“Thúy Hoa, mau ôm đứa nhỏ xui xẻo này trở về cho ta!” Một người đàn ông mạnh mẽ cầm rìu lưỡi đen nói nhỏ với một người phụ nữ, sắc mặt người sau cũng tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng bế đứa nhỏ gây rắc rối đi xa. Những người khác trong lòng cũng đều run lên, thầm nghĩ chết chắc rồi, nhưng khiến bọn họ kinh ngạc là đại quân khủng bố bên ngoài lại không chút động tĩnh nào mà vẫn tiếp tục tiến lên.
Đúng lúc này, người phụ nữ ôm bé gái cũng nhìn thấy gì đó, lập tức sững sờ.
Tráng hán nhìn thấy vợ của mình gây thêm phiền, vừa muốn phát hỏa thì có người nào đó đã ở bên cạnh nói nhỏ: “Hán Sinh, là cô ấy, đúng là Cảnh tiểu thư!”
“Cái gì?” Tráng hán tên Hán Sinh cũng sửng sốt, vội vàng nhìn kỹ lại, quả nhiên trong đội quân Dị tộc nhân đáng sợ hắn ta nhìn thấy ba Nhân loại, trong đó có hai người rất quen thuộc, một người là một ông già hầu như không nói nhiều, và người còn lại là một người bạn ở căn cứ của họ, Cảnh tiểu thư.
Thời điểm khi căn cứ nhỏ của họ gặp phải sinh tử tồn vong, chính Cảnh tiểu thư đã đứng ra giúp họ vượt qua cơn nguy nan, nếu không thì căn cứ của họ đã sớm không còn tồn tại. Có thể nói Cảnh tiểu thư là ân nhân cứu tinh toàn bộ căn cứ bọn họ, đương nhiên đám người Hán Sinh cũng xem Cảnh tiểu thư là người nhà của mình. Chỉ một ngày trước, họ cũng đã thông báo cho Cảnh tiểu thư về dị trạng trong khu rừng rậm xung quanh thông qua một thẻ liên lạc đặc biệt.
Làm thế nào mà Cảnh tiểu thư có thể đồng hành với đội quân Dị tộc nhân đáng sợ đó?
Trong lúc nhất thời, cả nam lẫn nữ trong căn cứ đều có chút trợn mắt há hốc mồm.
Ở phía bên kia, Cảnh Tình cũng nhìn thấy căn cứ, cô ấy quay lại với Ngô Minh và nói: “Ngươi đi theo ta một chút!”
Nói xong cô ta nhảy xuống một con ngựa chiến đi bộ đến căn cứ nhỏ, mà Ngô Minh tuy trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không hỏi cái gì, cũng cùng đi theo qua bên đó.
Một chỉ huy Cự nhân cường hóa lúc này hét lớn một tiếng: “Dừng lại!”
Ầm ầm!
Toàn bộ đại quân đều ngừng lại, những Trùng chiến kia cũng theo mệnh lệnh một ít Trùng vương ngừng lại theo. Thành thật mà nói, điều này giống như một dòng sông đang cuồn cuộn chảy xiết đột nhiên dừng lại như thế, nhìn qua khá là chấn động.
Những người trong căn cứ nhỏ của Nhân loại rùng mình. Tuy bọn họ cũng có lực lượng phòng ngự và vũ khí, nhưng lúc này mọi người đều biết nếu đại quân mấy trăm mét phía trước thật sự muốn tấn công bọn họ, có lẽ chỉ cần không đến một phút đồng hồ thì toàn bộ căn cứ sẽ bị san bằng thành mặt đất. Nhìn những Cự nhân cao từ hơn chục mét đến hơn 30 mét, cơ bắp như sắt thép, cùng đủ loại Trùng chiến khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua cũng phải run rẩy, căn cứ một vạn người đánh giá cũng không đủ cho đại quân này nhét kẻ răng.
Vì vậy, những Nhân loại ở căn cứ nhỏ không có ý định chống cự, may mắn thay, vào lúc này một người mà họ quen thuộc và tin tưởng hơn đang bước tới.
Khi Cảnh Tình đi đến lối vào của căn cứ nhỏ, cây cầu treo được đã được hạ xuống, và sau đó cánh cửa gỗ to lớn được mở ra, một nhóm người trong đó vội vã bước ra ngoài.
"Cảnh tiểu thư, chuyện gì thế này?" Hán Sinh nhìn thấy Cảnh Tình thì vẻ mặt cũng dịu đi một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía đoàn quân cách đó mấy trăm mét.
"Không có gì, đi vào lại nói!" Cảnh Tình giống như trở về nhà nên trước tiên đi vào căn cứ, Ngô Minh cũng tò mò đi theo, Trong nhân gian có rất nhiều căn cứ nhỏ như thế này, trên cơ bản vạn người cũng xem như là tương đối nhỏ, ít nhất cũng không thể ít hơn mấy ngàn người, ngược lại căn cứ chỉ có vài trăm người thì thực sự không thể tồn tại trong một Tân thế giới tàn khốc như vậy.
Sau khi Ngô Minh đi theo vào, lập tức cảm thấy có hơn chục con mắt đang khóa chặt trên người, hình như bọn họ đều là binh lính từ căn cứ này, nhìn chằm chằm vào anh ta, có lẽ là bởi vì anh ta là một gương mặt xa lạ. Ngô Minh đương nhiên sẽ không quan tâm, quy mô của căn cứ này thật quá nhỏ, hầu như không có cường giả nào, hầu hết đều là những Thức Tỉnh giả dưới mức nguyên khí cấp ba, vũ khí mà bọn họ sử dụng cũng là vũ khí hạng nhẹ đã qua chỉnh sửa, cũng không có vũ khí hạng nặng. Loại căn cứ nhỏ lẻ này không thể so sánh được với một căn cứ yếu nhất trong mấy chục căn cứ nhỏ của Ngô Thành.
“Đại Mao đâu rồi?” Cảnh Tình vừa đi vào thì lên tiếng hỏi.
"Đại tỷ tỷ, ta ở nơi này!" Cô bé bốn năm tuổi lúc này nhảy xuống khỏi vòng tay của mẹ, sau đó chạy về phía Cảnh Tình, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy cô ta, người sau với nụ cười thân thương lạ thường mà Ngô Minh trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, nhẹ nhàng bế cô bé lên.
“Đại Mao, có nhớ Đại tỷ tỷ của em không?”
"Nhớ lắm á!”
“Em có nghe lời mẹ khi không có chị ở đây không?”
“Có!”
Một hỏi một đáp, nghe có vẻ rất bình thường, nhưng Ngô Minh cảm thấy quả thật không giống với Cảnh Tình mà mình quen thuộc, một nữ nhân nham hiểm xảo trá, hung ác lãnh khốc, vậy mà lại cũng có một mặt từ ái như thế hay sao?
“Được rồi, đi tìm mẹ em đi!” Cảnh Tình cười vỗ đầu Đại Mao, người sau này ngoan ngoãn trở lại trong vòng tay của mẹ. Trong suốt quá trình vừa rồi, mọi người ở căn cứ đều nhìn theo với nụ cười trên mặt, hiển nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Cảnh tiểu thư, cái này..." Hán Sinh, người đứng đầu căn cứ vào lúc này lên tiếng hỏi dò.
"Hán Sinh, lần này ta sẽ làm một việc rất quan trọng. Nó rất quan trọng, ít nhất là đối với ta. Nếu thành công thì trong tương lai ta sẽ đến gặp các ngươi thường xuyên hơn. Nếu thất bại...", Cảnh Tình không nói tiếp, trầm mặc chốc lát: “Đến lúc đó, hắn sẽ chăm sóc, bảo vệ các ngươi!”
Nói xong chỉ vào Ngô Minh phía sau, điều này làm cho Ngô Minh có chút nghẹn họng nhìn trân trối, e rằng chuyện này không nằm trong thỏa thuận với cô ấy chứ nhỉ?
Chỉ là Ngô Minh không có hỏi câu này, nhưng có thể thấy được căn cứ này đối với Cảnh Tình có vẻ rất quan trọng, những người ở căn cứ này đều là Nhân loại bình thường, có sướng vui đau buồn, có gia đình, bằng hữu, người già và trẻ em, giống như Ngô Thành của mình vậy.
“Chúng ta không cần người khác che chở, chúng ta chỉ muốn có ngươi!” Hán Sinh lập tức nói, những người khác đồng thanh vang lên, hiển nhiên là bọn họ thích Cảnh Tình hơn.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hơn nữa không phải các ngươi đã sớm muốn đến nương nhờ dưới trướng của Nhân Vương Ngô Minh sao, nói cho các ngươi biết, hắn chính là Ngô Minh!” Cảnh Tình liếc mắt nhìn Ngô Minh, trong ánh mắt có một tia trêu chọc.
“Cái gì?” Lần này đến lượt đám người Hán Sinh ngạc nhiên, bọn họ nhìn về phía Ngô Minh, nhưng bọn họ thực sự không thể kết nối người dường như bình thường trước mặt họ với vị Nhân Vương giống như thần ở Tân thế giới.
Ngay cả Ngô Minh cũng không biết danh tiếng của mình đã lớn như vậy, cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, nhưng lại không hiểu Cảnh Tình đang có ý đồ gì.
