Tận thế tân thế giới

Chương 843: Đồ đại sư




Phi hành khí cùng thi thể đương nhiên phải xử lý, bởi vì ai biết trên người có dấu ấn gì hay không, bị phát hiện cũng không phải chuyện tốt. Hamm này không phải đã nói, hậu phương của gã chính là tồn tại gọi là Thiền Sư, Ngô Minh lần đầu tiên đến nên không cần phải đối đầu trực tiếp với đối phương.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Ngô Minh đi về phía dãy núi khổng lồ ở phía xa.

Vị trí của khu rừng sắt này chỉ có thể coi là ngoại vi của Long Hổ Sơn, ít nhất cũng phải cách Đại bản doanh của Phù sư vài ngày lộ trình, cho dù là tốc độ Ngô Minh cực nhanh cũng khó có thể vượt qua khoảng cách này trong một sớm một chiều, trừ khi có phi hành khí, hoặc Ngô Minh thúc giục Kim giáp Lôi Minh.

Chỉ có điều Ngô Minh từ trong miệng của đám người Hamm đã biết Long Hổ Sơn là khá bài ngoại, bề ngoài của anh không có vấn đề gì, nhưng nếu là Linh tộc khác, chẳng hạn như Thiên Khải tộc, một khi xuất hiện rất có thể sẽ bị Phù sư cho là kẻ xâm lấn mà vây công. Vì vậy, cách an toàn nhất là không nên gọi Lôi Minh ra trong thời gian ở đây, và cố gắng không sử dụng Phệ hồn thú, vì vậy Ngô Minh chỉ có thể đi bộ.

Ngô Minh nhanh chóng chạy về phía khu vực trung tâm của Long Hổ Sơn, nhưng dù vậy, sau một ngày một đêm, anh ta phát hiện ngọn núi vẫn còn xa như vậy, khoảng cách dường như không hề rút ngắn một chút nào. Có điều Ngô Minh đã chạy ra khỏi khu rừng sắt, đến khu vực đồng bằng, tiếp tục đi về phía trước một đoạn thì anh tìm thấy một ngôi làng trên núi.

Đúng vậy, đó là một ngôi làng miền núi, rất kỳ lạ, thậm chí Ngô Minh còn nhìn thấy một cánh đồng khai hoang bên ngoài ngôi làng với nhiều loại cây trồng và ngũ cốc.

Bên vệ đường, một ông già vác cuốc mặc quần áo vải bố thường đang ngồi nghỉ ở bờ ruộng, bên cạnh có một con chó to màu vàng.

Khoảng cách rất nhanh, Ngô Minh nhìn thấy cảnh này lập tức nhớ lại tin tức thu được từ trong miệng Hamm, ở trên Long Hổ tinh vực, Phù sư tự nhiên là đứng đầu kim tự tháp, là giai cấp thống trị tuyệt đối, còn ở dưới Phù sư chính là Phù đồ, và sau đó mới đến người phàm.

Chỉ có Phù đồ trở lên mới có khả năng sử dụng Thuật phù triện, mà hệ thống văn minh ở tầng thấp nhất giống như Hoa Quốc cổ đại, một xã hội nông nghiệp điển hình. Thỉnh thoảng, trẻ em đúng tuổi sẽ được cử đi tham gia kiểm tra Phù đồ, nếu chúng sẽ vượt qua bài kiểm tra thì có thể trở thành một Phù đồ, bái một trong 100.000 Phù sư và học về bùa chú.

Và đây cũng là cách duy nhất để các tầng lớp dưới thay đổi số phận, lúc đầu đám người Hamm coi Ngô Minh như một người phàm trần, kết quả là mắt mù toi mạng thì không thể trách người khác được.

Ngô Minh không hề cố kỵ khi nhìn thấy ngôi làng trên núi này, mà là trực tiếp đi tới, anh muốn đổi một ít đồ ăn, trôi nổi trong hư không một tháng căn bản không có lấy một giọt nước uống, Ngô Minh tuy thể chất đặc biệt, coi như thời gian dài không có đồ ăn cũng có thể duy trì sinh mệnh, nhưng trong ý thức đói bụng thì chính là đói rồi.

Lão nông dân đang nghỉ ngơi trên cánh đồng cũng nhìn thấy Ngô Minh, con chó lớn màu vàng ở bên cạnh ngay lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới. Có thể thấy con chó lớn này không ngốc, trên người Ngô Minh không có sát khí mà toát ra một loại hiền lành nên con chó lớn màu vàng ngay lập tức cảm giác được thân cận, vì vậy nó vẫy đuôi với Ngô Minh, trên xuyến dưới khiêu (nhảy lên nhảy xuống).

"Đậu khoai tây, ngươi không sợ người khác bắt đi mang đi hầm à, chó ngốc, thật là một con chó ngu ngốc! "Ông già lẩm bẩm, hoặc là nói người so với động vật còn muốn phức tạp hơn. Động vật rất thẳng thắng, nếu ai tốt với chúng, chúng sẽ tử tế với người đó. Nhưng con người thì khác, trong bụng tâm địa gian giảo hơn nhiều, tâm khẩu bất nhất cũng nhiều.

