Tận thế tân thế giới

Chương 706: Thi thể




Kể từ sau Cuộc nổi dậy của Cự nhân, các chủng tộc Dị tộc nhân trong Nguyên khí thế giới cũng mất đi vầng hào quang ban đầu và trở nên giống như Nhân loại, đôi khi không thể không rời xa quê hương, thậm chí ở một ít thâm sơn cùng cốc giãy giụa cầu sinh.

Lúc này Nhân loại đã dần dần thích ứng với Nguyên khí thế giới, đối với một số căn cứ đông người có thể không cùng Dị tộc nhân lẫn lộn một chỗ, nhưng ở một số nơi vì sinh tồn thì Nhân loại và Dị tộc nhân có khi ở chung một chỗ. Ví dụ, có một căn cứ nhỏ như vậy trên một sườn đất ở bìa rừng phía tây nam khu rừng sồi.

Những chiếc ô tô bỏ hoang, những đống gỗ, đá dày cộp và những bức tường đơn sơ quây kín diện tích bằng một sân bóng. Sườn núi cao không quá 20 mét, có nhiều ngôi nhà đơn sơ được xây dựng với hơn 200 con người và Dị tộc nhân tị nạn sống ở đây.

Bởi vì rất gần rừng sồi, vụ nổ lớn mấy chục ngày trước cũng ảnh hưởng đến nơi này, một số ngôi nhà yếu ớt bị sập kéo theo một số phiền toái cho những căn cứ nhỏ vốn đã khó tồn tại. May mắn thay, một số người trong số họ đã tìm thấy một số vũ khí và áo giáp nằm rải rác từ khu rừng trong vài ngày qua, đây có thể coi như nhân họa đắc phúc.

Có thể nói, loại căn cứ nhỏ này là tầng lớp thấp nhất sinh hoạt trong Nguyên khí thế giới, ngay cả căn cứ của Hán Sinh cũng mạnh hơn nơi này rất nhiều, cho nên ở đây hầu như không có cao thủ, bọn họ dựa vào nhặt được một ít tài nguyên vào các ngày trong tuần, săn một số con thú cấp thấp trong rừng để kiếm sống.

Nhưng sau vụ nổ lớn đó, ngày nào họ cũng có thể mang một thứ gì đó từ trong rừng trở về.

Lúc này, tà dương dần rơi, từng đoàn người từ trong rừng trở về cầm đủ thứ vật dụng ly kỳ cổ quái, ở căn cứ nhỏ này có một cửa hàng tương tự như một cửa hàng tạp hóa, ai nhặt được đồ gì đều có thể đến đây để đổi lấy một số vật dụng sinh hoạt và thẻ bài.

Đúng lúc này, một Thử tộc nhân gầy gò đang ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa nhìn những thứ ‘rách nát’ trên mặt đất.

Sau khi một số Dị tộc nhân tiếp xúc với Nhân loại thì bị nhiễm một số thói quen của con người. Tỷ như hút thuốc, chẳng hạn như uống trà, nhưng cái gọi là trà chỉ là lá của một số cây trà đột biến trong rừng, sau khi hái về rửa sạch phơi khô, có thể uống với nước nóng và hương vị cũng không tệ.

Sờ bộ râu bên miệng, Thử tộc nhân cào những thứ trên mặt đất, rồi nói: "Áo giáp của tộc Địa Ma được trộn với kim loại cấp hai, nhưng hầu hết chúng đều là sắt thông thường. Nó đã bị vỡ một vài lỗ, đó là một bộ phận bị thiếu ở sau lưng, nó còn bị mài mòn nghiêm trọng, rắc rối nhất là máu trên đó toát ra mùi hôi thối của Địa Ma. Nói thật, thứ này có thể đổi lấy ba cân thịt hoặc hai thẻ Thổ nguyên tố. Cái phần che tay của Tinh Linh nhất tộc ngược lại không tệ, không có bị hư hại gì, bên trong có sáu phần kim loại cấp hai và một phần kim loại cấp ba, có khắc văn tinh mỹ. Ta có thể cho ngươi 10 cân thịt hoặc thẻ bảy Thổ nguyên tố. Tất nhiên, những thứ trong cửa hàng của ta miễn là có giá trị tương đương, đều có thể đổi được."

Hai người đến đây để bán những thứ vừa nhặt được, nghe vậy thì đã đổi đồ ăn và một ít thẻ Thổ nguyên tố một cách vui vẻ, sau đó mãn nguyện rời đi, dự định hôm sau sẽ thử vận may trong rừng, dù sao chỉ cần đi một chuyến thì sẽ có thu hoạch.

