Lúc này, Ngô Minh đột nhiên trở nên căng thẳng, chuyện xảy ra ở Thế giới chiều không gian thứ hai quá giống với chuyện xảy ra trước khi anh ta trọng sinh, có thể nói là hoàn toàn giống nhau, khiến cho Ngô Minh không khỏi nghi ngờ.
Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay anh ta đến từ cái gọi là Thế giới chiều không gian thứ hai này.
Giả thiết này rất táo bạo, nhưng đó là câu trả lời duy nhất mà Ngô Minh có thể nghĩ ra vào lúc này. Dù sao người trong Thế giới chiều không gian thứ hai tại thời điểm này không biết rằng họ là Thể nhân bản. Nói cách khác, trong tâm trí của họ chính là thế giới thực, và nếu lý thuyết này được mở rộng ra thì nó cũng có thể được áp dụng cho Nguyên khí thế giới của mình, cũng như cái gọi là Đệ nhất nguyên khí thế giới.
Những người ở đây, bao gồm cả Giáo sư Từ, tin rằng thế giới họ đang sống là có thật, nhưng ai có thể thực sự chứng minh được điều này? Ngô Minh đột nhiên nhớ tới một bộ phim đã xem ở thế giới cũ, bên trong có một phân đoạn, một đám người tự cho là đúng, nắm giữ khả năng sáng tạo và quản lý thế giới ảo. Trong thế giới ảo gần như thật đó họ gần như là thần thánh, nhưng một số người trong số họ sau đó phát hiện ra rằng thế giới họ đang ở thực chất là thế giới do con người tạo ra. Có thể ở đâu đó, một người như họ đang nhìn họ từ thị giác của Thượng Đế.
Suy nghĩ kỹ một chút, điều này thực sự đáng sợ đến mức nào, tình huống đánh đổ mọi khái niệm và nhận thức này đủ để phá hủy tất cả sự tự tin của một người. Ngay cả khi vừa nghĩ đến khả năng này, Ngô Minh cũng cảm thấy lạnh sống lưng và tinh thần hoảng hốt, nhưng rất nhanh Ngô Minh liền khôi phục lại.
Ngô Minh đã trải qua quá nhiều chuyện, đặc biệt ý chí của anh vô cùng ngoan cường, hiện tại chỉ cần nắm chắc hai điều, mình là tồn tại, có tư duy độc lập, điểm này rất trọng yếu, điểm khác nữa là mình có thể khống chế bản thân bằng thực lực. Bất cứ lúc nào, sức mạnh và thực lực là mấu chốt để kiểm soát tình hình, những người bị nhốt trong lồng và bị người khác theo dõi dùng vũ lực, nếu họ có sức mạnh phá vỡ lồng thì họ cũng có thể làm cho người bên ngoài run rẩy và sợ hãi.
Đây là một loại niềm tin, cũng là 'Đạo' mà người cổ đại Hoa quốc tôn trọng, có 'Đạo' trong lòng thì dù có chuyện gì xảy ra, bất cứ hoàn cảnh tuyệt vọng nào cũng có thể cố thủ bản tâm.
Nghĩ tới đây, Ngô Minh thả lỏng ra. Lúc này, anh đang xem mọi thứ xảy ra trong thế giới chiều không gian thứ hai như một người ngoài cuộc.
Bản thân trên màn ảnh cũng giống như ký ức, loạng choạng đi lên lầu hai, ngồi xuống một gian phòng, sau đó lấy ra Thẻ Trị liệu.
Rõ ràng, Thẻ Trị liệu có thể giải quyết thương tích thông thường, nhưng nó không thể giải độc.
Đòn tấn công của Đao Phong Tri Chu mang theo một chất độc cực mạnh. Quả nhiên, 'bản thân' ở Thế giới chiều không gian thứ hai đã bị sốc khi biết Thẻ Trị liệu vô hiệu, có thể nói anh ta không còn cách nào khác ngoài việc ngồi trên mặt đất, ánh mắt hoảng hốt tựa đang nhớ lại.
Sau một lúc, 'Ngô Minh' trên màn hình từ từ nhắm mắt lại, thời điểm này anh ta yên lặng chờ đợi, anh muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một giây, hai giây. Ba giây...
Màn hình tối đen như mực, Giáo sư Từ không nói lời nào khi nhìn thấy sự tập trung của Ngô Minh lúc này, ông chỉ gõ bàn phím, hiển thị tình trạng thể chất của 'Ngô Minh' bên trong.
Có thể thấy rằng nhịp tim của anh ta đã từ từ ngừng lại, cuối cùng cũng ngừng đập.
