Sau khi suy nghĩ, Ngô Minh lại lấy ra một tấm thẻ, đương nhiên ngoài miệng nói đây là sủng vật thứ hai do chính mình thu hồi.
Đây cũng là một thẻ bài Khô Lâu chiến, nguyên khí cấp 4, sinh vật hệ Tử linh và phẩm chất tốt.
Khi đám người Catherine nhìn thấy nó, họ ngay lập tức tỏ ra phấn khích, thậm chí còn có biểu hiện muốn chiếm lấy cho riêng mình.
“Thẻ sủng vật cấp bốn, lần này phát đạt!” Người da đen lập tức kêu lên, những người khác cũng là mắt lộ tinh quang.
Nhưng đúng lúc này, con chó tên John gầm lên một tiếng nhìn phiến đá vừa mới đóng lại, mọi người lập tức trầm mặc, không dám phát ra một âm thanh nào, Catherine ra hiệu cho Ngô Minh giữ im lặng. Anh ta không cần con chó John nhắc nhở cũng đã cảm thấy bên ngoài có một con quái vật đang tiến đến.
Ba người còn lại không dám thở mạnh, người da đen lại càng buồn cười, duy trì động tác nói vừa rồi, vì sợ nếu nhúc nhích sẽ bị quái vật bên ngoài phát hiện.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng bước chân trầm thấp, như thể có một con vật khổng lồ đi qua, đồng thời có thể nghe thấy hơi thở nặng nề.
Âm thanh dừng một chút bên ngoài phiến đá khoảng chừng ba hơi thở, Ngô Minh thấy rõ Catherine bốn người bọn họ đang kinh hãi, hiển nhiên bọn họ rất sợ kẻ bên ngoài, may mà âm thanh dần dần từ từ đi xa, cho đến khi không còn nghe âm thanh thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đó là cái gì?” Ngô Minh tò mò hỏi.
"Man Ngưu Ma tộc, những tù nhân của ngục giam mê cung này, và chúng tôi bị đưa vào đây để nuôi những tù nhân này. Mẹ kiếp, chúng tôi đã ở đây được mười ngày rồi, ngươi có thể tưởng tượng được không, lúc đầu chúng tôi có mười lăm người, nhưng bây giờ ở đó chỉ còn sót lại bốn người chúng tôi. " Dựa theo những lời Catherine nói, bọn họ sợ là mỗi ngày đều có người chết, trách không được một đám đều giống như chim sợ cành cong.
Về phần Man Ngưu Ma tộc, Ngô Minh lập tức nghĩ đến Man Ngưu Ma do Hoàng Kim nhất tộc triệu hồi. Man Ngưu Ma đích thật là rất hung mãnh, thực lực nguyên khí cấp năm đỉnh phong, đã vô hạn tiếp cận nguyên khí cấp sáu. Điều quan trọng nhất là Man Ngưu Ma sở hữu sức mạnh và khả năng hủy diệt rất lớn. Khi nó tức giận, sức chiến đấu mà nó phát ra thậm chí đã đạt đến cấp độ của một số cao thủ nguyên khí cấp sáu.
Chỉ là đối với Ngô Minh mà nói, tác dụng uy hiếp của Man Ngưu Ma rất nhỏ, thứ mà anh ta quan tâm là một chuyện khác mà Catherine đã nói, đó chính là nơi này là ngục giam mê cung sao?
Man Ngưu Ma tộc đang bị giam cầm ở đây, vậy ai đã giam cầm chúng?
Ai có lực lượng hùng hậu như vậy?
Ngô Minh ngay lập tức nghĩ đến một khả năng, đó là Hoàng Kim nhất tộc, nếu Aubrey đó có thể biến một Man Ngưu Ma thành một thẻ bài sủng vật, có thể Hoàng Kim nhất tộc đã giam Man Ngưu Ma tộc.
Nếu quả thật là như vậy thì mình phải hết sức cẩn thận, những kẻ địch khác Ngô Minh không sợ, có Hư Vô Hành Giả Hoàng kim và Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt căn bản không có gì phải sợ. Nhưng Hoàng Kim nhất tộc thì khác, nếu không có sự giúp đỡ của Kerrigan và Y Y lần trước thì không biết mình có thoát được hiểm nguy hay không.
Nghĩ đến mối hận thù giữa mình và Hoàng Kim nhất tộc, Ngô Minh quyết định hành động cẩn thận. Trừ khi cần thiết, tốt nhất không cần biểu lộ ra thực lực, nếu bị Hoàng Kim nhất tộc chú ý sẽ phiền phức.
Đương nhiên, đám người Catherine không biết Ngô Minh đang nghĩ gì, vẫn tự nói với chính mình.
