Ngón tay bị cắt đứt, nhưng Ngô Minh không lo lắng mà còn vui mừng, bởi vì nó đã chứng minh một điều, mạng nhện kỳ lạ này nhất định là bảo vật, ước chừng trước khi con nhện chết sản sinh một loại biến hóa nào đó, dẫn tới cuối cùng một kích phun ra loại tơ nhện cổ quái này. Sau khi Ngô Minh tách ra tơ nhện cổ quái này, dùng linh khí bọc lại cũng cần phải hết sức cẩn thận, cuối cùng một đám tơ nhện vừa dai vừa mềm đã được tách ra.
Tơ nhện có màu tím như ẩn như hiện, đương nhiên nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bị bỏ qua, mặc dù không rõ tơ nhện đến tột cùng là thứ gì và cách sử dụng nó như thế nào, nhưng Ngô Minh biết mình hẳn là nhặt được bảo vật.
Ngay lúc Ngô Minh đang thu tơ nhện chuẩn bị rời đi, đằng xa đột nhiên bay tới một phi hành khí hình dáng kỳ lạ, giống như một cái đèn lồng cực lớn, trong đèn lồng có vài bóng người chớp động, chiếc đèn lồng di chuyển cực nhanh, chỉ chốc lát đã bay trên đầu Ngô Minh, sau đó từ bên trong có bốn người đi ra.
Bốn người này đều mặc y phục giống nhau, áo choàng màu vàng, cũng khá cổ xưa, nhưng phi hành khí hình đèn lồng mà họ đang sử dụng hiển nhiên là sản phẩm công nghệ cao. Lúc này Ngô Minh mới có thể nhìn rõ, đây đâu phải là đèn lồng gì, nó căn bản chính là một nụ hoa khổng lồ, cánh hoa trong suốt giống như thủy tinh, có thể đóng mở, lúc này đang lặng lẽ bay lơ lửng trên không trung.
Lúc này, bốn người vừa xuất hiện đều nhìn chằm chằm tơ nhện trong tay Ngô Minh, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
"Ai ya, đây chính là Tử linh ti. Trong số mười vạn quái vật nhện mới có thể xuất hiện một quái vật nhện dị hoá trong tình trạng hấp hối đột xuất chí bảo, có thể nói là không gì không xuyên thủng, nếu như dùng Ngự vật phù thôi thúc tuyệt đối là một vũ khí gặp thần sát thần ngộ phật giết phật!" Một người đàn ông mặc áo choàng vàng kích động nói.
Trong bốn người, người có vẻ mặt khoa trương nhất không giấu được vẻ tham lam trong mắt, nói thẳng với Ngô Minh: "Đồ vật giao ra đây, cút!"
Những lời này cực kỳ bá đạo, hiển nhiên là gã không để Ngô Minh vào mắt, trực tiếp ra lệnh Ngô Minh giao ra tơ nhện, ngữ khí càng là không khách khí.
Ba người còn lại có ánh mắt không tốt, vẻ mặt uy hiếp, bốn người này có khí tức cường đại, điều kỳ lạ là bọn chúng rất giống con người, ít nhất thì Ngô Minh cũng không thể phân biệt được.
Chỉ có điều mặc kệ bốn người này lai lịch ra sao, Ngô Minh cũng không thể đem tơ nhện giao ra.
Ngô Minh phải chiến đấu với nhện quái mới thu được tơ nhện mà Ngô Minh, không có lý do gì phải giao ra, vì vậy anh bỏ qua uy hiếp của bốn người này, trực tiếp lấy đi tơ nhện.
Bốn người nhìn thấy thế, vẻ mặt sa sầm lại ngay lập tức.
“Xem ra là ngươi muốn chết, Nữ Chi, đi giết hắn, rút ra linh hồn của hắn, trở về ta sẽ dùng để thắp Thiên đăng!” Người đứng đầu bốn người lúc này lên tiếng, chính là gã bắt Ngô Minh giao ra tơ nhện vừa rồi.
"Tuân lệnh, Hamm đại nhân! "Người tên Nữ Chi bước ra ngay lập tức với vẻ mặt giễu cợt, cực kỳ xem thường nhìn Ngô Minh một chút, sau đó ném ra một lá bùa.
"Chết đi cho ta! " Giọng nói vừa dứt thì lá bùa bay về phía Ngô Minh, sau đó đột nhiên biến thành một lệ quỷ giương nanh múa vuốt, gào thét lao qua.
Vậy sao?
Ngô Minh biết đối phương không phải tay vừa, chỉ là không ngờ đòn tấn công của đối phương quá mức nực cười, linh phù này hóa thành lệ quỷ này còn không mạnh bằng Lão Hắc, muốn diệt sát chính mình căn bản chính là người si nói mộng.
