Ngô Minh hỏi Catherine câu hỏi này, người sau nói với vẻ mặt cay đắng: "Anh nghĩ rằng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này sao? Nhưng chúng tôi không có cách nào khác, đây là cách duy nhất và cung là hy vọng duy nhất của chúng tôi. Nếu ngay cả hy vọng này cũng mất đi, tôi không thể đảm bảo chúng tôi sẽ không tuyệt vọng đến mức sụp đổ.”
Đối với đám người Catherine mà nói đúng là như thế, trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, họ phải có một hy vọng và một niềm tin, nếu không mọi người sẽ mất động lực, và một khi họ mất những thứ này, làm sao họ có thể tồn tại?
Vì vậy, họ biết rằng hy vọng duy nhất là rất mong manh, nhưng đám người Catherine đã chọn tin vào điều đó và cố gắng thực hiện.
Khi bắt đầu hơn 30 ngã rẽ, Catherine bước đi rất thuần thục, sau đó cô còn rất cẩn thận đánh dấu những ngã rẽ bằng phấn trên tay, đánh số thứ tự theo từng con số, rồi cố gắng đi thử nghiệm từng ngã rẽ.
Hai mươi phút trôi qua thật nhanh, thấy thời gian sắp hết Catherine miễn cưỡng quay lại con đường ban đầu, dặn dò Ngô Minh lần sau cùng nhau ghi chép, để có thể sớm hình dung ra bố cục của toàn bộ mê cung.
Kreaman, Putte và Khang Bảo cũng nhanh chóng quay trở lại. Đúng như Ngô Minh nghĩ trước đây, cả 4 người bọn họ đều có thể sống sót đến bây giờ tuyệt đối có chỗ độc đáo, chính là chế định kế hoạch chu toàn, tuyệt đối sẽ không tự ý hành động.
Mấy ngày sau, Ngô Minh dần dần hòa nhập vào nhóm nhỏ này, việc quan trọng nhất mỗi ngày là ghi lại bố cục của mê cung, sau đó quay lại phác thảo bố cục trên bản vẽ lớn, tương đương với bản đồ của mê cung. Ngoài việc làm bản đồ, còn một việc quan trọng nữa, đó là kiếm thức ăn và nước uống.
Đám người Catherine là những người lính Thức Tỉnh giả ưu tú nhất của gia tộc Delbert, họ đã trải qua quá trình huấn luyện rất khắc nghiệt và chuyên nghiệp, trong số đó, cách sử dụng nguyên khí và các nguyên liệu đặc trưng để làm thức ăn và nước uống là khả năng mà họ phải thành thạo.
Làm nước, đối với Catherine bọn họ thì vẫn tương đối đơn giản, bởi vì chỉ cần chế tác thẻ Thuỷ nguyên tố ra trước, và sau đó từ thẻ Thuỷ nguyên tố có thể được sử dụng làm nguyên liệu để chiết xuất nước uống.
Nhưng thức ăn không đơn giản như vậy.
Bởi vì thức ăn cũng yêu cầu nguyên liệu đặc thù, ở đây không có thức ăn, cho nên tự nhiên không thể làm ra thức ăn như bánh mì. Thế nhưng trời không tuyệt đường người, trong mê cung này ít nhất có một số chuột, đám người Catherine có thể dùng chuột làm vật liệu để làm một số thịt xông khói, cũng giống như thức ăn mà Ngô Minh tìm thấy từ cỗ thi thể trước đó.
“Mỗi ngày phải dùng hơn phân nửa nguyên khí để làm thức ăn, nước uống nên cũng phải bắt vài con chuột, nhưng chuột ở đây không nhiều. Nếu như ngày nào đó không có chuột, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào nước đến sống qua ngày mà thôi. " Khang Bảo da đen nói với Ngô Minh, tên này nói năng như một rapper, nếu ở thế giới cũ, chắc hắn có thể làm rapper ngoài đường.
" Rắc rối hơn cả thức ăn và nước uống là một vũ khí. Chúng tôi có súng, nhưng không có nhiều đạn, tất cả các thẻ được trang bị ban đầu đã bị lấy đi. Khi chúng tôi gặp khó khăn, chúng tôi không thể phát huy đầy đủ thực lực và đó là lúc những sủng vật của ngươi trở nên hữu ích." Khang Bảo tiếp tục nói.
Bên này Khang Bảo đang nói chuyện với Ngô Minh, ở một bên Catherine cùng Kreaman và Putte đang vẽ khu vực mà họ mới khám phá ngày hôm nay trên bản đồ lớn đó.
