Tận thế tân thế giới

Chương 81: Giang Trì thấp thỏm




Trong phòng, Giang Trì ngồi một chỗ cau mày sau khi nghe cấp dưới báo cáo chi tiết, một lúc sau mới hỏi thủ hạ, "Ngươi chắc chắn không nhìn lầm chứ? Anh ta có thực sự là người đã mua đồ của chúng ta bằng bánh mì ở Vũ Thành không? "

" Vâng, nếu ta nhớ nhầm lão đại cứ đánh gãy chân ta ném ra ngoài cho chuột ăn. Lúc ấy ta nhớ rõ diện mạo của anh ta, về sau cũng chú ý nghe ngóng, tên của anh ta là Ngô Minh, anh ta là thành viên của đội thức tỉnh số ba trong khu vực an toàn vào thời điểm đó. Vừa rồi khi anh ta giết người quả thật quá lợi hại, đến mức kẻ điên cuồng A Băng không có sức đánh trả trước mặt anh ta!” Thủ hạ vừa vội vàng vừa sinh động nói.

Giang Trì gật đầu, suy tư một chút rồi hạ lệnh: "Đừng nhắc chuyện này với người khác, truyền lời của ta, đừng trêu chọc anh ta, tuy rằng ta và ngươi hiện tại đã thức tỉnh, nhưng thực lực cũng không phải như xưa, người đó thức tỉnh sớm hơn chúng ta rất nhiều, nhất định có rất nhiều phương pháp. Vì thế mới có thể dễ dàng giết chết đám người A Băng điên, nên nhất định có thể xử lý chúng ta. Bây giờ chúng ta có sản nghiệp tại Vinh trấn này, chúng ta đã dốc sức tạo dựng nên thế lực của riêng mình. Không cần thiết phải khiêu khích nhân vật này. "

" Nhưng nếu người đó muốn phát triển thế lực của mình, anh ta sẽ không cần thương lượng với chúng ta. Chúng ta không thể đấu lại!” Thuộc hạ hiển nhiên rất lo lắng.

Giang Trì trợn tròn mắt, lại mắng: " Muốn làm gì? Ngươi định xử lý anh ta bây giờ để tránh phiền phức sau này, hay là chiêu mộ anh ta? Đừng chọc phiền toái cho ta, thế đạo này sống không dễ đâu, ngay cả khi người đó có kế hoạch tranh bá tại Vinh trấn, chúng ta chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, tất nhiên đó sẽ là trong tương lai, vẫn còn quá sớm để nói điều này. "

Vừa nói xong, Giang Trì đột nhiên mỉm cười: "Còn hôm nay theo lời họ Kim, nhất định sẽ không chịu bỏ qua, hừ, ngu xuẩn, dám chống lại thức tỉnh giả năm tháng trước, không phải là đang tán tỉnh thần chết sao? Cho nên chuyện này phải giữ bí mật, đặc biệt là thân phận của Ngô Minh, không được để cho người họ Kim biết, tốt nhất là để hắn ta đi chọc giận Ngô Minh, bằng cách này, chúng ta có thể coi như mượn đao giết người! "

" Lão đại anh minh, vậy ta sẽ đi an bài! "

" Đi đi! "

Mấy ngày sau, Vinh trấn tương đối an tĩnh, tuy vụ giết đám A Băng điên cuồng gây chấn động, nhưng tại thế đạo này, cái chết của một số người đã không còn là tin tức ly kỳ, hơn nữa mọi người càng lo lắng không biết làm thế nào để lấp đầy bao tử.

Bởi vì không có trợ thủ A Băng làm cánh tay phải, thế lực của Kim lão đại cũng đã suy yếu đi rất nhiều, điều này mới cho Giang Trì có cơ hội quật khởi, nhân cơ hội đó mở một vài cửa hàng mua bán thịt chuột, có ý định độc quyền kinh doanh này. Giá mua đưa ra cũng cao và nó thực sự chiếm hơn một nửa thị phần thịt trong toàn Vinh trấn.

Có một thời gian, Giang lão đại rất tự hào về bản thân. Tại Vinh trấn, hắn ta đổi lương thực để lấy một tòa nhà theo phong cách nước ngoài, người ta nói rằng nó được xây dựng bởi những người giàu có ở địa phương trước đây, và bây giờ là nơi ở của hắn ta.

Màn đêm lại buông xuống, đúng lúc này, bên ngoài tiểu lâu của Giang lão đại có một vị khách không mời mà đến.

