Với việc giám đốc cấp năm có quyền cao nhất ở đây dẫn đường, hành trình này có thể nói là vô cùng suôn sẻ, Ngô Minh cũng đã thực sự nhìn ra được một số thực lực của Công ty Tinh Hà. Mặc dù các tòa nhà trên mặt đất dường như được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng như trước rất bình thường, nhiều nhất chỉ là một công ty có hệ thống anh ninh cấp cao mà thôi. Nhưng dưới lòng đất thật sự rất khác, an ninh ở đây có thể so sánh với căn cứ quân sự cấp cao.
Chỉ bất quá nơi này cũng không phải là không có sơ hở, vì là ở thế giới dưới lòng đất nên ở đây cần có hệ thống thông gió cực lớn, đồng thời ống thông gió ở đây cũng rất lớn, lúc trước cậu bé dung hợp ý thức A Mỗ chính là từ bên trong đường ống thông gió đào tẩu. Bất quá ngã một lần, vào lúc này nếu ai đó muốn trốn thoát qua ống thông gió, tuyệt đối là nói chuyện viển vông.
Trong ngục giam của Công ty Tinh Hà chủ yếu giam giữ chính là 'Người bị lây nhiễm'. Những người bị lây nhiễm tự nhiên được sử dụng để nghiên cứu, có rất ít người như 'Ngô Minh' vốn là nhân viên. Từ thời điểm này, liền biết 'Ngô Minh' của thế giới này rõ ràng đã chạm đến một số lợi ích cốt lõi của Công ty Tinh Hà.
Bên ngoài căn phòng bằng kính một mặt, Ngô Minh nhìn thấy 'Ngô Minh' của thế giới này.
Đối phương ngồi dưới đất dường như đang nghỉ ngơi, trong phòng không có thứ gì ngoại trừ toilet tiện lợi, muốn ngủ cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất, người ở bên ngoài có thể giám sát bất cứ lúc nào, phải nói rằng những ngày như thế này chắc chắn là cực hình.
Qua lớp kính một mặt, Ngô Minh có thể nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng người bên trong lại không thể nhìn ra bên ngoài, khiến cho Ngô Minh có cảm giác kỳ quái, bởi vì anh ta đã nhìn thấy chính mình trước kia.
Tuy rằng trong lòng anh biết rõ 'Ngô Minh' này trên ý nghĩa mà nói thì là mình trước kia, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại có cảm giác khác thường.
Lúc đó, tính mình không cứng cỏi, thậm chí hơi nhát gan. Có thể nói là một người bình thường chuẩn mực, khi gặp khó khăn sẽ thu mình lại, suốt ngày lao đầu vào công việc kiếm sống, đôi khi cũng nắm lấy một số lợi ích nho nhỏ.
'Bản thân' thế giới này chính vì lén lút lấy một phục chế phẩm bí mật cấp cao công ty về nhà nên phải chịu tai họa ngục tù này, đây cũng là do lòng tham mà ra.
Các Giám sát viên ở đây thấy Giám đốc điều hành và Trưởng phòng nghiên cứu của họ đi tới, lập tức đứng dậy chào.
“Báo cáo tình hình một chút!” Giám đốc điều hành cấp năm lén lút liếc nhìn Ngô Minh, lúc này Ngô Minh đang mặc trang phục anh ninh và đội mũ sắt nên hắn không nhìn thấy biểu hiện gì cả, hắn biết tính mạng của mình nằm trong tay đối phương, nếu đối phương muốn đến gặp 'Ngô Minh' này hiển nhiên quan tâm đến tình huống của anh ta, cho nên mình nói như vậy khẳng định không có vấn đề gì.
Những Giám sát viên đó ngay lập tức ghi chép lại và báo cáo, về cơ bản đó là những hồ sơ bình thường, bao gồm cả hồ sơ về phiên tòa của bên kia.
Nói được nửa chừng, một Giám sát viên dường như đang cố gắng làm hài lòng Giám đốc điều hành cấp cao nhất của họ, lại là vui đùa nói: "Thưa giám đốc. Sau khi quan sát một thời gian, chúng tôi phát hiện ra một điều thú vị."
Nhìn thấy Ngô Minh đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đen vẫn chưa nói gì, Giám đốc điều hành không thể làm gì khác hơn là tiếp tục diễn kịch hỏi: “Có gì thú vị?”
Hắn ta vẫn giả vờ tò mò, nhưng trên thực tế hắn không có chút nào quan tâm, hắn ta chỉ quan tâm đến mạng nhỏ của mình.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của lãnh đạo trực tiếp, Giám sát viên lập tức hào hứng nói: “Chúng tôi phát hiện tinh thần hắn dường như có vấn đề.”
“Có vấn đề gì?” Giám đốc cấp năm sững sờ, không hiểu đây là ý gì.
