Nghe được tin tức này, Ngô Minh mí mắt nhảy lên, tim không khỏi đập thình thịch.
Ba tên Cổ Cự Nhân Chi Vương cùng một đội quân 300.000, lực lượng này đủ để quét sạch thế lực của mình. Nếu như chỉ là 300.000 đại quân thì tập hợp hết thảy sức chiến đấu ngược lại là cũng có thể đối phó, nhưng tên Cổ Cự Nhân Chi Vương thì khác, đó chắc chắn là một trở ngại mà Ngô Minh không thể vượt qua.
"Không ngoa khi nói rằng ngay cả khi cậu điều khiển dấu ấn của Phẫn Nộ Chi Vương, thậm chí hấp thụ dấu ấn của Nham Thạch Chi Vương thì cậu chỉ có thể đối phó với một Cổ Cự Nhân Chi Vương, nhưng cậu không thể đối phó cùng lúc với ba tên, càng quan trọng hơn là, này ba tên Cổ Cự Nhân Chi Vương này còn lợi hại hơn so với Nham Thạch Chi Vương!"
Lời Văn bá nói cũng không khoa trương, Ngô Minh biết nếu quả như thật đến mức kia, Ngô Thành, Sư Thành của mình, thậm chí Ngân Nguyệt Thành cùng căn cứ Vinh trấn đều sẽ vị hủy hoại trong một ngày. Tuy hiện tại bên này có nhân khẩu rất khổng lồ, nhưng so với 300 ngàn đại quân Cự nhân tinh nhuệ chênh lệch không phải là một chút, cho dù trong đại quân Cự nhân này cũng không phải tất cả đều là Cự nhân cấu thành, trong đó có phần lớn đều là quân đoàn Dị tộc nhân, nhưng năng lực tác chiến đơn thể của Nhân loại như trước không sánh được với đối phương. Chưa kể đến việc Ngô Thành vừa trải qua một trận đại chiến đã tổn thất rất nhiều Thức Tỉnh giả tinh nhuệ, nguyên khí đại thương rồi, cho dù là vũ khí, đạn dược hay tên lửa đều bị tiêu hao rất nhiều, muốn trong khoảng thời gian ngắn lại trải qua một trận đại chiến, cũng là có lòng mà không đủ lực.
Ngô Minh hít sâu một hơi, liếc nhìn Văn bá, nói: "Văn bá, sao ngươi lại nói cho ta biết tin tức này? Giống như cho ta thêm vài ngày chuẩn bị. Mục đích của Cảnh Tình là gì, ngươi không ngại cứ nói thẳng đi! "
Rõ ràng Ngô Minh không cho rằng tin tức này là giả, hơn nữa anh ta cũng quen thuộc Văn Bá. Đánh giá giọng điệu đối phương nói ra, có vẻ như không phải hắn đang nói dối, cho nên sự tình tam đại Cổ Cự Nhân Chi Vương muốn tiến công Ngô Thành hẳn là sự thật. Nhưng đúng như Ngô Minh nghĩ, Văn bá hẳn là được Cảnh Tình chỉ thị tới đây, người phụ nữ này hẳn là có kế hoạch gì đó để Văn bá tiết lộ tin tức sinh tử cho mình. Với sự hiểu biết của Ngô Minh đối với cô ta, đối phương nhất định đã có biện pháp đối phó với phiền toái này, rất có thể là để cho mình đáp ứng đối phương điều kiện nào đó mới nguyện ý trợ giúp, chỉ có như vậy, Văn bá xuất hiện ở đây mới thấy hợp tình hợp lý.
Văn bá gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, hiển nhiên là rất bội phục với phán đoán của Ngô Minh.
"Ta nói rồi, Cảnh Tình cừu hận rất lớn, cậu cũng nên biết kẻ thù của cô ta là ai, Cũng như vậy, chúng ta ngày đó đã làm sai chuyện, đối với Người khổng lồ kia ta cũng hận không kém cô ta, cho nên bị Cảnh Tình khống chế là ta cam tâm tình nguyện. Nhưng thực lực của Độc Nhãn Cự Nhân không kém hơn Bát Tí Cự Nhân là bao, đó là một tồn tại bất khả chiến bại. Hiện tại, chúng ta và cậu như đang đi trên lớp băng mỏng, chúng ta có cùng một kẻ thù, tại sao chúng ta không liên hợp cùng nhau... " Văn bá bị Ngô Minh cắt ngang trước khi nói xong: "Liên hợp? Người phụ nữ đó đã bí mật gieo hạt giống lên người ta, nếu như ta không có chút tài năng, e rằng bây giờ ta đã trở thành con rối của người phụ nữ đó, không phải sao?
Đối với sự kiện dấu ấn Cự nhân lần trước, Ngô Minh đã thấy rõ, muốn kích hoạt dấu ấn Phẫn Nộ Chi Vương Cự nhân này tất nhiên cần ký chủ đặc biệt. Rõ ràng mình là thân thể ký sinh thích hợp nhất, nếu không Cảnh Tình sẽ không tìm mình, tự thân gieo một một dấu ấn lên người mình.