"Thứ tốt, đây là một chiếc Chiến phủ Man tộc vùng cao. Không có tổn hại gì ngoài hao mòn bình thường, hàm lượng kim loại cấp ba trong đó đã đạt tới bốn thành. Cho dù là lớp vỏ ngoài sinh vật cấp hai cũng dễ dàng chém nát, ta sẽ cho ngươi 15 cân thịt, hoặc mười thẻ Thổ nguyên tố, sao, không đủ à? Hầy, vậy đi, ta sẽ thêm hai cân nữa... " Công việc kinh doanh của Thử tộc nhân rất tốt, trong một thời gian ngắn đã nhận được rất nhiều vũ khí và trang bị. Những người khác không hề biết, những thứ này chỉ cần sửa sang đơn giản một chút thì chúng có thể được bán gấp đôi so với giá thu mua tại một khu chợ nhỏ cách xa hàng trăm km, đương nhiên Thử tộc nhân sẽ không nói những lời như vậy. Những người sống ở dưới đáy Nguyên khí thế giới hầu như không có phương tiện đi lại, cự ly 100 cây số tuyệt đối không tính gần rồi, phần lớn Nhân loại và Dị tộc nhân nơi này cũng không thể đi xa như vậy, trừ phi có ô tô hoặc là tọa kỵ, thế nhưng bên trong tiểu căn cứ tại sườn núi này thì những thứ đó tuyệt đối hiếm như lá mùa thu.

Lúc này bên ngoài vang lên mấy tiếng cảm thán, rồi một người mặt mày bặm trợn bước vào, quen thuộc nói với Thử tộc nhân: "Tạp Mao, có món làm ăn lớn!"

Nguyên lai, Thử tộc nhân này gọi là Tạp Mao, nó hiển nhiên nhận biết đại hán Nhân loại kia, có chút không quá tình nguyện động đậy thân thể và bước ra ngoài với tách trà của mình. Hắn rất thích văn hóa Nhân loại, tách trà trên tay hắn được cho là 'tác phẩm nghệ thuật' trong thế giới Nhân loại, dùng một loại đất sét nào đó được nung ở nhiệt độ cao mà thành, rất là quý trọng. Hắn đã dùng một số thức ăn để đổi lấy từ một gia đình Nhân loại gặp rủi ro.

Ngày thường Tạp Mao cũng rất yêu quý, đi đến chỗ nào cũng đều một bộ nâng niu.

Hắn ta bước ra khỏi cửa hàng, một mùi hôi thối đặc trưng của xác chết xông vào mũi, ngay lập tức hắn có chút không vui: "Lại là xác chết à? Ta nói rồi, ta không mua xác chết của sinh vật cấp thấp không có một chút tác dụng nào cả. Tại sao tất cả các ngươi nghe không hiểu vậy... "

Hắn ta vừa nói vừa bước ra ngoài, và khi hắn đi ra ngoài nhìn thấy con vật khổng lồ bên ngoài thì đôi tay run lên vì sợ hãi, tách trà mà hắn ta xem như bảo bối trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan thành tám mảnh.

Nhưng hắn ta không thèm để ý, thay vào đó, hắn nhìn thẳng vào cái xác khổng lồ bên ngoài.

Cái xác này chỉ còn một phần cơ thể từ ngực trái trở lên, tứ chi thì dài ngoằng, thậm chí có vẻ dài hơn 30m, lúc này Tạp Mao tựa hồ nghĩ tới điều gì, run lập cập nói: “Cái này... … Đây là một Cự nhân, xác chết của một Cự nhân."

"Không chỉ là Cự nhân đơn giản như vậy, ngươi nhìn thi thể trên người bám vào tầng nham thạch kia, rất là cứng rắn, đã cùng kim loại không sai biệt lắm. Ta nghĩ đây nhất định là một Cự nhân thực lực rất cường đại, mà trên Cự nhân này gồm huyết dịch, da dẻ hay xương cốt đều là tài liệu vô cùng tốt, ta nghĩ hẳn có thể bán ở chợ một cái giá tiền cao đấy chứ?" Đại hán Nhân loại thập phần đắc ý nhìn Tạp Mao nói.

Người sau cả kinh, thầm nghĩ đại hán nhân loại này dĩ nhiên biết chợ tồn tại, xem ra muốn lắc lư đối phương dùng giá cả rẻ mạt để mua lại thì không được rồi, hơn nữa tàn thi lớn như vậy chí ít cần hơn hai mươi người đạt tới nguyên khí cấp 2 cực lực mới có thể di chuyển được, mà mình thì cũng không có nhiều người trợ giúp như vậy.

Suy nghĩ một hồi, Tạp Mao không nói gì mà là bò lên trên tàn thi tra xét một phen, sau đó gật đầu nhảy xuống nói với đại hán: “Ngươi định bán nó như thế nào?"

"Mượn dùng quan hệ của ngươi, chúng ta 6 phân 4, ta sáu ngươi bốn!" Đại hán thăm dò nói ra.

“5–5, ngày mai cùng đi chợ!” Tạp Mao cũng không chịu yếu thế nói.

