Tận thế tân thế giới

Chương 849: Kiểm tra Phù đồ




Hai ngày thời gian trời không sóng không gió, Ngô Minh đã có được thứ mình muốn nên càng hiểu rõ phong tục tập quán của Long Hổ Sơn, Đồ Long cũng đã trải qua mấy năm Phù đồ nên hắn cũng không chuẩn bị ráo riết như những người khác khi chuẩn bị cho bài kiểm tra, vẫn tính là nhàn nhã.

Bởi vì bài kiểm tra Phù đồ nên đã có rất nhiều người trong thành phố, nhiều người trong số họ đang tìm kiếm một không gian thoáng đãng để nghỉ ngơi, một số thì lấy ra cả mười mấy bản thư tịch liên quan với Phù pháp khổ đọc nghiên cứu, một số đang ngồi xếp bằng trên mặt đất cảm nhận được linh khí, cảnh tượng giống như một học sinh đang thi đại học trên trái đất.

Địa điểm tổ chức kỳ thi Phù đồ được thống nhất trong một khu nhà rất hoành tráng. Cổng vào giống như một tòa tháp thành phố, gạch xanh ngói xanh, có ba cổng một lớn hai nhỏ, phía trước có một hàng vệ binh mặc áo giáp và cầm giáo, những vệ binh này có người nói là Phù binh, nằm giữa Phù sư và Phù đồ. Nếu Phù đồ không đủ thiên tư để trở thành Phù sư thì có thể chọn trở thành Phù binh, chuyên tu Phù pháp của Phù binh, lấy sức mạnh Phù triện để ban phước sức mạnh cho mình, lợi hại hơn rất nhiều so với Phù đồ thông thường.

Đã có rất nhiều người đến tham gia phần thi Phù đồ, mặc dù Đồ Long đã nhắc nhở Ngô Minh từ trước, nhưng khi đến thì vẫn ngỡ ngàng.

Bên ngoài có một trăm vạn người tụ tập, trải dài mấy km, nghe nói ở Long Hổ Sơn có rất nhiều thành phố như thế này, đồng thời mỗi thành phố sẽ bắt đầu khảo nghiệm.

Ngô Minh và Đồ Long đến sớm nhưng vẫn chỉ là xếp hàng trung đoạn, trước mặt là hàng vạn người, không biết năm nào tháng nào mới đến lượt mình.

Tuy nhiên, Đồ Long cho biết đề thi của Phù đồ rất đặc biệt, đề thi năm nào cũng thu hút rất đông người xem nên từ lâu bên tổ chức thi đã nghĩ cách đối phó.

Con Gấu đen tự nhiên đi theo Ngô Minh và Đồ Long, những người khác chỉ thấy thú vị, họ đã từng nhìn thấy chó, mèo, khỉ thậm chí là sói hoang, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy Gấu đen, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên.

Sau ít nhất hai giờ, Ngô Minh và Đồ Long theo đám đông đến cổng tam quan. Trong số ba cửa mở này, cửa cao nhất ở giữa cao chín mét, rộng năm mét, còn cửa mở hai bên cũng cao bảy mét và rộng ba mét. Nhiều người kiểm tra được chia thành ba nhóm và đi vào từ ba hướng khác nhau. Tuy nhiên, Ngô Minh đã nhìn thoáng qua thì thấy có rất nhiều Phù triện trên ba cổng.

Những Phù triện đó được gắn vào gạch và đá ở bức tường bên trong, lấp lóe linh quang. Do đó, 3 cánh cổng nhìn giống như những thông đạo tinh quang, nhưng điểm khác biệt là ánh sáng ở giữa mạnh và 2 bên yếu, và thực tế nhiều người thử nghiệm lựa chọn những cánh cổng mở hai bên có nhiều người ra vào, nhưng hai bên có nhiều người nên cũng cần phải đợi một lúc lâu, cửa chính giữa rộng rãi nhưng không có nhiều người lựa chọn.

“Đi vào cổng giữa đi!” Ngô Minh lập tức nói, vì có ít người vào, tại sao không vào, còn phải đi tới cổng có nhiều người hơn.

Đồ Long vừa thấy, vội vàng lôi kéo Ngô Minh nói: "Ngô ca, ngươi không biết, ba cánh cổng này rất đặc biệt, ngươi có thấy chúng được bao phủ bởi những Phù triện không. Nếu không có tư chất, hoặc là tư chất kém một chút đều có thể tra xét ra được. Có hai lối ra ở phía bên kia của ngưỡng cửa, những người đạt tiêu chuẩn sẽ vào địa điểm thi tiếp theo, những người không đạt tiêu chuẩn sẽ bị dịch chuyển thẳng ra khỏi thành phố, đồng nghĩa với việc loại bỏ. Có ba cổng, cổng hai bên hơi nhỏ hơn nhưng rất dễ đi qua, còn tiêu chuẩn ở giữa rất cao, chỉ những người có thực lực cao mới chọn. Tất nhiên, một khi họ đi qua cổng giữa, địa vị của họ cũng sẽ tăng lên. "

Nghe Đồ Long nói xong, Ngô Minh xem như đã hiểu.

