Tận thế tân thế giới

Chương 80: Con đường báo thù




A Băng giờ phút này đang trợn mắt há hốc mồm, hắn trơ mắt nhìn người nọ không sợ mưa bom bão đạn, lấy tốc độ gần như cuồng bạo giết chết một tên lại một tên thủ hạ của mình.

Mỗi lần vung đao sắc bén đều lấy đi một mạng người, dưới màn đêm, màu máu bắn tung toé như một màu đen huyền bí, máu trong không trung và tiếng gào thét của người đã chết cũng đủ để khiến người ta cảm thấy run lên vì sợ hãi.

Lúc này, A Băng cảm thấy một loại khủng hoảng.

Bất cứ ai gặp phải một kẻ không sợ súng đạn, nhưng lại giết từng tên thuộc hạ của mình bằng một cây đao dính máu, sẽ cảm thấy khủng hoảng.

Người xấu không sợ người tốt, họ chỉ sợ người xấu hơn mình.

“Thức tỉnh giả, dùng quân bài của các ngươi giết chết tên khốn kiếp này!” A Băng thét chói tai bắn hết đạn trong tay, lúc này hắn hoàn toàn quên mất kế hoạch của Kim lão đại là để chúng lẻn vào tấn công hang ổ của Giang lão đại, điều duy nhất hắn nghĩ đến là giết nam nhân đang gặt hái sự sống như một thần chết.

Có hơn hai mươi thức tỉnh giả dưới quyền của Kim lão đại, một phần ba trong số chúng đã đến đây. Thức tỉnh giả có sức mạnh và tốc độ vượt xa người thường và có thể sử dụng thẻ bài, chúng là vũ khí bí mật của Kim lão đại.

Vào lúc này, những thức tỉnh giả này lấy thẻ bài của họ ra, một số sinh vật được triệu hồi, một số lấy vũ khí và một số sẵn sàng tung ra nhiều phép thuật tấn công khác nhau.

Đúng lúc này, một bóng đen xám bạc đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm, một thức tỉnh giả chuẩn bị tung ra lá bài 'Băng trùy thuật' đã bị cắn đứt cổ ngã xuống đất mà chết.

Thức tỉnh giả khác theo sát, chưa kịp phát thẻ thì đã bị một bóng đen ném xuống, sau hai tiếng hét thì im bặt.

Cuộc tàn sát này vẫn đang diễn ra. Hơn 20 người đã bị Ngô Minh và A mỗ giết trong vòng chưa đầy hai phút, có người muốn trốn thoát, nhưng làm sao họ có thể chạy nhanh hơn A mỗ? Ngược lại, những người chạy không kịp còn chết nặng hơn. Theo mệnh lệnh của Ngô Minh, A mỗ sẽ không giết ngay lập tức, mà từ từ xé nát xương thịt của chúng, tiếng kêu thảm thiết đó không ngừng lấy đi dũng khí của số ít còn lại.

Thức tỉnh giả triệu hồi một sinh vật giống chó săn, nhưng chớp mắt đầu đã bị một thanh đao chém rụng, thức tỉnh giả sợ hãi đến mức quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng cổ họng của hắn ta vẫn bị cắt đứt.

Tiếng đánh nhau và tiếng la hét kích động sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, những người lánh nạn ở điểm tập kết chỉ dám từ xa nhìn vào. Mục tiêu của đám người A Băng lần này chính là đám người Giang lão đại, trong hang ổ bọn họ cũng nhìn thấy cảnh này mà trợn mắt há mồm, một số người cầm súng chuẩn bị đi ra nhưng bị một thủ hạ có năng lực của Giang lão đại chặn lại.

Người đó cùng Giang lão đại trốn thoát khỏi Vũ Thành, nhìn thấy bộ dạng của Ngô Minh hắn ta như nhớ lại điều gì đó với vẻ mặt kinh hãi, hắn ta cảnh cáo mọi người nên ẩn nấp và đừng bao giờ tham gia vào trận chiến của người đó, nghiêm cấm cùng đối phương xung đột.

Ngoài ra, hắn ta lập tức gọi người đi tìm sếp Giang trở về.

Đương nhiên, Ngô Minh không biết chuyện này, anh ta chỉ biết phương thức giết người một cách trực tiếp và nhanh gọn nhất, là sức mạnh va chạm trực tiếp, bên yếu hơn chỉ có thể bị gãy xương, đứt gân.

Hai phút sau, hiện trường chỉ toàn là tàn chi đoạn cốt, chỉ còn một người sống sót, đó là A Băng.

Chỉ là một cánh tay của người này đã bị chặt đứt, còn một bên là cánh tay bị gãy rướm máu. A Băng không thể tin được rằng một người nào đó trên thế giới này có thể tàn sát nhóm của họ trong vòng chưa đầy bốn phút.

Hắn ta cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng tột độ, ngoài sợ chết, hắn còn sợ người trước mặt mình cả người đầy máu, so với người trước mặt lòng tự tin mà hắn tạo dựng bằng cách giết người phóng hỏa như một tấm kính vỡ vụn.

“Đừng… đừng giết ta, ta là người của Kim lão đại, nếu ngươi giết ta, Kim lão đại sẽ không buông tha cho ngươi!” A Băng, một kẻ bị coi là điên cuồng trong mắt người khác lại có vẻ mặt kinh hoàng, mặc dù lời nói của hắn ta cứng rắn, nhưng trong giọng điệu lại có một sự cầu xin tha mạng.

Từ xa cũng có người quen biết A Băng đều trợn mắt há mồm, cái gã được mệnh danh là ' A Băng điên' ở điểm tập kết Vinh trấn này khi nào lại tỏ ra nhát gan?

