Tận thế tân thế giới

Chương 73: Một bát nước dùng




Ô tô, lều dột nát, và thậm chí vải bố rách được bao bọc bên ngoài hàng rào gỗ đơn sơ là có thể được coi là nơi tập kết, nhìn vào tình huống thì số lượng người ở đây sẽ không quá hai mươi.

Ngô Minh thấy vậy thầm lắc đầu, nếu có hơn 20 con chuột lông gai, hoặc sáu bảy tên trùng nhân tấn công, tụ điểm nhỏ này có thể bị quét sạch hoàn toàn.

Thậm chí khó có thể miêu tả nó là nhỏ, Ngô Minh cảm thấy đây chỉ là một tụ điểm thu nhỏ, gần như không có lực lượng phòng ngự.

Hiện điểm tập kết chỉ có hai, ba đứa trẻ đang chơi đùa và một vài phụ nữ đang hái và rửa một số rễ cây không rõ nguồn gốc được đào từ tự nhiên về, sau khi luộc chín có thể ăn được.

Nguyên khí thẩm thấu không chỉ ảnh hưởng đến con người và sinh vật, mà thực vật cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, nghe nói ít nhiều thực vật đã biến dị. Giống như loại củ cây này trước kia không ăn được, nhưng bây giờ giống như một củ khoai lang, tuy rằng hơi khó cắn và đắng, nhưng ít nhất cũng có thể ăn được.

Về phần bốn con chuột lông gai, rõ ràng có thể thêm bữa cơm cho nơi tập kết này, Ngô Minh lại phát hiện ra một chuyện thập phần bất đắc dĩ, có lẽ bởi vì anh mặt mũi lạ hoắc, bị vài đứa trẻ tò mò đuổi theo. Những đứa trẻ này không lớn lắm, đứa lớn nhất mới năm sáu tuổi, đứa nhỏ nhất ba bốn tuổi, là thời điểm ngây thơ và hồn nhiên.

Đối với chúng, tai họa không phải là điều quan trọng nhất, chúng không thể nhìn thấy nỗi buồn và sự sợ hãi của người lớn, chỉ có sự ngây thơ.

Những người phụ nữ đó khá thân thiện, ngoại trừ những người phụ nữ đó thì còn có hai, ba thanh niên cường tráng, giữa bọn họ còn có một người cầm súng lục, những người khác đều cầm trường đao và rìu, nhìn thấy Quách Ngọc Cường vội vàng chạy đến hổ trợ. Chẳng mấy chốc, bốn con chuột lông gai đã được lột da, mổ bụng, moi nội tạng, rửa sạch thịt rồi chặt thành từng miếng để riêng.

Quách Ngọc Cường nói với Ngô Minh, ngoài những người hiện tại, một số người cũng đã đi săn nên có thể trước khi trời tối mới trở về.

Tầm khoảng bốn giờ chiều, sáu bảy người đàn ông từ hoang dã trở về, có những thanh niên chừng hai mươi tuổi và những cụ già ngoài năm mươi, mỗi người có một vài con mồi, thu hoạch ở mức trung bình.

Rõ ràng, đây đều là thành viên của tụ điểm nhỏ này, Quách Ngọc Cường câu thông với họ trước, sau đó đến giờ cơm chiều mới gọi Ngô Minh đi qua.

Ngô Minh không liên quan gì đến nơi này, hắn cũng không định ở đây quá lâu, có thể tìm hiểu tin tức về đám người Lý Hạ thì tốt, nếu không có tin gì thì Ngô Minh cũng có ý định tiếp tục tìm kiếm. Sự khác biệt duy nhất là ngủ ở đây ít nhất là thoải mái hơn một chút so với một mình trong tự nhiên.

Quả nhiên khi Ngô Minh vừa hỏi, không ai biết tung tích của những người trốn thoát khỏi Vũ Thành khiến trái tim của Ngô Minh chùng xuống.

Lúc này, một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng mặt đầy nếp nhăn nói: " Người trẻ tuổi, chúng ta không biết cũng không sao, gần đây cũng có nhiều tụ điểm nhỏ như chúng ta, đi hơn mười dặm. Xa hơn nữa còn có một tụ điểm lớn hơn, có nhiều người và có tường vây, có lẽ người anh tìm đang ở đó. Ai….. chúng ta cũng dự định tiết kiệm đủ tiền để vào điểm tập kết lớn đó sớm hơn, giống như mua nhà, trước khi thảm họa xảy ra chúng ta không thể mua được, nhưng sau thảm họa, chúng ta thậm chí không đủ khả năng để sống ở một nơi tập trung đông người an toàn, chịu khổ cả đời!

Lão nhân nói tới đó lại mắng:" Ta kháo".

Ngô Minh có thể thấy được, lão nhân này tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng nửa đời người cũng đã chăm chỉ luyện tập, cho nên thân thể vô cùng cứng rắn, cũng là người có tiềm lực thức tỉnh nhất trong hơn 20 người. Lượng nguyên khí trong cơ thể ông ta đã lên tới 18 đơn vị, với tốc độ này, tối đa trong một hoặc hai tháng thì ông ta sẽ thức tỉnh.

