Đây là một thanh trường kiếm hỏa diễm có chiều dài 50 mét, ngọn lửa ở trung tâm đã giống như thực chất, dù chỉ cách xa 100 mét vẫn có thể cảm nhận được hào quang rực lửa tỏa ra từ nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một Vũ khí nguyên tố.
Tiếng động lớn truyền đến, hai món vũ khí lập tức bùng lên vô số tia lửa, Thổ nguyên khí cực mạnh quấn quanh Chiến phủ trong tay Nham Thạch Chi Vương cũng bị cuốn trôi rất nhiều.
“Đây là loại vũ khí gì?” Nham Thạch Chi Vương giật nảy cả mình, hắn biết những Cổ Cự nhân đều có vũ khí riêng, tỷ như chính chính hắn cũng có một Chiến phủ như vậy, có thể tụ tập rất nhiều Thổ nguyên khí cường đại, còn có thêm năng lực nham thạch trầm trọng, hầu như không có vũ khí của ai có thể cùng Chiến phủ của hắn va chạm, càng không cần phải nói, hắn nhớ rõ lúc trước vũ khí của Phẫn Nộ Chi Vương cũng không phải loại Viêm kiếm này.
“Chẳng lẽ đây là vũ khí mới của hắn?” Nham Thạch Chi Vương hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi có vũ khí thì thế nào, Viêm kiếm của ngươi vẫn không sánh được với Nham Thạch Chiến Phủ của ta, mà ta cũng không e ngại hỏa diễm."
Nói xong, Nham Thạch Chi Vương gầm lên, lớp da đá trên người lại càng nhiều thêm, một số bộ phận do rất nhiều nham thạch tạo thành bộ giáp. Sau đó, Nham Thạch Chi Vương lấy ra một lá bài khác để kích hoạt, sau đó một búa nặng nề đập xuống đất.
Trong nháy mắt, trên mặt đất xuất hiện hàng trăm cây gai dày đặc đâm thẳng vào Người khổng lồ Ngô Minh, loại gai nhọn này công kích rất đột ngột, dưới tình huống bình thường thì cực kỳ khó tránh né, nhưng khi Ngô Minh nhìn thấy đối thủ kích hoạt thẻ thì đã có chuẩn bị, lập tức nhảy lên thật cao tránh những cái gai nhọn xuất hiện trên mặt đất. Không thể không nói, nếu anh ta bị những cái gai này đâm trúng thì ngay cả bản thân khổng lồ của anh ta cũng sẽ bị thương nặng.
Sau khi tiếp đất, Ngô Minh vung Viêm kiếm và bắt đầu một cuộc tấn công dữ dội vào Nham Thạch Chi Vương. Hiện tại Ngô Minh cũng nhìn ra rồi, đòn tấn công của Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân quả thực khá hung mãnh, nhưng chiêu số của đối phương lại rất dễ dàng phán đoán, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là có thể hóa giải. Nhưng đồng dạng, dù là gai đất hay Nham Thạch Chiến Phủ trên tay đối thủ, nếu chạm vào nó thì mình sẽ đánh mất sức chiến đấu.
Đối với Nham Thạch Khải Giáp trên người đối phương, khả năng phòng ngự vượt ngoài dự đoán của Ngô Minh, mặc dù là Viêm kiếm chém lên cũng chỉ có thể lưu lại từng đạo vết tích, nhưng thật sự khó có thể xuyên thủng Nham Thạch Khải Giáp của đối phương. Trong lúc nhất thời, Ngô Minh cảm thấy Nham Thạch Cự Nhân này khá giống một chiếc xe tăng bọc thép hạng nặng, muốn công kích thì vô cùng khó khăn.
Sau một hồi giao tranh, Ngô Minh và đối thủ hung hăng va chạm vũ khí với nhau. Một tiếng nổ vang lên, hai Người khổng lồ mỗi người lùi lại vài bước, Nham Thạch Chiến Phủ trong tay Nham Thạch Chi Vương không bị phá hủy, nhưng thanh Viêm kiếm trong tay Ngô Minh đã bị tán loạn. Ngô Minh vươn tay chộp một cái, trên thân kiếm tản ra một đoàn liệt diễm. Sau đó bỗng nhiên một quyền đánh ra.
Một biển lửa tung hoành mấy trăm mét ầm ầm xuất hiện, trong nháy mắt đã nhấn chìm Nham Thạch Chi Vương, đây là chiến thuật của Ngô Minh, anh ta muốn dùng cơ hội này dùng lửa biển công kích kẻ địch. Liệt diễm cực nóng ngay cả đá tảng cũng có thể đốt cháy, Ngô Minh cho rằng dù không thể thiêu chết đối phương cũng có thể làm đối phương bị thương nặng, ít nhất có thể phá hủy lớp Nham Thạch Khải Giáp của đối phương.
Biển lửa mãnh liệt, ngọn lửa ngút trời, dù ở cách xa hàng chục km cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, người Ngô Thành đã nhìn thấy biển lửa bao trùm cả bầu trời thì trong lòng họ biết đó là chiến trường của Ngô Minh và Nham Thạch Cự Nhân. Chỉ là bây giờ không ai trong số họ biết hiện tại ai thắng ai thua.
Mặc dù lo lắng, nhưng tất cả mọi người đều không có ý định tham gia, bởi vì nếu ngay cả Ngô Minh cũng không đối phó được đối thủ thì bọn họ đi sẽ chỉ là chướng ngại vật mà thôi, không giúp được gì cả.
Ngô Minh lùi lại mấy trăm mét, nhìn liệt diễm cuồn cuộn, nhưng khí tức tỏa ra từ đó cho Ngô Minh biết đòn tấn công cường đại biển lửa liệt diễm này có thể không mang lại hiệu quả như mong đợi.nếu như là nguyên khí cấp bảy phổ thông thì lần này đều đủ để đem hắn diệt sát, thế nhưng Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân này rõ ràng không phải nguyên khí cấp bảy phổ thông.
Đó chính là Cổ Cự nhân, người thực sự có thể rung chuyển sự tồn tại của toàn bộ Nguyên khí thế giới.
Cũng không lâu lắm, tình thế biển lửa liệt diễm giảm đi một chút, từ bên trong toát ra một bóng người.thân ảnh này so với trước đây càng thêm to lớn, Ngô Minh liếc mắt liền thấy đó là Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân, mà bên ngoài cơ thể đối phương giờ khắc này dĩ nhiên là đã khoát thêm một bộ Nham Thạch Khải Giáp.
Nham Thạch Khải Giáp này là áo giáp chân chính, nó có cảm giác nặng nề đến mức ngay cả biển lửa cũng không thể đốt cháy xuyên qua bộ giáp này.
Oành, oành!
Nham Thạch Chi Vương Cự nhân chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm vào Ngô Minh và nói: "Đây là tất cả trang bị của ta khi ta chiến đấu, Nham Thạch Khải Giáp, Nham Thạch Chiến Phủ, ngươi vậy mà có thể khiến ta đem toàn bộ chúng ra sử dụng, điều này nói rõ ngươi rất cường đại, cái này cũng khó trách, trong Thập đại Cổ Cự nhân, bản thân Phẫn Nộ Chi Vương là một cường giả. Hôm nay ta sẽ giết ngươi, sau đó nuốt dấu ấn của ngươi.”
Nói xong, Nham Thạch Chi Vương Cự nhân từng bước một hướng về Ngô Minh đi tới, khí thế trầm trọng này tạo cho người ta cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi, thật vững chãi không gì sánh được.
Ngô Minh nhìn Nham Thạch Khải Giáp trên người đối phương liền biết Viêm kiếm đã là vô dụng.
Ngay lập tức Ngô Minh không thu hồi Viêm kiếm mà vươn tay chộp lấy, trong tầng mây dần hiện ra đạo đạo lôi điện hồ, sau đó chúng tập trung trong tay Ngô Minh rồi tạo thành một Lôi chuỳ.