“Anh ta chết rồi!” Giáo sư Từ tỏ vẻ kinh ngạc, mặc dù biết thế giới chiều không gian thứ hai đầy rẫy nguy hiểm, mỗi thời mỗi khắc đều tồn tại tử vong, nhưng không ngờ vào lúc này, ở trước mặt một Ngô Minh khác lại nhìn thấy cái chết của 'Ngô Minh' trong Thế giới chiều không gian thứ hai.
Cái cảm giác này phi thường kỳ quái, tựa như trong cõi u minh sớm đã xác định rõ ràng như thế.
Ngô Minh xem cảnh này và tự hỏi tại sao không có gì xảy ra trong Thế giới chiều không gian thứ hai. Chẳng lẽ 'bản thân' bên trong cũng không hề sống lại?
Hoặc có thể sự trọng sinh này là vô hình, và các công cụ ở đây chỉ đơn giản là không thể phát hiện ra nó.
Ngô Minh đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, anh ta đột nhiên vươn tay sờ trán, kích hoạt ý thức thể đến hình thái mạnh nhất, sau đó nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên phát ra thần thức.
Thần thức là vô hình, chẳng qua là một loại năng lượng, lúc này năng lượng này đột nhiên đập vào màn ảnh, trong khoảnh khắc, Ngô Minh nhìn thấy trên vùng tối trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Khoảnh khắc tiếp theo, màn hình đột nhiên phát nổ, điện trong toàn bộ ngôi nhà kim loại cũng lập tức bị đoản mạch, một số dây điện phát ra tia lửa tanh tách, lập tức chìm vào bóng tối.
“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?” Giáo sư Từ ở bên cạnh giật mình, ông biết nguồn điện ở đây là cấp cao nhất, ngay cả lưới điện chính quốc gia cũng không so sánh được, sao có thể xuất hiện loại sự cố này?
Vài giây sau, mạch dự phòng ở đây được kích hoạt, nguồn điện trở lại bình thường, ngoại trừ một màn hình hiển thị phát nổ thì không có tổn thất nào khác, điều này khiến Giáo sư Từ thở phào nhẹ nhõm. Đây là phương tiện quan trọng kết nối với Thế giới chiều không gian thứ hai, nếu như nơi này xảy ra vấn đề, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
“Giáo sư Từ, đưa tôi đến gặp 'Ngô Minh' ở đây đi!” Ngô Minh nói, anh ta hiểu rõ hơn ai hết những gì đã xảy ra vừa rồi, có thể nói đây là định mệnh. Nếu nói về 'bản thân' ở Thế giới chiều không gian thứ hai, chính là chính mình lúc trước, sau đó tạo ra cơ hội trọng sinh của Thể nhân bản chính là mình.
Nói một cách đơn giản, anh ta tái sinh chính mình, vừa rồi Ngô Minh đã làm một việc, chính là dùng thần thức của mình xâm nhập vào Cột tinh thạch và thiết lập lại thời gian bên trong.
Và điều này đã tạo ra một kết quả mà Ngô Minh không ngờ tới, nhưng sau khi nghĩ lại thì rất rõ ràng, Thế giới chiều không gian thứ hai hóa ra bị chia làm hai, một bên giữ nguyên hiện trạng, một bên giống như khởi động lại, trở về như trước khi xảy ra thảm họa.
Những gì Công ty Tinh Hà đã làm là tái tạo thế giới con người và tất cả các Thể nhân bản của con người, nhưng những gì Ngô Minh làm vừa rồi là tái tạo một Nguyên khí thế giới hoàn chỉnh.
Hơn nữa, Nguyên khí thế giới này không bị Công ty Tinh Hà giám sát, và Công ty Tinh Hà thậm chí sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của thế giới này.
Đến lúc này, Ngô Minh mới biết người mở ra chìa khóa vận mệnh thực sự là mình.
Cho tới nay, Ngô Minh cho rằng mình đã làm được một việc rất quan trọng, đó là khiến cho toàn bộ sự việc diễn ra suôn sẻ. Về phần mình trước đó vận dụng thần thức xâm nhập Cột tinh thạch phục chế thế giới, cũng triệt để thoát ly cảm giác của mình. Ngô Minh biết, Cột tinh thạch này tuyệt đối không đơn giản, và trong thâm tâm của anh ta đã coi Cột tinh thạch này là vật của mình.
Ngô Minh không có kế hoạch cụ thể về việc phải làm tiếp theo, cho nên chẳng bằng đi gặp 'bản thân' ở thế giới này, Ngô Minh còn định tìm hiểu một chút tình hình của Người bị lây nhiễm.
Bởi vì có lẽ Kerrigan đạo sư nằm trong số những Người bị lây nhiễm.