Có thể nói, chưa bao giờ có một tên điên cuồng A Băng có thể van xin tha thứ, ngay cả khi đối mặt với người khác, thậm chí đối mặt với một đám người bao vây, cũng chưa từng cầu xin tha mạng.

Nhưng vào lúc này, A Băng, một kẻ điên được mệnh danh là kẻ cứng rắn và không bao giờ cầu xin tha thứ, hóa ra lại đầy sợ hãi chứ không còn vẻ dũng mãnh như xưa.

Cách A Băng chưa tới một thước, Ngô Minh đang đứng cầm đao, trong trận chiến vừa rồi không dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng không tỏ ra khiếp đảm, so với kẻ điên cuồng A Băng còn điên cuồng hơn.

Đây là cách trả thù của Ngô Minh.

Ngô Minh lúc này mới lau vết máu trên miệng, nhẹ nói: "Ngươi biết không? Ta có thể âm thầm giết ngươi, nhưng ta muốn ngươi cảm nhận được tử vong khi tử thần đang từng bước từng bước đến gần ngươi. Sợ hãi, khiếp đảm, hiện tại ta rất hài lòng, ngươi cũng có thể chết!”

Ngô Minh khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không thể gọi là nụ cười, sau đó trong ánh mắt sợ hãi của người kia, hắn cắm đao vào bụng A Băng, rồi nắm giữ tay cầm, cắt từ từ lên trên.

Bụng A Băng như bị túi vỡ, ruột bên trong tuôn ra ào ào, cắt tới ngực thì A Băng đã tắt thở, trước khi chết còn mở to hai mắt, hiển nhiên là chết trong hoảng sợ tột độ.

Ngô Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lửa giận kìm nén trong lòng cũng được giải tỏa. Như anh ta nói, âm thầm giết một người, cho dù người kia có chết đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau đớn cùng sợ hãi dày vò.

Vì vậy, Ngô Minh lựa chọn kiểu trả thù có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng thật ra là niềm an ủi lớn nhất cho anh.

Chỉ là có một cái giá phải trả cho sự thỏa mãn này, áo giáp nguyên khí bằng hợp kim trên người Ngô Minh đã chống lại rất nhiều công kích, lúc này một số chỗ đã nứt ra, cần phải sửa chữa lại.

Mà giết bọn chúng thì Ngô Minh cũng tiêu hao không ít thực lực, đối phương cũng không yếu, trong quá trình này Ngô Minh cũng không phải là hoàn toàn không gặp nguy hiểm.

Mặc dù áo giáp nguyên khí bằng hợp kim chống lại hầu hết các công kích, nhưng ảnh hưởng đối với Ngô Minh cũng không nhỏ, lúc này nội tạng của hắn hơi bị lệch, may mà vấn đề không lớn.

Nói tóm lại, Ngô Minh không muốn lại trải qua loại chuyện này, sở dĩ lần này anh ta làm như vậy là bởi vì hai mươi mấy kiếp nhân sinh cùng cô gái nhỏ dặn dò chính mình. Rốt cuộc lần này là anh ta sơ suất, rõ ràng biết Tân thế giới là thời đại ăn thịt người không nhả xương, nhưng khi bán Giác ngưu Ngô Minh không để ý tới chuyện này, vì vậy những người vô tội kia lại bị liên lụy.

May mắn thay, Ngô Minh đã khiến đối phương cảm thấy sợ hãi và bị tra tấn. Lần sau, anh ta có thể sẽ chọn lén lút tấn công, đương nhiên Ngô Minh hy vọng rằng sẽ không có lần sau.

Lúc này, A mỗ bay tới với hai lá bài trong miệng rồi dụi đầu vào đùi Ngô Minh, hóa ra nó đang khoe thành tích của mình. Ngô Minh nhìn nhìn gia hỏa này, duỗi tay sờ sờ đầu nó rồi vươn tay cầm lấy hai lá bài đang ngậm trong miệng.

"Có thẻ phép ' Băng trùy thuật' và 'Hoả cầu thuật' sao? Không tồi, đều là thẻ ơn trời, không có yêu cầu kích phát. Không ngờ lại có thêm phần thưởng!" Ngô Minh nhìn hai thẻ rồi cất đi.

Lúc này phía xa có tiếng người và tiếng động cơ xe, vì Ngô Minh đã đạt được mục đích nên nhất định sẽ không ở yên một chỗ chờ người khác báo thù.

Một lúc sau, hơn chục chiếc ô tô vội vã chạy tới, rồi dừng lại xung quanh, hai nhóm người từ trên xe lao xuống, dưới ánh sáng của đuốc và đèn pha, cảnh tượng như địa ngục đập vào mắt mọi người.

Cho dù những người này đã từng nhìn thấy một vài bộ mặt của thế giới này, cũng không khỏi hít thở sâu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Những người đến đương nhiên là Kim lão đại và Giang lão đại, họ đến đây gần như cùng một lúc khi nhận tin tức. Lúc này, Kim lão đại sắc mặt tái mét, nhìn chằm chằm những cái xác trên mặt đất, tức giận đến mức không nói được lời nào.

Còn Giang lão đại thì đã bước vào nhà từ lâu cùng với thuộc hạ đã chứng kiến vụ giết người, hôm nay hắn thấy rất rõ điều này, nếu không phải có người bất ngờ diệt sạch nhóm của A Băng thì nền móng vất vả tạo dựng ở Vinh trấn sợ rằng hôm nay sẽ bị phá hủy, nên bọn họ sẽ không còn khách sáo với Kim lão đại nữa, từ hôm nay đã xé rách da mặt rồi.