Những gì cô ta đã lên kế hoạch, sợ rằng cô ta sẽ đợi cho đến khi dấu ấn được kích hoạt, sau đó mình sẽ bị nuốt chửng ý thức và trở thành công cụ của cô ta. Nhưng ai có thể ngờ rằng mình không bị dấu ấn điều khiển, ngược lại, phong ấn được dấu ấn vào trong Hồn thẻ Cự nhân, với sự trợ giúp của Đại sư Dillon và lão Pol mình đã hoàn toàn khống chế được dấu ấn của Phẫn Nộ Chi Vương.
Cho nên đối với nữ nhân Cảnh Tình này, Ngô Minh không hề có một chút hảo cảm nào, cho dù đối phương là vì báo thù.
"Ta biết cậu có thành kiến với cô ta, nhưng hiện tại cô ta có thể giúp cậu giải vây, nhưng trước tiên cần cậu giúp cô ta một chuyện, lựa chọn như thế nào là tùy cậu, nếu muốn thì theo ta, nếu không muốn, coi như ta chưa từng tới." Văn bá nói xong chuẩn bị rời đi, Ngô Minh cau mày, trầm giọng nói: “Văn bá, sao ngươi không hỏi tình hình hiện tại của Đỗ Uy?”
Lúc này, Văn Bá thân thể chấn động dừng bước chân, có điều ông ta không quay đầu lại mà cưỡng bách mình tĩnh táo lại, cất giọng nói: "Hắn thế nào?"
"Hắn rất tốt, cũng rất nhớ ngươi!" Ngô Minh nói đúng sự thực, Văn Bá bị Cảnh Tình khống chế, hiện tại cũng coi như là đứng ở phía đối lập với Ngô Minh, thế nhưng việc không có gì tuyệt đối, Ngô Minh chưa hẳn không có cách đem Văn Bá kéo trở về.
Một trong những thủ đoạn của Ngô Minh là phương pháp ngưng tụ Hồn thẻ và bí pháp phong ấn dấu ấn vào Hồn thẻ, Ngô Minh định xem thái độ của Văn bá như thế nào, nếu đối phương vẫn là Văn bá thì Ngô Minh sẽ dùng hai thủ đoạn vận dụng bí pháp này truyền cho ông ta, để ông ta nghĩ cách khống chế dấu ấn trong cơ thể mình. Nhưng nếu là một thể xác mà mình không quen thuộc, như vậy Ngô Minh sẽ không suy nghĩ thêm điểm này.
Câu nói vừa rồi là lời kiểm tra của Ngô Minh, hiển nhiên Văn Bá như cũ là bản thể của ông ta chiếm cứ chủ đạo, nếu không sẽ tỏ thái độ như thế này.
Nghe nói Đỗ Uy vẫn ổn, Văn Bá thở dài một cái, sau đó dứt khoát kiên quyết đi ra ngoài.
Ngô Minh lập tức gọi Cận Vệ Quân của mình, nhanh chóng dăn dò vài câu rồi cùng Văn bá rời đi. Lần này, Ngô Minh phải cắn miếng mồi do đối phương ném ra dù anh biết đó là bẫy, bởi vì việc quan hệ đến lãnh địa của mình và hàng triệu con người, nên chuyện này phải được giải quyết.
Tam đại Cổ Cự Nhân Chi Vương, với đội quân hơn 300.000 Cự nhân, nếu lực lượng như vậy thực sự đến thì sẽ là một thảm họa cho lãnh thổ của mình, Ngô Minh không thể chịu được kết cục như vậy, cho nên anh ta nhất định muốn đi theo xem Cảnh Tình này đến tột cùng có tính toán gì.
Văn bá tốc độ rất nhanh, mặc dù là hành tẩu thế nhưng trong nháy mắt liền đi xuống núi đi tới bên ngoài Ngô Thành, tốc độ của Ngô Minh cũng không chậm, duy trì khoảng cách năm mươi mét theo sát, cứ như vậy một đường ra khỏi Ngô Thành.
Bên ngoài Ngô Thành, Văn bá kích hoạt một thẻ bài và cưỡi một con Ưng giác thú dài năm mét bay lên, trong khi Ngô Minh thúc giục Ngũ Trảo Kim Long cũng bay theo.
Đoạn đường này cứ như vậy một trước một sau tiến lên, Ngô Minh không biết mình đi chỗ nào, chỉ bất quá anh ta cũng không sợ hãi, thực lực hiện tại của anh ta, cho dù Cảnh Tình có muốn bày mưu ám hại cũng phải ước lượng một chút, huống chi nếu như đối phương có ý đồ xấu gì thì Ngô Minh lần này tuyệt đối sẽ không khách khí.
Rất nhanh, Ngô Minh liền phát hiện một vấn đề.
Lúc này, hóa ra bọn họ đang bay về hướng Vũ Thành, lúc đầu Ngô Minh còn nghĩ là trùng hợp, nhưng ngay sau đó, phế tích của Vũ Thành đã xuất hiện ở chân trời phía trước, mà phương hướng bọn họ đang bay chính là hướng Vũ Thành.
