Điểm tập kết này cũng có một cái tên, thế giới cũ gọi là Vinh trấn, bây giờ nghiễm nhiên trở thành điểm tập kết Vinh trấn.
Toàn bộ điểm tập kết Vinh trấn là nơi tập trung đông người nhất trong vòng 30 cây số xung quanh, với dân cư khoảng 12.000 người, do điểm tập kết tài nguyên khẩn trương nên chính sách hạn chế ra vào được thực hiện.
Cái gọi là hạn chế ra vào có nghĩa là muốn vào thì phải giao nộp một lượng lớn nguyên liệu, vàng, lương thực, thậm chí cả vũ khí hoặc có thể phải có kỹ năng. Người nắm quyền ở Vinh trấn là cựu thị trưởng, họ Ngụy, khi thảm họa xảy ra, ông đã đưa hàng trăm cảnh sát vũ trang từ bên ngoài triệu tập tại đây, sau đó ông ta đã đứng vững gót chân nơi này.
Chỉ là để duy trì an ninh cho điểm tập kết này, nếu chỉ dựa vào người của mình là không đủ, dĩ nhiên phải dựa vào một số lực lượng 'dân sự', trong đó Kim lão đại và Giang lão đại là hai 'dân sự' có lực lượng mạnh nhất.
Kim lão đại là một tay xã hội đen địa phương ở Vinh trấn. Gã ta bắt đầu kinh doanh bằng cách thu phí bảo vệ và cho vay các khoản vay nặng lãi, sau đó thành lập công ty với số tiền này. Sau thảm họa, gã ta cùng với đàn em của mình tụ tập lại trở thành thổ hoàng đế ở nơi này, một số việc ngay cả Ngụy trấn trưởng cũng phải thương lượng với ông ta.
Mà Giang lão đại là thế lực đã tới tụ điểm Vinh trấn vào ba tháng trước, quân số không nhiều nhưng đoàn kết phi thường, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đã trở thành thế lực thứ ba ở tụ điểm Vinh trấn, ẩn ẩn cùng Kim lão đại tranh bá.
Đây cũng là điều mà Ngụy trấn trưởng rất vui khi thấy hai thế lực này chiến đấu với nhau, ghế của ông ấy có thể được giữ vững.
Hôm nay, bởi vì một dự án nhượng quyền ở nơi tập trung, Kim lão đại và Giang lão đại phải thương lượng để giải quyết, và dự án nhượng quyền này là 'mua bán thịt'.
Gạo, thóc ban đầu bây giờ là thứ xa xỉ phẩm ở điểm tập kết Vinh trấn, dù có tồn tại cũng bị cấm tuyệt đối bởi một số rất ít người, thức ăn của người dân giờ đã trở thành thịt chuột.
Chuột lông gai sinh sản cực nhanh và có số lượng rất lớn ở khu vực này nên chúng đã trở thành thức ăn duy nhất mà người dân trong vùng có thể lựa chọn săn bắn.
Chuột lông gai không phải là gia cầm, muốn lấy thịt thì phải săn bắn, muốn săn bắn thì phải phân tán, thu gom thịt chuột rồi đem bán đã trở thành nghề kinh doanh chạm vào bỏng tay nhất điểm tập kết.
Cũng có vài cửa hàng bán thịt thu mua thịt chuột nhưng đều rải rác nên Kim lão đại từ lâu đã muốn quản lý việc thu mua và bán loại thịt này, tự nhiên cả Kim lão đại và Giang lão đại đều nhìn chằm chằm vào thứ thịt béo ngậy này, làm chủ miếng ăn là huyết mạch của mọi người.
Đúng lúc này, trong một nhà hàng ở điểm tập kết Vinh trấn, Kim lão đại và Giang lão đại đang nghiêm chỉnh ngồi đối diện, phía sau có mười mấy tên thuộc hạ, mỗi người đều trừng mắt nhìn nhau, chỉ cần một lời bất hòa sẽ lao vào hỗn chiến.
Không khí hai bên rất căng thẳng nhưng cả hai lão đại đều không phát biểu gì mà tỏ ra bình tĩnh.
Trên bàn tròn trước mặt có mấy món ăn, sau thảm họa loại bát đĩa này vốn đã cực kỳ xa xỉ.
Kim lão đại khoảng 40 tuổi, khuôn mặt đầy da thịt, lúc này nói: "Sếp Giang, ngươi là người ngoài, vì vậy đừng can thiệp vào chuyện của Vinh trấn chúng ta. Ngươi không thể nhúng tay vào quyền mua bán thịt này. "
" Có làm được hay không thì không tới phiên ngươi tính. Ta đã có ba cửa hàng bán thịt trong tay. Sếp Kim, muốn chiếm kinh doanh buôn bán thịt thì anh em của ta cũng sẽ không đồng ý." Giang Trì đối diện là người đã bán gói thẻ bài cho Ngô Minh ở Vũ Thành.
Hiện tại, hắn ta rõ ràng là béo hơn rất nhiều so với khi còn ở Vũ Thành, hắn ta đã lấy lại được một số phong thái trước đây.
“Là ý tốt của tôi, sếp Giang, ngươi phải suy nghĩ kỹ!” Kim lão đại trong lòng đang cười lạnh không ngừng, gã ta đang chờ mong đến việc đêm nay, xem ngươi còn mạnh miệng như thế nào.