Vừa lúc đó, Catherine tựa hồ nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng, lại là thất thanh nói: "Không thể, tại sao lại như vậy? Đáng chết. Đáng chết."
Kreaman và Putte dường như cũng nhận ra điều gì đó, cũng kinh hãi như nhau, theo sau là chửi ầm lên.
"Ê này, có chuyện gì vậy?" Các ngươi làm ta và Ngô Minh sợ hãi, chuyện gì đã xảy ra vậy? " Khang Bảo vội vàng hỏi.
" Mê cung đã thay đổi! " Katherine nói to.
"Cái gì?" "
"Ta đã nói mê cung đã thay đổi, bố cục cũng thay đổi, chết tiệt, nơi mà chúng ta khám phá ban đầu khác với hoàn cảnh mười ngày trước, nghĩa là chuẩn bị trước đó của chúng ta đều uổng phí hết rồi, đây là mê cung có thể thay đổi được." Catherine nói với vẻ tuyệt vọng.
" Con bà nó!" Khang Bảo cũng hiểu ra lập tức mắng, kết quả này tương đương với án tử đối với bọn họ, mê cung có thể thay đổi làm sao mà không sợ hãi, làm sao có thể thoát ra được?
"Chẳng trách những Man Ngưu Ma tộc kia bị vây ở chỗ này không ra được, chúng ta xong rồi, chết tiệt, chúng tôi chết chắc rồi!" Khuôn mặt của thanh niên Putte hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi mọi người rơi vào tình cảnh tuyệt vọng và mất hết hy vọng, thật khó tưởng tượng mọi người sẽ làm gì. Từng có một bộ phim ở thế giới cũ nói về một con tàu vũ trụ bay ra khỏi địa cầu, sau khi biết được trái đất bị huỷ diệt, người phi công rơi vào tuyệt vọng, mất hết hy vọng và ràng buộc, sau đó làm một số điều điên rồ.
Giờ phút này, đám người Catherine mất hết hy vọng, mỗi người đều là cảm xúc trầm thấp, có thể không suy sụp trong thời gian ngắn, nhưng sau một thời gian dài, khi tinh thần suy sụp họ cũng có thể làm những chuyện điên rồ.
“Thiết bị phản ứng nhiệt hạch, các ngươi biết nó nằm trong tay ai không?” Ngô Minh đột nhiên hỏi khi mọi người chìm vào im lặng chết chóc.
Mấy ngày nay anh ta đang hồi phục thực lực, tuy Lôi Hoả hồn thẻ trong người vẫn chưa khôi phục được nhưng chỉ là vấn đề thời gian, vốn dĩ anh ta định theo kế hoạch của đám người Catherine để xem có thể rời khỏi ngục giam này hay không, nhưng hiện tại xem ra kế hoạch của Catherine bọn họ đã ngâm nước nóng.
Cũng may, Ngô Minh có kế hoạch của riêng mình.
“Tất nhiên là chúng tôi biết, nhưng chúng tôi không thể làm gì trừ khi thoát khỏi ngục giam mê cung chết tiệt này!” Catherine nói lớn, như để trút cơn phiền muộn: “Ngô Minh, tôi biết anh muốn làm chúng tôi vui lên, nhưng kế hoạch của chúng tôi đã đổ bể, mọi thứ ngoài tầm kiểm soát, mê cung này thỉnh thoảng có thể tự động thay đổi, trong khoảng thời gian này chúng ta không thể tìm cách nào thoát khỏi được…”
“Vậy cũng không hẳn!” Ngô Minh hời hợt nói một câu.
"Đúng, Ngô Minh nói đúng. Bây giờ chúng ta không nên mất hy vọng. Mê cung này ít nhất là cách mỗi mười hai ngày sẽ biến hóa một lần, nếu chúng ta tăng tốc một chút, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy lối ra." Khang Bảo cũng nhanh miệng nói ra
"Trừ phi có người có thể giải quyết những Man Ngưu Ma hung ác, cường đại và ăn thịt người đó, Khang Bảo, bằng không ngươi đi thảo luận với những Man Ngưu Ma đó để chúng không đến làm phiền chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ tìm được lối ra!" Putte lúc này cũng lên tiếng trêu ghẹo.
"Putte nói đúng, những Man Ngưu Ma đó là mối đe dọa lớn hơn đối với chúng tôi, chúng ta hiện tại gặp phải bọn chúng chỉ có thể chạy trốn, gần như không thể chiến đấu trực diện với những con quái vật này. Chúng quá mạnh, về căn bản bị bọn chúng gặp được thì chúng ta chạy không được, nếu chúng ta không thoát khỏi lũ Man Ngưu Ma đó, chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra được! " Kreaman lúc này cũng cho biết, anh ta rõ ràng là một người bình tĩnh và cứng rắn, Ngô Minh có thể thấy Kreaman là người duy nhất không mất kiên nhẫn và tự tin.