Đương nhiên Ngô Minh đã hiểu lầm đối phương, thủ đoạn điều khiển lệ quỷ này phi thường phổ biến, hơn nữa lực công kích không yếu, nếu người không hiểu phòng ngự thì 100% sẽ bị lệ quỷ giết chết. Mà ở trong mắt bốn người này thì Ngô Minh quần áo tả tơi dung mạo bình thường, đánh giá là người sinh hoạt ở tầng chót nhất, đối với loại người cấp thấp này bọn họ tự nhiên sẽ không khách khí, chỉ dùng một trương Ngự quỷ phù như vậy là đủ rồi.
Kết quả, tự nhiên, khiến bốn người họ kinh hãi không thôi, lệ quỷ kia bay ra ngoài còn chưa có đụng tới Ngô Minh đã bị một đoàn bóng đen bay ra từ mi tâm Ngô Minh cắn nuốt.
Chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, một lệ quỷ đã bị nuốt chửng, sau đó bóng đen từ từ bay ra khỏi mi tâm của Ngô Minh, tụ lại trên không trung biến thành một bóng đen khổng lồ, lúc này bóng đen khổng lồ còn phát ra thanh âm bẹp bẹp, liên tục nói: “Tiền bối, hương vị thật tốt, còn có nữa không?"
Bóng đen này tự nhiên là Lão Hắc, thực lực của nó không thể can thiệp vào trận chiến lúc trước của Ngô Minh, cho nên không có việc gì liền cầu Ngô Minh giúp nó tăng lên thực lực, và biện pháp nâng cao thực lực của Lão Hắc chính là cắn nuốt những lệ quỷ khác, vừa rồi ăn được một con, xem như đem thực lực nó tăng lên ít nhất một thành, tự nhiên là làm Lão Hắc thập phần vui mừng.
"Nếu ngươi còn muốn ăn, thì hỏi bọn chúng còn hay không!" Ngô Minh thờ ơ nói, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được bốn người này là Phù sư, nhưng nhiều nhất chỉ là Phù sư sơ cấp, thể lực bản thể lại càng yếu ớt, cùng lắm là thuộc về tiêu chuẩn sinh vật cấp hai, loại này đối thủ, căn bản không tính là đối thủ
Ngô Minh chỉ là đang nói đùa, nhưng Lão Hắc thật đúng là nghe lời, hô một tiếng bay tới người vừa thi triển Phù triện mà hỏi: "Đưa Hắc gia thêm một con khác! "
Vẻ mặt bốn người đối diện muốn bao nhiều đặc sắc thì có bấy nhiêu đặc sắc, người tên Hamm liền nói: "Ngươi cũng là một Phù đồ? Hừ, giả vờ giả vịt, nhưng nếu ngươi là một Phù đồ thì thế nào? Ta chính là một mạch Thiền Sư, nếu như ngươi thức thời liền đem Tử linh ti cho ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bằng không bốn người chúng ta có giết ngươi ở đây cũng không ai hay biết, ngươi có tin không?"
Nói xong, ba Phù đồ khác liền vây công Ngô Minh, chặn đường lui của Ngô Minh.
Ngô Minh thờ ơ nói: “Ai trong số các người hiểu rõ về nơi này?”
“Tiểu tử, ngươi không nghe những gì ta vừa nói sao?” Hamm tức giận, lập tức mỗi người trong bốn người lấy ra một tấm phù triện, mặt trên phù triện đã lấp lóe linh quang, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Tin, sao lại không tin, quên đi, xem ra ngươi là người biết rõ tình huống ở đây nhất, chính là ngươi!” Ngô Minh tự mình nói xong, giữa mi tâm bốc lên một đoàn u quang, sau đó một con bạch tuộc to lớn lao ra. Ngay khi con bạch tuộc lao ra, nó ngay lập tức lao về phía một Phù đồ đang sững sờ, người sau có lẽ đang hoảng sợ liền bị con bạch tuộc quấn lấy mà không kịp phản ứng, sau một lát bạch tuộc buông ra móng vuốt và nhảy lên, chỉ còn lại có một thây khô, như thể một xác ướp đã bị hấp thụ sạch chất lỏng của cơ thể và ngã xuống đất.
"Phệ Linh tộc, đây là Phệ Linh tộc!" Ba người kia lập tức như nổ nồi, vẻ mặt kinh hãi, xoay người rời đi ngay lập tức, bọn họ chỉ là Phù đồ, không phải Phù sư, thực lực cũng có hạn, đối phó một ít quái vật bình thường không có vấn đề, nhưng chống lại Phệ Linh tộc, một trong bảy đại Linh tộc, thì không có cơ hội chiến thắng. Trước mắt chỉ có thể chạy trốn trở về và mang theo một Phù sư cường đại để giết Phệ Linh tộc.
Chỉ tiếc, Ngô Minh sẽ không để cho bọn họ rời đi.
“Lão Hắc, Phệ hồn thú, các ngươi biết nên làm như thế nào!” Ngô Minh hạ lệnh, trực tiếp đuổi theo Hamm, chỉ là chốc lát liền bắt đối phương trong tay, người sau khiếp sợ không dám phản kháng, con mắt trừng trừng nhìn Ngô Minh, cổ họng bị bàn tay to của Ngô Minh siết chặt, hít thở không thông.