Gã ta đã chỉ thị cho A Băng, một trong những người lợi hại nhất của gã ta, chiếm lấy tổ ấm của Giang Trì trong khi họ đang thương lượng, xung quanh nhà hàng này gã cũng đã bố trí sẵn người của mình, chỉ cần A Băng thành công, gã ta sẽ trở mặt giết chết đối phương ngay lập tức.
Chỉ cần thế lực của Giang lão đại bị xóa sổ, thì Kim lão đại chính là thế lực thứ hai xứng đáng, nếu thời cơ chín muồi, giết Ngụy trấn trưởng để thống nhất điểm tập kết này cũng không khó.
Lúc này, Kim lão đại gọi cấp dưới nhỏ giọng hỏi: “A Băng có tin tức gì không?”
“Không, nếu không để ta đi xem thử?” Thuộc hạ cũng thông minh nói.
“Được, đi mau về mau” Kim lão đại xua tay, thủ hạ lon ton chạy ra ngoài.
Đám người A Băng, những người được Kim lão đại đặt nhiều hy vọng, vào lúc này cũng đã đến hang ổ của Giang lão đại.
Lần này, để diệt trừ thế lực của Giang lão đại, có thể nói đã phái rất nhiều hảo thủ, không kể A Băng là thức tỉnh giả, còn có sáu thức tỉnh giả khác và mười mấy tay súng, dưới sự công kích bất ngờ, bọn họ dọn sạch hang ổ của Giang lão đại cũng không khó, đây là kế hoạch mà Kim lão đại đã lên kế hoạch từ hơn một tháng nay, có thể nói là vạn vô nhất thất.
Nhưng luôn có những điều ngoài dự tính, và kế hoạch vạn vô nhất thất của Kim lão đại đã gặp phải một chuyện ngoài ý muốn.
A Băng đang định đem đám người này xông vào, đột nhiên lại nhìn thấy trước mặt xuất hiện một người. Không ai nhận ra người này xuất hiện từ lúc nào, cứ như thể anh ta đã đứng đó từ đầu.
Ban đầu, đám người A Băng nghi ngờ người này là của Giang lão đại, nhưng lời nói tiếp theo của người bên kia đã làm cho số ít người tham gia vụ thảm sát đám người Dư lão hán ngày hôm nay kinh ngạc.
"Hôm nay, một số người đã tàn sát tất cả những người ở một tụ điểm nhỏ, bao gồm năm trẻ em, một cách vô nhân đạo. Những người tham gia tiến lên phía trước, còn những người không liên quan ta chỉ cho các ngươi mười giây, sau mười giây, tất cả mọi người ở đây sẽ chết! "
Chính là Ngô Minh đã ngăn đám người A Băng lại và nói ra những lời này.
Anh tìm kiếm khắp mọi nẻo đường, cuối cùng cũng tìm được đám người A Băng. Nhờ mũi A mỗ còn nhạy hơn mũi chó, nếu không có A mỗ thì Ngô Minh sẽ không thể tự mình tìm ra hung thủ, lúc này trời tối đen, rất thích hợp để giết người.
Có hơn 20 người ở phía đối diện, Ngô Minh có thể chắc chắn hung thủ nằm trong số họ.
Và câu nói của Ngô Minh ngay lập tức khiến nhiều người bật cười.
“Tiểu tử này điên rồi sao?”
“Hắn không biết nơi này là nơi nào, chúng ta là ai mà lại dám nói những lời mạnh miệng như vậy!”
Những kẻ không rõ nguyên do cười to.
" Băng ca, tiểu tử này tà môn quá, sao nó biết hôm nay chúng ta làm gì? Chẳng lẽ khi chúng ta đã rời khỏi vẫn còn người sống sao?" Một gã lưu manh nhỏ giọng hỏi.
“Quản hắn là ai, dám cản đường lão tử, còn dám nói bậy bạ như vậy, giết hắn trước đi!” A Băng nhướng mày nhìn bóng người đối diện, nghe lời đằng đằng sát khí của đối phương, trong lòng hắn cảm giác được có gì đó không đúng nên trực tiếp nổ súng, viên đạn bắn ra tốc độ cực nhanh trúng ngay người Ngô Minh.
Vào thời điểm tiếng súng nổ, mọi người đều cho rằng người điên ở phía đối diện đã chết, nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến họ cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Viên đạn không xuyên qua cơ thể, cũng không xuất hiện cảnh tượng máu bắn ra, viên đạn dường như trúng một vật cực kỳ cứng rắn bắn ra một tia hoa lửa nhỏ.
A Băng sửng sốt, hắn nhìn khẩu súng trong tay, sau đó nhìn người đối diện lấy ra một thanh trường đao chuẩn bị đi tới, hắn lại chửi mắng: "Các ngươi còn thất thần làm gì nữa, giết hắn đi, nổ súng!”
Là cánh tay phải của Kim lão đại, địa vị của A Băng rất cao, những người xung quanh lập tức dùng súng trường và súng ngắn bắn tới tấp.
Chỉ là, loại đạn này bắn trúng áo giáp nguyên khí hợp kim cũng chỉ có thể bắn ra một chút tia hoa lửa, Ngô Minh hai chân rót lực, bắp thịt toàn thân bỗng nhiên bành trướng, áo giáp nguyên khí hợp kim cũng khởi động để lộ đường viền cơ bắp.
“Hết mười giây rồi!” Ngô Minh nhẹ nhàng nói, sau đó đột nhiên cấp tốc lao tới, đầu người gần nhất bay lên.
Hàn quang của đao, máu bắn tung tóe, đầu rơi xuống đất, mở đầu cho màn giết chóc đêm nay.