mất khoảng ít nhất một ngày, trong lúc này mình thật đúng là không biện pháp phân tâm, cho nên liền lấy ra mấy đạo Thiên sư phù, Hộ thân phù cùng Bạo liệt phù giao cho Đồ Long.

“Ngươi là một Phù đồ hẳn là biết sử dụng như thế nào, nếu gặp phải chuyện gì thì hãy dùng những lá bùa này!” Ngô Minh nói xong, trực tiếp vung ống tay áo vào sơn động, chỉ để lại Đồ Long đang trợn mắt há hốc mồm phía sau.

Nhìn lá bùa trong tay, Đồ Long chỉ cảm thấy mấy năm nay mình sống vô ích, Ngô ca còn chưa phải một Phù đồ liền có thể tùy ý lấy ra bao nhiêu Phù triện. Hộ thân phù thì hắn gặp qua, Bạo liệt phù cũng gặp qua nhưng căn bản mua không nổi, càng không cần phải nói tới chế tác, đó là Phù triện chỉ có Phù Sư mới có thể chế tác. Về phần Thiên sư phù, hắn căn bản ngay cả thấy đều chưa từng thấy.

Ngay lập tức đối với Ngô Minh thì Đồ Long càng thêm kính trọng, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã kết bạn được với một người cường đại như Ngô Minh, nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì Ngô Minh sẽ là người chống lưng cho hắn, mà đối lập với Liêu Chính lúc trước, Ngô Minh phóng khoáng hơn rất nhiều.

Ngay lập tức Đồ Long cất mấy lá bùa này đi, rồi ngồi ở cửa động để canh giữ, thực sự là rất nghiêm túc.

Vào trong sơn động, Ngô Minh nhìn thấy xương khô trên mặt đất, không khí bốc mùi hôi thối, quan trọng nhất là Ngô Minh có thể cảm nhận được chỉ cách vài mét phía trước có một con Gấu đen kích thước hơn bốn mét đang co rút trong góc, kinh hãi nhìn anh ta.

“Hóa ra hang động này có chủ nhân!” Ngô Minh tự lẩm bẩm, ngay từ đầu anh thật đúng là không để ý, tưởng là hang động bình thường, không ngờ lại là hang động của Gấu đen.

Nhưng không sao, Ngô Minh cũng không quan tâm, dù sao tiến vào trước sẽ dùng trước, con Gấu đen hiển nhiên không ngu ngốc, nhận ra được Ngô Minh cường hãn nên biết mình còn kém xa đối thủ, cho nên nó nấp vào trong không dám nhúc nhích.

Ngô Minh cười hắn hả và bỏ qua con Gấu đen kia, tự mình ngồi xuống lấy ra Ngự vật phù pháp và bắt đầu tìm hiểu nó. Vật này tuyệt đối thuộc về hàng cao cấp, mặt trên không hề có một chữ nào, thế nhưng đem thần thức tiến vào bên trong thì có thể nhìn thấy một bóng mờ giảng giải tinh yếu Ngự vật phù pháp, Ngô Minh chăm chú nghe, sau đó liền bắt đầu luyện tập.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Mười giờ sau, Ngô Minh đã thu hồi thần thức liền đưa tay lên phách một cái, một đạo Phù triện liền trống rỗng trôi nổi, chớp động linh quang.

“Thành!” Ngô Minh tự nhủ, đạo Phù triện này chính là Ngự vật phù, có thể thấy Ngự vật phù này rất hoàn mỹ, ngay cả một cao thủ Phù pháp cũng không thể tìm ra một lỗi nào. Đương nhiên, nếu những người khác biết Ngô Minh chỉ dành thời gian mười giờ để lĩnh ngộ Phù pháp khá khó này, tuyệt đối là mở rộng tầm mắt, sẽ không tin tưởng.

Nhưng đó là sự thật.

