Tận thế tân thế giới

Chương 71: Mượn đao ngươi dùng




Bất cứ ai bất chợt nghe thấy có người nói chuyện phía sau chắc chắn sẽ giật mình.

Hai cha con này cũng vậy, người đàn ông trung niên phản ứng nhanh nhất, liền thả con chuột lông gai trên vai xuống, dùng thân thể chắn trước thiếu niên.

Chưa đầy năm mét phía sau hai cha con, có một người đang đứng.

Người đàn ông quần áo rách rưới, tóc dài, nhưng thân hình cao thẳng, lại mang theo một cái ba lô lớn, lúc này mới mở hai tay ra cho thấy mình không có ác ý. Nhưng người đàn ông trung niên không dám thả lỏng một chút nào, vừa rồi không nghe thấy động tĩnh gì vậy mà người đàn ông này có thể tới phía sau gần như vậy không một tiếng động, bên kia đến khi nào?

Nếu đối phương không lên tiếng, ông ta cho tới bây giờ cũng không phát giác được sự tồn tại của đối phương.

“Chẳng lẽ là thức tỉnh giả sao?” Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn người trước mặt nói vẻ mặt hoài nghi, nếu là thức tỉnh giả thì không có khả năng thảm đến như vậy.

Ngay cả thức tỉnh giả cũng sợ súng ống, người đàn ông trung niên tuy ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi, tin tưởng vào khẩu súng trường tự động Type 56 trên tay.

Nhìn thấy họng súng tối om của khẩu súng trường tự động kiểu cũ đối diện với mình, Ngô Minh xua xua tay ra hiệu một lần nữa rằng anh không có vũ khí. Anh ta vừa từ Vũ Thành đi ra ngoài, không tìm được đoàn người chạy nạn của khu an toàn, thậm chí không tìm được manh mối, muốn hỏi ai đó, nhưng dọc theo đường đi cũng không gặp phải người sống. Bất lực, anh phải đi bộ hơn 100 cây số, mất hơn một tháng cuối cùng gặp được hai người sống, tự nhiên anh hào hứng chạy đến hỏi thăm tình hình.

Rõ ràng người ăn mày hơn ăn mày này chính là Ngô Minh.

Có một lý do khiến anh ta xấu hổ như vậy, không ai ngoài anh biết có bao nhiêu quái vật đáng sợ trong quãng đường hơn 100 cây số từ Vũ Thành đến đây. Ngô Minh về cơ bản là sợ hãi và thận trọng trên đường đi, anh ta đã nhìn thấy tất cả các loại quái vật vô cùng khủng bố, những trận chiến đẫm máu. Những sinh vật cấp ba đều không tính là gì cả, thậm chí còn gặp được quái vật khổng lồ giống như con quái vật đã từng đánh giết và tha đi người đá khổng lồ ở Vũ Thành lúc trước.

May mắn thay, loại quái vật này chỉ có ở một số khu vực cụ thể, không có sinh vật mạnh mẽ nào trong vòng hơn 50 cây số tính từ đây, có lẽ vì vậy mà nơi đây có dấu vết hoạt động của con người.

Anh ta đã phát hiện ra hai cha con nên chạy ra thăm hỏi, nhưng sợ hai cha con hoảng sợ nên đã bảo A mỗ trốn phía trước hàng chục mét, nhưng anh ta vẫn khiến đối phương hoảng sợ.

Súng trường tự động Kiểu 56 trong tay đối phương uy lực rõ ràng là không thể bắn xuyên áo giáp hợp kim nguyên khí, thậm chí một số vị trí không được giáp sắt che chắn như mặt còn có một lớp lá chắn nguyên khí, phòng ngự khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lúc này, anh ta lặp lại: “Đừng căng thẳng, ta không có ác ý, ta chỉ muốn hỏi thăm một chuyện!”