Đây là một loại vũ khí mà Ngô Minh cho rằng sẽ có hiệu quả hơn cả Viêm kiếm. Lôi chuỳ có thể công kích kẻ địch bằng sức mạnh của sấm sét có thể tạo thành lực trùng kích cực lớn, có lúc đối phó vũ khí cùn trầm trọng thì vũ khí sắc bén ngược lại sẽ bị tổn thương, chẳng bằng cũng dùng vũ khí cùn.
Ngô Minh hiện đang sử dụng chiến thuật này.
Lôi chuỳ lúc này trong tay Ngô Minh rung động đùng đùng, Ngô Minh không chậm trễ, trực tiếp nhảy lên dùng búa đập tới. Mặc Nham Thạch Khải Giáp thì có được lực phòng ngự cực kỳ kiên cố nhưng cũng cực kỳ nặng nề khiến Nham Thạch Cự Nhân di chuyển rất chậm, mà hắn cũng không có ý định né tránh nên trực tiếp hứng chịu một chuỳ toàn lực của Ngô Minh.
Oành!
Lôi điện chấn động, thân thể Nham Thạch Cự Nhân lung lay. Vị trí nham thạch bị Ngô Minh đánh trúng nứt vỡ, đá vụn bay tứ tung. Chỉ nhìn từ điểm này liền biết uy lực Lôi Điện Chi Chùy, thế nhưng Nham Thạch Cự Nhân tuy rằng lay động một cái nhưng cũng không có ngã xuống.
Nham Thạch Chiến Phủ từ mặt bên tấn công tới, Ngô Minh lập tức tránh thoát sau đó trở tay lại là một búa nện xuống.
Bang!
Toàn bộ mặt đất đều xuất hiện vết nứt, tầng tầng lớp lớp sụp đổ, hồ quang cuồng bạo rơi xuống như mưa, phàm là rơi xuống nơi nào cũng bị đánh ra một cái hố, nếu như trên cây chẳng khác nào bị sét đánh, trực tiếp bị đốt cháy.
Lần này Nham Thạch Khải Giáp của Nham Thạch Chi Vương Cự nhân càng thêm vỡ nát, lúc này Ngô Minh không nhìn thấy biểu hiện của Nham Thạch Chi Vương Cự nhân do đối phương đội mũ sắt khổng lồ che mặt bên trong. Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Nham Thạch Chi Vương lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bởi vì Lôi chuỳ do Ngô Minh ngưng tụ vượt ngoài dự liệu của hắn.
Mấy đòn tấn công này, Nham Thạch Chi Vương muốn né cũng không né được nên chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, nhưng ngay cả có Nham Thạch Khải Giáp thì mỗi nhát búa của Ngô Minh đều có thể gây ra sát thương thật lớn cho hắn. Thật đáng tiếc những điều này Ngô Minh không biết, anh ta còn tưởng rằng Nham Thạch Chi Vương sẽ không để ý đến loại công kích này.
Bị đánh đau, Nham Thạch Chi Vương chỉ có thể dùng Nham Thạch Chiến Phủ trong tay công kích Ngô Minh.
Biết Nham Thạch Cự Nhân này đang dựa vào phòng ngự như mai rùa để đối phó với kẻ địch, Ngô Minh đã sớm đề phòng đối phương tiến công cho nên nhìn thấy Nham Thạch Chiến Phủ chém tới vội vàng lắc mình tránh thoát, Chiến phủ nện lên trên một ngọn núi ở phía sau, trực tiếp đem một ngọn núi này bổ ra.
“Tiếp tục, ta không tin là ngươi không đập nát được mai rùa của ngươi!” Ngô Minh trong lòng kinh hãi, đồng thời cũng kinh ngạc trước sức mạnh phòng ngự siêu cấp của Nham Thạch Khải Giáp đối phương. Phải biết mấy lần công kích vừa nãy mà nện lên trên người Hắc Long Hoàng giả, người sau cũng khẳng định sẽ lập tức mất mạng, thế nhưng Nham Thạch Chi Vương này chỉ lung lay thân thể vài cái lại tiếp tục công kích, xem ra Nham Thạch Khải Giáp chỉ bị hư hại một chút, còn bản thân hắn thì không có chịu một chút tổn thương nào.