"Những Man Ngưu Ma đó rất mạnh, thủ đoạn của chúng tôi rất khó gây thương tổn cho chúng, nhưng chúng tôi cũng đã quen thuộc với một phần của mê cung, cũng đã học được cách tránh những Man Ngưu Ma đáng sợ đó cho nên mới sống đến bây giờ, ngươi muốn sống, cũng chỉ có thể đi theo chúng ta. " Catherine nói xong, Ngô Minh hỏi:" Các ngươi có kế hoạch gì?"
"Kế hoạch? Tự nhiên là chạy ra khỏi mê cung này, sau đó chúng ta tìm đến Thiết bị phản ứng nhiệt hạch rời khỏi địa phương đáng chết này!" Bên kia một người da trắng nói ra.
Lúc này, Ngô Minh đã biết tên của bốn người này, ngoài Catherine ra, còn có hai người đàn ông da trắng, một người ba mươi lăm tuổi tên Kreaman có thân thể cường tráng, người còn lại là Putte trẻ tuổi tóc dài, trông rất đẹp trai, còn Kreaman thì thô hơn rất nhiều.
Về phần người da đen cuối cùng, tên là Khang Bảo, anh ta thuộc loại người hay nói lảm nhảm.
“Thiết bị phản ứng nhiệt hạch là gì?” Ngô Minh hỏi một câu chính.
“Này, Putte, đây là bí mật, không thể bị lộ ra ngoài!” Kreaman nói lúc này, nhưng vừa dứt lời, người da đen Khang Bảo bên kia liền hét lên: “Vất mẹ cái bí mật chết tiệt đó đi, nếu như không phải do Thiết bị phản ứng nhiệt hạch chết tiệt đó thì chúng ta cũng sẽ không tới đây, đáng chết, tôi không muốn chết ở nơi kinh khủng này. "
"Được rồi, để ta nói cho ngươi biết, chúng tôi là những người lính thuộc căn cứ của gia tộc Delbert, và thuộc Đội thức tỉnh số 4. Chúng tôi đã tìm thấy một dụng cụ được giấu trong một phòng thí nghiệm trong lòng đất ở châu u thế giới cũ, dụng cụ đó là một Thiết bị phản ứng nhiệt hạch. Có người nói có thể chế tạo ra phản vật chất, một số người nghĩ rằng đó là thứ có thể biến đổi thành vũ khí cường đại, vì vậy toàn bộ trung đội của chúng tôi đã được cử đến đó và tìm thấy phòng thí nghiệm bí mật được giấu dưới lòng đất ba km, nhưng lúc đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn... "
Catherine dừng một chút, Khang Bảo da đen ở một bên hiển nhiên là không kìm được nữa, hắn rất nhanh miệng, lập tức nói:" Thiết bị phản ứng nhiệt hạch chết tiệt kia dĩ nhiên tự mình khởi động, đem toàn bộ phòng thí nghiệm bao gồm cả nó và hơn 200 người trong số chúng tôi truyền tống đến nơi chết tiệt này, Chúa ơi, tôi hẳn đã làm điều gì đó khiến người không vui, người mới trừng phạt tôi như thế này. "
Theo lời kể của một số người, Ngô Minh đã tìm ra những gì đã xảy ra.
Catherine và hơn 200 binh lính Thức Tỉnh giả gặp phải một bất ngờ trong quá trình làm nhiệm vụ và được truyền tống đến Thế giới dưới lòng đất, họ gần như ngay lập tức chạm trán với một sinh vật Dị tộc nhân cường đại, và sau đó tất cả mọi người đều bị bắt làm tù binh, bao gồm cả Thiết bị phản ứng nhiệt hạch.
Sau đó, bọn họ được phân phát và bán cho những Dị tộc nhân khác như nô lệ. Catherine và mười lăm người khác được đưa đến đây và tất cả các thẻ bài đã bị lấy đi. Dị tộc nhân không biết vũ khí của con người nên đã không mang đi, sau đó ném vào bọn họ vào ngục giam mê cung này.
Đây là chuyện đã xảy ra, trong mười ngày chỉ còn lại có bốn người trong số mười lăm người, bốn người này cũng là thần hồn nát thần tính, trong lòng luôn căng thẳng.
Nhưng không thể phủ nhận Catherine và bốn người còn lại có thể sống sót đương nhiên có sự độc đáo của riêng mình, nói như vậy mới có câu, mọi thứ là để sinh tồn, không tham lam, tín nhiệm đồng bạn của mình. Bởi vì người thì cần nghỉ ngơi, khi nghỉ ngơi thì dễ bị tổn thương nhất và chỉ có thể giao phó sự an toàn của mình cho đồng bạn.