Hai cha con đến bây giờ mới có phản ứng, nam hài tò mò quan sát Ngô Minh còn nam trung niên vẫn cầm súng và nói: “Ngươi muốn hỏi thăm cái gì? Hỏi đi, bất quá ta cảnh cáo ngươi, đừng có cử động ngu ngốc, thế đạo này không có pháp luật ước thúc, ngươi có ác ý ta liền nổ súng bắn chết ngươi cũng không có ai nói gì cả!”

“Ta biết!” Ngô Minh gật gật đầu, nghĩ thầm người đàn ông trung niên này thật sự là quá mức cẩn thận, bất quá nói đi cũng phải nói lại, đổi lại là chính mình khẳng định so với đối phương còn cẩn thận hơn, nói một ít lời kèm theo lời cảnh báo là điều tự nhiên.

"Ta vừa thoát khỏi Vũ Thành, ba tháng trước đã thất lạc với mọi người từ đội quân lớn, hướng bọn họ đột phá lúc đó chính là nơi này. Ta muốn hỏi thăm xem các ngươi có thấy bọn họ hay không?" Ngô Minh hỏi, anh ta vốn tưởng rằng bên kia nhất định sẽ nói cho anh một số tin tức quan trọng, không ngờ người đàn ông trung niên kia lại lộ ra vẻ kỳ quái, hiển nhiên đã thả lỏng cảnh giác rất nhiều đối với Ngô Minh, họng súng cũng hạ xuống dưới một chút.

"Ngươi mới trốn thoát khỏi Vũ Thành sao?" Người đàn ông trung niên hỏi, phảng phất tin được vài phần.

"Đúng vậy, ta đã đi bộ suốt một quãng đường, phải mất một tháng mới có thể đến được đây!" Ngô Minh nói thật.

Nhưng những gì người đàn ông trung niên nói tiếp theo khiến Ngô Minh chấn động.

" Khi thảm họa xảy ra, chúng ta sống ở thị trấn gần đây, chúng ta vẫn luôn hoạt động trong khu vực này kể từ thời điểm đó, chúng ta chưa bao giờ đi xa khỏi nơi này. Nhưng lâu như vậy, chỉ có rải rác có vài người chạy thoát khỏi hướng Vũ Thành, có lẽ bao gồm cả những người ngươi đã đề cập, nhưng chắc chắn không nhiều! "

Rải rác?

Ngô Minh cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng bổ sung thêm: "Không phải là người phân tán, đó là một đội quân lớn hàng trăm nghìn người. Một đoàn có hàng chục nghìn binh sĩ, và có cả xe tăng."

Người đàn ông trung niên mỉm cười lắc đầu: "Điều đó càng không thể, chúng ta đã hoạt động ở khu vực này được vài tháng và chúng ta chưa bao giờ thấy một đội quân lớn như anh đã đề cập, ngay cả khi có đội quân như vậy, thì trên đường đến đây cũng sẽ bị đủ loại quái vật đáng sợ dọc đường xé tan thành từng mảnh nhỏ. Tin tôi đi, đôi khi phân tán so với tập trung còn tốt hơn, ít nhất không trở thành mục tiêu của một số quái vật khổng lồ!"

Nghe đến đây Ngô Minh ngây ngẩn cả người, anh nghĩ đến những con quái vật khác nhau mà anh gặp phải trên đường đi, đến bây giờ anh mới nhận ra lý do tại sao mình có thể rời khỏi Vũ Thành an toàn đi bộ hơn 100 cây số để đến đây là vì anh đã đơn độc một người, mục tiêu rất nhỏ.

Nhưng nếu là đội quân đông đảo hàng vạn, thậm chí hàng trăm nghìn người thì 100 phần trăm sẽ thu hút sự chú ý và tấn công của quái vật.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Anh ta luôn có kế hoạch rời Vũ Thành tìm kiếm Lý Hạ và Lưu Bân, theo suy tính của Ngô Minh, khu an toàn với nhân số và binh lực hùng hậu lúc phá vây chắc chắn sẽ có thể thành lập một địa điểm tập trung mới, nhưng thực tế hiện tại đã giáng cho Ngô Minh một bạt tai.