"Ta sẽ giải quyết những Man Ngưu Ma đó, nhưng tương ứng, các ngươi phải nghe lời ta, ta nói thế nào thì các ngươi làm như thế đó. Ngoài ra, sau khi rời khỏi mê cung, hãy đưa ta đi tìm Thiết bị phản ứng nhiệt hạch!" Lúc này, lời nói của Ngô Minh khiến 4 người còn lại sững sờ.
Hai ngày nay, Ngô Minh đều biểu hiện thập phần điệu thấp, dành phần lớn thời gian cho việc khôi phục Lôi Hoả hồn thẻ, cho nên đột nhiên nói ra lời này làm cho đám người Catherine sửng sốt, sau đó bọn họ cảm thấy Ngô Minh điên rồi, chỉ có Kreaman, một người cứng rắn đầy kinh nghiệm kinh ngạc nhìn Ngô Minh, như thể anh ta đã phát hiện ra thứ gì đó.
"Chết tiệt, đến lúc nào rồi mà ngươi còn nói giỡn, ngươi có thể xử lý Man Ngưu Ma? Dựa vào cái gì? Sủng vật của ngươi sao? Ngươi còn không bằng trực tiếp viết một tấm bảng 'Ăn ta đi' sau đó đi tìm Man Ngưu Ma, hoặc là đơn giản hơn, lấy khẩu súng lục cho mình một phát là xong, này anh bạn, ta cảm thấy ngươi điên rồi, bằng không đầu óc ngươi nhất định có vấn đề!” Putte bật ra đầu tiên, đứng lên lớn tiếng nói, tuyệt vọng vốn khiến hắn đã đến bên bờ vực sụp đổ, nhưng bây giờ những lời của Ngô Minh càng kích thích hắn hơn.
"Putte, bình tĩnh đi, ngươi lớn tiếng như vậy sẽ đưa bọn chúng tới !" Catherine lập tức nói, nhưng là Putte thờ ơ nói: "Bình tĩnh? Chúng ta còn bình tĩnh cái gì, chúng ta xong đời, đây chính là kết quả, buồn cười là ngay trong chúng ta còn có người vẫn ảo tưởng, ngươi kêu ta bình tĩnh còn không bằng để người Châu Á này bình tĩnh đi!"
Lần này, giọng hắn càng lớn hơn, gần như rống lên, hiển nhiên là do hắn ta đã đè nén quá lâu rồi.
“Chết tiệt, Putte, câm miệng!” Lần này, Kreaman cũng tức giận, nhưng vừa dứt lời, từ xa truyền đến một tiếng gầm rú, tiếp theo là tiếng chạy nhanh.
Katherine, Putte, Kreaman lúc này mới lập tức giật mình, còn Khang Bảo thì trợn tròn mắt không dám nhúc nhích.
Là Man Ngưu Ma tộc.
Rõ ràng là giọng nói của Putte đã kinh động đến những con quái vật này. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khuôn mặt của Putte và những người khác không còn một chút máu, người sau rõ ràng đã bình tĩnh lại sau cơn điên trước. Quả thực, họ đang tuyệt vọng.bây giờ họ biết cái chết của họ đã gần kề, nhưng nếu may mắn, họ vẫn có thể sống ở đây một thời gian, ai sẽ từ chối sống lâu hơn một chút?
“Hi vọng nó không phát hiện chúng ta!” Catherine lúc này làm dấu thánh giá trước ngực, trừng mắt nhìn Putte, mà Putte lúc này đến rắm cũng không dám phóng, khi bình tĩnh lại mới biết mình gây phiền toái lớn.
Mặc dù Kreaman cũng tái mặt, nhưng anh ta đưa tay nắm lấy khẩu súng trường và từ từ mở chốt an toàn.
Rầm một tiếng, phiến đá di động phía trước phát ra tiếng động lớn, hiển nhiên có thứ gì đó va vào phía bên kia, mọi người lập tức cầm vũ khí lên.
Oành!
Một lần nữa, phiến đá bắt đầu nứt. Rõ ràng, phiến đá này không kiên cố như những bức tường đá khác, e rằng sẽ khó chịu được va đập lần nữa. Cơ hồ trong chốc lát, lại có một tiếng động lớn nữa. Cuối cùng phiến đá cũng bị đập vỡ, một bóng đen cực lớn lao tới, đây là một Man Ngưu Ma cao hơn năm mét, thân người đầu bò, trên tay là một chiếc rìu đẫm máu.