Trong các hang động tự nhiên dưới lòng đất, khắp nơi đều có những phiến đá có hình thù kỳ lạ, và một số loại côn trùng dù ở Đệ tứ nguyên khí thế giới cũng khó nhìn thấy, những tảng đá này rải rác ở khắp nơi đi qua.
Những con trùng này có kích thước khác nhau, nhưng những con nhỏ nhất cũng có thể sánh bằng lòng bàn tay người, chúng bò trên mặt đất dày đặc, ai nhìn thấy da đầu cũng tê rần, nhưng dù kích thước nhỏ nhưng chúng có hàm răng sắc và nhọn, hiển nhiên cực kỳ hung tàn.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với Ngô Minh thì những con trùng này lại là khiếp đảm.
Ngô Minh đi tới nơi nào thì những con trùng này lại chạy tứ tán, giống như gặp phải thiên địch, mặc dù lúc này Ngô Minh còn không cách nào ngưng tụ Hồn thẻ, điểm này khiến anh ta cũng rất kinh ngạc. Phải biết vừa rồi Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt đang ăn những con trùng này thì những con trùng dữ tợn này đều sẽ tiến lên cắn xé Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt, không hề có chút khiếp đảm nào, cho nên nói lúc này những con trùng này sẽ không bỏ chạy vì chúng bị Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt tiêu diệt.
Điều này khiến Ngô Minh tò mò.
“Chẳng lẽ, thứ bọn chúng sợ là Hư Vô Hành Giả sao?” Ngô Minh vẫy vẫy tay ý bảo Hư Vô Hành Giả Hoàng kim tiến lên, nhưng kết quả lại khiến cho Ngô Minh nghi hoặc càng sâu.
Bởi vì những con trùng đó thực sự coi Hư Vô Hành Giả như không khí, hiển nhiên những con trùng này cũng không phải đang tránh né Hư Vô Hành Giả.
Như vậy, trước mắt liền chỉ có một khả năng rồi, những con trùng này là đang tránh né chính mình.
Ngô Minh rất kỳ quái, nói đến uy hiếp, cho dù là ở trạng thái đỉnh cao nhất của mình cũng không bằng Hư Vô Hành Giả Hoàng kim và Nhuyễn Trùng Huỷ Diệt, vậy tại sao đám trùng này lại sợ mình?
Bản thân nếu có gì khác biệt, e rằng chính là Hoàng Kim huyết mạch trong cơ thể, Ngô Minh sau khi nghĩ tới cũng chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
Dù thế nào thì đây cũng có thể coi là kết quả, huống hồ đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, tốt nhất là lũ trùng này nên tránh ra, dù sao bất kể là ai mà đối mặt với đám trùng dày đặc này đều sẽ nổi da gà.
Đi đến trước cổng tinh thạch. Sau đó, Ngô Minh mới biết cánh cổng lớn đến mức nào, nó giống như một viên ngọc được gắn trong một tảng đá lớn, Ngô Minh đưa tay ra và chạm vào nó, anh có thể cảm thấy cánh cổng vô cùng cứng rắn, và nó được gia trì một Trận pháp vô cùng cường đại.
Bởi vì Ngô Minh là Trận pháp sư nên có thể cảm nhận được, hiển nhiên, Trận pháp ở trên cổng tinh thạch đẳng cấp rất cao, ít nhất cũng đạt tới Trận pháp cấp bốn, thậm chí là Trận pháp cấp năm.
Đối với tác dụng, đó chính là phong bế.
Mặt trên thêm vào Trận pháp là phong bế. Chức năng là tạo thành một loại ngăn cách, không cho phép bất kỳ kẻ nào thông qua, Ngô Minh thậm chí còn phát hiện ra toàn bộ tinh thạch là một phần của Trận pháp, điều này khiến Ngô Minh có một đánh giá mới về đẳng cấp của Trận pháp.
"Ta dựa vào, cái này ít nhất là một Trận pháp cấp năm! " Trên trán Ngô Minh chảy đầy mồ hôi lạnh. Phải biết rằng, Trận pháp cấp ba đã có thể giúp cho Ngô Minh ở trên phương diện học thức Trận pháp đứng ở đỉnh cao trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, mặc dù là cao thủ nguyên khí cấp sáu, muốn đột phá Trận pháp của mình đều rất khó.
Điều này cho thấy Trận pháp cấp năm sẽ mạnh như thế nào, ít nhất thì đó là độ cao mà Ngô Minh chưa bao giờ nghe nói đến. Nếu Trận pháp phong bế này thực sự ở cấp độ thứ năm, thì coi như là nguyên khí cấp bảy, hoặc thậm chí là một cao thủ nguyên khí cấp tám cũng không thể cường hành phá mở nó ra được.
Nói cách khác, đây là một 'cánh cửa' rất kỳ lạ, mà cái gọi là cửa thì nó phải dẫn đến một nơi nào đó.
Dưới vực sâu trong lòng đất như thế này lại có một cánh cửa khó có thể tưởng tượng như vậy, Ngô Minh tự nhiên là bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ. Dù sao bất kể là ai, đều sẽ muốn biết phía bên kia cánh cửa là địa phương nào.
Đương nhiên, nếu là cánh cửa thì không thể dùng vũ lực để mở được, chỉ có thể dùng 'chìa khóa' để mở cửa, đây là một nguyên tắc mà một đứa trẻ lên ba cũng hiểu được.
Chìa khóa!
Ngô Minh lúc này đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh ta đột nhiên nghĩ đến trên người mình thật là có một chiếc chìa khóa, chỉ bất quá cái chìa khoá cùng cái cổng tinh thạch này có quan hệ gì hay không, Ngô Minh cũng không biết.
Anh ta lập tức lấy ra một tấm thẻ, thẻ này là 'chìa khóa'. Sau Hội nghị trăm quốc, Hoàng Kim nhất tộc có tên là Aubrey từng triệu hồi một lá bài Man Ngưu Ma cường đại, lá bài 'chìa khoá' này được lấy từ trên cổ của Man Ngưu Ma.
Khi đó, Y Y và Kerrigan nói rằng đây là chìa khóa mở lối vào Thế giới dưới lòng đất. Thế giới dưới lòng đất là một bộ phận của Đệ tam nguyên khí thế giới, một nơi bí ẩn chỉ có ít người biết đến.
Vì vậy, Ngô Minh tự nhiên nghĩ, cánh cổng khổng lồ này có thể là lối vào thế giới dưới lòng đất hay sao?
Ngô Minh hít sâu một hơi, anh ta là người một khi có lòng hiếu kỳ thì tám con trâu đều không thể kéo trở lại, hầu như không chút do dự, Ngô Minh liền muốn thử một chút.
Dù sao thử xem cũng sẽ không có tổn thất gì.
Nghĩ đến liền làm, Ngô Minh lập tức kích hoạt Thẻ chìa khóa trong tay, nếu quả thực cánh cổng tinh thạch này là lối vào thế giới dưới lòng đất thì hẳn là sẽ có chuyện gì phát sinh, nếu không phải thì quên đi.
Thẻ chìa khóa nhanh chóng biến thành một đạo lưu quang, biến thành một quang đoàn hình dạng chìa khóa, chìa khóa bay lên và bị hút vào cổng tinh thạch như một nam châm.
Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Ngô Minh vui mừng khôn xiết nhận ra không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng, đây đúng thật là lối vào Thế giới dưới lòng đất. Phải biết Thế giới dưới lòng đất ở đâu thì ngay cả Y Y và Kerrigan đạo sư thậm chí cũng không biết điều đó, chính mình dĩ nhiên có thể phát hiện, đây quả thực là kỳ tích.
Chỉ là Ngô Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến nhiều năm sau, Ngô Minh nói với người khác nếu gặp phải cánh cửa xa lạ, sau khi mở ra thì đừng ngốc nghếch đứng trước cửa.
Đáng tiếc, lúc đó Ngô Minh không có loại ý thức này, ngay sau khi chìa khóa tiến vào cổng tinh thạch, một tia sáng lập tức phát ra từ cổng tinh thạch, sau đó một sức hút cực mạnh quét ra, quét sạch mọi thứ trong phạm vi 100 mét xung quanh cổng tinh thạch, tất cả đều bị hút vào.
Bao gồm cả Ngô Minh, bao gồm cả Hư Vô Hành Giả Hoàng kim, bao gồm cả Nhuyễn Trùng Hủy Diệt, và tất nhiên là hàng trăm con trùng khác nhau.
Một lúc sau, lực hút này biến mất không còn tăm hơi, ánh sáng trên cổng tinh thạch tan biến, sau đó trở lại như cũ.
Quang ảnh trước mặt thay đổi, Ngô Minh lớn tiếng chửi má nó, thầm nói chuyện này thật quá xấu hổ, ai ngờ sau khi dùng thẻ khóa thì cổng tinh thạch lại đột nhiên tự mình hút vào, sức hút vừa rồi vô cùng lớn, đừng nói chính mình, ngay cả Hư Vô Hành Giả Hoàng kim và Nhuyễn Trùng Hủy Diệt đều không thể chống lại.
Ngô Minh biết rất rõ mình đang vượt qua một thông đạo không gian để đến đầu bên kia của cánh cổng tinh thạch, nhưng đây không phải là điều mà Ngô Minh nghĩ đến, cũng không nằm trong kế hoạch của anh ta, đây hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng chuyện này không ai có thể trách được, Ngô Minh vẫn phải có chuẩn bị sẵn sàng, ai mà biết được ở đầu bên kia cánh cửa có gì đang đợi mình.
Chỉ trong vài nhịp thở, Ngô Minh đã bị văng ra khỏi thông đạo không gian, đầu ngón chân chạm đất. Ngô Minh đứng vững nhìn xung quanh, nơi đây cũng vô cùng tối tăm, khoảnh khắc tiếp theo, Hư Vô Hành Giả Hoàng kim cùng Nhuyễn Trùng Hủy Diệt cũng bị ném ra ngoài, bay ra cùng nhau là hàng trăm con trùng.
Đám trùng này có lẽ là bị chuyển hôn mê, sau khi đi ra đều choáng váng, việc đầu tiên khi phản ứng lại là tránh xa Ngô Minh.
Về phần thông đạo không gian biến mất không thấy tăm hơi, Ngô Minh lập tức phản ứng.
“Đây là cửa một chiều, ta dựa vào, vậy mà lại là cửa một chiều, đây làm sao lại có thể là cửa một chiều?” Ngô Minh lúc này kêu lên, cũng không trách Ngô Minh đại kinh thất sắc, thật sự là chuyện này hoàn toàn đảo loạn kế hoạch của anh ta.
Anh ta vốn dĩ muốn sau khi rời khỏi vực thẳm thì hồi phục một chút thực lực, trở về Ngô Thành, sau đó kể cho những người khác nghe về những Người khổng lồ, đồng thời thảo luận về cách ngăn chặn những Người khổng lồ.
Nhưng bây giờ, anh ta đã đi đến Thế giới dưới lòng đất trong truyền thuyết. Điều này ngược lại cũng thôi, phiền phức nhất là anh ta đến đây từ cửa một chiều, điều này nói rõ cái gì?
Cửa một chiều chỉ có thể từ một chiều đi qua, không thể trở lại như cũ, nói cách khác, ít nhất tạm thời Ngô Minh không thể trở lại thế giới nguyên bản.
“Chết tiệt!” Ngô Minh một quyền đập xuống đất, phát tiết lửa giận trong lòng.
Oành!
Mặt đất truyền đến một trận thanh âm trầm thấp, rõ ràng mặt đất khá là cứng rắn, hơn nữa cũng thập phần bằng phẳng, Ngô Minh hít một hơi thật sâu rồi dần dần bình tĩnh lại.
Nếu sự tình đã xảy ra rồi thì nói gì cũng vô ích, đã lỡ bước vào Thế giới dưới lòng đất, vậy thì đã đến rồi thì nên ở lại, nghĩ cách lại trở về là tốt rồi.
Có đôi khi nghĩ tới một vấn đề, cũng phải nghĩ một cách đơn giản, hơn nữa Ngô Minh cũng rất tự tin vào thực lực của mình, chưa kể anh ta còn có những sủng vật đắc lực, mặc dù là Thế giới dưới lòng đất cũng có thể tới lui tự do.
Ngô Minh thu hồi Hư Vô Hành Giả Hoàng kim và Nhuyễn Trùng Hủy Diệt. Hai sinh vật này chính là mệnh căn của mình, tốt hơn là nên triệu hồi chúng khi mình cần dùng, bằng không thì y như trước đây, nếu như cổng tinh thạch chỉ hút mình mà không hút hai sủng vật này thì tương đương với việc mất chúng, trong Thế giới dưới lòng đất xa lạ này, cẩn tắc vô áy náy.
Sau khi thu hồi hai sinh vật cường đại, Ngô Minh đã triệu hồi hai sinh vật bình thường khác, hai Khô lâu chiến binh đã đạt đến nguyên khí cấp 4. Theo thực lực của Ngô Minh tăng lên, sức mạnh của Khô Lâu Vương Tạp giới đã dần tăng lên, Cốt khanh bên trong Khô Lâu Vương Tạp giới từ lâu đã có thể tạo ra những Khô lâu đạt đến nguyên khí cấp bốn, nhưng tương ứng cũng sẽ cần tiêu tốn rất nhiều Thẻ nguyên khí.
Các Khô lâu chiến binh nguyên khí cấp bốn vốn đã khá hung mãnh, nhưng hầu hết chúng không thể đóng vai trò gì trong những địch nhân mà Ngô Minh gặp phải, dùng để dò đường trong lúc khẩn cấp ngược lại là thừa sức.
Vào lúc này, hai Khô lâu chiến binh cầm kiếm và khiên lần lượt đứng bên cạnh Ngô Minh, anh ta nhìn xung quanh, tất cả chỉ là bóng tối, nhưng trong bóng tối mơ hồ có thể nghe thấy nhiều âm thanh khác nhau, anh ta không thể phân biệt được bởi vì những âm thanh này có lẽ phải phát ra từ rất xa.
Về vị trí của nó thì Ngô Minh đã nhanh chóng đoán ra, đó là một nơi rộng một trăm mét vuông, có tường ở ba phía và một lối đi ở phía trước, lối đi dài ba mươi mét, có hai ngã ba bên trái và phải.
Ngô Minh và hai Khô lâu chiến binh bước tới. Sau khi đến ngã ba, Ngô Minh chọn bên trái tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau thì đến ngã ba, đó là ba hướng. Ngô Minh tiếp tục đi một đoạn và cuối cùng đã biết rốt cuộc đây là địa phương nào rồi.
"Mê cung, đây vậy mà lại là một mê cung!"