Ở kiếp trước, Ngô Minh cũng bị quái vật tấn công khi rời thành phố. Nhưng lúc đó Ngô Minh và đám người đã tách nhau ra khỏi thành, tự nhiên cũng không biết tình huống sau khi quân chủ lực đột phá.

Nhìn Ngô Minh sững người, người đàn ông trung niên cũng thấy anh ta không có ác ý, có lẽ anh ta là người chạy nạn thật sự đã đi một quãng đường dài để trốn khỏi Vũ Thành, anh ta lại bỏ khẩu súng đang cầm xuống, suy nghĩ một hồi và nói, "Anh bạn trẻ, anh bị chia cắt khỏi người thân và bạn bè của mình sao? Thứ cho ta nói thẳng, thế đạo hiện nay mà có thể tự lo cho mình trong thế giới này quả thật là giỏi, bản thân có thể tồn tại quả là may mắn. Nếu anh không có một nơi nào để đi có thể cùng chúng ta trở về, nơi này tụ tập không nhiều người nhưng rất là đoàn kết!”

Nghe được những lời này, Ngô Minh cười nhẹ, vừa định nói cái gì bỗng nhiên nghe thấy phía xa truyền đến âm thanh cổ quái.

Ngô Minh sửng sốt một chút, cư nhiên nghe thấy âm thanh là của A mỗ.

Anh ta có thể nghe thấy A mỗ đang kêu gọi, Ngô Minh nhìn về phía sau thì thấy ba con chuột lông gai to lớn lao ra khỏi khu rừng bên cạnh.

“Chuột lông gai, không tốt, hẳn là tiếng súng đã thu hút lũ quái vật này!” Người đàn ông trung niên lập tức tái mặt khi nhìn thấy điều này, ông ta đã chứng kiến sức mạnh của loài chuột lông gai. Tuy nói là chuột, nhưng con nào con nấy to lớn, hàm răng cực kỳ sắc bén, lông gai trên người bắn ra có thể xuyên thủng thân xe ô tô, nhiều bằng hữu của anh ta đã chết ở dưới lông gai của con thú này.

Người đàn ông trung niên chưa từng đối đầu với ba con chuột lông gai cùng một lúc, sắc mặt lúc này tái nhợt, nếu chỉ có một mình cũng không sao, nhưng lại có đứa con trai duy nhất ở bên cạnh, nếu con trai có bất trắc gì thì cuộc sống của anh ta sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Không chút do dự, người đàn ông trung niên giơ súng lên bắn, nói còn dễ hơn làm, trước đó chỉ là một công nhân nhà máy nên tài thiện xạ cũng chẳng khá hơn là bao. Càng lo lắng, trong lòng anh ta càng loạn thì càng bắn không chính xác, viên đạn găm vào nơi chuột lông gai vừa chạy qua, bùn đất bắn tung tóe.

Thực ra, Ngô Minh biết những con chuột có lông gai này không phải do tiếng súng trước đó thu hút mà là gia hỏa A mỗ đói bụng đã đào ra một ổ chuột gần đó. Nói chung, chuột lông gai đào lỗ để xây tổ, bên trong có nhiều nhất là chục con chuột lông gai. Tất nhiên, một số tổ chuột lớn sẽ có nhiều hơn, có thể hàng trăm hoặc thậm chí hàng nghìn con.

A mỗ rất cơ linh, trên đường đi đã đào tổ chuột hơn một lần, coi như có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ không kích động tổ chuột lớn như vậy, Ngô Minh biết ba con này chỉ là cá lọt lưới may mắn nên thoát khỏi móng vuốt của A mỗ, những con khác được có lẽ đã bị A mỗ cắn chết từ lâu.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên bên cạnh lãng phí đạn nhưng không giết được chuột, Ngô Minh thở dài đưa tay cởi cây rựa trên thắt lưng đối phương, nói: “Cho mượn đao dùng đi! “

Sau đó lao ra nhanh như chớp.