"Kế hoạch của chúng tôi là thoát ra khỏi ngục giam mê cung này và cố gắng tìm ra Thiết bị phản ứng nhiệt hạch, chỉ có như vậy chúng tôi mới có thể thoát ra khỏi nơi chết tiệt này." Catherine kết luận.
Ngô Minh gật đầu, đây quả thực là một cách, đối với anh ta mà nói, rời khỏi Thế giới dưới lòng đất cũng không phải chỉ có một phương pháp.
“Vậy các ngươi nắm chắc nhiều đến bao nhiêu?” Ngô Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lần này thì Catherine không nói nữa, hiển nhiên bản thân họ cũng biết, với tình hình hiện tại, chưa nói đến việc tìm ra Thiết bị phản ứng nhiệt hạch, thậm chí rời khỏi ngục giam mê cung này cũng là chuyện gần như không thể.
Một lúc lâu sau, Khang Bảo da đen đứng dậy nói: “Này các ngươi, chúng ta thế nào cũng phải thử một chút."
Catherine cùng vài người khác cũng gật đầu, quả thực cho dù không chắc cũng phải thử. Bọn họ không biết, Ngô Minh đã nghĩ đến kế hoạch sau khi rời khỏi ngục giam mê cung này rồi, bởi vì theo nhận định của anh ta, ở đây không có là gì cả, bên ngoài ngục giam mê cung e rằng có phiền phức.
Khi Catherine đang nói chuyện vừa rồi, Ngô Minh nghe được miêu tả về những Dị tộc nhân đã bắt bọn họ, có người mặc quần áo trắng giống người, nhưng lại có vẻ kiêu căng ngạo mạn coi trời bằng vung, hiển nhiên điều này rất giống với Hoàng Kim nhất tộc, nếu quả như thật là Hoàng Kim nhất tộc, đó mới là điều mà Ngô Minh thật sự lo lắng.
Sự trầm ngâm của Ngô Minh là điều bình thường đối với Catherine, Khang Bảo bọn họ, vì dù ai bị mắc kẹt trong ngục giam mê cung đáng sợ này thì cũng sẽ như thế.
Đúng lúc này, đằng xa có tiếng gầm thét của một loại quái vật nào đó, Katherine, Kreaman, Putte và Khang Bảo lập tức nhìn đồng hồ, nhưng vội vàng đứng dậy.
“Đến giờ rồi?”
“Đúng vậy, chúng ta phải nắm chặt thời gian, vẫn như cũ đi, ta phụ trách phía đông, Kreaman, ngươi đi phía tây, Putte phụ trách phía bắc, Khang Bảo, ngươi đi về phía nam, về phần Ngô Minh, các ngươi đi theo ta!" Bốn người Catherine bọn họ động tác rất nhanh, không chút do dự đứng dậy mang theo trang bị cơ bản, mỗi người cầm một quyển sổ nhỏ và một cây bút, sau đó mở ra cơ quan đá phiến lao ra ngay lập tức.
“Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có 20 phút, hãy quay lại ngay lập tức khi hết thời gian, không được chậm trễ dù chỉ một giây!”
“Đừng lo, đi thôi!”
Mấy người lập tức phân công nhau hành động, Ngô Minh đi theo Catherine, rất nhanh đã hiểu lý do tại sao họ làm điều đó.
Trong hơn mười ngày ở trong ngục giam mê cung này, đám người Catherine đã tìm ra quỹ tích sinh hoạt của những Man Ngưu Ma. Mỗi ngày, những con quái vật đáng sợ này sẽ tập trung tại một nơi trong ít nhất 20 phút, sẽ không chạy loạn khắp nơi, mà đám người Catherine sẽ tận dụng thời gian này ghi lại địa hình của mê cung và cách di chuyển. Theo phương pháp này, họ đã tìm ra bố cục của mê cung cách đó ít nhất hai hoặc ba trăm mét, bởi vì chỉ có biết rõ kết cấu cùng bố cục mê cung thì mới có thể chạy thoát.
Ngô Minh ngược lại khá là bội phục Catherine bọn họ, xác thực, biện pháp như thế mặc dù là vạn bất đắc dĩ nhưng cũng rất có hiệu quả, cho dù là chính mình cũng cần muốn biết rõ ràng bố cục mê cung mới có thể rời khỏi nơi này.
Nhưng có một chi tiết mà đám người Catherine rõ ràng đã bỏ qua.
Những Man Ngưu Ma tộc đó đã bị mắc kẹt ở đây lâu hơn, tại sao chúng không ra ngoài? Ngục giam mê cung tuy là cấu trúc mê cung, nhưng cũng là ngục giam, nếu là ngục giam làm sao có thể dễ dàng trốn thoát như vậy?