"Chúng tôi hoài nghi gia hỏa này bị bệnh tâm thần. Hắn vậy mà nói mình là Nhân Vương, hắn ta còn nói hắn có một Chiến hạm khổng lồ Nhân Vương Hào có thể san bằng mọi thứ!" Trên mặt Giám sát viên rõ ràng mang theo ý cười, sau đó giải thích: "Đúng rồi, có thể ngài chưa biết Nhân Vương là gì. Theo những gì hắn ta nói thì Nhân Vương là vua của loài người, điều thú vị hơn là đôi khi một số Người bị lây nhiễm cũng nói như vậy. Lúc đầu Người bị lây nhiễm gọi hắn như vậy khi đang tưởng tượng, những Người bị lây nhiễm đó đôi khi trở nên mất trí, bình thường thì không sao, khi phát bệnh thì lại khác, có lẽ bị gọi nhiều nên gia hỏa này sinh ra ảo giác, còn thực sự nghĩ mình là một Nhân Vương nhảm nhí nào đó!”
“Thật là buồn cười!” Giám đốc điều hành mỉm cười, nhưng vừa nói xong hắn ta đã nghe thấy một giọng nói.
“Mở cửa!”
Lời nói là Ngô Minh nói, giọng nói lúc này lạnh lùng, hiển nhiên có chút tức giận, Giám đốc điều hành lập tức như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, trong lòng thầm mắng Giám sát viên nói quá nhiều, xem ra sát thần Ngô Minh hẳn là có liên quan gì đến 'Ngô Minh' đang bị nhốt bên trong, bằng không bọn họ làm sao có thể giống nhau như vậy? Lúc này mình cười nhạo đối phương chẳng phải là muốn chết hay sao.
Thấy mấy Giám sát viên còn đang ngẩn người, hắn ta vội vàng khiển trách: "Các ngươi còn không mau mở cửa!"
Những người Giám sát viên đó không hiểu tại sao vị Giám đốc điều hành cao cấp lại tức giận, vì vậy họ vội vàng nghe theo và mở cửa phòng giam. 'Ngô Minh' đang ngồi trên mặt đất bên trong rõ ràng đã nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta nhìn lên nhưng không đứng dậy, một đôi mắt đỏ ngầu và đờ đẫn.
“Đem tất cả những Người bị lây nhiễm đến đây!” Ngô Minh thở dài, tiếp tục nói.
Rõ ràng lời nói của Giám sát viên vừa rồi đã khiến anh xúc động, trong số Người bị lây nhiễm nhất định phải có người biết anh ta, nếu không trên đời này không thể nhìn ra 'bản thân' mà gọi anh là Nhân Vương.
Danh hiệu này chỉ có người trong Nguyên khí thế giới mới biết, một khi đã như vậy, nói không chừng nơi này có lẽ có Kerrigan đạo sư ở đây. Về phần 'bản thân' ở thế giới này, Ngô Minh trong nháy mắt có thể nhìn ra đối phương hiển nhiên đã bị rất nhiều kích thích và tra tấn, Giám sát viên kia nói không sai, 'Ngô Minh' này có chút tinh thần hoảng hốt. Dù sao 'Ngô Minh' của thế giới này chỉ là một người bình thường, bị nhốt ở đây trải qua tất cả những chuyện này, muốn không bị tâm thần cũng chẳng được.
Nghe một nhân viên an ninh ra lệnh, vài Giám sát viên hiển nhiên có chút không vui, nhưng khi có mặt Giám đốc điều hành cao nhất ở đây thì bọn họ cũng không dám hỏi thêm, vì vậy họ chỉ có thể tuân theo.
Một lúc sau, năm người được đưa đến, năm người này bên trong có nam có nữ, đều là người trưởng thành, mặc đồng phục tù nhân màu cam và còng tay, phần lớn đều là một mặt mờ mịt, chỉ có một người thân cao hơn 1,8m, một hán tử khá cường tráng đang không ngừng giãy giụa.
“Lũ khốn kiếp, thả ta ra, các người dám đối xử với dũng sĩ Thiết Mâu Thú nhân như thế này, có dũng khí thả ta ra, chúng ta quyết đấu một chọi một, ta sẽ xé nát ruột gan của những kẻ hèn nhát các ngươi!” Một đường đi, hán tử kia một đường hét to, nhưng rõ ràng sức mạnh của hắn ta không tương xứng với ngôn ngữ hung hăng của mình, vẫn bị hai nhân viên an ninh kéo qua.