Sau thảm họa nguyên khí, các thành phố của thế giới cũ đã trở thành cấm địa người sống chớ tiến vào, và quy tắc này cũng được áp dụng cho Dị tộc nhân.
Về phần Vũ Thành, mặc dù ban đầu nơi đây đầy rẫy những quái vật khác nhau, bao gồm cả Trùng nhân, bao gồm cả sinh vật đột biến và quái thú của Nguyên khí thế giới, nhưng theo thời gian trôi qua, cấu trúc và lãnh thổ ở đây cũng đã thay đổi.
Trong năm qua, Ngô Thành đã cử người theo dõi Vũ Thành, kết quả phát hiện nơi này Trùng nhân nhất tộc đã phát triển lớn mạnh và đánh đuổi tất cả những con quái vật khác ra khỏi phế tích của Vũ Thành.
Sau hai năm tiến hóa và đột biến sau thảm họa, những Trùng nhân này hiện là một bộ tộc cực kỳ khổng lồ và nhận thức về lãnh thổ của chúng đặc biệt mạnh mẽ, bình thường sẽ không bước ra khỏi phạm vi Trùng sào của bọn chúng và tất nhiên những sinh vật khác không được phép tiến vào. Khi phát hiện ra kẻ xâm nhập, những Trùng nhân này sẽ phát động tấn công mãnh liệt nhất.
Ngô Thành và Sư Thành cũng cử người đi kiểm tra những Trùng nhân mới này và nhận thấy bọn chúng rất mạnh mẽ, nhưng chúng không bao giờ rời khỏi phạm vi của Vũ Thành, cho nên cũng không có bị xem thành uy hiếp, chỉ phái người không ngừng giám thị.
Ngô Minh đã nghe báo cáo về thông tin này, cho nên nhìn thấy Văn Bá đi về hướng về Vũ thành tự nhiên là ngạc nhiên cực kỳ.
Tốc độ bay rất nhanh, chỉ chốc lát đã tiến vào khu vực Vũ Thành, có thể nhìn thấy toàn bộ mặt đất Vũ Thành từ trên xuống dưới, lúc này có một tầng dày đặc giống như nấm leo, đây chính là phạm vi Trùng sào của bọn chúng, ở trung tâm thành phố, có một số Tháp trùng khổng lồ.
Những tòa Tháp trùng này hẳn là kiến trúc được hình thành sau khi những tòa nhà ban đầu được vô số chất hữu cơ bao bọc, vỏ ngoài có vô số lỗ thủng, một ít mạch lạc (*) thô to giống như mạch máu không ngừng phun trào.
(*) mạch lạc: mạch máu và dây thần kinh có quan hệ với nhau.
Ngô Minh đã tính toán sơ bộ, ở đây có ít nhất mười Tháp trùng, và có hàng trăm Trùng nhân phi hành tuần tra xung quanh mỗi Tháp trùng.
Những Trùng nhân phi hành này phi thường mạnh mẽ, lớp giáp xác cứng rắn và gai nhọn của chúng chính là áo giáp và vũ khí lợi hại nhất, từng con đều đạt tới cấp độ nguyên khí cấp bốn.
Trên mặt đất, lại có rất nhiều Trùng nhân bôn tẩu.
Trùng nhân ngày nay không còn là dạng ký sinh cơ bản của hai năm trước nữa, ở thời điểm này Trùng nhân đã tiến hóa thành một loại sinh vật mới sau quá trình sinh sản và tiến hóa, trên thực tế, chúng giống côn trùng hơn nhưng hình dạng khác nhau. Ngô Minh đã từng thấy con côn trùng lớn nhất, với chiều dài cơ thể hơn 30 mét, giáp xác màu đen toàn thân giống như sắt thép, đánh giá coi như là trải qua đạn pháo nguyên khí cải tiến đánh tới cũng không oanh phá được tầng Trùng giáp này.
Thực lực của Hắc Giáp Trùng khổng lồ này cũng đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, hơn nữa còn là nguyên khí cấp bốn đỉnh phong.
Đến gần một trong những Tháp trùng lớn nhất, Văn bá dường như không sợ những Trùng nhân phi hành chút nào, trực tiếp bay thẳng lướt qua, những Trùng nhân phi hành kia nhìn chằm chằm Văn bá nhưng lại không có bất kỳ động tác công kích nào, tựa hồ chỉ là đề phòng.
Ngô Minh hơi nhướng mày, thầm nói nếu đây là một cái bẫy, như vậy không hề nghi ngờ thủ đoạn này quá mức vụng về, cho rằng mấy trăm con Trùng nhân đạt tới nguyên khí cấp bốn này có thể làm gì được mình sao?
Mặc dù không biến thân, Ngô Minh dựa vào lực chiến bản thể cũng có thể ung dung ứng đối, phải biết thực lực hiện tại của Ngô Minh còn lợi hại hơn Bí thuật sư cao cấp.
Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Ngô Minh, đây không giống như một cái bẫy, hơn nữa Văn Bá làm sao lại mang mình đi tới Vũ thành, thậm chí những phi trùng lãnh huyết hung tàn này cũng không công kích ông ta, Ngô Minh một bụng nghi hoặc chỉ có thể cất bước đi theo đi qua.