"Thành giao!" Đại hán rất vui vẻ đồng ý, cũng biết nơi này phương tiện đi lại rất ít, Tạp Mao chỉ có hai xe tải cùng một ít Lục Hành thú, lại có quan hệ ở trong chợ nên lợi nhuận một nửa là đủ. Nếu thật sự có thể bán cái xác khổng lồ này đi thì mỗi người bọn họ đều có thể ăn ngon mặc đẹp, thậm chí có thể bán vài chiếc xe và thẻ nâng cấp, sau khi tăng cao thực lực thì đi nương nhờ căn cứ lớn nào đó, còn hơn làm tổ ở một nơi xa xôi và rách nát như thế này.

Ngay sau đó, mọi người đã cố định cái xác khổng lồ trên mặt đất, đồng thời cử người thay phiên nhau túc trực ban đêm để không bị một số người lấy trộm.

Mặc dù Tạo Mao đã đập vỡ ấm trà yêu quý của mình, nhưng tâm trạng của hắn ta rất tốt, nhãn lực của hắn đương nhiên tốt hơn Nhân loại rất nhiều. Cái xác này thật là không thể nào tin được, theo hình dáng của cái xác này e rằng khi còn sống thì chiều cao Người khổng lồ có thể đạt gần 100 mét.

Người khổng lồ này ít nhất cũng là nguyên khí cấp năm, thậm chí là nguyên khí cấp 6. Một thi thể khổng lồ cấp bậc này nhất định có thể bán được với giá cao ngất trời, mặc dù phải phân đến một nửa ích lợi thì hắn ta cũng lời to, cho nên mãi cho đến đêm khuya cũng hưng phấn không ngủ yên. Ở Đệ tứ nguyên khí thế giới, Thử tộc nhân cũng là một tộc nhân rất thấp kém, phần lớn đã trở thành nô lệ của các thế lực khác, làm công việc ở mức thấp nhất. Tạp Mao lúc trước là người hầu của một thế lực nào đó, khi thế lực Cự nhân nổi dậy đã bị đại quân Cự nhân quét sạch, Tạp Mao trốn thoát sau đó về vùng thâm sơn cùng cốc này sinh tồn. Khoan hãy nói, lợi dụng kiến thức rộng rãi và một ít gia sản mang ra ngoài thì hắn ở nơi này mở một tiệm tạp hóa, tháng ngày trôi qua cũng coi như là thoải mái cực kỳ.

Nửa đêm, Tạp Mao thật sự không ngủ được nên chạy ra ngoài để xem xét kỹ cái xác khổng lồ, từ lâu hắn ta đã nghe nói nếu uống máu của một Cự nhân cấp cao sẽ có thể sẽ thoát thai hoán cốt, tăng cường thực lực, trở nên cường tráng. Vì vậy hắn ta định lén lút uống một ít máu để xem liệu truyền thuyết nghe kể từ nhỏ có phải là sự thật hay không.

Bình thường hắn sẽ không có cơ hội này, cho dù đối mặt là Cự nhân nguyên khí cấp hai thấp nhất thì hắn ta chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn, nhưng bây giờ có cơ hội như vậy tự nhiên hắn muốn thử một chút.

Người gác đêm là một gã Lang tộc nhân, biết Tạp Mao liền mặc kệ, hắn leo lên thi thể liền tiến đến trên ngực, định uống vài ngụm máu tại đây.

Đúng lúc này, một cổ ý niệm cường đại đột nhiên bao trùm lên Tạp Mao, người sau trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, đứng chết trân tại chỗ, bởi vì uy thế của cổ ý niệm này quá lớn, về phần Tạp Mao theo bản năng liền quỳ trên mặt đất, biểu thị thần phục.

Uy thế này chỉ xuất hiện trên mình hắn, cho nên những người khác căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

“Đây là nơi nào?” Tạp Mao học theo dáng vẻ Nhân loại quỳ ở đó động cũng không dám động, hồi lâu sau hắn ta mới nghe được một thanh âm.

Rõ ràng, giọng nói này cũng xuất hiện trực tiếp từ ý thức của hắn, điều này cho Tạp Mao biết đối phương tuyệt đối là một cường giả siêu cấp, bởi vì chỉ có cường giả siêu cấp mới có khả năng này.

“Đại nhân tôn kính, nơi này là Sườn núi!” Tạp Mao không dám giấu giếm điều gì, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn biết lúc này phải nghe lời, nếu không thì tồn tại đầy quyền năng không biết ẩn thân nơi nào có thể sẽ bởi vì tâm tình không tốt mà tiêu diệt hắn.

Tạp Mao sở dĩ chạy đến thâm sơn cùng cốc này cũng bởi vì sợ chết, bởi vì lá gan hắn rất nhỏ.

“Sườn núi?” Giọng nói hiển nhiên không biết nơi này là nơi nào, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói gì.