Trên sàn nhà truyền đến tiếng vang thùng thùng, và máu đã nhuộm đỏ trán người hán tử kia, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục dập đầu không ngừng. Lúc này, một Người bị lây nhiễm khác vẻ mặt thất thần khẽ rung lên, tựa hồ từ trong cơn mê tỉnh lại, đột nhiên kêu một tiếng: “Thiết Mâu, ngươi làm sao vậy!”
Nói xong, đột nhiên lao lên xô ngã hán tử vẫn đang tự hại mình.
Người bị lây nhiễm này là một phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao lớn, mặc một bộ đồng phục tù nhân rộng lớn cũng khó che giấu được dáng người, mái tóc dài đơn giản cột đuôi ngựa đơn giản, một đôi mắt nguyên bản mê mang bổng trở nên cực kỳ sắc nét.
Ngô Minh ở bên cạnh cũng chú ý tới người phụ nữ này, từ bước chân và động tác của đối phương, cũng như ánh mắt sắc bén, anh đều nhìn ra bóng dáng của một cung thủ.
Hán tử cường tráng bị đánh ngã xuống đất lúc này cũng không quan tâm đến vết thương đang chảy máu trên đầu mà đứng dậy nói: "Nguyệt Ảnh, ngươi cứ kệ ta, nói không chừng ta phá hủy thân thể này thì có thể thoát khỏi pháp thuật tà ác trói buộc, một lần nữa thu lại sức mạnh của mình, cho dù không được thì ta thà chết chứ không chịu sự sỉ nhục và tra tấn như thế này!”
Người phụ nữ tên Nguyệt Ảnh lúc này thở dài, không có lại tiếp tục ngăn cản nữa mà quay lại nhìn 'Ngô Minh' vẻ mặt thất thần đang ngồi dưới đất, nói: "Ta nghĩ ngài cũng bị giam cầm thực lực như chúng ta, thậm chí rối loạn trí nhớ và ý thức như chúng ta, thế nhưng thân là một cường giả, ta vẫn luôn tin tưởng ngài, Nhân Vương Ngô Minh."
"Haha, chịu không nổi, quả thực quá khôi hài rồi, các ngươi là tốt nghiệp học viện hí kịch phải không? Kỹ năng diễn xuất của các ngươi rất tốt, ta thực sự không hiểu sao công ty lại mất nhiều công sức để đưa các ngươi đến đây. Nếu những người này bị nhiễm bệnh, thì bệnh lây nhiễm phải là một căn bệnh, gọi là chứng loạn thần kinh! " Một Giám sát viên cấp ba giờ khắc này châm chọc nói. Công ty Tinh Hà quản lý rất nghiêm khắc, và công việc của họ là chăm sóc những người bị nhiễm bệnh, đảm bảo an toàn cho những người bị nhiễm bệnh và cung cấp cho bộ phận nghiên cứu để nghiên cứu bất cứ lúc nào. Bọn họ không biết gì về những thứ khác nên mới mỉa mai như vậy, đương nhiên còn có Giáo sư Từ, chính là muốn để cho Giáo sư Từ tiết lộ một chút, bọn họ đối với những người nhiễm bệnh này đã sớm tò mò.
Thật đáng tiếc Giáo sư Từ căn bản không để ý đến hắn, mà quay đầu đi về phía Giám đốc điều hành cấp năm: "Theo quy định của công ty, phải đảm bảo không để người bị nhiễm bệnh không bị tổn thương, rõ ràng là Giám sát viên ở đây đã quên mất quy định này!”
Tên Giám sát viên cấp ba kia vừa nghe, lập tức thẹn quá thành giận, không ngờ Giáo sư Từ lại cáo trạng trước mặt mọi người, hủy thể diện của hắn, vừa muốn nói gì đó để phản bác lại thì nhìn thấy Giám đốc điều hành cấp năm lập tức bước tới, dĩ nhiên là trực tiếp vung quyền muốn đánh, đồng thời nói: "Còn nói nhiều như vậy, công ty coi những người nhiễm bệnh này như bảo bối, ngươi lại dám nhìn bọn họ tự mình hại mình mà không ngăn cản. Ta xem ngươi là không muốn làm việc nữa rồi!"
Giám sát viên cấp ba kinh hãi, theo bản năng liền muốn tránh né, nhưng Giám đốc một quyền vung ra, tựa hồ là không có chính xác, vậy mà lại đánh hụt, đồng thời hắn ta mất thăng bằng loạng choạng và ngã về phía trước.
Bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ nghĩ rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn, bởi vì thấy thế nào đều chỉ là trùng hợp. Nhưng vào lúc này, Ngô Minh ở trước mặt hắn cau mày nhìn Giám đốc điều hành cấp năm, thời điểm ngã xuống hắn đột nhiên hai tay chống dưới, nhảy về phía trước, nhảy xa bốn thước vọt ra khỏi cửa phía trước, trong phút chốc liền duỗi tay đập nát một cái nút khẩn cấp màu đỏ, và một cánh cửa kim loại nặng đóng sầm lại ngay lập tức, bịt kín lối vào.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, khi mọi người kịp phản ứng thì cánh cửa kim loại đã rơi xuống, Giám đốc điều hành cấp năm tiếp tục không ngừng chạy ra ngoài. Ngay sau đó hắn đã vượt qua cánh cổng thứ hai, cũng gõ nút khẩn cấp và hạ cánh cổng kim loại xuống.
Cùng lúc đó, nơi này vang lên còi báo động chói tai.
Ngô Minh không nhúc nhích, vừa rồi còn đang suy nghĩ một ít chuyện, ngược lại đúng là không để ý đến đối phương, không ngờ đối phương giả bộ mất thăng bằng tiến đến gần lối ra, sau đó tại thời khắc mấu chốt đột nhiên bạo phát lao ra với tốc độ vượt quá người bình thường và hạ cánh cửa kim loại xuống.
Không thể không nói, loại tâm cơ cùng quyết đoán này cũng khiến người ta bội phục, có thể trở thành Giám đốc điều hành cấp năm Công ty Tinh Hà hiển nhiên không có một người nào hiền lành.
Đây là sơ suất của Ngô Minh, nhưng anh ta cũng không sợ, sở dĩ Giám đốc điều hành cấp năm dám làm như vậy là bởi vì đối phương không biết thực lực của mình, huống chi mình còn có lá bài tẩy khác.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tình hình thế nào?" Người Giám sát viên cấp ba sững sờ thậm chí còn không biết mình đã bị xem là bia đỡ đạn từ bỏ. Khi Giám đốc điều hành cấp năm chọn cách trốn thoát thì hắn ta đã bỏ mặc mọi thứ ở đây, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, nếu như bỏ chạy nhất định sẽ chọc giận sát thần Ngô Minh, người bên trong có lẽ sẽ không thể sống sót. Nhưng hắn ta không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến bản thân mình, sống chết của người khác chả liên quan gì đến hắn.
Đúng lúc này, sau khi Giám đốc điều hành cấp năm chạy ra ngoài, báo động lập tức được kích hoạt, ngay lập tức, nhân viên vũ trang của toàn bộ căn cứ dưới lòng đất đã tập hợp hơn hai trăm người.
"Trưởng quan, mời ngài ra lệnh!" Đội trưởng đội vũ trang lúc này đứng nghiêm nhìn Giám đốc điều hành cấp năm, bọn họ là tư binh của Công ty Tinh Hà. Thật ra Công ty Tinh Hà đã mua đất ở rất nhiều nơi thành lập căn cứ và huấn luyện quân đội, nói một cách chính xác, Công ty Tinh Hà đã là một quốc gia, nhưng chỉ là một quốc gia ẩn mình. Thậm chí chỉ cần Tinh Hà nguyện ý thì có thể phát động chiến tranh ở bất cứ đâu trên thế giới theo ý mình, giống như cường quốc số một thế giới.
Giám đốc điều hành cấp năm lúc này vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt tràn đầy hưng phấn, bởi vì hắn biết mình đã trốn thoát, đương nhiên hắn cũng biết, bằng vào chút một chút nhân viên vũ trang sợ rằng sẽ không có thể giết chết sát thần, vì vậy hắn lập tức hạ lệnh: "Bằng vào quyền hạn của ta, ta muốn kích hoạt vũ khí sinh học cấp C, ta muốn ngươi huy động toàn bộ vũ khí sinh học ở đây để tấn công phòng giam, không thể để cho một người nào ra ngoài, các ngươi hiểu ý của ta chưa?”
Mặc dù không có nói rõ, nhưng ý tứ Giám đốc điều hành cấp năm rất rõ ràng, nếu không cho ai ra ngoài có nghĩa là tất cả đều phải giết chết, lúc này người đội trưởng kia lập tức lĩnh mệnh làm theo.
Vũ khí sinh học của Công ty Tinh Hà là một bí mật, chỉ những Giám đốc từ cấp 4 trở lên và các nhân viên bảo vệ đặc biệt mới biết, đây là vũ khí chính của Công ty Tinh Hà cho những cuộc chiến trong tương lai, thế giới không hề biết đến sự tồn tại của những vũ khí sinh học này.
