Vu Độc Linh Thiềm được Công ty Tinh Hà mang về và cùng một chỗ đưa vào phòng thí nghiệm, sinh vật này đã đạt đến nguyên khí cấp 3, có một khả năng đặc biệt, đó là có thể thay đổi hình dạng cơ thể theo ý muốn. Lớn nhất nó có thể biến thành Cóc khổng lồ độ cao vượt qua ba mét thể trọng đạt đến 1 tấn, lúc nhỏ có thể to bằng ngón út, cỡ này người ta thường bỏ qua. Trước khi xuống lòng đất, Ngô Minh đã điều khiển Vu Độc Linh Thiềm tiềm phục ở cửa ra vào, cho nên ngay khi Giám đốc điều hành cấp năm vừa ra khỏi thang máy đã bị nó giết chết.
Ngô Minh đã được Giáo sư Từ cho biết, hầu hết các nhân viên của Công ty Tinh Hà đều không biết sự tồn tại của trụ sở dưới lòng đất. Dù sao có quá nhiều điều vi phạm pháp luật hiện hành trong trụ sở dưới lòng đất, ngay cả khi Giáo sư muốn đi vào trụ sở dưới lòng đất cũng rất khó khăn, mặc dù ông ta là Giám đốc cấp bốn của Công ty Tinh Hà.
Công ty Tinh Hà có hệ thống cấp bậc chặt chẽ, tất cả nhân sự được chia thành tám cấp, đương nhiên chỉ có một người ở cấp cao nhất, đó là ông chủ của công ty, chủ tịch hội đồng quản trị. Kế tiếp là Tổng giám đốc hội đồng quản trị, giám sát ban Giám đốc cấp cao, thuộc về Giám đốc cấp 6-7. Tiếp theo là các Giám đốc phân bộ đặt tại nhiều quốc gia và thành phố lớn, cũng giống như Giám đốc điều hành năm cấp trước đó thuộc về giám sát cao nhất của Vũ Thành. Còn có Giáo sư Từ phụ trách phòng thí nghiệm Vũ Thành và thuộc về Giám đốc cấp 4, sau đó còn có Giám sát viên cấp 3. Những người dưới cấp ba là nhân viên, 'Ngô Minh' trên thế giới này là nhân viên tạm thời phổ biến nhất.
Đương nhiên, thù lao của công ty cũng liên quan đến cấp độ, mô hình quản lý kiểu kim tự tháp này đương nhiên là mô hình đơn giản và hiệu quả nhất. Hiển nhiên, nhân viên cấp một, cấp hai bình thường đều không thể biết được bí mật của công ty, ví dụ như sự tồn tại của trụ sở ngầm này chỉ có Giám sát viên cấp ba mới có thể biết được, đương nhiên họ cũng phải làm việc trong trụ sở dưới lòng đất, Giám sát viên cấp ba của tòa nhà trên mặt đất cũng không biết sự tồn tại của trụ sở dưới lòng đất, chỉ có Giám đốc cấp bốn mới biết được một số bí mật.
Đây chính là Công ty Tinh Hà.
Một tổ chức nhìn bề ngoài rất to lớn nhưng thực chất lại lớn hơn bề ngoài gấp mười, gấp trăm lần.
Nghe Giáo sư Từ giảng giải Ngô Minh mới thực sự hiểu rõ công ty này, theo Giáo sư Từ từng nói, ngay cả một Giám đốc cấp bốn như ông ta cũng chưa từng gặp ai trong ban giám đốc, chứ đừng nói đến ông chủ bí ẩn.
Hiện tại trong phòng giam đã bị đóng cửa, Ngô Minh hiển nhiên có quyền lên tiếng, bởi vì anh ta là người duy nhất có súng ở đây. Lúc này Giám sát viên ở đây cũng sợ hãi, bọn họ vừa nhìn thấy người lãnh đạo trực tiếp vừa diễn ra trò hay, sau đó mượn cớ chạy trốn, thậm chí còn nhấn nút cảnh báo màu đỏ.
Một khi bấm nút loại đó thì toàn bộ trụ sở dưới lòng đất sẽ bị đóng lại, chỉ trong tình huống nguy hiểm nhất mới được bấm nút đỏ, trụ sở ngầm đã đóng thì bọn họ căn bản vô pháp rời đi.
Bọn họ không ngu ngốc, Giám đốc điều hành cấp năm làm điều này rõ ràng là bởi vì có kẻ thù xâm nhập vào đây, và bây giờ có vẻ như người này chắc chắn là người mặc đồng phục chiến đấu đặc biệt, mặc trang phục nhân viên An ninh với mũ bảo hiểm.
Không trách trước đó bọn họ cảm thấy Giám đốc điều hành cấp năm có điều gì đó không ổn, có vẻ như nhân viên An ninh này nói Giám đốc điều hành đều nghe theo, hiển nhiên đây không giống tính cách của Giám đốc điều hành cấp năm. Lúc trước họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ họ biết Giám đốc điều hành là bị cưỡng ép tới. Trước đó đều không phải diễn kịch, sau khi nắm bắt được cơ hội hắn ta bỏ trốn không chút do dự, bỏ lại bọn họ trong khu vực bị phong bế này.
