Tận thế tân thế giới

Chương 707: Có được có mất




Ghi chú: Bắt đầu từ chương này có thể sẽ có bạn thắc mắc tại sao có lúc là 'thần thức' có khi lại là 'ý thức thể', mình xin mạn phép giải thích một chút. 'Thần thức' là một dạng ý niệm giống như sóng năng lượng, có thể hoạt động như rada, có thể xâm nhập hay khống chế người khác, cũng có thể trở thành nhiều hình thái khác nhau như sóng xung kích hay sự vật cụ thể nào đó. Còn 'ý thức thể' là một trạng thái 'thần thức' nhưng có hình dáng thân thể, giống như 'nguyên thần' trong các truyện tu tiên hay giống như hồn ma U Linh trong truyện này, theo tác giả mô tả thì hồn ma U Linh có thực thể nhưng 'ý thức thể' thì vô hình. 'Ý thức thể' có thể hóa thành 'thần thức' hay tách 'thần thức' thành nhiều phần, có thể sử dụng 'thần thức' như lực lượng của mình. Trong quá trình dịch truyện mình cũng muốn to đầu với vụ 'thần thức' và 'ý thức thể' này, tính để chung là 'thần thức' cho dễ nhưng có nhiều đoạn mô tả là 'thần thức' thì lại không rõ ràng nên phải phân thành 2 cái khác nhau. Thôi không lan man nữa xin mời các bạn đọc truyện.

Ngô Minh khôi phục ý thức vào một ngày trước, sau khi tỉnh lại, anh ta phát hiện ra một sự thật mà mình phải chấp nhận, hóa thân Cự nhân của anh ta có lẽ đã bị thương nặng.

Nói cách khác, hóa thân Cự nhân đã tử vong.

Nghĩ đến vụ nổ cực lớn mà Cảnh Tình gây ra trước đó, Ngô Minh đại khái đã biết chuyện gì đã xảy ra, Cảnh Tình đã lên kế hoạch trả thù từ rất lâu, không riêng gì kéo lên Trùng chiến, sản sinh rất nhiều Cự nhân cường hóa, lại còn có Thẻ vu thuật có thể cùng kẻ địch đồng quy vu tận, không riêng như thế, vì vạn nhất Cảnh Tình càng là tại thời khắc sống còn dùng thủ đoạn nào đó dẫn nổ Dấu ấn Cự nhân.

Thành thật mà nói, Ngô Minh không biết làm thế nào để kích nổ Dấu ấn, mà Cảnh Tình cũng nhất định phải hao tốn rất nhiều thời gian và nỗ lực mới tìm được phương pháp có thể kích nổ Dấu ấn.

Không thể không nói, uy lực của vụ nổ hình thành sau khi kích nổ Dấu ấn là không thể tin được, quả Bom hạt nhân nguyên khí do Nhân loại phát triển không có sức công phá đáng sợ như vậy. Phải biết trong cơ thể sinh vật nguyên khí có khả năng phòng thủ nguyên khí rất tốt, bom bình thường rất khó gây sát thương, cho dù là bom có uy lực cực lớn, chỉ cần là sinh vật nguyên khí thì chắc chắn có thể phòng ngự được.

Nhưng sức mạnh hủy diệt do việc kích nổ Dấu ấn Cự nhân Cảnh Tình là đến từ Dấu ấn của Cổ Cự Nhân Vương có cấp độ nguyên khí thứ 7. Có thể nói, ngay cả tồn tại nguyên khí cấp bảy cũng không thể sống sót sau vụ nổ này, giống như Độc Nhãn Cự Nhân Vương. Nếu Bát Tí Cự Nhân ở đây thì hắn có thể không chết, nhưng trọng thương là điều không thể tránh khỏi. Có thể nói, kích nổ Dấu ấn tuyệt đối là một đại sát khí khủng bố, nhưng vấn đề là chỉ có Cảnh Tình mới biết cách kích nổ Dấu ấn, hiện tại cô ta vì báo thù đã cùng Độc Nhãn Cự Nhân Vương đồng quy vu tận, tự nhiên bí pháp này không người biết được.