Hai tiếng hét thảm thiết vang lên bên tai, Hamm theo bản năng nhìn lại phát hiện ra tất cả mọi người ngoại trừ mình đều đã chết, trong vòng chưa đầy hai giây, hai Phù đồ còn lại đã bị giết. Hamm lúc này sợ tới mức toàn thân phát run, gã hiển nhiên biết lần này đã trêu chọc người mà gã không nên đắc tội, nếu không vì lòng tham, cũng sẽ không như vậy.
Chỉ là gã vẫn còn may mắn, vừa thấy Ngô Minh buông tay, lập tức cầu xin thương xót: "Tha mạng cho ta, ngươi giết ta cũng không có chỗ tốt, ta là Phù đồ một mạch Thiền Sư Long Hổ Sơn, một khi bị người ta biết, bất luận hậu trường ngươi lớn cỡ nào cũng chắc chắn phải chết."
Ngô Minh cũng lười không để ý tới đối phương, trực tiếp chỉ vào trán của Hamm, Ngô Minh đã dùng thủ đoạn để ép ý thức của Hamm ra và kéo nó vào không gian thần thức của mình.
Trong không gian thần thức của Ngô Minh, Ngô Minh là vị thần toàn năng, thậm chí có thể khống chế thời gian trôi qua, trong khi Hamm ở đây thì không thể giữ bất kỳ bí mật nào.
Ngay sau đó, Ngô Minh đã lui khỏi không gian thần thức, nhìn Hamm ngu ngốc chỉ còn lại có thân ảnh, sau đó từ trên người đối phương lục soát một đạo cẩm phù.
Từ Hamm, Ngô Minh đã biết nơi này là đâu.
Thành thật mà nói, Ngô Minh không ngờ mình lại vô tình đi vào nơi cội nguồn của Phù sư, Long Hổ tinh vực, Long Hổ Sơn.
Bây giờ Sơn tinh khổng lồ mà anh nhìn thấy trong khoảng không trước đây là Long Hổ Sơn, mà ở đây lại lấy Phù sư làm đầu. Trong Long Hổ Sơn có 100.000 Phù sư, mỗi một Phù sư cũng có thể thu đồ đệ, đó là có những Phù đồ như bốn người Hamm, mà số lượng Phù đồ còn đáng kinh ngạc hơn, ít nhất là hàng triệu, có thể nói đây là nơi khai sinh ra nền văn minh Phù triện.
Ngoài những thông tin này, Ngô Minh còn nhận được thông tin khác từ Hamm, đương nhiên, có nhiều thông tin nhất về nền văn minh Phù triện, ngoài ra còn đám tơ nhện mà Ngô Minh lấy được, gọi là Tử linh ti, vật phẩm thuộc về truyền thuyết. Hamm và những người khác chỉ nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, đây là lần đầu tiên. Thực sự là bởi vì Tử linh ti quá khó hình thành, chỉ khi một con quái vật nhện dị hoá đặc thù đang trong tình trạng hấp hối mới có thể phun ra, nó còn khó hơn trúng số, cũng không trách khi đám người Hamm tham lam như vậy. Tử linh ti cực kỳ cứng rắn, hơn nữa không gì không xuyên thủng, nó có thể cắt xuyên bất cứ thứ gì, phối hợp Ngự vật phù có thể biến thành một vũ khí công kích quỷ thần khó lường. Ngô Minh cũng nổi lên hứng thú, kể từ khi rời khỏi Nguyên khí thế giới, anh ta có thể nói là trong tay không có vũ khí nào vừa tay. Không có cách nào khác, tất cả mọi thứ đều nằm trong Tạp giới, không có nguyên khí thì những thứ trong Tạp giới không thể lấy ra, hầu hết thời gian Ngô Minh chỉ có thể chiến đấu với tay không, hiện tại đã có Tử linh ti này thì có thể được sử dụng như vũ khí của riêng mình.
Tuy nhiên không thể sử dụng nó bằng tay không, chỉ có thể sử dụng thông qua 'Ngự vật phù', chỉ có điều Ngô Minh không thể sử dụng nó thuần thục. Lý do rất đơn giản, bởi vì trên Sách phù triện bản thiếu hay Phù pháp trên mai rùa đều không có Ngự vật phù, tuy anh có nghiên cứu sâu về Phù triện nhưng số lượng bùa chú thành thạo lại không nhiều.
Nếu nơi này là địa phương khởi nguồn của Phù sư, tại sao không tận dụng cơ hội này để nâng cao hoàn toàn thực lực của Phù sư.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Minh đã có tính toán, nhìn phi hành khí đẹp như nụ hoa trên bầu trời, Ngô Minh ném một Bạo liệt phù về phía nó và nổ tung nó ra từng mảnh, bao gồm cả xác chết của đám người Hamm cũng cấp tốc xử lý xong.