Tận thế tân thế giới

Chương 72: Tập hợp nhỏ




Cổ, đầu và thậm chí cả bụng của con chuột lông gai là điểm mấu chốt của chúng. Điều duy nhất đáng lo ngại là hàm răng cứng cáp, sắc bén của chúng và những chiếc gai có thể bắn ra khỏi cơ thể chúng.

Tuy nhiên, nếu chỉ có ba con thì Ngô Minh đối phó khá dễ dàng.

Người đàn ông trung niên và nam hài nhìn chằm chằm vào 'người chạy nạn' ăn mày rách rưới giết chết ba con chuột chỉ bằng một con dao rựa. Các gai nhọn đều bị anh ta khéo léo tránh né hoặc dùng dao rựa chặn lại. Cho đến khi thi thể đẫm máu của ba con chuột lông gai nằm trên mặt đất và nam nhân đó trả lại cây rựa thì 2 cha con mới có phản ứng.

“Oa, chú ơi, chú quá tuyệt vời, thật khốc!” Cậu bé khoảng mười một tuổi hiện lên sự ngưỡng mộ và phấn khích, trong mắt nó việc một người có thể giết nhiều con chuột lông gai như vậy đơn giản là ngoài sức tưởng tượng của nó.

Cha của cậu bé, người đàn ông trung niên cũng đang ngây dại sau đó vội vàng cảm ơn, vừa rồi còn tưởng rằng mình sắp chết rồi nhưng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển cục diện.

Từ lời giới thiệu Ngô Minh biết được tên của hai cha con, người đàn ông trung niên tên là Quách Ngọc Cường, con trai của anh ta tên là Quách Hạo, và Ngô Minh cũng đã giới thiệu tên của mình.

Sau khi suy nghĩ, Ngô Minh cảm thấy cho dù đội quân lớn phá vây từ khu vực an toàn bị quái vật tấn công, tất cả mọi người đều không thể chết được, hẳn là có rất nhiều người phân tán phá vây rồi. Cả Lý Hạ và Lưu Bân đều là thức tỉnh giả, họ có đủ khả năng tự bảo toàn, chưa kể đến sức mạnh của một liên đội theo sau Lưu Bân.

Rất có thể bọn họ đã phá vây, tuy rằng hai cha con chưa từng nhìn thấy nhưng không có nghĩa sẽ không có ai trốn thoát. Nghe nói gần đây có một tụ điểm nhỏ, Ngô Minh định đi cùng hai cha con để hỏi thăm những người khác.

Lập tức Ngô Minh quyết định đi với hai cha con, Ngô Minh không tin Lý Hạ và Lưu Bân đã chết.

Đúng lúc này, cậu bé tên Quách Hạo chỉ vào con chuột lông bị Ngô Minh giết và hỏi: “Chú Ngô, những con chuột đó chú không cần sao?”

Ngô Minh sững sờ gật gật đầu, con chuột lông gai không có gì đáng giá bằng mấy thứ anh ta đã sử dụng, tự nhiên anh ta không thu thập những thi thể như vậy trên đường đi. Nhưng nhìn thần sắc bức thiết của hai cha con thì anh liền minh bạch.

Lúc này thức ăn và nguyên liệu rất khan hiếm, thịt của những con chuột lông gai này tuy không ngon nhưng cũng là một nguồn dinh dưỡng quan trọng, còn tốt hơn những loại rễ cỏ và vỏ cây. Da của những con chuột lông gai cứng cáp, tìm một số thợ giỏi thì có thể may quần áo để che cơ thể và tránh lạnh. Ở kiếp trước, Ngô Minh cũng mặc áo lông chuột trong một khoảng thời gian, ngoại trừ mùi hôi ra, những thứ khác đều khá tốt.

"Ta không cần những con chuột lông gai này. Hai cha con có thể mang về, nhưng hai người không mang được nhiều như vậy đâu, để ta giúp cho!".