Lời nói của lão nhân khiến cho Ngô Minh cười nhẹ, Ngô Minh cũng biết lần này không có tin tức, nhưng ít nhất còn có hy vọng.

Những người khác dường như nhìn ra người thanh niên tên là Ngô Minh này cũng không thích nói nhiều, đều là tán gẫu với nhau không nói gì với Ngô Minh, ngay sau đó các phụ nữ đã trộn một nồi lớn rễ cây và thịt chuột lông gai làm canh bưng tới, mọi người liếm liếm miệng, từng người múc một bát.

Biết rằng Ngô Minh đã giết ba con trong số các con chuột, họ đã đưa cho Ngô Minh cái bát lớn nhất.

Nhìn nước dùng bốc khói nghi ngút và thơm phức, Ngô Minh cũng nuốt nước bọt.

Anh ta không thiếu ăn, có rất nhiều thẻ bánh mì ngon, nhưng bánh mì ngon đến đâu đi chăng nữa thì Ngô Minh cũng cảm thấy có chút ngấy sau khi ăn gần ba tháng. Cho nên nhìn thấy bát nước dùng này, Ngô Minh cũng động ngón trỏ.

Tất nhiên, chuột lông gai là loài ăn tạp, chúng có thể ăn thịt người, nhưng chúng cũng ăn các loại ngũ cốc và rễ cây, ngoài ra ở thế đạo này không ai cố kỵ bất cứ điều gì, vì vậy cứ ăn thôi, còn về việc những con chuột này đã ăn thịt người hay chưa? Suy nghĩ này được tự động được loại bỏ.

Ngô Minh cũng vậy.

Ở kiếp trước, để tồn tại, Ngô Minh có thể nói là đã ăn tất cả mọi thứ, trừ thịt người, hiện tại tuy tình hình tốt hơn nhiều, nhưng anh ta không phải là người kén ăn, những ngày qua Ngô Minh chưa từng thấy người kén ăn.

Chẳng mấy chốc, anh ấy đã ăn một bát nước dùng bốc khói, phải nói phụ nữ ở đây rất khéo tay, đều là những người đảm việc nhà giỏi việc bếp, trong thời gian ngắn họ còn phát hiện ra một số công dụng khác nữa, lấy rễ cây biến dị dùng làm gia vị. Đối với Ngô Minh, bát này giống như súp thịt cừu, tất nhiên nếu có thể cho một ít mì trắng và mềm vào đó sẽ ngon hơn.

Những người khác cũng có mỗi người một bát. Ngô Minh để ý nồi canh thịt này chỉ dùng nữa con chuột, phần còn dư thì gói lại, về sau Ngô Minh mới biết được những nơi tập kết lớn hơn một chút sẽ đặc biệt thu mua loại thịt chuột này, có thể được trao đổi một ít vật tư, và tất nhiên quan trọng nhất là những viên đạn.

Bây giờ, tầm quan trọng của súng và đạn đối với con người là điều hiển nhiên. Đám người Quách Ngọc Cường có tổng cộng bốn khẩu súng, bao gồm một khẩu súng lục và một khẩu súng ngắn. Có thể nói nếu không có bốn khẩu súng này, họ sẽ không có khả năng tồn tại trong môi trường này. Ngay cả khi chạm trán với một hoặc hai con chuột lông gai cũng có thể giết chết tất cả.

Khi Ngô Minh ăn xong, một người phụ nữ nhiệt tình đưa cho Ngô Minh một bát khác.

Ngô Minh có thể thấy rõ đó là cái bát cuối cùng trong nồi, những người khác mỗi người một cái bát, bát trẻ con lại càng nhỏ hơn, đây rõ ràng là ưu tiên cho mình.

Vài đứa trẻ đã uống hết nước dùng trong bát, thậm chí còn liếm sạch đáy bát, lúc này tất cả đều hâm mộ nhìn chằm chằm bát cháo thịt cuối cùng trên tay Ngô Minh không ngừng liếm miệng.

Nếu là trước khi xảy ra thảm họa, ở tuổi họ phải được ăn no, mặc ấm thì nay lại phải chịu cảnh thiếu đói từng ngày.

Ngô Minh biết cảm giác đó, có thể nói là một sự dày vò.

Sau khi suy nghĩ, Ngô Minh kêu vài đứa trẻ trong đó có Quách Hạo, sau đó đưa bát cháo thịt trên tay cho chúng.

Bọn trẻ tự nhiên rất vui mừng, một cô bé mới bốn năm tuổi hớn hở nói: “Cảm ơn chú!”

Nói xong vội làm nũng, gắp lại một ít thịt trong bát.

Ngô Minh không biết rằng hành vi của mình đã khiến đám người Quách Ngọc Cường cảm thấy rất hài lòng về anh ta, lúc này Quách Ngọc Cường đi tới và nói: "Ngô Minh, ngày mai chúng ta sẽ đến một điểm tập trung gần đây để trao đổi một số mọi thứ, anh cũng có thể đi theo đến đó. Nơi đó có rất nhiều người, anh có thể tìm thông tin về bạn bè của anh từ họ! "