Sự xuất hiện kịp thời của Ngô Minh và Nhân Vương Hào thế hệ thứ hai rõ ràng đã mang lại cho Ngô Thành rõ ràng đã tới cực hạn, người đã đạt đến giới hạn một liều thuốc trợ tim mãnh liệt nhất. Không biết từ bao giờ, Ngô Thành và cả những người ở Sư Thành đã đem Ngô Minh trở thành Tối cường giả trong nhân loại, thậm chí còn cho rằng không có gì Ngô Minh không làm được trên thế giới này.
Vì vậy, khi bọn họ nhìn thấy Chiến hạm Nhân Vương Hào, khi nhìn thấy Ngô Minh, cho dù là dân thường ít sức chiến đấu hay là một chiến binh Thức Tỉnh giả mạnh mẽ, tất cả đều hoan hô. Trong hoàn cảnh hiện tại, rõ ràng là họ gặp bất lợi, nhưng họ lại cổ vũ như người thắng cuộc, có người không biết vì sao tự nhiên là thập phần hồ đồ.
Những quân đoàn Dị tộc nhân đó hiện tại chính là có chút không rõ vì sao. Hầu hết các quân đoàn Dị tộc nhân này bao gồm những người tị nạn đến để trú ẩn, họ giúp bảo vệ Ngô Thành để bảo vệ chính họ, bởi vì có rất ít nơi họ có thể thực sự trú ẩn, chí ít Ngô thành đối với những dân chạy nạn Dị tộc nhân bọn họ rất tốt, vì vậy họ sẵn sàng chiến đấu vì nó. Tương tự như vậy, những quân đoàn Dị tộc nhân này đã phải chịu thương vong nặng nề trong trận chiến, bị Cự nhân đả kích tinh thần sa sút, chính vì như thế, sau khi nhìn thấy Ngô Minh, 'Nhân Vương' trong truyền thuyết trở về, toàn bộ Ngô Thành khí thế lập tức đạt đến đỉnh điểm, bọn họ vô cùng khó hiểu.
“Ngô Minh kia mạnh cỡ nào?” Một người Dị tộc nhân hỏi lớn, đồng thời lập tức lấy ra một tấm thẻ để kích hoạt, sau đó nói: “Nguyên khí cấp sáu không yếu, chí ít tại Đệ tứ nguyên khí thế giới đã là cường giả cao cấp nhất."
" Thế nhưng như trước đánh không lại Người khổng lồ này. Phải biết Người khổng lồ này là tồn tại nguyên khí cấp bảy, hơn nữa có thể phóng thích Thẻ Cự nhân! " Dị tộc nhân vừa mới lên tiếng nói chuyện trên mặt mọc lên một tia nghi hoặc: "Một cái nguyên khí cấp sáu căn bản không có tác dụng gì, vậy những Nhân loại này vì sao lại cảm thấy bọn họ nhất định sẽ thắng lợi. Chiếc tàu chiến bay đó không tệ, nhưng đòn tấn công vừa rồi chỉ khiến cho Nham Thạch Chi Vương Cự nhân lùi lại một bước mà thôi, ta dám khẳng định nếu là nguyên khí cấp sáu thì hắn chắc chắn sẽ chết, cho thấy sức mạnh của Nham Thạch Chi Vương Cự nhân vô cùng cường đại, cũng nói nhân loại căn bản không có sức mạnh có thể ngăn được đối phương, vậy tại sao những Nhân loại này nghĩ rằng họ có thể chiến thắng?
Cái nghi vấn này hầu như hết thảy Dị tộc nhân đều có cùng suy nghĩ, cũng có một số chủng tộc Dị tộc nhân đã nhìn thấy màn trình diễn của Ngô Minh trong Liên minh trăm quốc. Khi đó, ngay cả Hoàng Kim nhất tộc cũng khó khăn không làm gì được đối phương, cho nên vào lúc này cũng vô tình mang theo một tia hy vọng, đi lên hoan hô cỗ vũ cùng với con người.
Trong lúc nhất thời, tinh thần của Phòng vệ quân Ngô Thành đạt đến đỉnh điểm trong hoàn cảnh như vậy.
Ngô Minh nhìn Y Y đã có chút mệt lả, nhìn đôi má tái nhợt của nàng ấy mà không khỏi có chút xót xa, mà cảnh vật xung quanh, Lý Hạ, Thích Đình, Tích Hi, Lưu Bân cùng Đoạn Vân Phi bọn họ cũng đều là người người mang thương tích, ngay lập tức, Ngô Minh trong lòng toát ra phẫn nộ vô biên.
"Ngươi trở về rồi!" Y Y thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ngô Minh, nàng thật sự sợ mình không chống cự nổi Người khổng lồ sẽ để Ngô Thành bị phá hủy. Hiện tại Ngô Minh đã trở lại, nàng đột nhiên cảm thấy áp lực của mình nhẹ đi rất nhiều, nhưng nàng cũng lo lắng cho Ngô Minh, bởi vì Người khổng lồ này ngay cả nàng cũng không là đối thủ. Ngô Minh có thể được hay không?
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Y Y, Ngô Minh mỉm cười, sau đó thân hình lóe lên mượn tốc độ Ngũ Trảo Kim Long lập tức di động đến bên ngoài mấy trăm mét. Sau đó đặt Y Y xuống, đây đã là một khu vực an toàn, xung quanh có rất nhiều Phòng vệ quân.
"Yên tâm đi!" Ngô Minh chỉ nói một câu liền lập tức bay lên, bởi vì Lý Hạ bên kia trực tiếp từ trên toạ kỵ phi hành rơi xuống, Ngô Minh tốc độ cực nhanh đem nàng ôm lấy, nhìn thoáng qua liền biết nàng đã kiệt sức mà ngất đi, dù sao Lý Hạ cũng chỉ là nguyên khí cấp bốn, ở loại chiến đấu cường độ cao này nàng đã bắn hết hai mươi bao tên và giết chết hơn ba mươi Cự nhân, loại chiến tích này đã là vượt xa người thường phát huy. Trước đó đều là đang liều mạng cứng rắn chống đỡ, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Minh thần kinh căng thẳng liền thả lỏng một chút, nàng ta lập tức thoát lực và ngất đi.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Lý Hạ một chút, Ngô Minh lấy thẻ bài ra triệu hồi Hư Vô Hành Giả Hoàng Kim và Nhuyễn Trùng Hủy Diệt để tham gia chiến đấu giúp chống lại đại quân kia, với hai sinh vật nguyên khí cấp sáu cường hãn này gia nhập chiến đấu thì những Cự nhân bình thường kia chắc chắn phải chết, chỉ cần không còn mối uy hiếp của những Cự nhân bình thường nữa là có thể dễ dàng giải quyết hàng chục nghìn quân nô lệ còn lại, bên cạnh đó còn có Chiến hạm Nhân Vương Hào thế hệ thứ hai, miễn là có thể giết được Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân này thì Ngô Thành sẽ thắng.
Mà điều này vừa vặn là việc của Ngô Minh.
Sau khi Ngô Minh xuất hiện, Nham Thạch Chi Vương cũng không tiếp tục công kích mà nhìn chằm chằm Ngô Minh, một lúc lâu sau mới nói: "Ta có thể cảm giác được bên trong cơ thể ngươi có một luồng hơi thở quen thuộc, nói đi, ngươi rốt cuộc là ai."
"Muốn biết liền đi theo ta!" Ngô Minh không muốn chiến đấu ở tường thành Ngô Thành, như vậy về sau công tác khắc phục hậu quả sẽ rất khó, vì vậy lúc này anh ta đã bay về phía xa, Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân lại không quan tâm: "Muốn dẫn ta đi rồi tiêu diệt thuộc hạ của ta sao? Hừ, buồn cười, ngay cả như vậy thì ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản ta sao? Không cần những thuộc hạ khác, chỉ cần một mình ta cũng đủ để tiêu diệt toà thành này. Ngươi muốn thì ta liền đi theo ngươi một chuyến, nếu ngươi không thể cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta không chỉ giết ngươi, mà còn giết tất cả mọi người trong thành phố này. "
Nói xong, Nham Thạch Chi Vương bước lên phía trước, đi theo Ngô Minh rời đi.
Tốc độ bay của Ngô Minh rất nhanh, nhưng tốc độ của Nham Thạch Chi Vương cũng không chậm, chỉ trong chốc lát đã cách Ngô Thành hơn 20 cây số, nơi này là một mảnh bằng phẳng nên Ngô Minh dừng lại hạ xuống đất, anh ta dự định ở nơi này giải quyết Nham Thạch Chi Vương.
Nham Thạch Chi Vương cũng đã đi theo sau tới, nhìn chằm chằm Ngô Minh trên mặt đất, sau đó nói: “Nói đi!”
“Ta chỉ nói một tiếng, ngươi hôm nay chết chắc rồi!” Ngô Minh giờ phút này trên mặt mới chính thức lộ ra vẻ dữ tợn. Tên Nham Thạch Cự Nhân này đã phá hủy một phần của Ngô Thành mà mình đã bao phen vất vả xây dựng nên. Dù chỉ là một phần cũng là do Ngô Minh cùng những người khác trả giá vô số tâm huyết mà tạo dựng lên, càng không cần phải nói tới thương vong của Ngô Thành vì trận chiến này. Mặc dù Ngô Minh chưa thống kê qua số lượng người, nhưng thiệt hại chắc chắn đã vượt quá mấy vạn.
Đó là những người tinh nhuệ chân chính, đằng sau mỗi chân chính đều có người thân, bạn bè và gia đình của họ. Tuy rằng Ngô Minh biết Tân thế giới chính là như vậy, nhưng so với kiếp trước thì anh ta không còn cô đơn nữa, lúc đó anh ta một mình ăn cơm cả nhà đều không đói, nhưng hiện tại, anh ta phải chịu trách nhiệm với lãnh thổ của mình, không ai có thể bù đắp được mất mát này, Ngô Minh chỉ có thể làm một chuyện.
Ăn miếng trả miếng!
Đây là việc Ngô Minh phải làm, nói thật, với thực lực của Ngô Minh thì anh ta còn không đánh lại Y Y, càng không cần phải nói đối phó với Cổ Cự nhân này. Bất quá Ngô Minh cũng có chỗ dựa dẫm, đó chính là Hồn thẻ Người khổng lồ. Có được điều này là nhờ có Cảnh Tình, tuy rằng lúc đó cô ta không có lòng tốt, thậm chí muốn khống chế bản thân nhưng cuối cùng đã cho Ngô Minh một vũ khí lợi hại. Có thể nói nếu không có Hồn thẻ Người khổng lồ, Ngô Minh thật là có khả năng không thủ được Ngô Thành, nhưng bây giờ, anh ta đã có đủ sức mạnh để bảo vệ những thứ của riêng mình.
Ngô Minh bây giờ có phỏng đoán không ít về dấu ấn Người khổng lồ mà Cảnh Tình đã gieo vào mình, hiển nhiên dấu ấn Người khổng lồ mà cô tự tay gieo vào người là hoàn toàn phi thường, bởi vì Văn Bá và Vương Hữu Lượng cũng được gieo dấu ấn Người khổng lồ, nhưng bọn họ hoá thân chỉ là Người khổng lồ bình thường. Không cần phải nói tới Vương Hữu Lượng, chẳng qua chỉ là một Người khổng lồ thây ma nguyên khí cấp 5, Văn Bá lợi hại hơn một chút nhưng ông ta cũng không phải là một Cổ Cự nhân.
Thế nhưng chính mình lại là có thể biến thành Cổ Cự nhân thân cao đạt đến trăm mét, điều này giải thích đầy đủ vấn đề.
Cảnh Tình cho mình dấu ấn Người khổng lồ quyết không phải mặt hàng phổ thông, ít nhất là khác với Văn Bá và Vương Hữu Lượng, nhưng Ngô Minh không biết sự khác biệt là gì, dù sao cũng không có người nào đến giải đáp nghi hoặc này cho Ngô Minh.
Bất quá không hiểu thì không hiểu, điều này không ngăn cản được Ngô Minh sử dụng nguồn sức mạnh này. Hiện tại Ngô Minh đã tiêu hao rất nhiều thẻ nguyên khí để kích hoạt Hồn thẻ Người khổng lồ trong cơ thể.
Trong phút chốc, Ngô Minh bị một luồng sương mù vây quanh.
Cùng lúc đó, Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân dường như cảm giác được cái gì, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó tin lui về phía sau một bước.
"Đây là khí tức Phẫn Nộ Chi Vương, làm sao có thể? Không phải dấu ấn của hắn đã bị phá hủy rồi sao, làm sao có thể xuất hiện trên người này, ta biết rồi, chẳng trách ta cảm giác được đối phương quen thuộc."
Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân tại nơi đó tự lẩm bẩm một mình, khoảnh khắc tiếp theo, một Người khổng lồ cao như Nham Thạch Chi Vương lao ra khỏi đám khói khổng lồ, trực tiếp vung quyền đánh tới.
Nham Thạch Chi Vương Cổ Cự nhân giật nảy cả mình, lập tức gầm lên một tiếng, trên cánh tay da dẻ mọc ra rất nhiều Nham Thạch to lớn tạo thành một lớp áo giáp phòng ngự mạnh mẽ chống lại một quyền này.
Oành!
Lực trùng kích cực lớn gây ra một cơn sóng dữ dội, Nham Thạch Chi Vương lùi lại hai bước rồi mới đứng yên, thấy Người khổng lồ định tiếp tục tấn công hắn ta vội vàng nói: "Dừng tay, Phẫn Nộ Chi Vương, ngươi chẳng lẽ không biết ta sao?"
Nếu như Ngô Minh người bị dấu ấn điều khiển thì không chắc sẽ ngừng tay, nhưng Ngô Minh đã hoàn toàn điều khiển dấu ấn Người khổng lồ trong thế giới dưới lòng đất và phong ấn nó vào Hồn thẻ của mình thì làm sao mà nhớ đến Nham Thạch Chi Vương trước mặt anh ta, căn bản mặc kệ lại là một quyền đập tới, lại đem đối phương đánh lui lại vài bước.
"Không đúng, chẳng lẽ là ngươi khống chế dấu ấn sao? Chuyện này không thể nào, làm sao có thể khống chế dấu ấn của Phẫn Nộ Chi Vương, ngươi đến cùng làm cái gì, đồ đáng chết, ta muốn cướp dấu ấn đi, làm sao có thể để dấu ấn Phẫn Nộ Chi Vương trên một sinh vật thấp kém như vậy! " Sau khi Nham Thạch Chi Vương nói vài lời, hắn ta lập tức chuyển từ phòng thủ sang tấn công, vung một chiếc Chiến phủ khổng lồ giết tới, chiến đấu ác liệt với Người khổng lồ Ngô Minh hoá thân.
Hai người khổng lồ cao 100 mét giao chiến uy thế có thể tưởng tượng được. Trong vòng vài trăm mét xung quanh, tất cả đều bị san bằng thành mặt đất, thung lũng, rừng cây, khe suối và mọi thứ đều biến thành đống đổ nát. Phải nói rằng Nham Thạch Chi Vương xác thực lợi hại, dựa vào Chiến phủ khổng lồ trong tay của mình thực sự đánh ngang tay với Người khổng lồ Ngô Minh hoá thân.
Ngô Minh lúc này căm tức không ngớt, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
“Vũ khí, ta cũng cần vũ khí!”
Nói xong đưa tay chộp một cái, một luồng hỏa diễm ngập trời bốc cháy lên, sau đó hỏa diễm nhanh chóng tụ tập thành một thanh Viêm Kiếm khổng lồ nắm trong tay Ngô Minh.