Ngô Minh nhìn căn nhà sang trọng trước mặt mà trong lòng rất buồn bực, sau khi trả thù xong, qua đêm trở về điểm tập kết nhỏ ven sông để chôn thi thể của đám người Dư lão hán, khi đó không ít quái vật ngửi thấy mùi máu xông lên ăn xác chết.

Cuối cùng sau khi hoàn thành công việc của mình, Ngô Minh đã qua đêm ở nơi hoang dã trước khi quay trở lại điểm tập kết ở Vinh trấn để hỏi thăm tin tức.

Mấy ngày nay, anh ta thật sự hỏi thăm được rất nhiều tin tức, chẳng hạn như hiện tại một thế lực lớn ở Vinh trấn, mấy tháng trước đã trốn thoát khỏi Vũ Thành đến đây.

Lần đầu tiên nghe đến tên Giang lão đại, Ngô Minh đã cảm thấy rất quen thuộc. Mãi sau này anh ta mới nhớ lại, đây không phải lão đại của Vũ Giang bang đã bán gói thẻ cho mình sao?

Không thể tin rằng họ có thể trốn thoát tới đây?

Biết được điều này, Ngô Minh rất cao hứng, không cần quan tâm là sếp Giang hay sếp Lý trốn thoát, điều quan trọng là họ đến từ khu an toàn Vũ Thành.

Điều mà Ngô Minh nghĩ là những người này có thể trốn thoát, điều đó có nghĩa là Lý Hạ và Lưu Bân cũng sẽ có thể, và từ miệng của Giang lão đại, anh ta chắc chắn sẽ có thể tìm ra những gì đã xảy ra với đội phá vây trong khu an toàn sau khi anh ta dẫn người đá khổng lồ rời đi.

Vì vậy, Ngô Minh đã lên kế hoạch để có một cuộc nói chuyện vui vẻ với Giang lão đại này.

Đương nhiên, Ngô Minh không thể giống như Lăng Đầu Thanh kia trực tiếp tìm tới cửa, thứ nhất là anh ta không quen với đối phương, thứ hai anh ta không muốn gây ra hiểu lầm và những rắc rối không đáng có, vì vậy anh ta định lẻn vào.

Điều này an toàn hơn, nhưng Ngô Minh đương nhiên không biết rằng Giang lão đại này từ lâu đã liệt anh vào danh sách không thể trêu chọc, vừa cảnh giác vừa sợ hãi, Giang lão đại lại càng sợ anh ta.

Năm tháng sau thảm họa, số thức tỉnh giả đã khá đông, Ngô Minh có thể thấy trong số những người canh gác tòa nhà ba tầng này, có hai người đã thức tỉnh.

Cho dù là thức tỉnh giả cấp một, đều có điểm mạnh và điểm yếu. Việc sử dụng nguyên khí, kinh nghiệm chiến đấu, số lượng và sức mạnh của thẻ bài, v.v., tất cả đều quyết định sự khác biệt giữa hai thức tỉnh giả khác nhau.

Tuy rằng năng lượng trong cơ thể Ngô Minh cùng bên người kia đều là hai mươi tư đơn vị, nhưng Ngô Minh mạnh hơn. Anh ta nhiều kinh nghiệm hơn, có áo giáp và vũ khí mạnh mẽ, có nhiều loại thẻ và có A mỗ là cánh tay phải của anh ta.

Điều này có thể được thấy qua việc anh ta có thể trực tiếp giết hơn một chục tay súng và bảy thức tỉnh giả.

Nếu không, khó có thể không kinh động hai thị vệ đã thức tỉnh mà lẻn vào tòa nhà nhỏ, nhưng Ngô Minh có thể làm được.

Năm phút sau, Ngô Minh giống như Người Nhện, leo lên tầng ba dọc theo bức tường phía sau của tòa nhà nhỏ, rồi dùng đao chém nát cửa sổ và đi vào bên trong.

Chủ nhân ban đầu của tòa nhà nhỏ hiển nhiên là một người giàu có, trang hoàng nhà cửa rất lộng lẫy, trên mặt đất trải một tấm thảm dày thật xa hoa, sang trọng, nhưng đối với Ngô Minh mà nói lại là một chuyện tốt, không cần phải lo lắng tạo ra âm thanh.