Đối với Cảnh Tình mà nói, Ngô Minh bây giờ cũng không quá chán ghét, tuy cô ta đã giết mấy trăm vạn quân, Văn bá cũng đều mai táng nộp mạng nhưng anh ta vẫn không quá chán ghét. Vì báo thù, có thể nói cô ta đã làm tất cả, có lẽ từ sau sự kiện khe nứt, mục đích duy nhất của cuộc đời cô ấy là trả thù, về mặt cảm nhận, Ngô Minh cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng thương.

Nhưng bất kể đáng thương như thế nào thì sự tuyệt vọng dẫn đến tự hủy hoại bản thân để trả thù của đối phương khiến Ngô Minh căm tức không ngớt. Đối phương trước đó không nói với mình những điều này, cũng không biết bà cô Cảnh Tình này vì báo thù vậy mà không ngờ lại liều lĩnh như vậy, thậm chí chính mình cũng suýt nữa chết ở trong tự bạo của Cảnh Tình. Vốn dĩ dưới bùng nổ như vậy Ngô Minh cảm thấy mình không có khả năng sống sót được, nhưng vấn đề là anh ta vẫn còn sống, mặc dù hiện tại chỉ có ý thức thể của mình, còn đối với thân thể Cự nhân của anh ta thì đã hoàn toàn tử vong.

Vì vậy, Ngô Minh đã đặt tất cả những thứ trước đó ra sau lưng và tập trung suy nghĩ xem tại sao mình vẫn còn sống. Khi thân thể tử vong, ý thức thể của mình cũng nên biến mất, tại sao ý thức thể của mình vẫn tồn tại. Không chỉ dừng lại ở đó, Ngô Minh phát hiện uy lực thần thức của mình mạnh mẽ chưa từng có, thậm chí anh ta còn có thể dùng thần thức của mình giết chết đối phương.

Ngay khi Ngô Minh đang suy nghĩ về vấn đề khó giải thích này, tàn thi của anh ta đã được những người vào rừng tìm thấy. Sau đó anh ta bị xem thành bảo bối lôi ra khỏi rừng. Ngô Minh không ngăn cản, mặc dù thần thức hiện tại của anh ta cực kỳ cường đại, nhưng cơ thể của đã chết và anh ta không thể di chuyển. Để những người này kéo đi cũng tốt, chí ít có thể rời khỏi rừng rậm.

Lúc này Ngô Minh mới biết là tàn thi của mình dưới vụ nổ cực lớn đã bay một đoạn rất xa, sau đó bị những người này tìm thấy và kéo về.

Mặc dù thân thể người khổng lồ đã tử vong, nhưng thần thức của Ngô Minh vô cùng rõ ràng. Nửa đêm, Tạp Mao định đến uống máu của anh ta, vì vậy Ngô Minh dùng thần thức của mình áp chế Dị tộc nhân cấp thấp này để hỏi một ít chuyện.

Sau này, Ngô Minh mới biết được địa danh Sườn núi chỉ là tên gọi của người dân nơi đây, địa danh ban đầu không có tên, nhưng được nhiều người gọi nên thành tên Sườn núi như vậy.

Trong vòng một trăm dặm xung quanh Sườn núi, có một căn cứ khác có quy mô tương tự, tuy Ngô Minh cho rằng một căn cứ như vậy còn không bằng trại tị nạn của mình, nhưng tạm thời cứ gọi là căn cứ. Hai căn cứ không hài hòa lắm, nhưng nước sông không phạm nước giếng, ở căn cứ Sườn núi có hơn 100 người, còn lại là Dị tộc nhân cấp thấp như Tạp Mao. Theo kế hoạch của họ, ngày mai tàn thi của Ngô Minh sẽ được đem ra chợ bán.

"Ngươi dự định đem ta bán đi?" Ngô Minh nặng nề hỏi một câu, Tạp Mao hoảng sợ suýt nữa đã đái ra quần, lập tức xua tay: “Không… Không phải, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đều là chủ ý của tên khốn nạn Vương Răng hàm kia. Ta... ta... "

Vương Răng hàm là thủ lĩnh nhỏ của những kẻ lôi Ngô Minh trở lại, ở sườn núi cũng coi như là một phương bá chủ.