Giáo sư Từ ở một bên nhìn Ngô Minh đang bình thản ung dung, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán táo bạo, vừa rồi hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó. Thành thật mà nói, Giáo sư Từ đã nhìn thấy cái chết của Thể nhân bản 'Ngô Minh' ở thế giới chiều không gian thứ hai, cũng là giật nảy cả mình, và Ngô Minh chắc chắn đã làm gì đó dẫn đến sự cố vừa rồi.
Nhưng Giáo sư Từ không hỏi, bởi vì ông ta có cảm giác cho dù cho mình hỏi thì đối phương cũng sẽ không nói ra.
"Ở khu vực giam giữ khác, cần phải có ủy quyền của Giám đốc điều hành cấp năm mới được vào. Tôi chỉ là Giám đốc bộ phận nghiên cứu cấp bốn, cho nên..." Giáo sư Từ lúc này mới nói.
Ngô Minh vừa nghe liền hiểu được, ở đây chỉ có một Giám đốc cấp năm, chính là người bị mình đánh ngất xỉu. Ngô Minh cùng Giáo sư Từ lập tức trở lại phòng thí nghiệm, lúc này mười mấy người trong phòng vẫn đang hôn mê, đủ để thấy thủ đoạn của Ngô Minh. Kéo Giám đốc cấp năm ra, Ngô Minh đè lên cổ hắn, gia hỏa này liền gào lên một tiếng liền tỉnh lại.
Nhìn thấy Ngô Minh, trong mắt lập tức hiện lên một tia sợ hãi, hiển nhiên trước đây Ngô Minh đã gây cho hắn ấn tượng rất tàn bạo. Giáo sư Từ chưa từng nhìn thấy hình ảnh trong chip sinh học của Lục Hải Sinh, cho nên đương nhiên không biết Ngô Minh đã bắn nát đầu của mười mấy người, còn có cảnh tượng kinh hoàng trực tiếp bóp chết oán linh khủng bố.
"Anh... anh định làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đây là Công ty Tinh Hà. Nếu anh làm tổn thương tôi, tuyệt đối không thể sống sót ra ngoài!" Người Giám đốc này rõ ràng lá gan rất nhỏ. Dù sao có thể đạt được địa vị này đã là một thành tựu rất lớn rồi, nhân sinh tươi đẹp, tiền tài, mỹ nữ, biệt thự, thậm chí quyền lực, muốn gì được nấy, thử hỏi, người như thế đã có được tất cả, tự nhiên sợ chết nhất, bởi vì chết rồi thì cái gì cũng chẳng còn nữa.
Ngô Minh đương nhiên cũng lười nói nhảm với hắn, tố chất thân thể của đối phương rất mạnh, ít nhất cũng hơn gấp đôi người thường, có lẽ hắn đã nhận được một loại biến hóa tăng cường nào đó, nhưng trong mắt Ngô Minh, hắn ta chẳng qua chỉ là một con kiến cường tráng hơn những con kiến khác mà thôi.
"Đưa tôi vào trại tạm giam, ngươi là Giám đốc cấp năm của công ty Tinh Hà hẳn là người thông minh, biết ta muốn gì thì phải làm theo ý ta. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội, bất kỳ dị động hay xuất hiện ngoài ý muốn nào đó, ta đều sẽ giết chết ngươi trước tiên." Ngô Minh nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương, vận dụng thần thức của mình công kích, lúc này tên Giám đốc càng là suýt nữa tê liệt trên mặt đất. Ngô Minh đã mang dấu ấn đáng sợ nhất trong lòng hắn, đôi khi người ta sợ hãi, đó quả thực là cách tốt nhất để kiểm soát mọi người.
Vài phút sau, vị Giám đốc sắc mặt có chút tái nhợt ăn mặc chỉnh tề bước qua khu văn phòng và một số khu vực an ninh như thường lệ, phía sau có hai người đi theo, một người là Giám đốc bộ phận nghiên cứu cấp bốn, Giáo sư Từ, người còn lại mặc đồng phục bảo vệ đặc biệt, cầm súng, đội mũ bảo hiểm màu đen, không nhìn thấy tướng mạo, hiển nhiên ai cũng cho rằng đây là nhân viên an ninh.
Địa điểm cần đến nằm dưới lòng đất, thực chất tòa nhà của Công ty Tinh Hà chỉ là một phần nhỏ trong tổng thể tòa nhà, hầu hết các tòa nhà thật đều được xây dựng dưới lòng đất, có thể nói tòa nhà dưới lòng đất đã chiếm diện tích đã lên tới 1/4 khu vực Vũ Thành.
Những người sống trên mặt đất hiển nhiên không biết dưới chân họ có một thế giới dưới lòng đất như vậy.
Qua một chiếc ô tô trong đường hầm đơn tuyến, cả ba tiến vào một khu vực gần như biệt lập, đó là 'nhà tù' riêng của Công ty Tinh Hà.