“Người trẻ tuổi, ngươi từ chỗ nào tới a?” Khi ông già nhìn thấy Ngô Minh, cũng không cảm thấy đối phương có gì nguy hiểm, cho nên lên tiếng hỏi.

"Ta đến từ Ngô thôn, ông lão, ta đã đi trên đường được vài ngày và đã hết sạch lương khô, ông có gì để ăn không?" Ngô Minh bịa chuyện một cái thôn, từ Hamm Ngô Minh biết thôn xóm dưới chân Long Hổ Sơn không phải là không có mười vạn cũng có tám vạn, ai có thể nhớ được những ngôi làng nào tồn tại, trừ phi đó là thần tiên.

Ông già thật sự đã bị Ngô Minh lừa, lão gật đầu nói: "Thức ăn đúng là có, có điều không thứ gì tốt, ngươi nếu như không chê thì đi theo ta!"

Ông lão nói xong liền vác cuốc gọi con chó Đậu khoai tây đi về phía làng, Ngô Minh cũng đi theo. Trên đường đi Ngô Minh biết lão hán họ Chân, hầu như ai trong làng cũng có cùng một họ, nhưng tổng cộng không quá hai hoặc ba trăm người. Đến nơi, lão hán từ trong nhà bưng ra một bát cơm chưng, chính là ngũ cốc, mặt trên có món ăn, còn có vài miếng thịt luộc bốc hơi nóng. Ngô Minh vẫn đúng là không chê, anh đã đói mờ mắt rồi, vì lẽ đó nhận lấy liền ăn ngấu nghiến, lúc này món gì cũng đều là sơn hào hải vị.

Ông lão một bên đang trêu chó vừa nhìn Ngô Minh nở nụ cười, có thể thấy được Chân lão hán rất tốt bụng,

Lúc này có một đám người từ ngoài thôn tiến vào đánh trống khua chiêng, mọi người đều tươi cười rạng rỡ, có một người mặc áo choàng trông kiêu kỳ ngồi trong môt chiếc kiệu trúc được khiêng vào làng, phảng phất như 'chúng tinh phủng nguyệt'. Ngô Minh xem hiếu kỳ, liền hỏi Chân lão hán, người sau nói cho Ngô Minh biết trong làng có một cái giếng có nháo quỷ, mấy người dân trong thôn đã chết, vì lẽ đó liền đi mời một vị Phù đồ đến diệt quỷ.

Ngô Minh gật đầu, quỷ này chính là linh thể, mà linh thể không thể sản sinh nếu không có linh khí, trong Long Hổ Sơn này linh khí dồi dào đáng sợ, sản sinh linh thể hay quỷ cũng không có gì lạ.

"Người trẻ tuổi, ta xem ngươi cũng là dự định đi tham gia kiểm tra Phù đồ chứ? Chúng ta lần này mời Đồ đại sư tới là mấy năm trước đã thông qua kiểm tra, rất có bản lĩnh, ngươi đi nhìn một chút cũng có thể học một chút kiến thức!" Chân lão hán cười nói, Ngô Minh cũng không quan tâm, chỉ mới ăn một chút cơm trong bát lớn, vừa ăn vừa nhìn người ta bắt quỷ cũng không tệ lắm, liền đi theo.

Đám người đông đảo khiêng Đồ đại sư đi về phía sau thôn, khua chiêng gõ trống, vừa tới đây Ngô Minh liền cảm giác được một cỗ khí lạnh thổi về phía mặt của anh, Lão Hắc trong Đệ nhất khí hải lập tức nói cho Ngô Minh biết ở đây có một lão quỷ giống nó. Ngô Minh tự nhiên nghe được, Lão Hắc đây là thèm ăn, lão quỷ giống như nó khẳng định cũng là cấp bậc trăm năm, nếu như nó cắn nuốt đối phương thì thực lực bản thân phải được tăng lên mấy lần, tự nhiên là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Ngô Minh không lý tới Lão Hắc, có cơ hội nâng cao thực lực của Lão Hắc là điều tốt, nhưng còn phải tùy vào tình hình.

Phía trước có một cái giếng bằng đá, miệng giếng rất lớn, nhưng chung quanh không có một bóng người, có vẻ hiu quạnh, hơn nữa nhiệt độ thấp hơn nhiều so với những nơi khác.

Đồ đại sư đó kêu người đặt hắn xuống, sau đó đứng dậy từ ghế trên kiệu bước xuống. Không thể nghi ngờ gì nữa, Đồ đại sư này là một người mập mạp, thân hình to béo, vừa bước xuống khỏi kiệu mặt đất như chấn động, trên người mặc chiếc áo choàng lớn tượng trưng cho Phù đồ, áo choàng là bị căng như muốn nứt toát ra.

"Được rồi, những người khác lùi lại, bản đại sư trong chốc lát thi triển Phù pháp, uy thế rất lớn nếu đứng gần cẩn thận bị liên lụy!" Khi Phù sư đại sư mở miệng, những người xung quanh lập tức lui về phía sau hơn mười mét, Ngô Minh đang đứng xem náo nhiệt từ phía sau bổng nhiên thành đứng phía trước, lúc này tay đang cầm bát cắn, miệng cắn một miếng thịt trông không đẹp mắt.