Phù triện lơ lửng trên không, linh khí tứ tán, con Gấu đen ẩn núp bên trong cũng run lên vì sợ. Trong mười giờ này, nó đã ngập ngừng, mặc dù nó không thể nói nhưng chỉ số thông minh của Gấu đen cũng không kém gì những sinh vật thông minh khác, biết tự lượng sức mình, nếu ra tay với người trước mặt thì 100% sẽ bị giết, vì vậy nó bắt đầu giả vờ hèn nhát.

Cũng là nó xúi quẩy, vốn dĩ ở trong sơn động ngủ nướng, như thế nào đã bị người tìm tới nơi này, mười mấy tiếng đồng hồ đã sợ hãi, cho nên dù có đói cũng không dám lộn xộn, nó cảm giác được lực lượng cường đại từ Phù triện lơ lửng trên không trung, càng là minh bạch đối phương cường đại như thế nào.

Lúc này bụng nó phát ra tiếng kêu ùng ục.

“Xong rồi!” Gấu đen rùng mình, có thể thấy người phía trước đang làm chuyện không thể quấy rầy, nó đang trốn ở đây, chỉ mong người kia sau khi xong việc sẽ rời đi, không ngờ bụng mình lại không biết cố gắng như vậy, nếu vì vậy chọc giận đối phương, chẳng phải là muốn chết hay sao.

Con Gấu đen rất sợ hãi, nhưng ngay sau đó một miếng thịt nặng bốn năm cân rơi xuống trước mặt nó.

Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lại nhìn nhìn miếng thịt trên mặt đất, con Gấu đen nuốt nước bọt, cầm lấy tới liền ăn. Còn Ngô Minh thì liếc mắt nhìn con Gấu đen ngớ ngẩn, sau đó lấy ra Tử linh ti và kích hoạt Ngự vật phù.

Thịt là do Đồ Long chuẩn bị cho Ngô Minh, sau khi nướng ăn rất ngon, nhưng Ngô Minh không hề đói, làm việc gì cũng luôn cố gắng hết sức, vì lẽ đó liền cho Gấu đen kia.

Bước tiếp theo là chế tạo vũ khí cho riêng mình, việc này không đơn giản chỉ dùng Ngự vật phù để điều khiển Tử linh ti như vậy.

Ngự vật phù có thể điều khiển mọi vật thể, và ở mức độ sâu hơn, nó có thể được sử dụng như một loại liên kết, ràng buộc linh khí của Phù triện và một số loại vũ khí thành một, giống như cánh tay của con người, hoàn toàn thuộc về chính mình, có thể điều khiển theo ý muốn, cực kỳ linh hoạt.

Đây là điều mà Ngô Minh phải làm, bởi vì Tử Linh ti quá kinh người, Ngô Minh cảm thấy hoàn toàn đủ tư cách trở thành vũ khí của chính mình, khi gặp nguy hiểm cũng có thể ứng phó linh hoạt.

“Dung!” Ngô Minh ra lệnh một tiếng, Tử linh ti và Ngự vật phù lập tức hóa thành lưỡng đạo quang mang hòa vào nhau, cùng lúc đó, từ Ngô Minh giữa mi tâm toát ra một cổ quang mang, ba đạo quang mang cùng nhau dung hợp, vừa mới bắt đầu còn có thể nhìn ra lẫn nhau, nhưng là theo thời gian trôi qua, chúng dần trở nên không thể phân biệt được với nhau.

Con Gấu đen đằng kia từ lâu đã ăn hết thịt nướng, liếm miệng, sau đó chậm rãi bò ra, ngồi ở bên cạnh Ngô Minh, tò mò nhìn Ngô Minh chuyển hóa vũ khí.

Một lúc lâu sau, ba đạo quang mang hoàn toàn hợp lại, sau đó đồng loạt hội tụ trên mi tâm của Ngô Minh, thấy quang mang biến mất thì con Gấu đen ngơ ngác không hiểu gì. Lúc này, đôi mắt nhắm nghiền của Minh Minh lập tức mở ra, giữa mi tâm chợt lóe kim quang và móng vuốt sắc nhọn của con Gấu đen bị cắt đi một chút, như thể nó bị một lưỡi dao vô hình cắt đứt.