Luật lệ của Tân thế giới là ai giết thì con mồi thuộc về người đó, vì vậy khi Ngô Minh đưa cho họ ba con chuột lông gai, Quách Hạo phấn khích hét lên, dùng một thân cây cùng với cha mình buộc chân hai con chuột khiên lên. Tuy nhiên, khi cả hai đang hào hứng thu thập thi thể con chuột lông gai thì không nhìn thấy từ xa một thứ màu xám bạc bay nhanh tới, chỉ chốc lát nó đã đậu lên đỉnh đầu Ngô Minh.

Đó là A mỗ đã ăn uống đầy đủ, nhìn thấy gia hỏa này Ngô Minh cũng khá bất đắc dĩ, người bình thường chưa từng thấy nó, vì tránh những hiểu lầm không cần thiết, cũng tránh những thức tỉnh giả hoài nghi nên Ngô Minh đã bảo nó hoá thẻ.

Không giống như những sinh vật thẻ bài khác, gia hỏa A mỗ này có thể tự hành hóa thẻ và giải trừ, may mắn A mỗ rất nghe lời, lại vừa ăn no nên thích ngủ, tạp hóa là cách thức nghỉ ngơi tốt nhất.

Ngay lập tức, A mỗ vỗ cánh và lặng lẽ đáp xuống lòng bàn tay đang giơ cao trên đầu của Ngô Minh và biến thành một quân bài.

Vào thời điểm Quách Ngọc Cường và con trai của ông ta buộc thi thể chuột xong ngẩn đầu dậy, Ngô Minh đã cất giữ A mỗ đã hóa thẻ, đối với người bình thường thì tốc độ của A mỗ khiến họ không thể nhận ra.

“Đi thôi, chỗ tập kết của chúng ta chỉ cách đây vài cây số, đi bộ đến đó cũng chỉ mất nửa giờ!” Có thể lúc trước chứng kiến sức mạnh của Ngô Minh, hoặc cũng có thể do anh ta hào phóng tặng cho bọn họ chuột lông gai, Quách Ngọc Cường trên mặt tràn đầy ý cười, nam tử này cường hãn, tuy rằng chưa đạt tới thức tỉnh, nhưng trong cơ thể đã hấp thu ít nhất sáu bảy đơn vị nguyên khí, con trai Quách Hạo của anh ta cũng gần giống như cha. Vì vậy, cả hai nhấc hai con chuột lông gai không có gì khó khăn.

Vụ săn này bội thu bất ngờ nên hai cha con khá vui.

Gần năm tháng đã trôi qua kể từ khi thảm họa bắt đầu, dưới ảnh hưởng của nguyên khí, ngay cả những người có khả năng kém cũng sẽ hấp thụ một phần nguyên khí tăng cường thân thể.

Theo chân hai cha con Quách Ngọc Cường và Quách Hạo, Ngô Minh đi bộ qua vùng đất hoang vu, nửa giờ sau anh nhìn thấy một tụ điểm nhỏ được bao quanh bởi hàng chục chiếc xe và hàng rào gỗ bên sông.

Sông có thể cung cấp nước, nhưng nơi đó vẫn có độ dốc, tầm nhìn rộng lớn, Ngô Minh vừa nhìn đã cảm thấy nơi này không tồi.

Có một người đàn ông đang đứng trên một con dốc đất cách điểm tập kết hơn 200 mét, trên tay cầm một túi đồ, anh ta nhìn thấy Quách Ngọc Cường và con trai anh ta từ đằng xa, rõ ràng là lính canh của điểm tập kết nhỏ này.

Khi bước vào, người đàn ông trực tiếp đi tới.

“Ngọc Cường, Quách Hạo, các người đã trở về, cuộc săn bắn này tiến triển tốt chứ?” Người đàn ông này hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao, tóc hơi hói, nhưng lại vô cùng khỏe khoắn, trong tay cầm một khẩu súng ngắn, bất quá ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp loại súng ngắn này, trong một khoảng cách gần uy lực của nó khá mạnh.