“Không có chuyện gì, nếu muốn thì cứ bán đi!” Tàn thi khổng lồ này cũng vô dụng, bán đi cũng không tệ, bởi vì lúc trước Ngô Minh đã phát hiện ra chuyện khiến anh ta căm tức không ngớt.

Dưới vụ nổ lớn, Tạp giới Khô Lâu Vương giấu trong cánh tay của Người khổng lồ đã bị mất.

Ý nghĩa là gì?

Tất cả đồ đạc, tất cả thẻ và mọi thứ của Ngô Minh đều nằm trong Tạp giới Khô Lâu Vương, và chiếc Tạp giới quyền năng này đã bị mất, giống như một tỷ phú phát hiện ra tất cả thẻ ngân hàng của mình đều bị mất vậy.

Nói cách khác, Ngô Minh bây giờ không một xu dính túi, một thẻ bài cũng không có, ngoại trừ một thần thức cực kỳ cường đại không rõ vì lý do gì. Đương nhiên, có thể bán tàn thi của mình để đổi lấy một số tài nguyên cũng là một điều tốt đối với Ngô Minh bây giờ.

Về chiếc Tạp giới Khô Lâu Vương bị mất, Ngô Minh không lo nó bị hư hỏng, chiếc Tạp giới Khô Lâu Vương này rất đặc biệt, tin rằng nó sẽ không bị hư hại ngay cả dưới vụ nổ kinh hoàng đó, hơn nữa thần thức của Ngô Minh cũng có thể cảm nhận được vào thời điểm đó chiếc Tạp giới của mình vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là nó đã rơi xuống khu vực xung quanh vụ nổ, mà nơi phụ cận vụ nổ cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại Ngô Minh không thể di chuyển nên anh ta chỉ có thể chờ thời cơ chín muồi lại trở về lấy nó mà thôi.

Tình hình hiện tại đối với Ngô Minh mà nói thì cực kỳ gay go, thế nhưng nghĩ đến Cảnh Tình, Văn bá đã chết, cùng hàng trăm vạn quân lính, Ngô Minh cảm thấy mình thật may mắn khi còn sống sót. Càng không cần phải nói, bây giờ anh ta có một thần thức cường đại không thể giải thích được vì vụ nổ này.

Lúc này Tạp Mao không dám lên tiếng, rõ ràng là hắn ta không thể hiểu được ý đồ của tồn tại cường đại này nên chỉ có thể thành thật quỳ ở đó, về phần bỏ chạy thì hắn tuyệt đối không dám, không chỉ vì Thử tộc nhân nhút nhát mà vì hắn ta có thể cảm nhận được, cho dù hắn có bỏ chạy thì đối phương cũng có năng lực trong nháy mắt tiêu diệt mình.

Hình thái ý thức thể của Ngô Minh giống như hiện tại cần dựa vào vật chủ nào đó làm vật dẫn, suy nghĩ một chút, Ngô Minh lập tức chuyển đến trên người Tạp Mao thì phát hiện không có bất cứ vấn đề gì. Cảm giác này thập phần kỳ diệu, ý thức thể này rõ ràng cho thấy đã vượt qua tồn tại Linh thể, bởi vì Linh thể thực sự là một loại cơ thể sống, nhưng ý thức thể của Ngô Minh không nằm ngoài phạm trù này.

Sau khi ký thác ở trên người Tạp Mao, Ngô Minh có thể sử dụng cơ thể của Tạp Mao để di chuyển xung quanh, thậm chí anh ta có thể sử dụng thần thức cường đại của mình để khống chế toàn bộ cơ thể, nhưng Ngô Minh mới hình thành ý thức thể nên không thể làm được điều này, có thể sau này luyện tập mới được, nhưng vào lúc này Ngô Minh chỉ có thể tạm thời sống nhờ.