Trên thực tế, Nham Thạch Chi Vương đang có nỗi khổ không thể tả, trước mắt hắn còn chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, bởi vì nếu không sử dụng Nham Thạch Khải Giáp và khôi giáp, hắn căn bản không có biện pháp tranh đấu cùng Ngô Minh. Hắn cũng biết, tuy cũng có Thẻ phép thuật uy lực rất lớn, nhưng thực ra cũng cần một khoảng thời gian nhất định để kích hoạt, lấy thủ đoạn đối phương sợ là rất khó công kích, cho nên dù sử dụng thẻ bài cũng là lãng phí.
Tiếp theo, Ngô Minh dùng tốc độ không ngừng dùng Lôi chuỳ oanh sát, hơn nữa mỗi lần chỉ đập vào một chỗ, đập bảy tám lần thì bộ phận Nham Thạch Khải Giáp đó hoàn toàn vỡ tan. Nham Thạch Chi Vương Cự nhân cũng không nghĩ đến Ngô Minh thật không ngờ khó chơi đến vậy, hắn hiện tại ấm ức đến sắp phát khóc, một mực bị động chịu đòn nhưng không bắt được một cọng lông nào của đối phương, điều này khiến cho Nham Thạch Chi Vương cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Mà hắn ta không nghĩ tới ngoài Viêm kiếm, đối phương còn có một vũ khí như Lôi chuỳ, hiển nhiên, Nham Thạch Khải Giáp trên người hắn mặc dù là để cho đối phương dung Viêm kiếm chém vô số lần đều không có vấn đề, thế nhưng bị vũ khí cùn như Lôi chuỳ công kích thì là có chút không chống nổi, huống hồ mỗi khi đối thủ tấn công còn có thể tạo ra một điện lưu cực mạnh khiến cơ thể hắn cứng đờ.
Cho đến lúc này, Nham Thạch Chi Vương Cự nhân mới có phản ứng, người khống chế được dấu ấn của Phẫn Nộ Chi Vương chắc chắn không phải người thường, vận dụng được Lôi điện cùng Hỏa diễm nhất định là năng lực của bản thân đối phương, mà đối phương dĩ nhiên lại có thể mang loại năng lực này vận dụng đến hình thái Người khổng lồ. Chính mình nắm giữ sức phòng ngự cùng lực công kích siêu cường, thế nhưng đánh không tới đối thủ cũng là toi công, ngược lại đối phương nắm giữ Lôi chuỳ và Viêm kiếm lại có tốc độ cực nhanh, thực lực cũng không hề yếu, nếu tiếp tục dông dài chính mình phải thua không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến điều này, Nham Thạch Chi Vương rất hối hận vì hành động theo đối phương rời khỏi thành phố vừa rồi, nếu họ ở trong thành phố thì đối phương sẽ không bao giờ dám càn rỡ như vậy.
Thật đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, Nham Thạch Chi Vương đang liên tục bị tấn công, cuối cùng cũng khó có thể thừa nhận Ngô Minh công kích, đành cởi bỏ lớp Nham Thạch Khải Giáp vỡ nát trên người, nhưng dù vậy, hắn vẫn không nhanh bằng Ngô Minh.
Mà lúc này đây, Nham Thạch Chi Vương rõ ràng phạm vào một sai lầm lớn.
Đó chính là hắn mặc Nham Thạch Khải Giáp còn chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng Lôi Điện Chi Chùy đối phương công kích, nếu như không mặc Nham Thạch Khải Giáp thì hắn làm sao có khả năng chống đỡ được.
Chỉ thấy Ngô Minh giơ lên Lôi chuỳ lên, sau đó nặng nề đập vào ngực của Nham Thạch Chi Vương. Người sau kêu thảm một tiếng, nham thạch nơi ngực bị phá nát vỡ tan, dĩ nhiên là bỗng chốc bị kích đánh ra một lỗ hổng, lộ ra làn da huyết nhục sau lớp nham thạch.