Nhưng dù vậy, Ngô Minh vẫn chọn cổng ở giữa, hơn nữa anh cũng lôi Đồ Long đi theo. Đối với Ngô Minh mà nói, cửa ở giữa có khó khăn đến đâu cũng chẳng có liên quan gì đến anh, dù sao thì cũng có thể vượt qua được. Mặc dù lần đầu tiên Ngô Minh tham gia thử nghiệm Phù đồ ở Long Hổ Sơn, nhưng anh vẫn có lòng tin.

Về việc Đồ Long, Ngô Minh nghĩ không có vấn đề gì. Dù sao thì đối phương cũng là Phù đồ đã mấy năm, trình độ nhất định sẽ cao hơn tân nhân rất nhiều, dù gì thì Ngô Minh cũng có thể âm thầm hỗ trợ, dù sao Ngô Minh cũng không định lãng phí thời gian ở cổng hai bên.

Không thể không nói, rất ít người chọn cổng chính giữa, so với cổng hai bên quả thực có thể nói môn đình vắng vẻ, ngay cả 1% người ở đây. Bất quá dám lựa chọn nơi này đều không phải kẻ yếu, một đám nhiều là vênh váo tự đắc, thần sắc ngạo nghễ, không chỉ có như vậy, những người này đều ăn mặc đẹp đẽ, đánh giá ở Long Hổ Sơn cũng sinh ra trong gia tộc nổi tiếng.

Những người này quen biết liền chào hỏi lẫn nhau, đều là công tử nào đó, thiếu gia nào đó, những bậc thầy về vân vân, về cơ bản đều có trưởng bối Phù sư. Thậm chí còn có một người mặc áo choàng đỏ với một bông hoa đỏ trên đầu, bộ dáng như Phan An được mọi người ngưỡng mộ, bởi vì cha và ông nội của hắn đều là những Phù sư tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa đều là nổi danh cao thủ, với xuất thân, gia cảnh như vậy, hắn ta nhất định có thể vượt qua thử thách.

So với những công tử quần là áo lụa này, Ngô Minh và Đồ Long liền có vẻ phổ thông đến cực điểm. Lúc này, công tử ca một thân hồng bào, hoa đỏ liếc nhìn Ngô Minh và Đồ Long, trong lòng hơi sửng sốt, hắn bước tới và nói: "Hai vị nhìn qua lạ mắt, không biết xưng hô như thế nào?"

"Ta tên Ngô Minh, hắn là Đồ Long! " Ngô Minh thấy người thanh niên áo choàng đỏ rất khách khí, cho nên mới nói.

"Ta xem Ngô huynh diện mạo bất phàm. Mặc dù quần áo đơn giản nhưng chắc hẳn ngươi phải xuất thân từ một danh gia. Ta tên là Phan An, thật may mắn khi được gặp hai người!" Hồng bào công tử cười nói.

Lần này đến lượt Ngô Minh sửng sốt, thầm nói tên này đúng là Phan An, có điều này Phan An xem ra tố dưỡng rất tốt, tuy kiêu ngạo nhưng không coi thường mọi người, trong lời nói cũng không có ý coi thường người, điều này làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Đồ Long chưa từng thấy trận trượng này nên không dám nói, so với Phan An thì thân phận hắn quả thật một thiên một địa. Đồ Long cũng đã từng nghe qua Phan An, cha hắn là một Phù sư lợi hại, còn ông nội của hắn càng là một Đại phù sư tiếng tăm lừng lẫy, là một cao thủ mà trăm năm trước không ai không biết. Với xuất thân và lai lịch như vậy, Đồ Long trước đây chưa từng dám kết bạn, bây hắn giờ cũng không dám, nếu không có Ngô Minh ở đây thì hắn đã sơm co vòi rồi.

Ngô Minh đương nhiên không quan tâm chuyện này, cũng sẽ không nhiều lời, chỉ cười với đối phương. Lúc này, những người phía trước lần lượt tiến vào cổng chính giữa, Phan An cũng nói với Ngô Minh: "Ngô huynh, chúng ta vào trước đi, sau đó sẽ nói chuyện, ta cùng Ngô huynh vừa gặp mà đã như quen, còn nhiều chuyện muốn xin thỉnh giáo!"

Tuy rằng xuất thân rất tốt, nhưng không kiêu không vội, mạnh hơn nhiều so với những đứa con nhà giàu khác, Ngô Minh cũng gật đầu nói: "Được! "

Vì vậy, anh cùng Phan An đi phía trước, Đồ Long đi ở phía sau không nói một lời, hướng cổng chính giữa ra vào. Giống như lúc trước Ngô Minh đã quan sát, có một áp lực kỳ lạ ở cổng chính giữa này, cần phải dùng linh khí của mình chống lại mới có thể như giẫm trên đất bằng, nếu không sẽ bị mắc kẹt trong vũng lầy, di chuyển cũng khó khăn.