Cảm giác được cỗ thần thức cường đại chạy vào trong cơ thể, Tạp Mao suýt chút nữa đã ngất đi, hiện tại hắn rất hối hận, hối hận tại sao mình lại tham lam, tại sao nửa đêm lại chạy đến uống chút máu khổng lồ, cho dù thứ đó có thể cường tráng thân thể nhưng nó không quan trọng bằng mạng sống của mình.

Chỉ là hắn ta không dám nói ra những điều như vậy, vì hắn sợ sẽ chọc giận tồn tại đầy quyền lực đó.

Thật tiếc là Tạp Mao không biết, dù không nói ra nhưng Ngô Minh cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn, đây cũng là một phát hiện mới của Ngô Minh. Sau khi ý thức thể của mình xâm nhập vào bên trong thân thể đối phương vậy mà có thể đọc được tư tưởng của đối phương, như vậy có thể đọc được trí nhớ của hắn hay không?

Ngô Minh hiện tại rất tò mò về ý thức thể của mình, cái gì cũng đều muốn thử một chút, nhưng Ngô Minh sớm phát hiện ra quả thật có thể đọc được trí nhớ của Tạp Mao nhưng rất tốn công sức, đọc được trí nhớ thì đôi khi không đầy đủ, có lẽ vì anh ta không hoàn toàn thành thạo.

Mặc dù vậy, Ngô Minh cũng khá hưng phấn, tuy rằng lần này mất đi thân thể nhưng anh ta cũng có được một thứ, chính là có được ý thức thể gần như bất tử này. Hơn nữa ý thức thể này giống như một kho báu khổng lồ với vô số phòng, hiện tại Ngô Minh mới khám phá một trong những căn phòng đó, còn rất nhiều năng lực đang chờ Ngô Minh thăm dò và khám phá.

Đúng như những gì Ngô Minh nghĩ khi khôi phục ý thức, Cảnh Tình tự bạo và tất cả các sinh vật trong vòng vài km xung quanh đều chết, ngay cả Tinh Linh và Thánh đường Thiên sứ trong hàng rào cây sồi cũng đã chết, chỉ duy nhất mỗi mình anh ta vẫn còn sống, trong trường hợp như vậy thì không có gì để phàn nàn nữa đây.

Có thể Ngô Minh mất đi thân thể, Tạp giới cùng tất cả thẻ bài, nhưng anh ta vẫn còn sống, tuy rằng chỉ bằng hình thái ý thức thể vô hình nhưng còn sống đã là may mắn lớn nhất rồi.

Có mất, cũng tất nhiên sẽ có được.

Đương nhiên, đôi khi cái đã mất rồi sẽ không bao giờ quay lại, giống như Văn bá chết đi cũng không được gì, nhưng với Cảnh Tình thì ít nhất ước nguyện của cô ta đã được thực hiện, đó là báo thù đã thành công.

Đang suy nghĩ một số chuyện, Ngô Minh đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, vì vậy cảnh cáo Tạp Mao vài câu sau đó thu mình vào trong bụi trần ngủ thiếp đi.

Tạp Mao không biết bằng cách nào trở lại cửa hàng của mình, uống xong một ngụm trà vẫn còn run rẩy, một đêm này hắn ta cơ bản không thể ngủ được, không có cách nào khác, người nhát gan chính là như thế. Khi đến hừng đông ngày thứ hai, hắn ta tự nhiên là tinh thần uể oải, trong đôi mắt hắn vẫn in hằn nỗi sợ hãi thật sâu.

“Tạp Mao, buổi tối ngươi làm cái quái gì mà lại có bộ dạng sợ hãi như vậy?” Vương Răng hàm sáng sớm đã mang theo người của mình qua, nhìn thấy bộ dáng uể oải của Tạp Mao thì lên tiếng hỏi thăm.

“Liên quan gì đến ngươi, hôm nay chúng ta đi lôi tàn thi này đi, ta phỏng chừng buổi tối mới tới, nhanh lên nhanh lên!” Tạp Mao trừng mắt quát một tiếng, hắn tự nhiên không dám nói sự tồn tại của Ngô Minh, ngay cả khi Ngô Minh không bàn giao trước khi ngủ thì hắn ta cũng không dám nói ra.