Không bao lâu, Ngô Minh đã tìm thấy Giang Trì ở một phòng ngủ trên lầu hai, Giang lão đại hiển nhiên không chuẩn bị tâm lý cho việc Ngô Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình khiến y trợn mắt há mồm.

“Sếp Giang, chúng ta lại gặp nhau!” Ngô Minh cười nhẹ, sau đó nói: “Còn nhớ ta không?”

Ngô Minh nhận được câu trả lời thông qua vẻ mặt kinh ngạc của Giang Trì, nhưng anh vẫn lựa chọn hỏi ra, bởi vì Ngô Minh nhận thấy trước đây có vẻ đánh giá thấp bản thân mình, đồng thời nhận sai tình báo.

Giang Trì này không chỉ có nhớ tới mình, cũng không có tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy mình xuất hiện ở Vinh trấn, ngược lại là vẻ mặt lúc này tràn đầy e ngại cùng một chút sợ hãi.

Phản ứng này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Ngô Minh.

Chẳng mấy chốc, Ngô Minh hiểu rằng vào cái đêm mà mình đồ sát đám người bên kia hẳn là đã bị nhận ra, cho dù người này không tận mắt chứng kiến thì cũng phải nhận ra mình qua những kênh khác.

Hồi đó, ở khu an toàn Vũ Thành, Ngô Minh là thành viên của đội thức tỉnh số ba của quân đội, với sức mạnh khó ai sánh kịp, vài ngày trước anh đã một mình giết chết bảy thức tỉnh giả và một chục tay súng. Có thể nói, người khác có thể không biết chi tiết và thực lực của Ngô Minh, nhưng Giang Trì nhất định hiểu rõ.

Chính vì vậy hắn mới sợ, Ngô Minh chỉ thoáng hiện lên những ý nghĩ này trong đầu, hiện tại trong lòng lại càng đại định, có khi để cho người khác sợ cũng là một lợi thế.

Một giờ sau, Ngô Minh theo cửa chính rời khỏi tòa nhà nhỏ, có mệnh lệnh của Giang Trì người bên ngoài cũng không dám ngăn cản.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn Ngô Minh mong đợi, Giang Trì rõ ràng là rất sợ anh nên những gì hắn nói đều rất đáng tin.

Hơn ba tháng trước, bọn họ cùng với quân chủ lực chạy trốn khỏi khu vực an toàn của Vũ Thành, gặp phải sự tấn công của người đá khổng lồ, bọn họ tản ra chạy trốn sau đó cũng tách khỏi quân chủ lực.

Lúc đó có hơn 2000 người, khi trốn khỏi Vũ Thành thì chỉ còn lại 200 người, khi đến đây sau quãng đường hơn 100 cây số, số lượng của họ đã không đến 20 người.

Giang Trì hiển nhiên là may mắn, trên nửa đường đi đã thức tỉnh, không chỉ có hắn mà một nửa trong số hai mươi người trốn thoát cũng lần lượt thức tỉnh trong mấy tháng qua.

Cùng với hai mươi người này, Giang Trì đã có được một chỗ đứng vững chắc ở điểm tập kết Vinh trấn. Về phần tung tích của đại quân còn lại thì Giang Trì cũng không biết, lúc đó bởi vì công kích của người đá khổng lồ, trăm vạn người chia thành nhiều bộ phận phân tán, hoàn toàn hỗn loạn, mỗi người trong số họ không biết tình hình của nhau.

Kết quả này hiển nhiên khiến Ngô Minh thất vọng, nhưng hắn tin tưởng Giang Trì không có nói dối hắn, đối phương cũng không cần thiết phải làm vậy.

Ngô Minh không biết rằng sau khi rời đi, Giang Trì đã mắng thị vệ của tòa nhà nhỏ, hiển nhiên Ngô Minh có thể âm thầm vào phòng ngủ của hắn thì cũng có thể âm thầm xử lý hắn.

Điều này khiến Giang lão đại ăn không ngon ngủ cũng không yên.

Là một thức tỉnh giả, Giang Trì có thể chắc chắn trăm phần trăm nếu cùng đối phương chiến đấu, hắn ta nhất định sẽ không phải là đối thủ của Ngô Minh, sự tự tin trở thành một thức tỉnh giả cũng đã bị giáng một đòn nặng nề.

Và Giang Trì đã ban hành một mệnh lệnh nghiêm ngặt đối với người của mình, đó là dù thế nào đi chăng nữa cũng không được phép xung đột với Ngô Minh.