"Được, bản đại sư sẽ thi pháp, đừng quên, chờ ta diệt quỷ bên trong giếng này, cẩn thận tiền thù lao đã hứa là không thể thiếu!" Đồ đại sư vừa nói vừa lấy ra một lá bùa, mặt sau thì có trưởng thôn đồng ý, nhất định dựa theo ước định sẽ tạ ơn.

Ngô Minh đang hào hứng xem náo nhiệt, không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì anh ta từ lâu đã nhìn thấy linh thể trong giếng nhất định là ngang hàng với Lão Hắc. Mà nói thật, Đồ đại sư này mặc dù cũng là một Phù đồ, nhưng xét về thực lực thì còn không bằng bốn người Hamm, thực lực kém quá xa, cũng không ngang hàng với linh thể bên trong giếng. Hắn ta nói muốn tiêu diệt lệ quỷ, nên Ngô Minh rất tò mò làm sao một Phù đồ kém cỏi như vậy lại có thể giết chết một lệ quỷ mạnh hơn hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ Đồ đại sư còn có một số thủ đoạn khác sao?

Bởi vì tò mò nên ăn cơm còn chưa xong, Ngô Minh đem tâm tình đi xem một chút, nếu không anh ta đã tiếp tục lên đường.

Liền thấy Đồ đại sư không nói nữa mà dùng chân phải đạp xuống đất, vừa dậm chân vài cái đã nhảy lóc cóc, sau đó miệng lẩm bẩm, cầm trong tay một tấm bùa chú ném ra ngoài, một tiếng quát lớn, lá bùa trong tay liền hóa thành một đàn rắn lửa dài hơn hai mét lao thẳng xuống giếng.

Thôn dân mặt sau thấy thế cũng là luôn mồm khen hay, chỉ riêng chiêu này đã chứng tỏ Đồ đại sư có thực tài, nhưng tiếp theo, rắn lửa chui vào giếng mà như ném đá xuống hồ, ngoại trừ động tĩnh lúc đầu, về sau lặng lẽ không một tiếng động.

Đồ đại sư sửng sốt một chút, lập tức trầm giọng nói: "Lệ quỷ này còn có thể chịu đựng được, ta liền phóng thêm mấy lá bùa xem ngươi có chịu ra hay không. Một khi ngươi đi ra, ta liền dùng Câu linh phù khống chế ngươi, như vậy ta xem như cũng có quỷ phó, những Phù đồ khác còn dám cười nhạo ta sao!"

Giọng hắn tuy nhỏ, nhưng Ngô Minh thính tai nên nghe rõ từng chữ, lúc này anh ta không còn hy vọng gì với thủ đoạn của Đồ đại sư này nữa, đối phương chỉ đơn giản là đến đây để thử vận may, gặp quỷ yếu thì có thể thành công, nhưng gặp phải lão quỷ có cấp độ như Lão Hắc, bởi vì thực lực cách biệt quá xa, vì lẽ đó kết quả có thể tưởng tượng được.

Ngô Minh cảm thấy chẳng còn gì đáng xem nên định bỏ đi, nhưng Ngô Minh nhanh chóng dừng lại, thầm nghĩ nếu Đồ đại sư này không tự lượng sức đi tìm chết thì nhất định sẽ chọc giận lão quỷ bên trong giếng, đến lúc đó đối phương có thể giận lây sang người dân trong làng, trong đó đương nhiên có cả Chân lão hán. Ngô Minh là người ân oán vẫn phân minh rất rõ ràng, nếu không phải vì bát cơm đối phương thì anh ta sẽ không quản chuyện vô bổ này, nhưng nếu đã ăn cơm của Chân lão hán thì nhất định không thể nhìn đối phương gặp nạn, cũng tuyệt đối không phải tính cách Ngô Minh.

“Quên đi, lại nhìn một chút, vạn nhất Đồ đại sư này thật sự có bản lĩnh thì sao!” Ngô Minh tuy không ôm hy vọng, nhưng anh vẫn là không rời đi, đã như thế, vạn nhất Đồ đại sư bị giết chết thì mình cũng có thể ra tay diệt lão quỷ kia, đúng rồi, Lão Hắc ăn lão quỷ kia thì thực lực cũng có thể tăng cường, mình vừa làm chuyện tốt, còn tăng lên thực lực, sao lại không làm.

Cuối cùng, vài đạo hỏa xà của Đồ đại sư cuối cùng cũng có tác dụng khiến lão quỷ trong giếng bị chọc giận, bức bách đi ra.

Trong nháy mắt, bầu trời mây đen bao phủ, từ trong miệng giếng bốc lên từng luồng từng luồng nước đen như đang sôi trào, sau đó một bạch y lão quỷ từ trong nước đen trồi lên. Lão quỷ này tóc tai bù xù, trên đầu có sừng nhọn, không có đồng tử, lộ ra nửa người ở miệng giếng, lão ta giương đôi mắt chết nhìn chằm chằm vào mọi người phía trước.