Họ không có vũ khí, cho dù có cũng chỉ là một thứ giống như dùi cui điện. So với vũ khí tự động trong tay đối phương quả thực chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm. Đặc biệt là chuyện của đối phương bại lộ, thấy nơi này bị phong tỏa sợ là sẽ trút giận lên người bọn họ, cho nên lúc này mới yên tĩnh đến đáng kinh ngạc.
Hán tử làm ầm ĩ vừa rồi và người bị nhiễm bệnh tên Nguyệt Ảnh cũng sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Bọn họ ở đây đều là những người bị nhiễm bệnh sao?” Ngô Minh vừa rồi dùng ý thức thăm dò năm người bị nhiễm, nhưng không phát hiện ý thức của Kerrigan đạo sư. Năm người nhiễm bệnh này hiển nhiên giống như A mỗ, đều là ý thức thể tiến đến sau đó dung hợp với một cơ thể trong thế giới này. Trong số đó, hán tử tự xưng là Thiết Mâu có mức độ dung hợp cao nhất, vì vậy hắn ta gần như có thể chi phối suy nghĩ của mình. Những người khác kém hơn một chút, mức độ dung hợp ý thức của Nguyệt Ảnh chỉ đứng sau Thiết Mâu, hơn nữa đối với Ngô Minh mà nói lại là một người quen.
Lúc trước tại Nguyệt Dạ Sâm Lâm, một Tinh Linh cao cấp của Nguyệt tộc đã đối phó với Ngô Minh, sau đó Y Y đã đem toàn bộ Nguyệt Dạ Sâm Lâm đều dịch chuyển, Ngô Minh cũng quên hỏi Y Y về sự tình liên quan với Nguyệt Dạ hai tộc, bất quá hiển nhiên Nguyệt Ảnh cũng gặp phải Vòng xoáy bảy màu, bị cuốn vào đến nơi này.
“Còn có một tên nữa, nhưng bọn chúng đã trốn thoát trước đó, chúng ta đang phái người đi bắt bọn chúng!” Giám sát viên cấp ba ở đây không thể tìm ra nội tình của Ngô Minh, vì vậy hắn chỉ có thể kiên trì nói ra, bây giờ là lối vào và lối ra đã bị chặn, bọn họ không thể rời đi, tốt nhất là không chọc giận người này.
Ngô Minh biết những gì đối phương nói là cậu bé đã dung hợp ý thức thể A mỗ.
Nghĩ đến A mỗ, Ngô Minh cũng không biết gia hỏa này chạy đến nơi nào, hiển nhiên ý thức của A mỗ vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập, cho nên rất nhiều ký ức thiếu hụt, thậm chí ngay cả chính nó là ai đều chưa có xác định.
Có điều giống như Kerrigan đạo sư, Ngô Minh nhất định phải tìm A Mỗ trở về.
Lúc này, bên ngoài cánh cổng sắt có tiếng động lạ, giống như có thứ gì đó đang đi trên mặt đất, hơn nữa hình thể khá to lớn.
“Có thể thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì không?” Ngô Minh hỏi Giám sát viên cấp ba, người này sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu, đưa Ngô Minh đến một phòng giám sát bên trong. Bên trong có một màn hình giám sát, và anh có thể nhìn thấy một số khu vực bên ngoài.
Chỉ là khi Giám sát viên cấp ba nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngoài cửa sắt, sắc mặt lập tức tái mét.
"Là... Là Sát Lục giả, trời ạ, công ty thực sự đã sử dụng Sát Lục giả. Xong đời rồi, bọn chúng giết người căn bản lục thân không nhận, lẽ nào công ty đều bỏ rơi chúng ta cho sao? Không, ta không muốn chết!" Giám sát viên cấp ba nhìn những bóng dáng trên màn hình kia, lập tức có chút điên cuồng.
“Sát Lục giả?” Ngô Minh cũng nhìn lướt qua thì nhìn thấy vài con quái vật cao hơn ba mét, tay chân tráng kiện, đeo mặt nạ kim loại to lớn.
"Đây là vũ khí chiến tranh do Công ty Thiên hà bí mật phát triển. Nó thuộc loại vũ khí sinh học, là sự pha trộn giữa gen của một số quái vật và gen của con người trong thế giới chiều không gian thứ hai. Mặc dù không có năng lượng siêu vật chất, vũ khí sinh học này đã được nhiều thế hệ cải tiến để phù hợp với môi trường của thế giới thực và có xu hướng trở nên hoàn hảo. Chúng là vũ khí chiến tranh thực sự, lực lượng cánh tay của chúng thậm chí có thể vượt quá 4.000 kg, có thể dễ dàng phá hủy và xé rách xe bọc thép, mật độ xương cốt gấp bốn lần con người, làn da có thể chịu được sức bắn của súng trường tự động, không biết đau đớn và hoàn toàn được điều khiển bằng máy tính sinh học. " Khuôn mặt của Giáo sư Từ cũng rất khó coi, rõ ràng là ông ta biết chi tiết của những vũ khí sinh học này.
