Đối với một cao thủ cấp độ như Ngô Minh, đôi khi đẳng cấp nguyên khí và vũ khí, trang bị không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là ý thức chiến đấu.
Nếu đối thủ để lộ khuyết điểm, anh ta có thể nắm bắt khuyết điểm trong một khoảng thời gian rất ngắn và ra đòn chí mạng.
Ngô Minh đã dưỡng thành tố chất này trong vô số trận chiến, có thể trong thời khắc mấu chốt nắm lấy cơ hội như thế. Hiển nhiên, Lôi Điện Chi Chùy phá tan làn da nham thạch trên ngực Nham Thạch Chi Vương tuyệt đối xem như là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng đối với Ngô Minh mà nói, đây là một cơ hội có thể nhất kích tất sát đối phương.
Ngô Minh đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này.
Gần như trong tích tắc, bàn tay còn lại của Ngô Minh lóe lên điện quang chớp giật, sau đó đâm thẳng ngón tay vào ngực Nham Thạch Chi Vương.
Người khổng lồ Ngô Minh sức mạnh cường đại cỡ nào, ngón tay dựa vào gia trì lôi điện có lực trùng kích cực lớn, đâm vào từ khu vực vốn đã lực trùng kích và mất đi sự bảo vệ của làn da nham thạch, Nham Thạch Chi Vương lập tức phát ra tiếng thét thảm thiết trước nay chưa từng có, Nham Thạch Chiến Phủ trong tay lập tức chém về phía eo của Ngô Minh, cố gắng ép buộc Ngô Minh phải rút lui, nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá thấp ý thức chiến đấu của Ngô Minh.
Loại cơ hội này e rằng khó có lần thứ hai, Ngô Minh tự nhiên sẽ không từ bỏ, cho nên khi đối mặt với Nham Thạch Chi Vương đang cầm Nham Thạch Chiến Phủ chém tới, Ngô Minh cũng không né tránh, mạnh mẽ thừa nhận một lần công kích của đối phương.
Răng rắc!
Bộ giáp ngoài thắt lưng của Ngô Minh bị phá nát, bị chém vào một điểm máu bắn tung tóe, tuy nhiên so với vết thương hiện tại của Nham Thạch Chi Vương thì thương tích của Ngô Minh nhỏ hơn nhiều. Bởi vì Ngô Minh chỉ là bị thương ngoài da, lấy lực lượng Cự nhân vô cùng cường đại và sức khôi phục huyết nhục, loại sát thương này hầu như không đáng kể, trừ khi đối phương có thể tiếp tục chặt chém phá nát nội tạng, thế nhưng trước mắt Chiến phủ chỉ là chém vào giáp bảo vệ, da và cơ bắp bên ngoài, mà đòn tấn công của Ngô Minh vừa rồi đã trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực của Nham Thạch Chi Vương và chạm vào trái tim của đối thủ.
Lúc này, Ngô Minh chỉ cần xé xác hoặc tung ra những tia Lôi điện cực mạnh là có thể giết được Nham Thạch Chi Vương.
Vào lúc này, Nham Thạch Chi Vương cảm nhận được sự uy hiếp cái chết sắp đến, nhưng Chiến phủ ban đầu đã không thể buộc Ngô Minh lui trở lại, điều này khiến hắn ta biết đã không còn cơ hội.
"Đợi đã... khoan đã, ta có rất nhiều điều mà ngươi muốn biết, có thể nói hết với ngươi, thậm chí ta có thể hướng về ngươi thần phục..." Nham Thạch Chi Vương cảm nhận được sinh mạng uy hiếp, giờ khắc này cũng bắt đầu cầu xin tha thứ. Nó giống như một thanh đao gác ở trên cổ một người, trừ khi đó là loại người thực sự thấy chết không sờn, hầu hết mọi người bất kể họ trông cao quý hay cứng cỏi đến mức nào, thời điểm này cũng sẽ sợ đến tè ra quần.
Nham Thạch Chi Vương cũng vậy, tuy là một Cổ Cự nhân vô cùng cường đại và địa vị cao cao tại thượng, nhưng khi sinh mệnh thật gặp phải thời điểm bị uy hiếp, hắn cũng sẽ sợ, cũng sẽ cầu xin tha thứ.
Điều đáng tiếc là Ngô Minh chưa bao giờ để lại mầm họa cho mình, huống hồ Ngô Minh đã hạ quyết tâm tru diệt Nham Thạch Chi Vương này ngay từ đầu, không phải là vì chính mình, mà là vì Chiến sĩ thủ vệ Ngô thành mà tử trận.
“Ta nói rồi, ta chỉ muốn ngươi chết!” Ngô Minh nói xong lập tức thả ra một cổ Lôi điện cường đại, sau đó mạnh mẽ bóp nát trái tim của Nham Thạch Chi Vương.
Nham Thạch Chi Vương trong ánh mắt toát ra tuyệt vọng, sau đó là căm hận cực độ. Hắn ta kêu thảm, nhưng chỉ kêu được vài tiếng liền im bặt, sau đó thân thể to lớn như núi ầm ầm ngã xuống đất.
Oành!
Chấn động to lớn giống như đã dẫn phát một hồi địa chấn vậy, nhìn Nham Thạch Chi Vương Cự nhân ngã xuống đất mà chết, Ngô Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này anh ta mới cảm thấy vết thương trên thắt lưng đau nhức.
Ngô Minh lập tức giải trừ hình thái Cự nhân hoá, bởi vì duy trì hình thái Cự nhân sẽ tiêu hao đại lượng nguyên khí, coi như là phải xử lý vết thương đều rất khó khăn. Sau khi trở lại kích thước bình thường, Ngô Minh lấy Thẻ Trị liệu và một ít thuốc mỡ ra dùng để chữa trị vết thương, sau đó nhìn xung quang đã là một đống hỗn độn, toàn bộ bề mặt đã bị phá hủy bởi trận chiến khốc liệt của họ vừa rồi. Đây là trận chiến của những Người khổng lồ, không động thì thôi, một khi động chính là hủy thiên diệt địa.
Ngô Minh không trở lại Ngô Thành, bởi vì Ngô Minh tin tưởng không có Nham Thạch Chi Vương Cự nhân uy hiếp thì người của Ngô Thành hoàn toàn có năng lực xử lý xong địch nhân khác, huống chi mình còn để lại Hư Vô Hành Giả Hoàng kim và Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt hai sinh vật cấp sáu đỉnh phong, còn có Chiến hạm Nhân Vương Hào thế hệ thứ hai còn lớn hơn Chiến hạm thế hệ thứ nhất, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Ngược lại, Ngô Minh bây giờ đang tò mò lời Nham Thạch Chi Vương vừa mới nói, đối phương vừa thấy mình liền nói khí tức của mình giống như đã từng quen biết, điều này hiển nhiên không là đối chính mình, mà là đối khí tức trên Hồn thẻ Người khổng lồ.
Ngô Minh từ lâu đã đoán được dấu ấn Người khổng lồ mà Cảnh Tình gieo cho mình có vấn đề, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế, ít nhất Nham Thạch Chi Vương Cự nhân này cũng biết hoặc thậm chí là quen thuộc với nó. Sau đó, Nham Thạch Chi Vương thậm chí còn nói ra danh tự 'Phẫn Nộ Chi Vương' khiến Ngô Minh dễ dàng liên tưởng đến dấu ấn Người khổng lồ trên cơ thể mình.
"Chẳng lẽ, dấu vết mà người phụ nữ gieo vào người ta chính là dấu ấn giống như Nham Thạch Chi Vương này, đồng thời cũng là dấu ấn của một Cổ Cự nhân, trước mắt cũng chỉ có lời giải thích duy nhất này!" Ngô Minh suy nghĩ một chút, sau đó nhảy đến bên thi thể Nham Thạch Chi Vương nhìn lại. Vừa rồi đối phương luôn miệng nói muốn tiêu diệt mình, sau đó thôn phệ dấu ấn của mình, nói không chừng trên người Nham Thạch Chi Vương này cũng có dấu ấn Cự nhân, thứ này Ngô Minh tự nhiên là muốn lấy tới tay nghiên cứu một chút.
Chỉ là Nham Thạch Chi Vương Cự nhân khổng lồ như vậy, nhưng Ngô Minh có chút buồn rầu không biết nên bắt đầu như thế nào, cũng may Ngô Minh có Hoàng Kim huyết mạch có năng lực tra xét nguyên khí rất mạnh, chỉ cần lấy nguyên khí chậm rãi tra xét thi thể từ đầu đến chân đều sẽ có phát hiện.
Ngô Minh lập tức bắt tay hành động, có thể sẽ mất nhiều thời gian nhưng anh ta nghĩ nó rất đáng giá, ít nhất nó có thể cho anh hiểu sâu hơn về chủng tộc của những Người khổng lồ.
Ở một nơi vô định, trong một đám mây hỗn độn có một bóng người to lớn đang bước đi, nhưng hắn ta dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại.
“Chết rồi!”
Một giọng nói cực kỳ trầm thấp vang lên, bóng dáng to lớn lẩm bẩm một mình: “Nham Thạch Chi Vương, ngươi đã thoát khỏi sự tàn sát Cự Nhân nhất tộc chúng ta ở thời cổ đại, không ngờ không lâu sau khi tỉnh dậy lại bị đánh giết. Xem ra cho dù thân là một trong Thập đại Cổ Cự nhân, ngươi cũng là phế vật, nếu là phế vật thì chết cũng tốt, nhưng dấu ấn của ngươi ta không thể để rơi vào tay kẻ địch, có điều trước đó ta còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Huynh trưởng của ta, người khổng lồ quyền năng nhất trong số những Cổ Cự nhân đã bị Bí thuật sư bắt làm nô lệ, ta phải giải thoát cho anh ta trước. Higgs, ngươi đi lấy dấu ấn Nham Thạch Chi Vương mang về, nếu có người ngăn cản ngươi, giết chết không cần luận tội."
"Như ngài mong muốn, Bát Tí Chi Vương vĩ đại!” Một giọng nói vang lên từ một thân hình khổng lồ, sau đó từ trên thân hình khổng lồ nhảy xuống một bóng đen.
Cái bóng đen này kích cỡ cũng không nhỏ, ít nhất hơn 30 mét, có một đôi cánh cực lớn, bóng người này gào thét một tiếng, liền hướng về nơi xa bay đi.
"Đi thôi, Cự Nhân nhất tộc phục hưng không người nào có thể ngăn cản!” Bóng người khổng lồ rõ ràng có tám cánh tay, lúc này hắn tiếp tục đi về phía trước, và ở một nơi cực kỳ xa, một tên khổng lồ còn lớn hơn cả tám cánh tay đang vác một ngọn núi khổng lồ, trên ngọn núi đó có một thư viện khổng lồ.
Trên Chiến hạm Nhân Vương Hào thế hệ thứ hai, quan chỉ huy lần thứ năm hạ lệnh nã pháo. Trên chiến hạm có hơn 300 đại liên lớn nhỏ, pháo binh và hỏa tiễn đồng loạt bắn ra, bắn phá tan rã đoàn quân nô lệ ở bên dưới.
Vài tên Cự nhân cao 30 mét muốn phản kháng, nhưng sau khi trúng đạn chủ pháo trực tiếp bị đánh nát, những tên Cự nhân này đã là những kẻ cuối cùng rồi, sau khi kẻ địch cuối cùng ngã xuống, toàn bộ Ngô thành đều bùng nổ ra tiếng hoan hô vang trời.
“Chiến thắng, chúng ta đã chiến thắng!”
“Cự nhân chết tiệt, tên khốn chết tiệt, chết đi, Nhân loại không thể bị đánh bại!”
Và những quân đoàn Dị tộc nhân đã giúp đỡ phòng thủ Ngô Thành giờ khắc này cũng là mở rộng tầm mắt, nhưng rốt cuộc họ vẫn là phe chiến thắng. Giờ phút này cũng không chịu nổi mừng như điên, cùng nhân loại ôm nhau, reo hò, gào thét cùng con người.
Cảm giác chiến thắng quả thực rất tuyệt vời mà bất kỳ rượu ngon hay mỹ thực nào cũng không sánh nổi. Tất nhiên, có một số người cũng có một chút lý trí không có bị thắng lợi choáng váng đầu óc, họ biết rằng mặc dù tất cả những tiểu tạp binh này đã bị giết, thế nhưng còn có một Nham Thạch Chi Vương Cự nhân.
Ngay sau đó, vài người tuần tra cưỡi thú cưỡi phi hành tọa kỵ cất cánh bay về hướng Nham Thạch Cự Nhân và Ngô Minh rời đi. Rõ ràng, việc này là do quan chức cấp cao của Ngô Thành ra lệnh điều tra.
Trong số các binh đoàn Dị tộc nhân, một chiến binh lau máu trên mặt, sau đó nhìn thanh kiếm dài với lưỡi đao đã bị chém uốn cong lưỡi, sau đó nói: "Xem ra Hiền Giả nói không sai, nhân loại quả nhiên là chủng tộc thần kỳ, vậy mà có thể chống lại cấp độ tiến công này, bọn cùng nhau chiến đấu quả thực là không muốn sống a!"
Quả thực, những quân đoàn Dị tộc nhân đó chưa bao giờ thấy phương thức chiến đấu liều mạng như vậy, để bảo vệ quê hương của mình, rất nhiều nhân loại chiến đấu đều là liều mạng tiến công, thậm chí lựa chọn cùng kẻ địch đồng quy vu tận.
Rất nhiều nhân loại, trên người đều cột bom nguyên khí cường độ cao, một khi bị bao vây hoặc bị thương nặng, họ sẽ không do dự cho nổ bom cùng kẻ địch đồng quy vu tận, mà điểm này, Dị tộc quân đoàn không có một người nào có thể làm được.
Tại thời điểm này, chiến binh này tin rằng Nhân loại có thể giành được chiến thắng cuối cùng, bởi vì Thành chủ Ngô Thành mặc dù vinh quang và quyền lực, nhưng theo quan điểm của hắn, mỗi chiến binh Nhân loại đều là nền tảng để hỗ trợ Nhân loại tiến bộ.
Đội lính tuần tra phi hành nhanh chóng xác nhận một tin tức, sau đó đem truyền tới tin chấn phấn lòng người này.
“Nham Thạch Chi Vương Cự nhân đã ngã xuống, hắn chết rồi, bị Thành chủ chúng ta giết chết!"
Tin tức này trong chốc lát đã truyền khắp toàn bộ Ngô Thành, giờ khắc này, tất cả mọi người mới biết bọn họ chân chính thắng lợi, đồng thời càng là sinh ra một loại vinh quang.
Bởi vì mọi người đều biết người cuối cùng chiến đấu với Nham Thạch Chi Vương là Thành chủ của họ, Ngô Minh, Nhân Vương Ngô Minh!