Ở đâu đó trong trụ sở dưới lòng đất, lúc này một dãy bình kim loại phát ra tiếng ầm ầm, mỗi bình kim loại ở đây cao hơn ba mét, giống như một bình dầu dựng đứng, trên đó có ghi các số từ c1 đến c10, trong đó có rất nhiều độ dày khác nhau. Một dãy đèn phía trước chiếc bình kim loại lúc này chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá cây, và sau đó cửa của chiếc bình từ từ mở ra, để lộ những thứ bên trong.
Bên trong là một vật thể hình người, nhưng rõ ràng là to lớn hơn, tất cả đều đeo mặt nạ kim loại, làn da giống như một chất keo cứng rắn, mạch máu căng phồng, một đôi mắt đỏ tươi chợt mở ra.
Sau đó, những hình người này lần lượt bước ra khỏi bình kim loại, rồi đi về phía lối đi phía trước.
“Thưa ngài, những Sát Lục giả vũ khí sinh học cấp C đều đã được kích hoạt, và các lệnh đã được cấy vào, nhưng cần sự cho phép của ngài!” Một nhân viên lúc này nói, đồng thời đứng dậy bước sang một bên. Ở trên bàn điều khiển có một cảm biến, bên trong có một kim nhỏ, nhấn ngón tay của vào nó có thể sử dụng máu để kết nối chip sinh học trong cơ thể để tiến hành trao quyền.
Giám đốc điều hành cấp năm bước tới không chút do dự ấn ngón tay lên, chỉ có hắn mới biết sát thần giống hệt như Ngô Minh kinh khủng đến mức nào, nhưng chỉ cần có vũ khí sinh học ra tay thì đối phương lợi hại đến đâu cũng vô dụng.
Mỗi Sát Lục giả vũ khí sinh học cấp C có thể tiêu diệt hai trăm lính đặc nhiệm trong các trận chiến trực diện. Ngay cả khi đối mặt với một số xe bọc thép và vũ khí hạng nặng thì chúng không hề sợ hãi. Có lực lượng cường đại, lực phá hoại không gì sánh được, không chút đau đớn mà chỉ biết thực hiện mệnh lệnh khiến chúng thực sự trở thành vũ khí bất khả chiến bại.
"Thưa ngài, với tất cả sự tôn trọng, ngay cả khi có kẻ thù, tôi nghĩ chỉ cần điều động một hoặc hai Sát Lục giả là đủ. Tại sao phải cử cả mười Sát Lục giả đi?" Người vừa lên tiếng cũng có cấp bậc rất cao, Giám đốc cấp bốn, biết sự kinh khủng của những vũ khí sinh học này, cử mười Sát Lục giả là đủ để chinh phục một quốc gia châu Phi nhỏ bé.
"Lần này kẻ địch rất cường đại, đương nhiên ta cũng không cho là cần xuất động mười tên Sát Lục giả, thế nhưng Sát Lục giả cũng cần tiến hành thực chiến diễn luyện, có thể dần dần thu thập khuyết điểm, tối ưu hóa chúng, cho nên lần này được coi là một trận chiến diễn tập mà thôi! " Giám đốc điều hành cấp năm tự tin nói, hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết, hắn quá sợ Ngô Minh cho nên đã phái hết vũ khí sinh học ra ngoài. Khi Ngô Minh tấn công hắn bằng thần thức, có thể nói sự sợ hãi với Ngô Minh đã khắc sâu trong tâm hồn hắn, vì vậy để loại bỏ nỗi sợ hãi này sẽ phải dốc toàn lực, chính là muốn nhất kích tất sát.
Tuy rằng sau sự việc này hắn có thể nghĩ cách giải thích với ban giám đốc công ty, dù sao lần này bọn họ đã mất đi rất nhiều nhân viên của công ty, thậm chí có cả Giám đốc cấp bốn như Giáo sư Từ.
Nhưng hiện tại hắn không khống chế được nhiều như vậy, hắn có trực giác, nếu không dùng hết toàn lực thì không thể nào giải quyết được đối phương, cho dù như vậy, hắn cũng không định ở lại chỗ này, hắn muốn trở về mặt đất.
Ngay sau khi thu xếp xong mọi việc, Giám đốc điều hành cấp năm trở lại tòa nhà trên mặt đất với mười mấy tên bảo vệ, có lẽ đây là cách duy nhất mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Ngay lúc thang máy mở ra, một bóng đen đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, ngay sau đó Giám đốc điều hành cấp năm chìm vào bóng tối. Trong khoảnh khắc đó, hắn ta dường như nhìn thấy một con cóc rất lớn xuất hiện ở cửa thang máy, và lưỡi của nó dường như có vết máu sền sệt.
Ngô Minh từ từ mở mắt ra, việc điều khiển sủng vật của mình bằng tâm trí ở khoảng cách xa có chút rắc rối, đặc biệt là vì ở đây có những thiết bị che chắn rất tân tiến nên việc điều khiển nó ở khoảng cách này gần như là không thể.