Quách Ngọc Cường chưa kịp nói thì cậu bé Quách Hào đã phấn khích nói: “Chú ơi, nhìn xem, con đã giết con chuột bự này nè, một phát chết tươi!”

Người đàn ông lùn và vạm vỡ cười, vỗ nhẹ đầu Quách Hào: “Hảo, hảo, tiểu Hào của chúng ta là giỏi nhất! "

Anh ta nói xong, trước tiên nhìn về phía xác chết bốn con chuột lông gai, sau đó dời tầm mắt về phía Ngô Minh.

“Ngọc Cường, anh ấy là ai?”

“Nhân đây, để tôi giới thiệu với các ngươi, đây là anh rể ta, nhị ca Bành Phong, còn anh ấy là Ngô Minh, anh ấy đã trốn thoát khỏi Vũ Thành và bị thất lạc với đoàn đội của mình, ta mang anh ấy đến chỗ tập trung của chúng ta!” Quách Ngọc Cường cười nói.

Nhưng mà nhị ca Bành Phong lại khẽ cau mày, kéo Quách Ngọc Cường sang một bên rồi nói nhỏ: "Tôi nói Ngọc Cường này, bây giờ thế đạo đã khác trước, không phải ai chúng ta cũng có thể tin được, người này nói có thể trốn khỏi Vũ Thành, nhưng quái vật ở trong Vũ Thành đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, chưa kể đến trùng nhân khủng bố, còn có chuột lông gai đông cả ngàn cả vạn con. Hắn chỉ có một mình làm sao thể đi hơn trăm cây số để đến đây? Rõ ràng là đặt chuyện, ta nghĩ ta nên đuổi hắn đi. Nơi tập kết của chúng ta toàn người hiểu rõ mấu chốt, lại có người lớn tuổi và trẻ em, nhưng chỉ có ba khẩu súng, nếu hắn có ý đồ xấu xa, sẽ là một thảm họa. "

Quách Ngọc Cường cười trừ nói: “Ta không nghĩ anh ta là người xấu!”

Nói xong liền kể lại những chuyện trước đó, nói: “Lúc đó ta và Quách Hạo chỉ lo dọn dẹp thi thể con chuột lông gai. Khi đó, anh ta có thể giết người và cướp súng sau lưng chúng ta, nhưng anh ta đã không làm vậy. Sau đó anh ta còn giết ba con chuột lông gai bằng một cây dao rựa, thân thủ cực tốt. Nếu cẩn thận cùng với khả năng của mình thì một người đi hơn trăm cây số đến đây cũng không phải là không được! "

" Còn có chuyện này? Một người giết ba con chuột lông gai, chẳng lẽ anh ta... thức tỉnh rồi sao? " Bành Phong líu lưỡi hỏi lại.

"Không biết, ta thấy anh ta không phải người xấu, lại có thân thủ tốt liền đem anh ta về, ngươi muốn đuổi hắn thì ngươi đi mà đuổi, ta không đi!

"Đi đi đi, đi nhanh đi, Ta nghe ngươi còn không được sao, có bốn con chuột bự mập mạp này hôm nay có một bữa ăn ngon, thịt da còn có thể đổi lấy mấy viên đạn, ai…. Thời buổi này đạn còn quý hơn cả đồ ăn!” Bành Phong mập mạp lẩm bẩm điều gì đó, bước tới và nghiêm túc chào hỏi Ngô Minh, sau đó nói anh ta sẽ giúp mang một con chuột lông gai.

Ngô Minh cũng không từ chối, sau khi đến chỗ tập kết nhỏ, Bành Phong mập mạp chào hỏi Quách Ngọc Cường, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Hạo, sau đó chạy về gò đất trước đó để canh giác.

Hiển nhiên có người canh giác là có thể biết ngay nếu một con quái vật xuất hiện xung quanh điểm tập kết.

Nhưng ở nơi tụ họp nhỏ này, Ngô Minh mới biết nó 'nhỏ' như thế nào.