Trong đoạn đường không quá 20 đến 30 mét, rất nhiều người đều chật vật tiến lên, chỉ có Ngô Minh và Phan An vẫn thư thái như thường, tựa hồ không bị linh áp uy hiếp. Còn Đồ Long cả người run cầm cập, suýt nữa ngã quỵ, Ngô Minh cũng không quay đầu lại trực tiếp truyền qua một đạo linh khí giúp Đồ Long, người sau mới miễn cưỡng có thể theo kịp.

Thấy vậy, Phan An vô cùng kinh hãi, hắn biết rõ hơn ai hết mình có thể dễ dàng đối phó vì có Thánh vật do cha mình ban cho, hơn nữa thực lực vốn đã cường hãn nên có thể ung dung ứng đối, nhưng tại sao Ngô Minh này cũng sẽ như thế, trong lòng lập tức đối Ngô Minh càng thêm kính nể. Phan An tuy gia thế bất phàm nhưng không phải loại công tử kiêu căng ngạo mạn, đối với Ngô Minh, hắn cảm thấy trước đây kết bạn với anh là rất khôn ngoan.

Cửa trước tràn ngập ánh sáng, không thể nhìn rõ cảnh vật đối diện, càng đi về phía trước thì áp lực tinh thần càng lớn, ngay cả một Phù đồ kỳ cựu cũng chưa chắc có thể thông qua, đó là lý do tại sao hầu hết những người thử nghiệm đều chọn cánh cổng ở cả hai bên.

Tiếp tục đi về phía trước, một ít công tử đại gia có chút tư bản cất bước cũng có chút khó khăn, như là thân thể nặng gấp mấy lần, giống như mỗi một chân đều như giẫm trên bùn, ngay cả Phan An cũng bước tiến nặng nề. Phải biết thực lực của hắn tuy không phải Phù đồ, nhưng sớm đã vượt qua phù đồ, thậm chí nói là bán Phù sư cũng không quá đáng chút nào, lấy tuổi tác Phan An mà có thể đạt đến trình độ loại này tuyệt đối thuộc về hiếm như lá mùa thu.

Và đây là điều mà Phan An vẫn luôn tự hào, hắn tự hào không phải vì gia cảnh của mình tốt hơn người khác, mà vì thiên phú và nỗ lực của mình. Vì Phan An cho rằng gia thế là gia thế, chỉ bằng mượn gia thế liền túm năm tám vạn, đó là ngốc tử, chỉ có thực lực của bản thân mới có đủ tư cách để tự hào.

Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy Ngô Minh thì đã phục rồi, nhìn tuổi tác Ngô Minh tương tự như hắn, nhưng hiện tại xem ra cũng không có chút nào bị ảnh hưởng, có thể anh ta cũng đang cố nén, nhưng hắn thậm chí muốn cố nén cũng không thể làm được. Ngoài ra Phan An nhìn thấy rất rõ ràng, tuy Đồ Long theo Ngô Minh vừa rồi không yếu, nhưng không thể theo hắn tới đây, không thể nghi ngờ là Ngô Minh phân ra một phần sức mạnh giúp đối phương chống lại.

Hầu như tất cả mọi người đều là tự lo không xong, nhưng Ngô Minh thậm chí có thể phân sức lực của mình để giúp đỡ người khác.

Chẳng lẽ Ngô Minh là một Phù sư?

Đương nhiên ý kiến này bị Phan An bác bỏ ngay lập tức, điều này hiển nhiên khó xảy ra, khi tham gia sẽ có người trong bóng tối thẩm tra, nếu là Phù sư thì không thể tham gia khảo nghiệm.

Trong lòng kinh hãi, càng coi trọng Ngô Minh, Phan An thích kết bạn, nhất là những người có bản lãnh.

Cuối cùng, ở bước cuối cùng, Ngô Minh và Phan An cùng nhau bước ra khỏi ngưỡng cửa, lúc này, áp lực trong nháy mắt biến mất, ánh sáng chói lọi ở ngưỡng cửa cũng từ từ tan biến. Lúc này, Ngô Minh thấy mình ở trong khu phức hợp lớn, khu nhà này không có cửa, tức là, cánh cửa vừa rồi về cơ bản là một cái gì đó giống như một cánh cổng.

Nơi đây chỉ có mấy chục người, e rằng còn không đến trăm người. Chẳng mấy chốc, Đồ Long cũng đi theo, mồ hôi nhễ nhại, lúc này mới thở hổn hển, nhìn bốn phía một cái Đồ Long lập tức kích động.

“Đây là Khu tinh anh, Khu tinh anh a, nghe nói cứ một nghìn người thì chỉ có một người mới có thể vào đây, không ngờ ta lại vào được, ahaha, hahaha!” Đồ Long một mặt cười ngớ ngẩn, rõ ràng là hưng phấn quá độ.

“Đồ huynh thật tình!” Phan An ha hả cười nhưng vẻ mặt lãnh đạm, xem ra tiến vào Khu tinh anh này cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng Ngô Minh căn bản không để ở trong lòng, vì lẽ đó đồng dạng không lộ vẻ gì.