"Ngô Minh, ngươi yên tâm, lần này ta không tính kế ngươi, ta chỉ muốn bình an vô sự, nếu lần này ta thuận lợi báo thù thì nơi này vẫn là của ta, nhưng nếu không thành hoặc là ta gặp bất trắc, ta là thật sự hi vọng ngươi có thể chiếu bọn họ. Lấy năng lực của ngươi, việc di dời hơn 10.000 người đi xa hẳn không khó đúng không? Tất nhiên là trước đó mong ngươi có thể bố trí Truyền tống trận ở đây để bảo vệ an toàn cho bọn họ." Sau khi Cảnh Tình nói xong, Ngô Minh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cảnh Tình cũng biết anh ta là Trận pháp sư, kêu mình theo tới có lẽ là muốn bố trí một ít đội Trận pháp, để tránh thời điểm đại chiến lan đến gần nơi này.
Ngô Minh đương nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện như vậy, Ngô Minh hiện tại đã là Trận pháp sư chuẩn cấp bốn, chỉ cần bố trí Trận pháp phòng ngự và Trận pháp ẩn thì căn cứ này có thể nói là bình an vô sự, dù sao thì khoảng cách ở đây đến nơi đánh lén Độc Nhãn Cự Nhân còn rất xa, không có khả năng sẽ lan đến đây.
Nghe Cảnh Tình nói đến chuyện trả thù, đám người Hán Sinh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng biết Cảnh Tình có một mối cừu hận cần phải báo.
Có lẽ đó là nỗi sợ hãi trước sức mạnh của Cảnh Tình, hoặc có thể họ biết việc nói điều gì đó ngăn cản cô ta lúc này cũng vô dụng. Đám người Hán Sinh ngập ngừng không biết nói gì, khi đó mẹ của cô bé Đại Mao tựa hồ nghĩ tới điều gì, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Đại Mao nói một tiếng, người sau lập tức chạy tới ôm đùi Cảnh Tình.
“Đại tỷ tỷ, chị đi báo thù có nguy hiểm không?”
Đối mặt với tiểu cô nương này, vẻ mặt của Cảnh Tình lập tức dịu đi, cô nói: “Có!”
“Vậy chị đừng đi được không? Em không muốn Đại tỷ tỷ mạo hiểm!” Đôi mắt trong veo của Đại Mao làm bộ đáng thương nhìn Cảnh Tình, phải nói thủ đoạn này rất hiệu quả, ít người có thể từ chối yêu cầu của cô bé này.
Ngay cả bà cô Cảnh Tình lúc này trong ánh mắt cũng có chút do dự, nhưng cô ấy đã sớm kiên định trở lại, lắc đầu nói: "Chị hứa với em, khi nào xong chuyện sẽ quay lại gặp em, sau đó chị sẽ sống ở đây, chơi với Đại Mao mỗi ngày, được không!"
"Vậy thì tốt, chúng ta ngoéo tay!" Bé gái đưa ngón tay của mình ra.
Ngô Minh xem tất cả những chuyện này, trong lòng đối với Cảnh Tình nhận thức lại thêm một tầng, lúc này tình cờ nhìn thấy Văn bá ở đằng xa, người sau cũng mang theo vẻ mặt ôn hòa. Lúc này Ngô Minh mới biết lúc trước mình xúi giục Văn bá chống lại Cảnh Tình đã thừa rồi, có lẽ từ hôm nay mình mới thật sự biết rõ người phụ nữ này.
Trận pháp phòng ngự và Trận pháp ẩn được bố trí nhanh chóng, kết quả là ngay cả những cao thủ nguyên khí cấp sáu cũng khó phát hiện hay công phá căn cứ nhỏ này, độ an toàn của bọn họ lập tức được cải thiện rất nhiều.
Khi Cảnh Tình rời đi, mọi người ở căn cứ đều ra chào tạm biệt, Ngô Minh không biết có phải mình đang hoa mắt hay không, vậy mà anh đã nhìn thấy một giọt nước mắt.
Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Cảnh Tình.
Đại quân vẫn tiếp tục tiến lên, trên đường đi Ngô Minh cũng không hỏi gì, Cảnh Tình cũng không nói gì. Đây là chuyện của cô ta, Ngô Minh không có quyền và cũng không cần phải can thiệp. Chẳng mấy chốc họ đã đến gần một khu rừng sồi to lớn, chiều cao của những cây sồi đã lên tới hơn 50 mét, thậm chí có cây còn cao hơn nữa. Nguyên khí chi tuyền nằm sâu trong rừng, vào lúc này, Ngô Minh đã có thể nghe thấy trong rừng rậm truyền tới nổ vang cùng tiếng chém giết.
...
Trong Nguyên khí thế giới, Nguyên khí chi tuyền (Suối nguồn nguyên khí) nhất định rất là hiếm có, Suối nguồn nào cũng có nguyên khí thuần khiết nhất, ngay cả Đệ tam và Đệ nhị nguyên khí thế giới cũng đều đổ xô đi tìm Nguyên khí chi tuyền, bởi vì nếu bọn họ khống chế được Nguyên khí chi tuyền tương đương với việc kiểm soát một điểm tài nguyên có thể cung cấp nguyên khí liên tục không ngừng.