Lúc này, hán tử này nhìn thấy 'Ngô Minh' đang ngồi trong phòng giam, lập tức ánh mắt sáng lên, vội vàng hướng về phía đối phương hô: "Nhân Vương, tại sao ngài không giết hết những gia hỏa dám to gan sỉ nhục ngài. Sự cường đại của ngài không ai không biết, ngay cả những chiến binh dũng cảm nhất của Thú nhân nhất tộc cũng rất ngưỡng mộ ngài, ngay cả Liên minh Trăm quốc cũng phải sợ hãi ngài, những kẻ yếu đuối này thậm chí còn không đủ tư cách để xách giày cho ngài, nhưng tại sao ngài lại lựa chọn trầm mặc. Thưa Nhân Vương, Thiết Mâu thỉnh cầu ngài dùng lực lượng cường đại của mình để giải cứu ta, Thiết Mâu ta lấy danh dự Thú nhân phát thệ sẽ hoàn toàn thần phục và trở thành vũ khí giết người của ngài!”
Câu trả lời cho hán tử này là sự im lặng của 'Ngô Minh' bên trong, và những người xung quanh hắn ta đang cố nhịn cười.
"Tôi muốn nói, những Người bị lây nhiễm này không có bất cứ giá trị nghiên cứu nào cả, họ chỉ là một nhóm bệnh thần kinh mà thôi, nhưng một số bệnh nặng và một số nhẹ hơn. Giáo sư Từ, ông là Giám đốc bộ phận nghiên cứu, không biết về những Người bị lây nhiễm này đã có nghiên cứu nào thành công hay chưa? Dù sao danh tự Người bị lây nhiễm này cũng do ngài đưa ra, theo chúng tôi thì họ chỉ là một nhóm bệnh thần kinh không thể chữa khỏi! " Lúc này một Giám sát viên cấp ba nói ra, hiển nhiên là đang mỉa mai Bộ phận nghiên cứu.
Chỉ là Giáo sư Từ không nói lời nào, và ngay cả Giám đốc điều hành cấp năm cũng không nói gì, bởi vì bọn họ nhìn thấy Ngô Minh, người mặc đồng phục chiến đấu đặc biệt và đội mũ bảo hiểm, đi tới chỗ hán tử, sau đó nói với hai người đang giữ hắn ta: “Buông hắn ra!”
Cả hai hiển nhiên không hiểu tại sao một nhân viên an ninh như vậy lại ra lệnh ở đây.
Thế nhưng lời của Giám đốc điều hành cấp năm thì họ không thể không nghe: "Các ngươi bị điếc sao? Sau này lời nói của anh ta sẽ là lời của ta, còn không mau thả Người bị lây nhiễm kia ra!"
Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải thả hán tử này ra, cũng may trên tay đối phương còn có còng tay, cũng sẽ không gặp phải nhiễu loạn gì.
Hán tử lao tới ngay lập tức, hắn ta nhìn những người xung quanh, ánh mắt đầy tức giận: "Các người dùng thủ đoạn gì mà có thể giam cầm ta trong thân thể yếu ớt này, dùng vu thuật tước đoạt sức mạnh của ta, các ngươi đều là kẻ hèn nhát, đây không phải là thủ đoạn mà một chiến binh nên làm. "
Nói xong, hắn chạy vài bước tới 'Ngô Minh' trong phòng giam, sau đó thật sự quỳ trên mặt đất, run giọng nói: "Nhân Vương, ngài là cường giả, Thú nhân chúng ta tôn kính cường giả, Thiết Mâu một lần nữa cầu xin ngài động thủ, bằng không, ngài có thể chịu được loại khuất nhục này, nhưng Thiết Mâu không thể chịu đựng thêm nữa, ta sẽ dùng máu tươi để bảo vệ danh dự của mình!”
Nói xong, hán tử đập đầu xuống đất, ngay lập tức một vết máu được để lại trên nền kim loại cứng, hán tử này vẫn không dừng lại mà tiếp tục dập đầu hết lần này đến lần khác, như cầu xin sự giải cứu của cường giả trong tâm khảm, như lời hắn nói, thà chết chứ không chịu nhục!
Những Giám sát viên đó đều là vẻ mặt cười lạnh, giống như đang xem một vở kịch, còn 'Ngô Minh' thế giới này đang run rẩy, hiển nhiên hành động của hán tử này khiến trái tim anh rung động.
Máu bắn loang lổ trên mặt, nhưng anh quên lau.
Anh ta biết mình không phải là 'Nhân Vương' gì, mặc dù anh ta đã từng giải thích điều đó nhưng hán tử này hoàn toàn không tin. Không chỉ hán tử này mà nhiều Người bị lây nhiễm khác cũng thỉnh thoảng gọi anh ta như vậy, bọn họ đều không ngoại lệ van xin anh ta giải cứu họ. Thế nhưng anh ấy cũng là một tù nhân và không thể làm gì cả, đôi khi anh ấy hy vọng mình là 'tuyệt thế cường giả' mà họ nói, nhưng thực tế lại tàn khốc, một người thậm chí không thể tự cứu mình thì làm sao có thể cứu được người khác.