Những người khác vẻ mặt cũng khiếp sợ, lúc này phòng giam cũng không có ai đi quản người bị nhiễm và 'Ngô Minh'.
"Đề nghị của tôi là chạy khỏi đây, Sát Lục giả nhất định sẽ từ đây tiến vào. Muốn sống sót thì trốn ngay lập tức!" Giám sát viên cấp ba nhìn Ngô Minh nói.
Ngô Minh cười lạnh một tiếng, vẫn không nhúc nhích, như thể anh ta khinh thường cái gọi là vũ khí sinh học Sát Lục giả.
Lúc này, cánh cửa kim loại bên ngoài từ từ mở ra, hiển nhiên người bên ngoài đang định để cho Sát Lục giả tiến vào, Ngô Minh chậm rãi đi tới cửa, nhìn cánh cửa kim loại đang mở ra.
“Tên này chết chắc rồi!” Nhìn thấy hành vi gần như tìm chết của Ngô Minh, đám người Giám sát viên cấp ba đều là trong lòng mừng như điên, nếu đối phương dựa vào nơi hiểm yếu kháng cự thì có lẽ không ai trong số họ sống sót, nhưng nếu như vừa bắt đầu đối phương đã bị Sát Lục giả đánh giết thì như vậy bọn hắn cũng hẳn sẽ không bị công ty diệt trừ, dù sau công ty vẫn cần họ xử lý một số công việc.
Tất nhiên, để tránh vạ lây, những người này vẫn theo bản năng lùi về sau.
Giáo sư Từ biết Ngô Minh lợi hại nên trên mặt cũng không có nhiều lo lắng, kỳ thật ông ta cũng bị đối phương cưỡng chế, nhưng trong tiềm thức Giáo sư Từ thực sự cảm thấy mình nên ở bên đối phương, bởi vì câu chuyện xưa đối phương kể, cũng vì những màn trình diễn không thể tin được sau đó.
“Nếu mình ở thế giới khác có thể làm bằng hữu với người này, thì mình ở thế giới này cũng có thể làm bằng hữu!” Giáo sư Từ tự lẩm bẩm. Về phần Công ty Tinh Hà, từ lâu ông đã cảm thấy cái công ty này dã tâm quá lớn, chế tạo những Sát Lục giả đó thì cần thí nghiệm trên con người sống, loại chuyện này Giáo sư Từ hiển nhiên cũng không đồng ý.
“Không cần biết anh ta là ai, rõ ràng anh ta là một chiến binh thực sự, một chiến binh thực sự không bao giờ sợ kẻ thù!” Thiết Mâu đầu đầy máu đằng kia vẫn đang đần độn hô to, ngược lại trong ánh mắt Nguyệt Ảnh lộ ra một tia tinh mang.
Cánh cửa kim loại nhanh chóng được mở ra, một tên Sát Lục giả bước vào. Với chiều cao hơn ba mét, lực áp chế mạnh mẽ đủ sức chấn động mọi thứ. Trước mặt chúng, con người là những con kiến, một ngón tay là có thể bóp chết.
Bọn chúng được mệnh lệnh là giết người, và trước mặt chúng lúc này có một người đang đứng.
"Rống!"
Một tiếng gầm đủ để xé nát màng nhĩ của người thường phát ra từ miệng của Sát Lục giả, sau đó lao tới, một quyền đập về phía Ngô Minh.
Một quyền này mang theo sức mạnh khổng lồ, nắm đấm của Sát Lục giả được khảm bằng những mảnh kim loại để tăng sức công phá. Cú đấm này có thể đập nát một chiếc ô tô, nếu nó trúng người thì chẳng khác nào bị trúng bom, sẽ lập tức nát tan, da dẻ vỡ tan, nội tạng tung toé.
Mà Ngô Minh đối mặt một quyền này, không có lựa chọn tránh né mà xoay người sang ngang, sau đó một quyền đánh ra.
"Gia hỏa này là người điên!" Nhìn thấy hành động của Ngô Minh, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng toát ra một cái ý niệm như vậy, tấn công Sát Lục giả, đây không phải là chán sống sao?
Nhưng ngay sau đó, họ phát hiện ra mọi thứ không diễn ra theo cách họ nghĩ.
Đầu tiên là cú đấm của Ngô Minh, nhanh đến mức người thường không thể bắt kịp động tác của anh ta. Ngay sau đó, một tiếng bốp vang lên, tên Sát Lục giả khổng lồ bay ra và nặng nề ngã trên mặt đất, trong khi Ngô Minh không hề động đậy, làn sóng xung kích dữ dội tạo ra sau cú đấm không kém gì một vụ nổ nhỏ. Bộ đồng phục chiến đấu đặc biệt và mũ bảo hiểm của Ngô Minh ngay lập tức tan tành vì chấn động.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng của Ngô Minh, không ngoài dự tính, ngoại trừ Giáo sư Từ thì tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng.